Niệm Xuân Quy

Chương 91: Hồi phủ



Trương Tử Kiều lần đầu tiên gặpDung phi, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. Huống chi, Tề vương quýkhí tuấn mỹ làm người ta tự biết xấu hổ cũng đứng một bên, tựa tiếu phi tiếunhìn chính mình.

Căng thẳng nên có phần khẩntrương. Cũng may hành lễ trơn tru.

Dung phi liếc mắt đánh giá TrươngTử Kiều một cái. Thiếu niên trước mắt, mi thanh mục tú, cử chỉ cũng coi như nhãnhặn. Chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng coi như không sai, nhưng nhìn sang Tềvương bên cạnh, liền lập tức ảm đạm không ánh sáng.

Mặc kệ là cô nương nào đang tuổithanh xuân, trong lúc này, cũng sẽ lựa chọn người sáng chói kia! Theo như lờiMộ Niệm Xuân, “thanh mai trúc mã”, có thể tin không?

Trong lòng Dung phi liên tiếp hiệnlên các ý niệm, ngoài mặt lại như không, ôn hòa cười nói: “Trương công tử miễnlễ.”

Trương Tử Kiều lại hướng Tề Vươngthỉnh an.

Mộ Niệm Xuân nhìn lại, Tề vương cókhí nàokhông theo lệ thường miễn lễ, cố ý làm khó biểu ca.

Ánh mắt hoài nghi đề phòng, thựclàm cho lòng người ta tràn đầy khó chịu. Tề vương hiền hòa cười nói: “Trươngcông tử không cần đa lễ. Ngươi là biểu ca Mộ tứ muội muội, bổn vương thấy ngươiliền cảm thấy có vài phần thân cận.”

Trương Tử Kiều: “…”

Trương Tử Kiều trời sanh tính thẹnthùng, cũng không giỏi giao tiếp. Huống chi đối phương là hoàng tử tùy hứng tùyý nổi danh kinh thành. Nhất thời không biết ứng đối như thế nào.

Mộ Niệm Xuân mỉm cười tiến lên haibước: “Tề vương điện hạ vài phần kính trọng, tôi thay mặt biểu ca cảm tạ. Thờigian không còn sớm, tôi cũng nên hồi phủ. Không thể bồi điện hạ thêm.”

Hôm nay một biệt, ngày sau vẫn ítgặp mặt là tốt nhất.

Tề vương bình tĩnh nhìn Mộ NiệmXuân một cái, sau đó cong khóe môi: “Mộ tứ muội muội bảo trọng!”

Mộ Niệm Xuân chỉnh đốn trang phụchành lễ cáo lui, cùng Trương Tử Kiều xoay người rời đi. Đi ra thật xa, vẫn nhưcũ cảm giác có ánh mắt nóng rực nhìn theo.

Mãi cho đến khi lên xe ngựa,Trương Tử Kiều mới yên lặng thở phào.

Tề vương này, tựa như ngọn lửachói mắt. Hấp dẫn sự chú ý của mọi người, làm thiếu niên cùng tuổi ảm đạm thấtsắc. Hơn nữa, Tề vương đối Mộ Niệm Xuân tâm ý rất rõ ràng, biểu hiện quangminh. Điểm này, càng khiến hắn thêm than thở…

“Biểu ca, huynh suy nghĩ gì thế?Sao lại nhíu mày thở dài?” Mộ Niệm Xuân cười hỏi.

Trương Tử Kiều che giấu cười cười,đáp: “Không có gì.”

Rõ ràng là nói dối, tự nhiên khônggạt được Mộ Niệm Xuân sâu sắc. Nghĩ nghĩ, liền đoán được nguyên nhân khiến tâmtình Trương Tử Kiều nản lòng: “Biểu ca, huynh vì Tề vương nên tâm tình khôngtốt?”

Trương Tử Kiều nghĩ muốn phủ nhận,lời đến bên miệng lại nuốt vào.

Mộ Niệm Xuân ôn hòa cười nói: “Mỗingười một thân phận. Tề vương thân phận cao quý tướng mạo tuấn mỹ, biểu ca quảthật xa xa không kịp. Nhưng ưu điểm của đại ca, hắn cũng không so được. Biểu cakhông cần cảm thấy tự ti.” Dừng một chút, lại cười khẽ nói: “Nói thật. Ta thấyTề vương không có gì hay. Ta tình nguyện ở cùng một chỗ với biểu ca còn hơn.”

Trương Tử Kiều đột nhiên đỏ mặt,tay chân không biết để đi chỗ nào.

Mộ Niệm Xuân nhìn bộ dáng khẩntrương của hắn, cảm thấy quen thuộc thân thiết, nhịn không được âm thầm buồncười. Trương Tử Kiều da mặt quá mỏng, bất quá một câu nói đùa, cũng khiến chohắn tay chân luống cuống.

Quên đi, vẫn là đứa nhỏ thànhthật.

Mộ Niệm Xuân rất nhanh cười đổi đềtài: “Mấy ngày nay ta không ở trong phủ, cha mẹ ta khỏe chứ!”

Trương Tử Kiều quả nhiên tự tạihơn, cười đáp: “Dượng bận công vụ, ta rất ít gặp dượng. Mấy ngày nay tâm tìnhcô cô không tệ, mỗi ngày đều tươi cười. Có điều là nhớ thương muội, mỗi ngàyphải nhắc tới vài lần.”

Mỗi ngày nhớ thương Mộ Niệm Xuân,làm sao chỉ có mình Trương Thị?

Tâm tư thiếu niên tinh tế cất giữtrong đáy lòng. Chính là lúc này ánh mắt ôn nhu mỉm cười lộ ra.

Mộ Niệm Xuân mím môi mỉm cười,thời điểm ở cùng một chỗ với Trương Tử Kiều, tâm tình luôn bình thản. Ở cùng Tềvương gây cho nàng cảm giác hoàn toàn tương phản. Mỗi lần gặp Tề vương, cho dùlà người bình tĩnh nhất, cũng tránh không được nổi trận lôi đình.

“Niệm Xuân, nữ nhi ngoan của ta,cuối cùng con cũng đã về.” Trương Thị vui mừng kích động ôm lấy Mộ Niệm Xuân:“Mấy ngày nay mẹ nhớ con muốn chết.”

Mộ Niệm Xuân rúc vào lồng ngực ấmáp quen thuộc, cảm thấy vô cùng an tâm.

Phong Ca Nhi cũng chạy lại gópvui, chen vào giữa Mộ Niệm Xuân và Trương Thị. Khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn lêntiếng: “Tứ tỷ, nhiều ngày không gặp. Đệ cũng rất nhớ tỷ.”

Trong lòng Mộ Niệm Xuân ấm áp, cúiđầu hôn liên tiếp lên mặt Phong Ca Nhi.

Phong Ca Nhi lập tức kháng nghị:“Nam nữ thụ thụ bất thân. Sao tỷ lại tùy tiện hôn đệ.” Lời vừa ra khỏi miệng,nhất thời rước lấy một trận cười vang.

Mộ Uyển Xuân cười trêu chọc nói:“Ngũ đệ, đệ được tiện nghi còn khoe mẽ. Trừ tứ tỷ đệ ra, đệ cho là còn cô gáithanh xuân nào nguyện ý thân với đệ?”

Mọi người lại cười vang.

Mộ Niệm Xuân cũng cười lớn. Ở TừVân am lâu ngày, mỗi ngày đều im lặng lạnh lùng. Đột nhiên trở về náo nhiệtquen thuộc trong nhà, tâm tình thật sự là khoái trá.

Mộ Nguyên Xuân mỉm cười đi lên:“Tứ muội, nhiều ngày không thấy, muội như gầy đi.”

“Thức ăn chay dù mỹ vị nhưng khôngcó chất béo. Ăn suốt hơn một tháng, không giảm mới là việc lạ.” Mộ Niệm Xuântùy ý cười đáp.

Mâu quang Mộ Nguyên Xuân lóe lên,nói: “Dung phi nương nương đối tứ muội thật sự là ưu ái, lưu tứ muội lại am làmbạn một tháng. Nếu việc này truyền đi, không biết có bao người ghen tị.”

Mộ Niệm Xuân cười nhẹ: “Đại tỷ nóinhư vậy, không khỏi nói quá. Một tháng qua, ta chỉ phụ trách làm thức ăn chaycho Dung phi nương nương, Dung phi nương nương bận rộn lễ Phật, không rảnhtriệu ta làm bạn. Việc này nói ra không có gì tự hào.”

…… Thật sự chỉ là làm đầu bếp sao?

Mộ Nguyên Xuân tất nhiên là khôngtin lý do này, trên mặt không hề lộ ra, cười nói: “Mặc kệ nói như thế nào, cóthể thân cận Dung phi nương nương, luôn là chuyện tốt.”

Hai người mỗi người một ý tán hươután vượn vài câu.

Sau, Mộ Niệm Xuân lại đi Tu Đứcđường thỉnh an Chu Thị: “Tổ mẫu, tôn nữ thỉnh an người.”

Chu Thị cười, ngoắc tay ý bảo MộNiệm Xuân đến bên mình. Nắm tay Mộ Niệm Xuân thân thiết hỏi: “Mấy ngày nay cháuvất vả rồi. Dung phi nương nương không làm khó cháu chứ!”

Mộ Niệm Xuân lập tức cười nói:“Đương nhiên không có. Dung phi nương nương đối đãi thập phần hiền lành.”

Chu Thị thở phào: “Tốt rồi, tốtrồi. Một tháng này, ta luôn lo lắng cho cháu. Lo cháu ngôn ngữ liều lĩnh lỗmãng, khiến Dung phi nương nương không vui. Không có việc gì là tốt rồi.” Dừngmột chút, lại thấp giọng nói: “Niệm Xuân, ta nghe nói, sau đó mấy ngày Tề Vươngđiện hạ cũng đến ở Từ Vân am mấy ngày.”

Một câu cuối cùng, có vẻ ý vị thâmtrường.

Tề vương làm đủ loại hành động đềulộ ra ý tứ hàm xúc bất thường, làm cho người ta liên tưởng tới nhiều thứ. Làmtổ mẫu, bà đương nhiên hi vọng cháu gái được gả tới một mối hôn nhân tốt. Nhưngvị trí Tề vương phi, lấy gia thế Mộ gia, nghĩ cửa hôn nhân này, thực có chútmiễn cưỡng.

Dung phi hành động ngoài dự đoáncủa mọi người, càng khiến cho Chu Thị không an lòng. Nếu Dung phi thật sự vừa ýMộ Niệm Xuân, có thể nói bóng gió xin Hoàng thượng tứ hôn. Nhưng hành động mơhồ không rõ, là có chuyện gì?

Càng làm người ta không tưởng đượclà, Tề vương lại đi Từ Vân am. Nếu nói hắn không nhân cơ hội lén gặp Mộ NiệmXuân, Chu Thị không đời nào tin.

Mộ Niệm Xuân thần sắc tự nhiêncười nói: “Đúng vậy, Tề vương đúng là ở Từ Vân am vài ngày. Bất quá, hắn bịcảm, ở trong phòng tĩnh dưỡng. Bệnh khỏi liền rời đi.

Chu Thị hỏi hàm xúc, Mộ Niệm Xuânđáp cũng thập phần xảo diệu.

Tề vương đến Từ Vân am là sự thật,“dưỡng bệnh” cũng là sự thật. Sau rất nhanh liền rời Từ Vân am. Hai người léngặp hay không không ai biết, nhưng Mộ Niệm Xuân đã biểu lộ thái độ bản thân.

Nàng đối vị trí vương phi, căn bảnkhông có nửa điểm dã tâm cùng hứng thú.

Chu Thị nghe xong này lời nói,không biết là nên nhả ra khí, hay là nên thất vọng thở dài. Sau một lúc lâu mớicười nói: “Như vậy cũng tốt. Nam chưa hôn nữ chưa gả, không nên tiếp xúc. Miễntình ngay lý gian.”

Việc hôn nhân thành đương nhiên làchuyện tốt nhất, nếu bất thành, Mộ Niệm Xuân ngày sau sao lập gia đình được?

Mộ Niệm Xuân như không nghe ra ýtứ Chu Thị, nói: “Tổ mẫu yêu thương cháu, cháu nhất định khắc trong tâm khảm.Thỉnh tổ mẫu thoáng tâm, cháu không phải nữ tử nông cạn chờ hư vinh, tuyệt khônglàm ra chuyện làm nhục gia phong Mộ gia.”

Ngữ khí chân thành tha thiết.

Thần sắc Chu Thị thoáng động, ánhmắt nhu hòa: “Cháu còn nhỏ đã hiểu biết, ta an tâm.”

Như vậy mới không hổ là nữ nhi Mộgia.

Buổi tối, sau khi Mộ Chính Thiệnhồi phủ, cũng thân thiết hỏi vài câu: “Niệm Xuân, mấy ngày nay làm bạn với Dungphi nương nương, không có chuyện gì chứ.”

Không xảy ra sự cố, chính là cùngDung phi nương nương ghét lẫn nhau thôi.

“Đương nhiên không có.” Mộ NiệmXuân cười tủm tỉm đáp: “Dung phi nương nương khen con trí tuệ lanh lợi trù nghệlại tốt! Vì để Dung phi vui mỗi ngày, một tháng qua con đều xuống bếp làm thứcăn chay. Trù nghệ tiến bộ không ít.”

Mộ Chính Thiện bật cười.

Nha đầu kia, ngây ngô làm đầu bếpmột tháng, còn đắc chí. Làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, lại cóchút đau lòng.

“Việc làm đầu bếp, con là rõ nhấtrồi.” Mộ Chính Thiện nhịn không được nói: “Đừng để truyền ra ngoài, bằng khôngsẽ bị chê cười.

Mộ Niệm Xuân ngoan ngoãn gật đầu,trong lòng lại ung dung cười.

Loại chuyện này như thế nào có khảnăng người khác không biết. Cho dù Dung phi không nói, tự nhiên cũng có ngườiđem việc này tán ra ngoài.

Hai cha con đang nói chuyện, ThụyHương mỉm cười đi đến: “Lão gia, nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm. Ngài muốn tắm rửakhông ạ?”

Mộ Chính Thiện do dự, Mộ Niệm Xuânlập tức cười nói: “Cha mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên tắm rửa đi ngủ. Ngày mainữ nhi lại đến bồi cha nói chuyện.”

Mộ Chính Thiện cười gật đầu, tronglòng thập phần vui mừng. Có một nữ nhi biết suy nghĩ, quan tâm như thế, đủ đểngười làm cha trong lòng kiêu ngạo.

Trước khi Mộ Niệm Xuân bước đi,theo bản năng liếc mắt nhìn Thụy Hương một cái.