Nhường Nàng Ba Phần

Chương 26: Nhường nàng sáu điểm: Cô ấy là vợ tôi



wattpad @keoxoaingotngao

Doãn Bân ngẩn ra, ngay sau đó nói: "Kiều Lạc Du không có quan hệ gì với em cả, chỉ là em có người bạn lúc năm nhất có qua lại với cô ấy một thời gian. Kiều Lạc Du trong lời người đó kể có vẻ không giống như anh cảm nhận đâu."

Lâm Kiến Ngộ nghe thấy "qua lại một thời gian", giọng nói không tự chủ trầm đi vài phần: "Bạn trai cũ sao?"

"Quan hệ cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm." Doãn Bân thấy anh không quan tâm, cười nói: "Nếu anh không muốn biết vậy em sẽ không nói nữa."

Lâm Kiến Ngộ nhìn anh ta một lát, chậm rãi nói: "Những mối quan hệ trước kia của cô ấy, cô ấy đều kể cho tôi nghe. Nhưng không phải là cậu, hoặc là người bạn kia của cậu."

Nói xong, anh lễ phép gật đầu, xoay người trở lại phòng.

Bùi Trạch ở cùng phòng với anh, thấy anh đứng bên ngoài lâu như vậy, vừa thấy anh vào đã hỏi: "Cùng cậu ta nói chuyện gì vậy?"

"Khách sáo mấy câu." Lâm Kiến Ngộ xoa xoa giữa hai đầu lông mày, đem điện thoại ném lên giường, ngồi xuống mép giường.

"Cùng cậu ta khách sáo làm gì, trực tiếp gặp nhau trên sân thi đấu." Bùi Trạch khó chịu.

Lúc trước Doãn Bân tham gia đội hùng biện đại học Ôn Lâm, Bùi Trạch và Lâm Kiến Ngộ đang là nghiên cứu sinh. Khi đó đại học Ôn Lâm đang điên cuồng tham gia Cúp Thanh niên, Thế Cẩm tái. Doãn Bân là người mới, không có thiên phú, theo lý thuyết là nên huấn luyện cho tốt.

Nhưng là Bùi Trạch phi thường xem trọng anh ta, Lâm Kiến Ngộ cũng đã cho anh ta không ít cơ hội, cũng dẫn anh tham gia Thế Cẩm tái. Sau này, Doãn Bân quyết định thi lên thạc sĩ, chạy tới xin lời khuyên từ bọn họ, hơn nữa còn nói với Bùi Trạch rằng muốn thi thạc sĩ ở đại học Ôn Lâm, muốn ở lại đội hùng biện.

Kết quả năm ấy Lâm Kiến Ngộ ở Cúp Thanh niên phát huy thất thường, đại học Ôn Lâm không tiến vào bán kết được. Lúc tham gia Thế Cẩm tái, trạng thái các đội viên rất kém cỏi, đại học Ôn Lâm tham gia hai trận đã xám xịt trở về.

Đến lúc Bùi Trạch trở thành thầy huấn luyện đội thì Doãn Bân đã thi vào đại học Hoa Nam. Mấy năm nay đi theo đại học Hoa Nam thi đấu không ít.

"Năm đó cũng không trách được cậu ta, dù sao cũng là tiền đồ của bản thân." Lâm Kiến Ngộ bật sáng màn hình lại tắt đi, lặp đi lặp lại.

"Tôi biết, đại học Ôn Lâm đoạn thời gian đó đã làm cho mọi người thất vọng." Bùi Trạch dựa vào đầu giường, đôi tay gối sau đầu, thấy dáng vẻ này của anh hiếu kỳ nói: "Cậu làm gì vậy, muốn nhìn di động lại không dám nhìn."

Lâm Kiến Ngộ lại lần nữa đem màn hình ấn hắc, "Vừa rồi Doãn Bân nhắc về chuyện của Lạc Du."

"Cậu ta biết cô ấy sao?"

"Biết...... Hẳn là vậy."

"Chắc là không phải chuyện tốt gì." Bùi Trạch cong môi cười: "Rõ ràng là muốn đánh loạn lòng quân, khiến chúng ta thất bại ở Hoa Trung tái."

Lâm Kiến Ngộ nghe vậy cũng lắc đầu cười cười, mở màn hình bật khung tin nhắn.

Lâm Kiến Ngộ: Chúng ta thắng rồi.

Kiều Lạc Du: Em biết!!!

Kiều Lạc Du: Em vừa mới nhìn thấy tin tức trên Weibo.

Kiều Lạc Du: Em biết.

Kiều Lạc Du: Anh là quán quân.

Kiều Lạc Du: Đại học Ôn Lâm quán quân.

Lâm Kiến Ngộ nhận được liên tiếp năm tin nhắn, nhẹ nhàng cong môi, tất cả suy nghĩ trở thành hư không.

Lâm Kiến Ngộ: Ngày mai anh trở về.

Kiều Lạc Du: Chờ anh trở về.

Ngày hôm sau nghi lễ bế mạc kết thúc, Lâm Kiến Ngộ cùng đội trở lại phòng thu dọn hành lý. Đến thang máy thì đụng mặt đại học Hoa Nam, huấn luyện viên đại học Nam Hoa Đồng Hoa Thanh cũng là đối thủ nhiều năm của bọn họ, giao tình cũng không tệ lắm.

Bùi Trạch trực tiếp duỗi tay khoác vai Đồng Hoa Thanh, "Thế nào, tham gia Hoa Trung tái sao?"

"Đương nhiên tham gia rồi, như thế nào cũng phải đến để thắng các cậu."

"Tưởng bở, Hoa Trung tái cho các cậu biết thế nào là lợi hại." Bùi Trạch chuyển chủ đề: "Khi nào cậu tới thành phố của chúng tôi, tôi cùng Kiến Ngộ mời cậu ăn cơm."

"Thứ năm tuần sau."

"Vậy gặp lại ở Hoa Trung tái."

Hai bên nói lời tạm biệt, kéo hành lý chuẩn bị lên xe, Lâm Kiến Ngộ đi phía sau cùng với Doãn Bân.

"Đàn anh Kiến Ngộ."

Anh nhàn nhạt quét mắt nhìn người kia, thấp giọng nói: "Phiền cậu nói lại với bạn học kia, không cần nhắc tới Lạc Du với những người khác, tên của Kiều Lạc Du chỉ có thể đặt cùng với Lâm Kiến Ngộ tôi thôi."

"Đàn anh, bạn học của tôi trước kia chỉ là......"

Lâm Kiến Ngộ nghe được hai chữ "trước kia", hơi nhăn mày, đánh gãy lời đối phương: "Kiều Lạc Du hiện tại là bạn gái của tôi."

Ánh mắt anh dừng trên người Doãn Bân. Trên mặt thấp thoáng nét không vui, tạm dừng vài giây, cuối cùng nói một câu: "Tương lai là vợ của tôi."

...

Đầu tháng tám, cả thành phố đã tiến vào ngày nóng bức.

Thời tiết thế này mà phải ra khỏi nhà quả thực là dày vò. Lâm Kiến Ngộ lo lắng thân thể Kiều Lạc Du, không cho cô tới nhà ga, mọi người về đến nhà ga cũng nhanh chóng kêu xe ai về nhà nấy.

Lâm Kiến Ngộ lên xe lập tức cảm thấy buồn ngủ, dựa ghế một chốc đã ngủ thiếp đi, đến khi tài xế hô hai tiếng anh mới tỉnh lại.

"Chàng trai, điện thoại của cậu vẫn luôn kêu, mau nhìn xem có phải có chuyện gì hay không."

"Cảm ơn chú."

Anh nhắm mắt, chờ đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, đem điện thoại đến trước mặt nhìn tên trên màn hình, bấm nút gọi điện thoại.

"Alo." Trong thanh âm khàn khàn còn mang theo tia ngái ngủ lười biếng.

Đối phương không nói gì, truyền đến tiếng thở dài.

Lâm Kiến Ngộ thanh thanh giọng nói, cười hỏi cô: "Làm sao vậy?"

"Anh về nhà rồi sao?"

Lâm Kiến Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, xe còn đang trên đường cao tốc, "Kẹt xe, chắc là sẽ nhanh thôi."

Kiều Lạc Du ừ một tiếng: "Vậy lúc anh về đến nhà thì nói chuyện với em sau vậy."

Lâm Kiến Ngộ chờ cô cắt điện thoại trước, mở tin nhắn ra.

Kiều Lạc Du: Anh về nhà chưa?

Gửi đi lúc 13 giờ 48 phút.

Kiều Lạc Du: Anh đã về đến nhà rồi sao!!

Kiều Lạc Du: Bùi Trạch bảo bọn họ đều về đến nhà rồi.

Gửi đi lúc 13 giờ 54 phút.

Kiều Lạc Du: 【 đã thu hồi một tin nhắn thoại 】

Kiều Lạc Du: 【 đã hủy bỏ cuộc gọi video 】

Kiều Lạc Du: Muốn mạng a, em lại chờ anh thêm mười phút vậy.

Gửi đi lúc 13 giờ 58 phút.

Kiều Lạc Du: A a a sao lại thế này, em báo nguy.

Kiều Lạc Du: Thật sự phải báo nguy a.

Gửi đi lúc 14 giờ 05 phút.

Lâm Kiến Ngộ thấp giọng cười, duỗi tay gõ chữ trả lời cô.

Lâm Kiến Ngộ: Đã làm em lo lắng rồi.

Kiều Lạc Du: Không có việc gì là tốt rồi.

Lâm Kiến Ngộ: Em hẹn thời gian với Ninh Trì rồi sao?

Kiều Lạc Du: Hẹn rồi, thứ tư buổi chiều sáu giờ, nhà hàng Thanh Thơ.

Lâm Kiến Ngộ: Vậy năm giờ rưỡi anh đón em.

Mấy ngày gần đây nhiệt độ đạt tới 38 độ, Kiều Lạc Du ở trong phòng mở điều hòa cùng quạt điện, chuyển phát nhanh với cơm hộp có thể giải quyết thì tuyệt đối không ra cửa.

Nhưng cô ở nhà cũng không nhàn rỗi, thiết kế cho Lâm Kiến Ngộ mười mấy bộ quần áo, từ mùa hè đến mùa đông, chờ anh tự mình xem qua.

Buổi chiều thứ tư, Lâm Kiến Ngộ lái xe tới đón cô, Kiều Lạc Du mang theo bản thiết kế cho anh xem.

"Khi nào anh rảnh anh xem quần áo em thiết kế cho anh."

Lâm Kiến Ngộ duỗi tay nhận lấy, đặt ở giữa hai người. Chờ Kiều Lạc Du nghiêng đầu cài dây an toàn, anh cúi người đỡ lấy bả vai cô, trực tiếp hôn lên.

Mặt Kiều Lạc Du có chút khô nóng, lông mi hơi hơi rung, nhắm mắt lại.

Động tác của anh nhẹ nhàng chậm rãi, tiếng hít thở gần ở bên tai, lưu luyến hơi nóng ở cổ cô. Cứ như vậy không nhanh không chậm, một chút một chút cuốn lấy cô, mang theo nhiệt độ phá lệ mềm mại, ôn nhu không thể tưởng tượng.

Tới khi hô hấp hai người trở nên gấp rút, Lâm Kiến Ngộ mới ngừng lại, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, lẳng lặng mà nhìn cô chăm chú, đôi con ngươi ấm áp như hồ nước mùa thu.

"Lâu rồi không gặp, có chút nhớ em." Lâm Kiến Ngộ nặng nề cười một tiếng, tiếng nói mang theo mị hoặc.

Kiều Lạc Du hai má đỏ bừng, vẫn còn nhẹ nhàng thở phì phò, chờ phục hồi tinh thần dùng trán đụng đụng cái trán anh, lại duỗi tay ôm lấy anh, đem đầu gác trên đầu vai anh, "Anh làm em hoảng sợ."

Một câu chưa nói đã trực tiếp thân mật.

"Lần sau anh sẽ chú ý." Lâm Kiến Ngộ sờ sờ mái tóc dài của cô, nới lỏng vòng ôm của cô ra.

Không nên để Ninh Trì chờ.

Xe chạy được nửa đường, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Lâm Kiến Ngộ bỗng nhiên đưa tay sờ môi, nghiêng đầu nhìn Kiều Lạc Du.

"Làm sao vậy?" Cô không rõ nguyên do.

"Em trang điểm để gặp Ninh Trì." Lâm Kiến Ngộ trong giọng nói hàm chứa chút ủy khuất cùng ghen tuông.

Kiều Lạc Du ngẩn ra hai giây, cong lên môi nói tiếp: "Là vì đi cùng anh nên em mới trang điểm."

Đáy mắt Lâm Kiến Ngộ hiện lên ý cười nhợt nhạt, tiếp tục lái xe.

Vẫn chưa đến giờ cao điểm nhưng Kiều Lạc Du với Lâm Kiến Ngộ vẫn đến muộn năm phút, Ninh Trì nhìn thấy anh, bất mãn đẩy đẩy mắt kính.

"Cậu tới làm gì?"

Lâm Kiến Ngộ không chút khách khí hỏi lại: "Cậu hẹn bạn gái tôi làm gì?"

Ninh Trì cười cười: "Đây là phần thưởng của tôi."

"Phần thưởng là cơm, cũng không phải là bạn gái của tôi."

"Cơm cũng là do bạn gái cậu mời, không phải cậu."

"Bạn gái tôi không rời tôi."

"Là cậu không cho bạn gái quyền tự do ăn cơm với chàng trai khác."

Kiều Lạc Du thấy bọn họ vừa gặp mặt đã "hùng biện", nhịn không được lên tiếng đánh gãy: "Gọi món ăn đi!" Cô trộm kéo vạt áo Lâm Kiến Ngộ, "Chúng ta gọi món ăn đi."

Lâm Kiến Ngộ rất thích cái từ "Chúng ta" này, nở nụ cười đem thực đơn trên bàn đưa qua, "Chúng ta nhường cho khách gọi."

"Không phải khách nên theo chủ sao?"

"Chúng ta không cần phải theo nghi thức xã giao ấy."

"Nghi thức xã giao vẫn là điều cần thiết."

"Ngừng!" Kiều Lạc Du lại một lần nữa đánh gãy lời bọn họ, lấy thực đơn lại tự mình gọi món ăn.

Chờ gọi thức ăn xong, Lâm Kiến Ngộ với Ninh Trì bốn mắt nhìn nhau, đồng thời bưng chén trà trên bàn lên uống nước.

Kiều Lạc Du mím môi, tìm đề tài mở miệng: "Công Khai tái cuối năm các anh cùng nhau ghép đội sao?"

Ninh Trì gật gật đầu, Lâm Kiến Ngộ nhẹ giọng nói: "Anh, cậu ta, Bùi Trạch với Thường Vu Hàn một đội."

"Vậy giành quán quân hẳn là ổn đi." Kiều Lạc Du nghĩ đến đội hình này không khỏi bật cười: "Công Khai tái sang năm không biết còn có thể tổ chức hay không."

"Sẽ." Ninh Trì tình báo: "Đồng Hoa Thanh, Chương Nhạc, Doãn Bân, Kỷ Bác muốn ghép đội với nhau."

Lâm Kiến Ngộ nghe vậy nhíu nhíu mày, "Chuyện khi nào vậy?"

"Mấy ngày hôm trước, tôi đã nói với Hàn."

"Vậy sao cậu không nói với tôi?"

"Những gì muốn nói với anh đều lưu tại để hùng biện trên sân đấu."

"Cậu như vậy thì chúng ta thi đấu cũng vô ích."

"Cậu cũng vậy."

Kiều Lạc Du đưa mắt nhìn từng người, đầu muốn nổ tung.

Này hai người, tại sao lại cãi nhau...