Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 33 - 2: Người si tình hiếm thấy (b) H



Hắn chủ động chào đón, thân thể đong đưa theo sự đẩy vào rút ra của Lam Vong Cơ, ngay cả cột trụ hai bên giường cùng với tấm màn buông xuống cũng cùng nhau rung chuyển, phát ra âm thanh "kẽo kẹt", hoà lẫn với tiếng la hét không dứt từ miệng hắn, nghe được liền khiến người ta không thể dừng lại.

Hắn bị đỉnh đến sảng khoái, ngửa cổ kêu gào, hai tay bị trói, đặt trên trán run rẩy. Thân thể Khôn Trạch trong kỳ mưa móc mẫn cảm, chỉ có thể dùng phía sau, hai viên thịt nhỏ trước ngực cũng nổi lên, hăng hái đứng sựng.

Viên thịt nhỏ tròn xoe, vốn có màu hồng nhạt, sau khi cương cứng thì đỏ như máu, cực kỳ hấp dẫn, theo sự đong đưa của thân thể hắn, rung rinh trước ngực. Lam Vong Cơ nhìn thấy, hai tay phủ lên, mạnh bạo xoa nắn khắp ngực hắn, kẹp viên thịt nhỏ giữa kẽ tay, để thứ đó cọ sát với ngón tay, lại chuyển sang dùng lòng bàn tay phủ lên, ấn xuống xoa tròn.

"A! Ngứa! Lam Trạm! Ngực ta ngứa ngáy!" Nguỵ Vô Tiện cũng không còn quan tâm đến xấu hổ hay không xấu hổ gì nữa, bị y chơi tới nỗi ngứa ngáy không chịu được, khó chịu tận trong tim, ước gì có ai đó có thể cào một cái, cố gắng ưỡn ngực lên, dâng viên thịt nhỏ vào trong lòng bàn tay Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhéo lấy, ngón cái xoa ấn lên đầu vú, thêm chút lực, từng đợt từng đợt quét qua, khiến hắn vừa đau vừa khoái, "Tiếp tục, Á! Thoải mái!"

Nghe thấy phản ứng thoả mãn của hắn, ngay cả tiếng kêu thoải mái cũng mềm nhũn ra, Lam Vong Cơ hai tay giữ lấy núm vú của hắn, dùng sức kéo ra ngoài, thứ đang chôn trong cơ thể hắn cũng không dừng lại, trên dưới phối hợp, trong lúc kéo ra vẫn không ngừng va đập vào trong cơ thể hắn.

"A a! Ô ... A ... A..." trong tiếng kêu đã mang theo tiếng nức nở, thật sự bị làm đến mức đầu óc hắn trắng xóa, không thể ngăn được những giọt nước mắt sinh lý chảy ra rơi xuống, Nguỵ Vô Tiện cắn chặt răng, cũng không có cách nào giảm bớt sự kích thích này một chút nào, nước bọt trong miệng tràn ra khỏi khoé môi, thấp ướt cả một vùng cổ.

"Thoải mái, đúng không?" Lam Vong Cơ đỉnh hắn, hơi thở cũng hơi có chút dồn dập, giọng nói vừa trầm thấp vừa thu hút, còn mang theo một chút hương vị tình dục mà bình thường không thể nào nghe thấy được, êm tai muốn chết.

"Thoải mái! Lam Trạm, đỉnh vào bên trong ta, Á a!" Nguỵ Vô Tiện lắc lư đầu tiếp nhận cơn khoái ngập tràn, run lên bần bật, hét lên một tiếng lớn, "Sâu quá! Á a! Lam Trạm! Chậm một chút! A ..."

Hậu huyệt bị giày vò không thương tiếc, khiến toàn thân tê dại, ngọn lửa dục niệm xộc thẳng xuống vùng bụng dưới, tính khí giữa hai chân sớm đã chịu không nổi ngẩng cao đầu, theo động tác của bọn hắn, cực kỳ có cảm giác tồn tại mà cùng đong đưa.

Từ lỗ sáo tiết ra một chút tình dịch, lắc lư, thành từng giọt nước nhỏ rơi xuống, lại tựa như những giọt nước mắt long lanh, nhìn thấy khiến người ta có chút thương yêu, Lam Vong Cơ phủ tay lên trên, dịu dàng xoa nhẹ túi da, dùng tay nâng nhẹ nhàng, sau đó trượt thẳng lên, nắm chặt lấy vật cứng ngắc của Nguỵ Vô Tiện, ma sát qua lỗ sáo, thoải mái đến nỗi Nguỵ Vô Tiện ngoài trừ tiếng rầm rầm rì rì thì không thể phát ra một âm thanh nào khác.

Một lần đâm sâu, đâm đến tận cung khẩu, Nguỵ Vô Tiện sớm đã quen thuộc, tự động mở cung khẩu để chào đón, dương vật giữa hai chân cũng đã sắp sửa bùng nổ, tiếp sau sự xâm nhập của Lam Vong Cơ, liền run rẩy bắn ra, phun đầy lên vùng bụng dưới của chính mình.

Lam Vong Cơ hai tay nắm lấy đùi hắn, tàn sát bừa bãi bên trong cung khang, Nguỵ Vô Tiện lúc này là nhạy cảm nhất, hậu huyệt co chặt, lại bị Lam Vong Cơ mạnh mẽ tấn công mở ra, tính khí ma sát vào thành ruột của hắn, khuấy động trong cung khang, hắn mút chặt lấy vật ấy của Lam Vong Cơ, cảm nhận được vật ấy rung lên trong cơ thể, một cỗ dung dịch ấm nóng phun vào trong bụng.

Nguỵ Vô Tiện toàn thân mỏi nhừ, ngửa cổ thở hổn hển dữ dội, Lam Vong Cơ rút ra, chưa tạo thành nút kết.

Lam Vong Cơ cứ nhìn vào cái nơi ban đầu chỉ là một tiểu huyệt khẩu nhỏ xíu, bây giờ đã bị hắn làm thành một cái hố bằng thịt, tạm thời căn bản không khép lại được, miệng hố bị thao đến vừa sưng vừa đỏ, phần thịt mềm bên trong hơi lật ra ngoài, còn có thể thấy rõ ràng vách thịt đỏ ở bên trong, thậm chỉ cả chỗ thịt mềm có thể mút lấy khiến y mất khống chế, cũng đang hơi co rút lại.

Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa bình tĩnh lại, toàn thân còn đang run rẩy, miệng hố cũng run rẩy theo. Lam Vong Cơ bắn ra rất nhiều, lượng bạch trọc đặc sệt đó trộn lẫn với dịch trong, từ từ chảy ra ngoài, nhỏ giọt xuống mép giường, vân gỗ của thành giường có màu sẫm, bạch trọc càng dễ thấy, từng giọt từng giọt nhiễu xuống rất rõ ràng.

Lam Vong Cơ mím môi, cho tay vào bên trong, lấy hết bạch trọc ra bên ngoài, Nguỵ Vô Tiện mới hoảng hốt, Lam Vong Cơ cực kỳ hiếm khi không tạo thành kết bên trong người hắn, nên nhìn qua, gọi y: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ sầm mặt xuống, không trả lời hắn, khuấy loạn lôi một ít tinh dịch từ bên trong ra ngoài, rồi đưa cự vật vốn chưa xìu xuống, không cho phép có ý kiến, lại đâm một cái, đi vào.

"Á a a a a a a a!!" Lần này Nguỵ Vô Tiện thực sự kêu thảm một trận, nhưng Lam Vong Cơ đang say cũng không phân biệt rõ được trong mộng và hiện thực, hoàn toàn phớt lờ hắn, ra sức đâm sâu vào bên trong. Thật sự quá mức mãnh liệt, sao có thể chịu nổi thế này chứ, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy nửa thân dưới bị treo đến tê rần, nhưng khoái cảm thực tế ập đến hết đợt này đến đợt khác, hắn thật sự chịu không nổi rồi, hai tay lại bị trói, không cách nào dùng lực để phát tiết, chỉ đành há miệng cắn ngón tay rên rỉ.

Cắn đến nỗi các ngón tay trắng bệch, gần như muốn cắn chảy cả máu, Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn thế này, lại bắt đầu đau lòng, dừng động tác lại, rút của mình ra ngoài, phủ người xuống, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi hắn.

"Nguỵ Anh, đừng cắn". Nguỵ Vô Tiện còn đang muốn mở miệng phản bác, vừa mở miệng, Lam Vong Cơ đã tự đưa ngón tay vào trong miệng hắn, rồi nói: "Cắn ta đi".

Thật sự là khiến Nguỵ Vô Tiện xẹp cơn giận trong nháy mắt, rõ ràng người bắt nạt là Lam Vong Cơ, nhưng người này lại luôn làm cho tim hắn mềm nhũn, làm sao hắn nỡ cắn Lam Vong Cơ chứ. Dùng đầu lưỡi đánh vòng quanh ngón tay y, mút lấy ngón tay thon dài đó một hồi, liếm nước bọt tràn ra khoé môi, Lam Vong Cơ rút ngón tay ra, lại đưa tay lau khoé môi cho hắn, Nguỵ Vô Tiện bày ra ánh mắt uỷ khuất, nói: "Nhị ca ca, ngươi cởi trói cho ta đi, chân ta tê rồi". Nói rồi hôn hôn lên ngón tay y, lại nói: "Ta không đi, ngươi đuổi ta ta cũng sẽ không đi, chúng ta tha hồ tiếp tục quậy, ha?"

Lam Vong Cơ nhìn xuống đùi Nguỵ Vô Tiện, bị sợi dây siết thành vết ứ máu, bên trên là từng vết từng vết bầm xanh tím do y để lại, trên làn da trắng nõn nhìn thấy mà giật mình. Lập tức vừa hối hận vừa đau lòng, cởi dây trói ngay cho hắn, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên, hỏi hắn: "Đau không?"

Nguỵ Vô Tiện chỉ đưa hai tay qua, uỷ khuất nhìn y, Lam Vong Cơ cũng lập tức tháo mạt ngạch ra, mạt ngạch trắng tinh cũng siết thành những vết đỏ bầm, Lam Vong Cơ nhìn thấy mấy vết này, người có chút sững sờ, nhận ra y đã làm Nguỵ Vô Tiện bị thương, nhất thời không biết phải làm gì cho đúng.

Chỉ biết thấp giọng nói "Thực xin lỗi ...", bộ dạng nhỏ bé đáng thương vì đã làm sai, mong được tha thử đó, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà trong lòng chịu không nổi, thầm nghĩ, Lam Vong Cơ à Lam Vong Cơ, thật sự ngươi đến là để trừng trị Nguỵ Vô Tiện ta mà.

Ôm hắn lên, cùng hắn lăn trên mặt giường, Lam Vong Cơ đè lên trên người Nguỵ Vô Tiện, người vẫn còn hơi ngơ ngẩn, Nguỵ Vô Tiện đã tự mình giang chân ra, đưa tay xuống phía dưới nắm lấy cự vật đó, vật đó bị tình dịch của hắn thấm ướt đẫm, dinh dính trơn ướt, Nguỵ Vô Tiện liếm khoé môi, đưa vật đó vào trong huyệt khẩu của mình. Cơ thể chủ động trượt xuống, khiến dương vật mở đường đi vào nội bích ấm áp ẩm ướt, xâm nhập vào từng chút, hướng thẳng đến huyệt tâm.

Tay kia câu lấy cổ Lam Vong Cơ, hôn lên tai y, hổn hển phà hơi nóng vào bên trong, hậu huyệt cũng ra sức siết chặt, hút lấy dương vật trong cơ thể, phác hoạ hình dáng của tính khí, để vật đó lại to thêm lần nữa, cảm nhận mạch đập thình thịch của Lam Vong Cơ, trong miệng Nguỵ Vô Tiện bật ra tiếng rên dài thoả mãn.

Lam Vong Cơ bị hắn hút lấy quá sảng khoái, tính khí vốn đã hơi mềm lại một lần nữa đứng thẳng bên trong cơ thể hắn, vì thế định chống người đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện không cho, lại kéo y xuống, dán vào thật gần, tin hương của nhau lan toả trong hơi thở, y lại nhìn thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó cong lên ngay trước mắt, loé lên ánh sáng quyến rũ.

Nguỵ Vô Tiện hôn lên môi y, cọ sát y một hồi, liếm môi y rồi nũng nịu nói: "Lam Trạm, thao ta, hung hăng vào, để ta không xuống giường nổi, sẽ không thể rời khỏi ngươi nữa".

Hồn phách Lam Vong Cơ đều bị dọn sạch rồi, chỉ có thể nghe theo lệnh của Nguỵ Vô Tiện, điên cuồng ra tay với hắn, hết lần này đến lần khác.

***

Đến giờ mẹo, Lam Vong Cơ đúng giờ mở mắt ra, trong vòng tay ấm áp, ôm lấy Nguỵ Vô Tiện đang ngủ say, mọi thứ không khác gì lúc bình thường. Nhưng mùi tin hương ngọt ngào trong không khí thế này rõ ràng là không đúng, y chỉ nhớ hôm qua Nguỵ Vô Tiện đút cho y uống một ngụm rượu, sau đó không nhớ gì nữa, Nguỵ Vô Tiện đến kỳ mưa móc vào lúc nào?

Y ngồi dậy, nhìn quần áo bừa bãi trong phòng, nhướng mày lên. Nguỵ Vô Tiện dường như cảm giác được nguồn nhiệt bên người di chuyển đi, nhích về phía y từng chút một, khi đầu khẽ đụng vào vùng thắt lưng y, thì đưa tay vòng ôm lấy. Lam Vong Cơ mới nhìn thấy cánh tay đang ôm eo y đầy vết bầm, y sờ lên, đau lòng cực kỳ, thế nên khẽ vỗ vỗ Nguỵ Vô Tiện, định gọi hắn tỉnh.

Nguỵ Vô Tiện bất mãn lẩm bẩm: "Lam Trạm, không muốn nữa, ta chịu không nổi ..."

Lập tức biết mình hôm qua chắc chắn đã đối xử với Nguỵ Vô Tiện quá đáng rồi, hôn nhẹ lên trán hắn, đi lấy nước, tắm cho hắn, sau đó thoa thuốc lên vết bầm chỗ cổ tay, trên đùi. Cảm nhận được thuốc mỡ lành lạnh, Nguỵ Vô Tiện mơ màng tỉnh dậy, kêu lên: "Lam Trạm" mới phát hiện ra tối hôm qua la hét quá nên khàn giọng rồi.

Lam Vong Cơ lập tức cúi người xuống, khẽ nói: "Ta đây, đau không?"

Biết y đã tỉnh rượu, Nguỵ Vô Tiện hôn y một cái, cố tình làm ra vẻ uỷ khuất nói: "Đau muốn chết, Hàm Quang Quân uy vũ, ta suýt chút nữa tắt thở ở trên giường rồi."

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, "Tự làm tự chịu".

Hắn giang hai tay ra, ý là muốn Lam Vong Cơ ôm hắn dậy, Lam Vong Cơ làm theo, hắn chỉ cần giữ nguyên tư thế trong vòng tay của người nọ, cũng tự biết hôm qua mình nhất định là rất quá đáng, Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng, xoa bóp thắt lưng cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn nằm đó, mí mắt vẫn nặng trĩu, Lam Vong Cơ hôn lên đỉnh đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Buồn ngủ thì ngủ tiếp một lát".

"Lam Trạm à" Hắn rất buồn ngủ, nhưng nhớ ra cần phải nói với Lam Vong Cơ một chuyện quan trọng, hắn dán sát vào ngực Lam Vong Cơ, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ đó, nói: "Lam Trạm, ta đã trở về rồi".

Sau đó hắn cảm nhận được vòng tay ôm hắn siết chặt hơn, Lam Vong Cơ gác lên đỉnh đầu hắn, chậm rãi nói: "Ừm"

***

Đại sảnh của tửu lầu, Lam Niệm Tích ngồi đó, trước mặt là bữa cơm sáng bốc khói nóng hổi, nhưng nó không hề thấy muốn ăn. Chưởng quỹ đến nói chuyện với nó, hỏi nó: "Tại sao tiểu công tử không ăn? Đang tuổi phát triển cơ thể, ăn nhiều một chút mới tốt".

"Chưởng quỹ, phòng đó của ngươi ..." Lam Niệm Tích ngập ngừng một chút, mở miệng: "Có phòng nào tốt hơn không?"

Chưởng quỹ nói: "Các ngươi đang ở trong căn phòng tốt nhất, nói là tốt nhất Di Lăng cũng không quá đâu, có điều gì không hài lòng sao?"

Lam Niệm Tích xua xua tay, "Không có không có, chuyện nhỏ".

Nó đưa tay đỡ trán, im lặng một hồi, không nói nên lời, trong lòng phiền muộn tính toán, phòng thì không có cách nào rồi, chỉ có thể đợi khi quay về chuẩn bị thêm vài tấm bùa cách âm, nó vốn không biết tại sao phải chuẩn bị mấy thứ này, tối hôm quay may mắn có thể lục ra được một tấm, dán lên cánh cửa phòng sát vách, nếu không những vị khách khác sợ là đã tới đạp cửa rồi.

Cặp đôi phu thê ngốc này, thật khiến người ta nặng đầu mà ...