Niệm Xuân Quy

Chương 95: Si mê



Diêu cẩu nhi, hiện tại chính thứcthay tên, gọi Trường Qúy.

“Tiểu Quý Tử,” Mộ Niệm Xuân nhịnkhông được kêu cái tên quen thuộc khi xưa: “Ngươi có đặc biệt thích hay am hiểuviệc gì không?”

Xưng hô tùy ý thân thiết như thế,nhất thời làm cho Tiểu Quý Tử thụ sủng nhược kinh, đỏ mặt đáp: “Hồi tiểu thư,tiểu nhân đều làm qua mọi việc nhà.”

Nói cách khác, không có gì đặcbiệt am hiểu.

Mộ Niệm Xuân hơi trầm ngâm.

Trước khi gặp hắn, nàng nguyên bảnđịnh tùy tiện an bài một việc gì. Hiện tại đương nhiên vì Tiểu Qúy Tử tỉ mỉtính một phen. Nếu làm chân chạy hoặc làm sai vặt làm việc nặng, tương laikhông có tiền đồ gì. Đi điền trang, lại cách mình quá xa, không tiện quan tâm.Tiểu Quý Tử sở trường là chịu khó, cũng không tính đặc biệt lanh lợi, lại chưatừng đọc sách, chuyện phòng thu chi không làm được…

Suy nghĩ một lát, Mộ Niệm Xuân rốtcục có chủ ý: “Như vậy đi, ta đi nói với mẹ một tiếng, an bài ngươi đi mãphòng. Việc mã phòng cũng coi như thanh nhàn, ngày thường chăm sóc ngựa. Việcnày phải học chút ít, ngươi còn phải học giá xe ngựa, sau này xuất hành, sẽ chongươi giá ngựa.

Công việc mã phòng, vốn béo bở.Ngày thường thanh nhàn tự tại, chỉ có đánh xe cho chủ tử. Được chủ tử tínnhiệm, sẽ có tư cách làm nhiều việc khác, ngay cả tiền công cũng cao hơn nơikhác một ít.

Tiểu Qúy Tử vốn chậm chạp, lại cóthể cảm nhận được Mộ Niệm Xuân có ý tốt, lại bùm một tiếng quỳ xuống: “Đa tạtiểu thư, Tiểu Qúy Tử nhất định tận tâm tận sức làm việc, tuyệt không làm mấtmặt tiểu thư.”

Cũng không tính, nhanh như vậy, đãđem chính mình là người của nàng.

Mộ Niệm Xuân bật cười, ánh mắt nhuhòa: “Ngươi chăm chỉ làm việc, gặp việc gì khó, tới tìm ta, còn nữa, về sauđừng động chút là quỳ. Tuy nói chủ tớ khác biệt, nhưng dưới trướng nam nhi cóhoàng kim, sao có thể tùy tiện quỳ. Mau đứng lên.”

Tiểu Quý Tử cảm động không biếtnên nói cái gì cho phải. Dập đầu mấy cái, đứng lên ánh mắt đã hồng hồng, tronglòng yên lặng thề. Sau này nhất định phải trung tâm vì tiểu thư làm việc.

Mộ Niệm Xuân gọi Ngọc Trâm tới,phân phó: “Ngọc Trâm, ngươi dẫn Tiểu Qúy Tử đi mã phòng, nói một tiếng với quảnsự mã phòng. Thỉnh hắn an bài Tiểu Qúy Tử một công việc, cũng sắp xếp chỗ ởluôn.”

Ngọc Trâm cười vâng lời, tò mòđánh giá Tiểu Qúy Tử, thấy hắn gầy yếu, nhìn ngơ ngắc, nhịn không được xì cười.

Tiểu Quý Tử bị cười cả người khôngđược tự nhiên. Tay chân cũng không biết nên làm gì.

“Còn không mau đi!” Mộ Niệm Xuântrừng mắt Ngọc Trâm, trong ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo.

Ngọc Trâm không dám cười, thànhthành thật thật lên tiếng, dẫn Tiểu Quý Tử đi mã phòng.

Mộ Niệm Xuân đi qua chỗ TrươngThị, lược qua ước định của mình và Tuệ Như, chỉ nói: “Con ở Từ Vân am hơn mộttháng, có thân quen với một người tên Tuệ Như sư thái. Bà cầu riêng con giúp đỡtôn tử của mình, con đáp ứng. Hôm nay Diêu Trường Qúy kia tìm tới cửa, con anbài hắn đi mã phòng. Đến nói với mẹ một tiếng.”

Trương Thị quả nhiên không đemđiểm nhỏ ấy để ở trong lòng, cười nói: “Đã đáp ứng rồi thì phải an bài thỏađáng. Việc mã phòng coi như thanh nhàn, coi như Diêu Trường Qúy kia được phầntốt.”

Mộ Niệm Xuân nhân cơ hội yêu cầu:“Con đã phân phó hắn, không chỉ học việc trông coi xe ngựa, còn phải học đánhxe, qua mấy ngày, chờ hắn học tốt, liền cho hắn làm xa phu.”

Công việc xa phu thật khong tệ,không cần phải thường xuyên ở mã phòng. Khi chủ tử xuất hành thì có mặt, khitới quý phủ khác, xa phu cũng được chiêu đãi. Thời điểm vận khí tốt, còn có thểcó chút tiền thưởng. Công việc như thế, ai cũng muốn tranh.

Bất quá, ở trong mắt chủ tử, đâykhông coi là đại sự gì. Trương Thị không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

Mộ Niệm Xuân an tâm, ngọt ngàocười: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

“Việc nhỏ ấy, làm sao đáng Mộ tứtiểu thư chúng ta nói lời cảm tạ.” Trương Thị cười trêu ghẹo: “Nếu con thật sựcó lòng biết ơn. Không bằng xuống bếp làm đồ ăn ngon, cho mẹ đỡ thèm.”

Hai mẹ con đang nói đùa, gác cổngvội vàng chạy tới bẩm báo: “Bẩm phu nhân, thái tôn điện hạ tới.”

Trương Thị ngẩn ra. Thái tôn điệnhạ sao tự nhiên tới?

Trước đây thái tôn từng tới Mộgia, bất quá, mỗi lần đều cùng Tề vương tới, chưa từng đăng môn một mình, lúcnày khiến người ta cảm thấy có chút quái dị không được tự nhiên.

Trong mắt Mộ Niệm Xuân hiện lênmột tia lãnh ý, Mộ Nguyên Xuân quả nhiên lắm thủ đoạn, thuyết phục được MộTrường Hủ từ giữa giật dây bắc cầu, hẹn thái tôn đăng môn làm khách.

Trương Thị rất nhanh bình tĩnh trởlại: “Mau thỉnh thái tôn tới ngoại đường, lại phái người đi Tu Đức đường đưatin.”

Gã sai vặt kia lắp bắp: “Thái tônđiện hạ tới, nói là hôm nay cố ý tới thăm đại thiếu gia. Không cần kinh độnglão phu nhân. Hơn nữa, thái tôn điện hạ đã đi Tùng Đào viện.”

Trương Thị: “…”

Mộ Trường Hủ rõ ràng là thư đồngTề vương, Tề vương tới thăm hắn thì cũng thôi, thái tôn đăng môn tới thăm làthế nào? Việc này, rõ là kỳ quái…

Không được, bà phải tới Tùng Đàoviện nhìn xem.

Trương Thị đang chuẩn bị đứng dậy,Mộ Niệm Xuân cười nói: “Mẹ, điện hạ tới gặp riêng đại ca, nói không chừng cóchút chuyện riêng cần nói. Chúng ta đi quấy rầy là không nên, vạn nhất điện hạkhông vui thì không tốt. Chẳng tùy điện hạ tự nhiên, phân phó phòng bếp chuẩnbị đồ ăn là được…”

Trò hay mới bắt đầu, tạm thời đểMộ Nguyên Xuân hóa trang lên sân khấu đắc ý một lát.

Trương Thị nghe vậy, nhất thời bỏý niệm đi Tùng Đào viện.

Lúc này Chu Diễm đã tới của TùngĐào viện.

Lúc trước trong lòng lo lắng đirất nhanh, nhưng đến cửa, lại khẩn trương dừng lại, tim đập thình thịch.

Phương Đồng từ lúc bước vào cửa Mộgia, liền lộ ra gương mặt đau khổ. Biết rõ không thể khuyên, lại vẫn như cũkhông chịu buông tha: “Điện hạ, ngài nói muốn đi du ngoạn bờ sông, hiện tại lạivụng trộm chạy tới Mộ gia, nếu như bị thái tử phí biết, khẳng định giận dữ… Đếnlúc đó……”

Không chỉ có Chu Diễm bị xử tội,hắn làm người hầu bên cạnh cũng không trốn thoát…

Chu Diễm tính tình luôn tốt, hômnay thái độ cố chấp khác thường, lạnh lùng liếc Phương Đồng: “Nếu ngươi sợ hãi,có thể lập tức trở về phủ bẩm báo mẫu phi. Đến lúc đó mẫu phi sinh khí, cũngchỉ xử lý ta, không quan hệ tới ngươi.”

Phương Đồng run toàn thân, khôngchút nghĩ ngợi nói: “Điện hạ, nô tài đối với ngài một mảnh trung tâm nhậtnguyệt chứng giám. Nô tài vừa rồi nói như vậy, cũng là vì ngài suy nghĩ, tuyệtkhông có ý phản bội ngài…”

Thật sự là tiếng huyên náo làmngười ta đau đầu!

Nhìn xem Trịnh Hỉ bên người thậptứ thúc, thật lanh lợi. Ánh mắt thập tứ thúc bay qua, lập tức sẽ ngoan ngoãncâm miệng. Người bên cạnh mình lúc này, thật lắm lời.

“Câm miệng!” Chu Diễm bực bội, làmra vẻ chủ tử uy nghiêm: “Không được ta phân phó, không chuẩn há mồm nói nửachữ. Bằng không, sau khi trở về sẽ cho ngươi đi gác cổng.”

Phương đồng ủy ủy khuất khuất nghemệnh.

Chu Diễm hít sâu một hơi, bìnhtĩnh vào Tùng Đào viện.

Hạ nhân trong Tùng Đào viện khôngbiết đều đi đâu hết, trong viện im ắng. Hình như có tiếng đàn truyền ra. Đúnglà khúc Bình sa lạc nhạn nghe ở Hà Hoa yến ngày ấy.

Thần sắc Chu Diễm động, theo tiếngđàn đi tìm, tiếng đàn càng ngày càng gần. Tới chỗ hành lang gấp khúc, một lươngđình tinh xảo dẫn vào mắt.

Một cô nương xiêm y màu lam ngồitrong lương đình, chuyên chú cúi đầu đánh đàn.

Tóc dài đen bóng trút bên vai,khuôn mặt trắng nõn giống như ngọc, tinh xảo vô cùng. Lông mi dày dài, làn môimọng đỏ. Ngón tay ngọc nhẹ nhàng dừng trên cầm, như cánh bướm cánh hoa lướttrong gió.

Tình cảnh này, mĩ giống một bứchọa, kẻ khác không dám tới gần, e sợ quấy nhiễu không khí yên tĩnh.

Chu Diễm không tự giác dừng bước,si ngốc nhìn cô gái cách đó không xa.

Đến giờ phút này, Phương Đồng thếnào còn không rõ. Thái tôn đến Mộ gia, rõ ràng là hướng về vị Mộ đại tiểu thưnày. Hiện tại hắn muốn làm gì, đều đã muộn. Lại nghĩ tới thái độ thái tôn vừarồi, trước mắt hắn chỉ còn một lựa chọn…

Phương Đồng khẽ cắn môi, nhẹ bướcthối lui, đứng ở hành lang gấp khúc, vì chủ tử thông khí.

Toàn bộ tâm thần Chu Diễm đều đặttrên người Mộ Nguyên Xuân, căn bản là không lưu ý Phương Đồng rời đi.

Mộ Nguyên Xuân như trước không cóngẩng đầu, tiếng đàn lại vang lên, tựa hồ hóa thành đàn chim ca xướng, uyểnchuyển du dương biểu đạt tâm tình vui sướng.

Trong lòng Chu Diễm rung động, khókìm lòng nổi, tiến tới gần vài bước.

Mộ Nguyên Xuân rốt cục ngẩng đầulên, đôi mắt sáng như nước, yên lặng dừng ở Chu Diễm. Rõ ràng cái gì cũng chưanói, lại giống như kể ra thiên ngôn vạn ngữ.

Chu Diễm chỉ cảm thấy toàn thânnhẹ tựa lông hồng, như ở trên đám mây. Tim đập thình thịch.

“Nguyên Xuân,” Đây là lần đầu tiênhắn kêu khuê danh của cô ta, lại cũng ở trong mộng kêu qua trăm ngàn hồi. Thậtcẩn thận, e sợ kinh động tới cô ta: “Ta đến đây.”

Hai má Mộ Nguyên Xuân khẽ đỏ, nhẹnhàng nói: “Ta còn nghĩ điện hạ sẽ không đến.”

Chu Diễm có chút thẹn thừa nhận:“Thật xin lỗi, lúc trước ta luôn do dự. Nàng viết thư cho ta, bị mẫu phi pháthiện, mẫu phi thập phần sinh khí. Không chuẩn ta và nàng gặp mặt, sau, ta khôngdám hồi âm cho nàng… Thực tế, ngay lúc Trường Hủ mở miệng, ta còn do dự. Maymắn một khắc cuối cùng, ta nghĩ hiểu được.”

Mộ Nguyên Xuân nhẹ giọng nói: “Làta làm cho điện hạ khó xử.”

Chu Diễm cố lấy hết dũng khí, nhìnthẳng mắt Mộ Nguyên Xuân: “Nguyên Xuân, biết nàng ái mộ ta, ta thực sự caohứng. Kỳ thật, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta liền thích nàng. Nàng yên tâm, tanhất định sẽ thuyết phục mẫu phi, đồng ý chuyện hôn nhân hai chúng ta.”

Gương mặt Mộ Nguyên Xuân càng thêmđỏ, trong mắt lóe lên nồng đậm vui mừng cùng ngượng ngùng.