Nhục Thân Thành Thánh

Chương 494: Tô Tĩnh Tuyền (2)



Chương 494: Tô Tĩnh Tuyền (2)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Ngay khi bước vào tòa đấu giá một sát na, một loại hương gỗ ngay lập tức đập vào mặt của hắn, khiến cho cả tòa kiến trúc đều phảng phất như tồn tại vô số năm tháng, khí tức cổ xưa không lệch đi đâu được, nhưng lại vô cùng sạch sẽ và thoáng mát.

Nhất Minh theo tên võ giả bước vào bên trong, đoạn đường này đi qua hắn cũng đã quan sát toàn bộ nơi đây, chính giữa là một khu vực được trải bằng thảm đỏ, lộ ra thập phần trang trọng cùng khí khái, khu vực này hiển nhiên là dành cho sự kiện đấu giá diễn ra.

Theo tấm thảm càng lúc càng nhỏ dần, Nhất Minh đã đi lên tới tầng thứ năm, đoạn đường này đi qua, hắn nhìn thấy không ít gian phòng có biển màu vàng, hẳn là “kim phòng” không sai.

Hầu như những tòa đấu giá đều có phân chia cấp bậc như thế này, phẩm cấp của gian phòng càng cao, càng biểu lộ người ở bên trong có thân phận cực không tầm thường.

Bọn họ đều là những người không sợ tiêu tiền, chỉ sợ không có điều gì đáng tiền để họ tiêu.

Mà những loại gian phòng như thế này, chính là một trong những yếu tố mang tính chí mạng, không ai là không muốn chính mình được người người hâm mộ cùng sùng bái.

Đương nhiên, cũng có người không thích bị người khác quấy rầy, cũng sẽ chọn một số gian phòng có phẩm cấp cao như thế này, để phòng ngừa bị người khác nhìn trộm.

Lắc lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ lung tung sang một bên, Nhất Minh đã được thanh âm kia mở lời mời vào, hắn cũng không có khách khí, theo hạ nhân đẩy cửa mà bước vào bên trong.

Ngồi tại chủ vị, chính là một cô nương thoạt chừng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt tròn cùng diện mạo rất là khả ái(dễ thương), đôi mắt tròn xoe đang nhìn lấy hắn.

Nhìn thấy Nhất Minh bước vào bên trong, nàng cũng không có thất lễ liền đứng dậy thi lễ một cái, nha hoàn ở sau lưng cũng đồng dạng khom người cúi đầu, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi thân hình của hắn.

Một cái nhúng người nhẹ nhàng mà thanh nhã, bộ váy dài màu xanh lục theo cử động của cô nương này mà chậm rãi phiêu động, tựa như hồ điệp phất cánh tung bay, hương thơm cùng khí chất phải khiến cho người người đều dõi mắt nhìn theo, không cách nào kiềm được rung động!

Tên hạ nhân nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cả người đứng ngây tại chỗ, hai mắt cũng không cách nào dời đi, phảng phất như lạc mất linh hồn mà không cách nào lấy lại tỉnh táo.

Nhất Minh hắn dù sao cũng trải qua vô số chuyện lớn chuyện nhỏ, tâm thần cũng không có yếu ớt như vậy, chỉ là cảm giác cô nàng này so với Tô Linh Nhi phải có mấy phần giống nhau, nhưng tính cách thì quả thật là cách một trời một vực.

Tô Linh Nhi nàng lanh lợi cùng sắc bén, còn cô nương này thì nhẹ nhàng cùng ôn nhu, cả hai quả thật là trái ngược hoàn toàn, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác đầu tiên của hắn mà thôi, chưa thể kết luận được điều gì.

Đưa mắt nhìn qua, phía sau cô nương này còn có một nữ tử hẳn là nha hoàn trong gia tộc đi, những cô nương xuất thân trong đại gia tộc đều có những nha hoàn phụng bồi bên cạnh như thế này, hắn chỉ nhìn chốc lát liền tựu thu hồi tầm mắt.

“Tại hạ Tiểu Minh, hôm nay có một cuộc giao dịch cùng quý cô nương đàm phán, cô nương hẳn là cũng không muốn có người ngoài nhìn thấy a?”

Nói xong, Nhất Minh nhàn nhạt lộ ra mỉm cười, không cần nói rõ hẳn là cô nàng này cũng có thể nghe hiểu ý hắn.

Cô nàng nghe vậy cũng đồng dạng lộ ra mỉm cười, mặc dù không biết thanh niên này có vật gì cùng chính mình đàm phán, à không, phải nói đúng hơn là cùng Tô gia đàm phán, nhưng lễ cũng cần phải có, chí ít cũng phải nghe người ta nói là cái gì trước đã.

“Tiểu nữ Tô Tĩnh Tuyền, đa tạ công tử đã đường xa tới đây chiếu cố Tô gia, công tử mời.”

Vừa nói, nàng vừa đưa tay ra hiệu Nhất Minh ngồi xuống, nha hoàn ở sau lưng cũng rất nhanh liền hiểu ý của tiểu thư, vội vàng mang theo tên hạ nhân bước ra bên ngoài, chuẩn bị trà bánh.

Ngược lại nàng cũng không có lo lắng cho an nguy của tiểu thư nhà mình, người thanh niên này chỉ là một võ giả mà thôi, đối với tiểu thư mà nói, chỉ là động động ngón tay liền có thể khiến hắn hôi phi yên diệt, chính vì vậy mà nàng phi thường yên tâm.

“Tô Tĩnh Tuyền, cái tên quả thật là không sai!” Nhất Minh quan sát nữ tử một chút, mỉm cười nói: “Tĩnh” trong tĩnh lặng, “Tuyền” có nghĩa là dòng sông hoặc đá quý, nhưng Tĩnh Tuyền lại thường được dùng với hàm ý thông minh và trầm tĩnh, đổi lại là người khác, e rằng đã không thèm để ý đến ta.”

Cô nàng nghe được lời này cũng không có biểu thị quá nhiều, dù sao bị một người thanh niên đánh giá chính mình, nàng ít nhiều cũng có một chút không quen.

Nhưng dù sao người ta cũng đang khen chính mình, tay hung không đánh mặt cười, cho nên nàng cũng chỉ nói vài lời khách sáo liền không còn ở trên chủ đề này nói tiếp.

Rất nhanh, liền có trà bánh mang lên đặt ở bên cạnh của hai người, nàng đưa mắt nhìn Nhất Minh mỉm cười nói:

“Gần đây Tô gia chúng ta đặc biệt có bán một loại trà mới, công tử thử một chút xem thế nào, nếu như được mà nói, tiện thể phẩm định một chút cũng không sao.”

Nàng đưa tay ra hiệu mời dùng, sau đó nhẹ nhàng nâng lên chén trà chậm rãi nếm môi một chút.

Nhất Minh hắn cũng không có từ chối, hắn đối với trà đạo không hề lý giải, nhưng uống vào liền có cảm giác thanh mát lạ thường, đặc biệt là vào lúc thời tiết lạnh lẽo như thế này, một chén trà vào bụng, quả thật như là tân sinh.

Đôi bên khách khí vài câu, Nhất Minh hắn liền đi thẳng vào chính sự: “Lần này mạo muội tới đây, chính là muốn cùng Tô gia làm một chút sinh ý, Tô cô nương xem vật này như thế nào?”

Nói xong, Nhất Minh liền từ trong nhẫn trữ vật xuất ra một mảnh da thú đặt lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Nhìn thấy hắn xuất ra da thú, nha hoàn đứng ở bên cạnh cũng không khỏi hiếu kỳ, không biết tên thanh niên này mang da thú ra làm cái gì, mặc dù mảnh da thú này tản mác ra khí tức không tầm thường, nhưng cũng không đến nỗi mang vào Tô gia tiến hành đấu giá a?

Ai lại mang da của nhị giai yêu thú đi đấu giá bao giờ?

Tô Tĩnh Tuyền nàng cũng đồng dạng lộ ra nghi hoặc, thanh âm lần nữa vang lên: “Thật xin lỗi công tử, chúng ta không có nhận đấu giá da của yêu thú, nếu như công tử thiếu thốn tài nguyên mà nói, chúng ta có thể mua lại mảnh da thú này với giá mười cái linh thạch, như thế nào?”

Nhất Minh nhìn nàng lộ ra ý cười, cô nương này bề ngoài nhìn đã không tệ, tâm tính lại càng không có vấn đề.

Nếu đổi lại người khác mà nói, e rằng đã mang một tên võ giả như hắn đá ra ngoài cửa, làm gì kiên nhẫn ngồi nói nhảm nhiều như vậy?

“Quả thật không hổ là nữ tử của Tô gia, tâm tính như vậy quả thật là hiếm thấy.” Nhất Minh cười lên vui vẻ khen tặng một câu, sau đó là lắc lắc đầu tiếp tục truyền ra thoại ngữ:

“Ta không phải muốn mang đấu giá mảnh da thú này, mà là cái ở bên trong, không bằng cô nương tự mình cảm thụ một chút, sẽ biết ta đang nói tới cái gì.”

Nha hoàn nhìn thấy tiểu thư ra hiệu cho chính mình, nàng chậm rãi bước về phía Nhất Minh mang mảnh da thú cầm lên, mang cho tiểu thư xem xét.

Cầm mảnh da thú trên tay, Tô Tĩnh Tuyền vẫn không cảm giác mảnh da thú này có cái gì bất thường, dựa vào nhãn lực của nàng, đương nhiên là nhận ra trên mảnh da thú này có khắc họa một loại phù văn phong ấn linh lực.

Thế nhưng nàng vẫn không hiểu là, loại Nhất phẩm phù văn này cũng không đủ để Tô gia mang lên làm vật phẩm đấu giá a?

“Không đúng…” nàng dường như nhìn thấy được cái gì, cẩn thận quan sát một chút, bên trên từng nét phù văn bỗng dưng lóe lên một tầng bạch quang, khiến đồng tử trong mắt của nàng bỗng dưng co rụt lại.

“Tứ Tinh Ấn Linh phù!” Tô Tĩnh Tuyền thì thào trong miệng, hiển nhiên là nàng cũng không ngờ tới lại có người có thể khắc họa ra linh văn đạt tới cực phẩm như thế này!

Nha hoàn đứng ở sau lưng của nàng cũng đồng dạng kinh ngạc một chút, nhưng trong lòng lại biết rõ sự tình tiếp theo sẽ như thế nào.

Tô Tĩnh Tuyền dò xét hồi lâu, liền lắc đầu cảm khái: “Nhất phẩm tứ tinh ấn linh phù mặc dù khó gặp, nhưng vật này cũng chỉ có những võ giả bên dưới mới có thể sử dụng, đối với tu sĩ chân nguyên cảnh mà nói, linh lực đã tiến một bước biến đổi thành chân nguyên, cho nên các tu sĩ không cách nào sử dụng cho được.”

“Nếu như công tử nguyện ý bán mà nói, Tô gia cũng sẽ thu mua với giá 30 khối hạ phẩm linh thạch, như thế nào?”

Nói xong, nàng tỉ mỉ dò xét biểu hiện của người thanh niên này, trong mắt của nàng, có lẽ là người này còn chưa bước vào chân nguyên cảnh, cho nên mới nghĩ Tứ Tinh Ấn Linh Phù là một món giao dịch lớn, cho nên cũng không có trách hắn, ngược lại còn ưu đãi cho hắn thêm một chút.

Nhất Minh nghe vậy liền lắc lắc đầu, cũng không thể trách nàng.

Dù sao thì cũng không ai ngờ tới, vật quan trọng nhất không phải mảnh da thú này, cũng không phải tứ tinh linh văn khắc họa ở bên trên, mà là luồng linh lực thường thường không có gì lạ được phong ấn ở bên trong.

Thế là hắn cũng không còn thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói thẳng: “Tô cô nương chớ vội kết luận, không bằng hãy thử cảm thụ linh lực ẩn chứa ở bên trong một chút, cô liền sẽ minh bạch tất cả.”

Tô Tĩnh Tuyền nghe vậy liền sửng sốt một chút, có chút nhíu mày.

Nàng nhìn thật sâu về hắn trong chốc lát liền tựu thu hồi tầm mắt, cũng không có phát tác, dù sao thì nơi này cũng là nơi làm ăn, náo ra động tĩnh quá lớn đối với Tô gia cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Chỉ là cảm thụ một chút mà thôi, cũng không tốn thêm bao nhiêu thời gian.

Cầm mảnh da thú trong tay, nàng chậm rãi vận chuyển chân nguyên bao phủ toàn bộ mảnh da thú, trong nháy mắt, một loại lực lượng cực kỳ tinh thuần từ bên trong mảnh da thú này xông vào toàn bộ kinh mạch của nàng, bắt đầu du tẩu.

Đồng tử trong mắt của nàng bỗng dưng co rút lại, thần sắc bỗng dưng đại biến, dường như bắt gặp được một chuyện gì đó rất là kinh khủng vậy.

Mỗi nơi luồng linh khí này đi qua, phảng phất như một dòng linh thủy tươi mát nhất trên thế giới này, nó cuốn trôi phần lớn những tạp chất ở bên trong thân thể, khiến cả người của nàng đều phiêu phiêu mê mẩn, ngay cả gương mặt cũng nhịn không được ửng đỏ cả lên, trông phi thường mê người!

“Tiểu thư, người thế nào?” nha hoàn đứng ở bên cạnh nhìn thấy nàng có biểu hiện kỳ lạ liền nhanh chóng bước tới mở miệng hỏi đồng thời, ánh mắt nhìn về phía Nhất Minh lộ ra thập phần bất thiện, ngữ khí càng là băng lãnh quát to một tiếng.

“Hỗn đản! Ngươi đối với tiểu thư nhà ta làm cái gì?”