Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 85: Ta hỉ hoan ngươi



Editor: Luna Huang

Lúc Ôn Nhu trở lại khách điếm bình dân trời còn chưa sáng, ngọn nến trên đài cũng nhanh cháy hết, Ôn Nhu cầm lấy ngọn nến dự bị, cắm lên giá nến, sau đó lấy ra lư hương tiểu nhị chuẩn bị xong, từ tay áo lấy ra bình sứ nhỏ, đem dược trong toàn bộ cho vào lư hương, lấy ngọn nến để vào trong lò, châm, lát sau, liền thấy khói nhẹ nhàn nhạt từ đỉnh lư hương tràn ra, sau đó khắp gian phòng đều tỏa ra mùi hương ngào ngạt.

Ôn Nhu đưa mũi đến ngửi khói nhẹ, hít sâu một hơi, để mùi thơm ngào ngạt tràn ngập miệng mũi mình, hít vào phế phủ, để mùi thơm này tràn đầy thần kinh của nàng, sau đó đem một viên dược hoàn từ trong bình khác nuốt xuống.

Thuốc là ba phần độc, tuy rằng sử dụng một lần cũng sẽ không đối với thân thể người sử dụng tạo thành thương tổn, thế nhưng đối với hắn mà nói, thân thể hắn không thể thụ bất luận cái độc tố gì xâm nhập, một phần, cũng không được, hắn hôm nay, nàng không dám làm bất luận chuyện mạo hiểm gì.

Không thể tổn thương hắn, nàng cũng chỉ có thể đối với mình như vậy, chỉ có thể tổn thương bản thân, bằng không nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhưng mà, riêng là tới gần hắn một chút hắn cũng sẽ mặt đỏ tới mang tai, thậm chí có thể nói là hắn không thích nữ nhân, có thể sẽ vì vậy mà chán ghét nàng, có thể nàng cũng không chiếu cố được rồi, nàng quyết định muốn làm bước thứ ba này để trừ độc, nàng liền không quan tâm sau hắn thế nào nhìn nàng, nàng thầm nghĩ muốn hắn tỉnh lại, sống sót, những thứ khác, không quan trọng.

Một khắc kia nàng quyết định, nàng hiểu tim của mình, cho nên, mặc kệ bất kỳ giá nào, nàng cũng sẽ khiến hắn sống.

Trên người của hắn sốt cao đã lui, dịch bệnh đã trừ, lúc này mạch tượng của hắn thường ngày, nếu không có chuyện ban đêm hắn nôn ra mấy trong lúc bất chợt khiến mạch tượng thay đổi, nàng định cũng sẽ không biết tính mạng hắn đang cận kề với cái chết.

Thế nhưng, cũng chính là bởi vì ban đêm hắn khác thường, nàng biết hắn tất tỉnh lại lúc gà gáy, liền quyết định lúc tại hắn tỉnh lại.

Mà sở dĩ nàng biết dùng đồ mà người bình thường khinh thường, cũng không phải là hoàn toàn là bởi vì mình, càng là bởi vì hắn, nếu là theo như hắn ngày thường, nàng có thể đem hết các thế võ ra sử dụng hắn cũng không đáp lại, mà nay thứ nàng làm nhất định phải hắn phải đáp lại, cho nên không dùng cách này không được, hương này, càng ắt không thể thiếu, dù sao nàng không thể để cho hắn dùng dược hoàn kia.

Hương lượn lờ, thời gian đang từ từ chuyển dời, Ôn Nhu ngồi ở mép giường, nhìn Lãnh Triệt ngủ say, dần dần cảm thấy trong thân thể có một cổ nóng vọt lên từ đáy lòng của nàng, nàng muốn lãnh tĩnh như ngày thường, cảm thấy thân thể khô nóng khó nhịn, căn bản vô pháp lãnh tĩnh, Lãnh Triệt trước mắt mình gương mặt lại tuyệt mỹ như vậy, để cho nàng đặc biệt muốn tới gần.

Ánh mắt của nàng bắt đầu trở nên mê ly, trong con ngươi đen kịt dần dần mê hoặc thay thế, nàng biết đây là tác dụng của dược hoàn, hương khí lượn lờ tại chóp mũi mùi thơm ngào ngạt, để cho nàng càng thêm muốn tới gần Lãnh Triệt.

Mà Ôn Nhu đoán không sai, Lãnh Triệt là người bất cứ lúc nào đều đặt quốc gia địa sự lên trước, quả nhiên tỉnh lại lúc gà gáy, mà hắn mở mắt ra trong nháy mắt, chính là thấy được mặt của Ôn Nhu gần trong gang tấc, chỉ thấy hai gò má của nàng ửng đỏ, đôi môi kiều diễm ướt át, dưới ánh nến, kiều mị không gì sánh được, cả người nàng, hầu như chính là tựa vào trên người của hắn.

Trong nháy mắt Lãnh Triệt có chút cứng lại rồi, nam tính sáng sớm khi tỉnh lại hạ thân nhất định có phản ứng Ôn Nhu này lại nhẹ nhàng thổi khí ấm áp trên mặt của hắn mang theo hương thơm nhàn nhạt càng thêm mãnh liệt, hai gò má bỗng nhiên ửng hồng, vội vã ngồi dậy, không chút nghĩ ngợi liền đem Ôn Nhu đẩy ra, âm thanh nặng nề quát dẹp đường: "Vương phi, xin tự trọng!"

Thế nhưng ai biết, Lãnh Triệt không thể đem Ôn Nhu đẩy ra, mà Ôn Nhu dĩ nhiên thái độ khác thường giơ tay lên quàng vào cổ của hắn, đem cả người dán sát vào trên người của Lãnh Triệt, hướng mặt của hắn càng tới gần một phần, nhãn thần mơ màng nhìn chằm chằm Lãnh Triệt vừa vội vừa giận lại có xấu hổ, nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, cười nói: "Vương gia, ta ngươi là phu thê, thế nào có thể nói Ôn Nhu không tự trọng?"

Thân thể của Ôn Nhu mềm cùng nóng hổi để Lãnh Triệt nhất thời cảm thấy nơi nào đó của thân thể mình chấn động một trận, hai gò má đỏ vẫn như cũ trấn định tự nhiên, một đôi mâu tử đen như mực lạnh lùng, biết mình đẩy nàng ra cũng là phí công, liền không hề cử động, âm thanh cũng là lạnh lùngm nói: "Vương phi như vậy, cùng nữ tử thanh lâu có gì bất đồng?"

Chỉ là hắn không rõ, nàng luôn luôn đạm nhiên như nước, làm sao lại đột nhiên cử chỉ trở nên phóng đãng như vậy, một lần hắn biết nàng là đang diễn trò, nhưng lúc này đây, trực giác của hắn nói cho hắn biết, nàng cũng không phải là đang diễn trò, nàng vì sao đột nhiên như vậy?

Ôn Nhu cũng không phải là hoàn toàn mất đi lý trí, lời nói của Lãnh Triệt nàng nghe được thanh thanh sở sở, tâm trạng không khỏi thịnh nộ, thật tình rất muốn ném cho hắn một cái tát tai, hắn dĩ nhiên đem nàng cùng với nữ tử thanh lâu mà so sánh, nếu không có vì hắn, nàng hà tất làm như vậy?

Thế nhưng, phản ứng như thế của Lãnh Triệt từ lâu đã nằm trong dự liệu của nàng, chỉ bất quá hiện nay nghe chính mồm hắn nói, trong lòng thịnh nộ bỗng dưng lại nhói lên một trận, nhưng không thể không tiếp tục, tác dụng của dược hoàn, thân thể nàng nóng hổi cũng chỉ muốn áp sát thân thể lạnh lẽo của hắn không tha, hơn nữa, bộ dáng của hắn, đẹp quá...

Nàng cảm giác được thân thể của hắn cứng ngắc, biết hắn cố lãnh tĩnh, hai gò má nhuộm đỏ như vậy, thực sự là... Vô cùng khả ái, thật để cho nàng muốn cắn một cái.

Không, không đúng! Bây giờ không phải là thời điểm chân chính nghĩ cái này! Dược tính bắt đầu, Ôn Nhu khó nhịn, lại cũng muốn thanh tỉnh, mâu tử khẽ rũ xuống, đôi mắt chọc người, ưu thương nói: "Vương gia sao có thể đem Ôn Nhu so sánh với nữ tử thanh lâu, Ôn Nhu là thê của vương gia, vương gia cũng biết sẽ làm Ôn Nhu bị thương tâm?"

"Ta không biết!" Trong mắt Ôn Nhu nổi lên một tia thụ thương để Lãnh Triệt cảm thấy khó chịu nói không rõ, mới phát giác lời của mình có chút nặng, nhưng mà cũng để hắn không khỏi phiền não, hắn đây là thế nào, cư nhiên sẽ vì một nữ nhân như nàng mà khó chịu, hắn muốn bỏ qua nghĩ cách lung tung của mình, nộ quát một tiếng hất Ôn Nhu đang ôm cổ hắn sang một bên.

Hắn phải tĩnh táo, hắn làm sao sẽ bởi vì một nữ nhân mà rối loạn tâm thần!

Thế nhưng hắn mới đưa Ôn Nhu bỏ qua, đang định xuống giường, không ngờ bị Ôn Nhu thật nhanh ôm lại cổ, còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mình cánh bị một mảnh mềm nhuận ấm áp dán lên.

Lãnh Triệt kinh ngạc mở to hai mắt, bất khả tin tưởng, xúc cảm trên chóp mũi, trên môi chân chân thật thật mềm mại, để hắn không thể không tin tưởng, nàng, đúng là hôn hắn!

Lãnh Triệt nhất thời cứng đờ, hai gò má hồng thấu, hai lỗ tai càng không có thể tránh được hồng thấu, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn chưa bao giờ có, đã quên luôn phải đẩy nàng ra, liền như vậy mặc nàng dán sát người của mình, mặc cho đầu lưỡi nho nhỏ chạy vào giữa hai hàm răng của mình.

Trong lúc bất chợt, hắn cảm giác nàng dùng đem vật gì vậy đưa vào cổ họng hắn, hắn muốn phun ra, nhưng mà nàng dùng đôi môi chăm chú che lại cái miệng của hắn, để hắn không thể không đem vật kia nuốt xuống, tựa hồ là như là một nửa dược hoàn! Nàng cho hắn ăn cái gì?

Lãnh Triệt lại lần nữa muốn đem nàng đẩy ra, lại phát hiện nàng hình như chăm chú dính vào trên người hắn, muốn đẩy cũng đẩy không ra, cứ như vậy mặt đỏ tới mang tai tùy ý nàng ôm hắn hôn hắn, thậm chí muốn né tránh đôi môi mềm mại cũng không được!

(Luna: Triệt ca phó mặt cho số phận)

Ôn Nhu cười đến quyến rũ, đem đầu lưỡi của mình nuốt xuống nửa dược hoàn còn lại, cái miệng nhỏ nhắn vẫn như cũ dán sát đôi môi của Lãnh Triệt không chịu dời, giờ này khắc này, nàng cảm giác được đôi môi mòng của Lãnh Triệt như là dương chi cam lộ, để cho nàng mút vào thế nào cũng cảm thấy còn thiếu, đáy lòng nàng mặc dù muốn cố tĩnh táo lại, rời khỏi hắn, thế nhưng tác dụng của dược tính quá mạnh, để nàng càng áp sát hắn một phần.

"Vương gia, ăn đi, thứ tốt, Ôn Nhu sẽ không hại ngươi." Mặt mày của Ôn Nhu cong cong, đuôi lông mày cười cực kỳ lay động nhân tâm, nói xong, đúng là chọc ghẹo liếm liếm đôi môi của Lãnh Triệt.

Nàng làm sao sẽ hại hắn, bất quá là sợ hắn lại lần nữa đem nàng đẩy ra mà vô pháp cứu hắn, không thể không ra hạ sách này đem nửa dược hoàn đưa vào trong miệng hắn, nàng không thể không nuốt vào, tuy rằng nàng biết nàng đã nuốt hết một viên, là không thể tổn thương hắn, nàng cũng chỉ có thể tổn thương bản thân.

Thế nhưng, nàng cảm giác mình càng lúc càng không thể chi phối thân thể của chính mình, thầm nghĩ muốn đến gần hắn chút nữa, gần chút nữa.

Đuôi lông mày của Ôn Nhu cười, lưỡi cùng môi mềm mại, để Lãnh Triệt nhất thời cảm thấy trong thân thể có một cổ nhiệt lưu tùy ý tán loạn, muốn đẩy nàng ra, nhưng mà nàng trước mắt, lại làm cho hắn cảm thấy động nhân dị thường, để hắn lại muốn ôm chặt nàng.

Dùng sức lắc đầu, hắn làm sao sẽ có loại suy nghĩ này, thân thể lại xảy ra chuyện gì, trong lúc bất chợt khó chịu như vậy? Nàng cho hắn ăn cái gì?

"Vương gia, ngươi là ghét bỏ Ôn Nhu sao?" Ôn Nhu lại lần nữa liếm liếm môi của Lãnh Triệt, như trước ôm chặt cổ của Lãnh Triệt, khuôn mặt nhỏ nhắn vung lên, phảng phất mông lung trong men say nhìn Lãnh Triệt, mâu tử nhìn hắn ánh sáng ngọc, tiếu ý dịu dàng hàm chứa đau thương.

"Vương phi, nói cho ta biết, đây là có chuyện gì? Ngươi muốn làm gì?" Lãnh Triệt cảm thấy ý thức của mình có chút không rõ, thế nhưng lúc này hắn vẫn là miễn cưỡng vẫn duy trì thanh tỉnh, hắn biết, nàng cũng sẽ không vô duyên vô cớ liền như vậy, có thể là vì cái gì? Thế nhưng hắn càng ngửi mùi thơm ngào ngạt lượn lờ trong phòng, càng muốn ôm chặt nàng vào tỏng lồng ngực.

"Vương gia, ngươi cho là thế nào?" Ôn Nhu rút tay trái của mình ra, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng đặt vào môi của Lãnh Triệt, mâu tử nhìn Lãnh Triệt dần dần bị dược tính làm cho mơ hồ, cười đến động nhân, "Là bởi vì, Ôn Nhu thích vương gia."

Trong con ngươi Lãnh Triệt lại lần nữa hiện ra kinh ngạc, chấn kinh đến một câu nói nói không nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn Ôn Nhu, chỉ thấy Ôn Nhu vẫn như cũ nhẹ nhàng ôn nhu cười, "Vương gia, ngươi có thể thích Ôn Nhu?"

Gương mặt của Lãnh Triệt hồng đến cổ rồi, hô hấp có chút gấp, trên trán mồ hôi liên tục thấm ra.

Hắn, thích nàng sao? Hắn không biết, hắn chỉ biết là, hắn không muốn thấy trong con ngươi nàng đau thương, nàng đau thương tim của hắn có chút khó chịu cùng đau nhức có chút không rõ, lúc này hắn, muốn ôm lấy nàng.

"Vương gia, ngươi không thích Ôn Nhu, thật không?" Đáy lòng của Ôn Nhu lướt qua đau thương, trong ngôn ngữ có vị đạo khổ sở.

"Ta..." Lãnh Triệt mới há mồm, lại bị Ôn Nhu dùng miệng ngăn chặn lại những lời hắn muốn nói, chỉ thấy Ôn Nhu khẽ lắc đầu, "Không cần nói."

Nàng đột nhiên sợ nghe được đáp án của hắn, vì cứu hắn, nàng buông tất cả tôn nghiêm xuống, nàng không muốn nghe đến đáp án nàng không muốn nghe.

Bỗng nhiên, Ôn Nhu đem Lãnh Triệt mạnh áp trên giường, lúc này nàng tuy rằng ý thức không rõ ràng lắm, thế nhưng nàng lại nhớ rõ muốn vì hắn giải độc, hiện tại nàng làm tất cả, chỉ vì giúp hắn giải độc.

Bởi vì, bước thứ ba này, là cần tấm thân xử nữ của nàng, thời gian hắn lên đỉnh cao nhất, để hắn uống xong máu của nàng, mới có thể làm cho hắn tiếp tục sống.

Hắn không cần nàng, như vậy thì chỉ có thể nàng muốn hắn!

**

"..." Lãnh Triệt bị Ôn Nhu đột nhiên áp đảo, lại một lần nữa kinh sợ, hắn là không thích nữ nhân, thậm chí có thể nói là chán ghét nữ nhân, không có nghĩa là hắn không được, mặc dù không biết nàng đến tột cùng là vì muốn gì, thế nhưng hắn lại biết, loại tình huống này, tuyệt đối không thể để nàng ở phía trên.

Huống hồ, giờ khắc này, chẳng biết tại sao, hắn cũng khát vọng có nàng, muốn cắn đôi môi kiều diễm của nàng, muốn nàng thuộc về hắn.

Nghĩ như vậy, Lãnh Triệt bỗng nhiên xoay người, đem hai người thay đổi vị trí! Như tham lam một dạng hôn lên môi của Ôn Nhu.

Vì lần đầu tiên tiếp xúc với nữ nhân, Lãnh Triệt phải mất đến mấy lần mới có thể nhập vào Ôn Nhu, chọc cho Ôn Nhu nhịn không được nhẹ giọng bật cười, động tác cứng rắn như vậy, nhìn nhìn lại hai gò má của hắn hồng hồng, lẽ nào đây là lần đầu tiên hắn chạm vào nữ nhân sao?

Nụ cười này của Ôn Nhu chọc cho đáy lòng Lãnh Triệt tức giận một trận, không khỏi trừng mắt nàng, không vui nói: "Cười cái gì?"

Ôn Nhu chỉ cười, lắc đầu, không lên tiếng.

Nhưng mà Lãnh Triệt lại biết, nàng nhất định là đang cười hắn chưa từng chạm qua nữ nhân, còn muốn muốn cho đối với hắn tâm phục khẩu phục, trừng mắt nàng, nhưng mà hắn nỗ lực hồi lâu lại không có tiến triển, hắn không khỏi nhíu lên dôi mắt đẹp của mình, mồ hôi hột trên trán thấm càng dày đặc, Ôn Nhu lại lần nữa kinh trụ, hắn thật chưa từng chạm qua nữ nhân?

Trong lúc bất chợt, đáy lòng của Ôn Nhu cực kỳ vui vẻ, nhìn vẻ mặt không cam lòng cùng lo lắng của Lãnh Triệt, cảm thấy hắn bộc phát đáng yêu, nếu hắn thích nàng quan tâm nàng, vậy thì một đời này của nàng không tiếc rồi.

Một phòng kiều diễm.

Nhưng mà tất cả động tác của nàng, hoàn toàn tách ra vết thương trên lưng hắn, ý thức mặc dù cũng không quá rõ ràng, thế nhưng nàng biết không có thể làm đau hắn.

Đời trước, tấm thân xử nữ của nàng mất nam nhân chết dưới súng của nàng, diện mạo của nam nhân kia, nàng đã quên từ lâu, hoặc cũng có thể nói là nàng chưa bao giở nhớ, cũng không nhớ rõ lúc ấy có bao nhiêu đau nhức, bởi vì trong lòng nàng chỉ có nhiệm vụ cùng tổ chức, đau nhức căn bản cũng không đáng để nhắc đến.

Kiếp này không phải, nàng là tự nguyện dùng tấm thân xử nữ của mình vì hắn giải độc, dùng tấm thân xử nữ của nàng, cứu nam nhân nàng yêu, nàng nguyện ý.

Lãnh Triệt cũng kinh ngạc, nàng, vẫn là xử nử? Vậy chuyện lúc trước truyền ra nàng cùng Nghiêm Vô Ly bỏ trốn...Trong nhấc khắc, Lãnh Triệt phảng phất bỗng nhiên minh bạch đáy lòng xóa sạch cảm giác khó hiểu...

Cuối cùng, chỉ nghe Lãnh Triệt gầm nhẹ một tiếng, mơ màng trong mắt Ôn Nhu nhất thời bị trong trẻo thay thế, lập tức xoay người đem Lãnh Triệt áp đến dưới thân, sau đó nhanh chóng ở bên gối đưa qua một thanh chủy thủy, rạch cổ tay của mình ra, đem máu đến bên miệng của Lãnh Triệt, khẩu khí cũng là khôi phục thanh lãnh trong ngày thường, dùng giọng ra lệnh nói: "Vương gia, uống máu của ta, nhanh."

Đợi hoan du của Lãnh Triệt biến mất, Ôn Nhu mới đưa lấy tay của mình ra khỏi miệng của Lãnh Triệt, vẫn chưa băng bó vết thương của mình, liền hướng Lãnh Triệt nói: "Vương gia, thỉnh nhịn một chút."

Sau đó dùng chủy thủ tại cổ tay của Lãnh Triệt trên mạch tượng rạch một vết, chỉ thấy máu thấm ra ngoài là hắc sắc, Ôn Nhu lập tức dùng miệng hút hết số độc kia, nhổ ra, thẳng đến khi máu chảy ra chuyển đỏ, Ôn Nhu mới lấy thuốc bột chuẩn bị sắnm rải lên vết thương, lại dùng băng gạc thay Lãnh Triệt băng bó kỹ vết thương, cuối cùng mới băng bó cho mình.

Tất cả, đều chuẩn bị xong, Lãnh Triệt nhìn động tác của Ôn Nhu không dừng lại chút nào, mâu quang nặng nề, hình như cũng là khôi phục lý trí, nhưng mà hai gò má vẫn là đỏ đến lợi hại.

Động tác của Ôn Nhu kết thúc, lúc này mới phát hiện, bản thân ngồi ở trên người Lãnh Triệt...

------ đề lời nói bên ngoài ------

Ta điên rồi, sửa lại nửa giờ, san qua san lại, so với gõ chữ còn muốn thống khổ hơn...cùng nguyên văn có chênh lệch, thỉnh các cô nương tha thứ, Thập Tứ bây giờ không có biện pháp...

[post_connector_show_children ]