Nhục Thân Thành Thánh

Chương 360: Sứ giả tử vong (2)



Chương 360: Sứ giả tử vong (2)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Ngươi sợ ta sau khi thoát khốn sẽ trở mặt động thủ với ngươi phải không?”

“Thế thì ngươi cũng đừng có lo lắng, ta thật không có hứng thú với thân thể nữ nhân, mà lại, thực lực của hai ta cũng không có chênh lệch quá nhiều, ta không có rảnh mà làm chuyện tốn công vô ích như vậy.”

“Ngươi xem, giao dịch này, như thế nào?”

Nữ tử Linh tộc mở miệng nói liên hồi, bản thân cũng không ngừng thúc dục lực lượng hòng phá tan khốn trận, thanh âm vô cùng mê hoặc nói ra.

Đứng trước những lời phân tích đầy lý lẽ cùng lo lắng cho bản thân như thế này, bạch y nữ tử quả thật có chút tâm động!

Ban đầu nàng nghe được động tĩnh ở gần nơi này, cho nên mới chạy đến đây dò xét.

Nhìn thấy một thanh niên nam tử ngã xuống dưới đất, hơi thở mặc dù có chút yếu ớt, nhưng bản thân vẫn còn sinh cơ, nàng mới bày ra phong cấm ngăn cách độc khí xâm nhập đi vào, sau đó liền truyền tin cho thành viên trong tổ đội của mình.

Nhưng thời gian trôi qua, không biết là xảy ra chuyện gì, các thành viên trong tổ đội dường như không có đáp lại, xung quanh thì càng có nhiều tiếng ba động vang lên, cùng với trời mưa như thế này, nội tâm của nàng thật sự có chút lo lắng.

Nhưng nhìn thấy thanh niên vẫn còn thoi thóp ở đó, nàng không đành lòng bỏ mặc rời đi, cho nên mới ở lại nơi này chờ đợi.

Không ngờ là, trong lúc nàng đang ra sức cứu chữa thì gặp phải tên nữ tử Linh tộc này, cũng may là nàng có chuẩn bị sẵn bố trí ở xung quanh, cho nên mới nhẹ nhõm giam cầm nữ tử này lại.

Dù sao thì nơi này cũng là Độc Lâm, khắp nơi đều hung hiểm dị thường, nàng có lòng cẩn thận cũng là bình thường vô cùng.

Bản thân nàng vốn dĩ là Linh Văn Sư, sức chiến đấu cũng không có mạnh mẽ bao nhiêu, cho nên các trưởng bối trong gia tộc mới cho nàng một số thủ đoạn để bảo mệnh, phong cấm trận pháp này chính là một trong số đó.

Cũng may là nữ tử Linh tộc này tu vi cũng không cao, hoàn toàn không nhìn ra được trận pháp mà nàng chuẩn bị ở xung quanh, cho nên mới dấn thân đi vào, hình thành cục diện như thế này.

Bây giờ nghe được lời đề nghị của tên Linh tộc, nàng quả thật là có chút tâm động trong lòng, nàng vốn dĩ xuất phát từ thiện tâm muốn cứu người mà thôi, cũng không muốn bản thân mình sẽ chết tại nơi này.

Hơn nữa, từng giọt mưa rơi lên trên người càng khiến cho Lục Đan trong cơ thể tiêu hao nghiêm trọng, không qua bao lâu thời gian nữa nàng cũng sẽ phải từ bỏ mà thôi.

Trong lòng muốn cứu giúp người khác, nhưng thực lực lại không đủ, điều này khiến nàng cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, giống như có một viên gạch đặt ở trong lòng, rất là khó chịu.

Nàng vẫn không có đáp lời với tên Linh tộc này, bản thân vẫn đang còn do dự, nếu như đợi thêm một lúc nữa mà thành viên trong tổ đội không tới, chính nàng e rằng sẽ phải thoái lui khỏi nơi đây.

Dù sao thì nàng cũng không muốn chết, vì một người không quen biết mà khiến bản thân chết tại nơi này, trong lòng nàng quả thật là không cam tâm.

Có đôi khi, con người chính là như vậy.

Ngươi vì bản thân một chút, muốn sống sót mà làm ra những hành động trái với lương tâm, người khác sẽ chỉ thẳng vào mặt, và nói ngươi ích kỷ.

Nhưng nếu ngươi lại vì một người không quen biết mà hy sinh bản thân, đặc biệt là không có ai chứng kiến, người khác sẽ chỉ thẳng vào mặt, và nói ngươi ngu ngốc.

Người sống ở thế đạo này, nếu quá quan tâm đến ánh nhìn của người khác, đó hẳn là một người đáng thương!

Họ chẳng bao giờ được sống với chính con người thật của mình, lúc nào cũng nhìn xem người khác nghĩ thế nào, đeo lên cho mình một tiếng mặt nạ, và sống một cuộc sống không thuộc về chính mình.

Có đôi khi, bản thân mình cảm thấy đúng, đó là đúng!

Không cần nhìn vào sự đánh giá của bất kỳ ai, cũng không cần sống dưới ánh nhìn của bất kỳ người nào, chỉ cần trong lòng không cắn rứt, mọi chuyện, cứ dựa vào khả năng của mình mà làm thôi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng nhìn ra phía sau một chút, nhìn thấy thanh niên nằm bất động trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, trong nội tâm càng là đắng chát.

Dù là như vậy, nàng cũng đã thật sự làm hết sức của bản thân rồi, nếu cố thêm một chút nữa mà vẫn không còn cách nào, nàng cũng chỉ còn cách từ bỏ.

Dẫu sao thì cũng đã cố gắng qua, nếu vẫn không đạt thành ý nguyện, vậy cũng chỉ có thể trách năng lực của chính mình không đủ mà thôi.

Nghe thấy lời dụ hoặc của nữ tử Linh tộc, ánh mắt của Nhất Minh nhìn về phía bạch y nữ tử bên kia, hắn muốn xem xem, cô nàng này sẽ làm ra quyết định như thế nào.

Hắn cũng không có chờ mong cô nàng này sẽ làm ra hành động cùng với tên Linh tộc này đồng quy vu tận, nếu cô nàng này làm như vậy, nàng và cả tên thanh niên kia đều phải chết.

Chết một người cũng là chết, chết hai người cũng là chết, đứng dưới cái nhìn của nàng, lựa chọn như thế nào cũng là chết mà thôi, vậy thì không bằng lưu lại tính mạng của bản thân, sau này vẫn còn có một tia cơ hội báo thù.

Theo suy đoán của hắn, cô nàng này hẳn là sẽ lựa chọn thoái lui, nhưng bao lâu thoái lui thì hắn lại không biết được.

Nhìn dáng vẻ cố gắng kia, xem ra là hiện tại nàng vẫn không có từ bỏ a, đứng trước lời đề nghị hấp dẫn như vậy vẫn không bị xao động…

Nghĩ tới đây, khóe miệng của Nhất Minh lộ ra một vệt mỉm cười, quả không hổ là Nhân tộc tiền bối, tinh thần chiến đấu như vậy, chẳng trách có thể cùng với đám Linh tộc kia dây dưa vạn năm lâu.

Nếu hắn không tại nơi này thì thôi đi, bây giờ nhìn thấy cảnh này, đương nhiên là sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đặc biệt là gặp phải một cô nàng có tinh thần chiến đấu cao như vậy, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để hắn ra tay giúp đỡ rồi.

Tại trong màn đêm, một đôi con ngươi thâm thúy mà ẩn tàng đang không ngừng đánh giá tình hình chung quanh, hắn phải xác định một điều, xung quanh đây còn có tên Linh tộc nào ẩn nấp nữa hay không.

Bài học về sự hành động lỗ mãng lần trước, Nhất Minh đã khắc ghi rất rõ.

Tại thế giới này, nếu không cẩn thận liền sẽ phải thân tử đạo tiêu, mọi hành động đều phải cân nhắc kỹ càng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không mang tính mạng của bản thân đem ra liều như trước.

Trước kia tuổi trẻ cuồng vọng đã để hắn khắc sâu bài học, kể từ bây giờ, mỗi bước đi, mỗi hành động đều phải thật cẩn thận mới được.

Hắn còn muốn tại trên con đường này tìm lại phụ mẫu, hắn còn muốn tìm lại đám địch nhân kia, toàn bộ chém tuyệt!

Nghĩ tới đây, bên trong con ngươi kia, tràn đầy băng lãnh.

Nhiệt độ xung quanh dường như theo tâm tình của hắn biến hóa mà trở nên hạ xuống rất nhiều, ngay cả thương khung bên trên cũng đồng cảm với hắn, một tiếng lôi đình từ xa xa, ầm vang nổ tung!

Một mảnh khu rừng bên dưới, sáng rực!

Từng chiếc bóng bỗng dưng hiện rõ ra dưới chân hai người, kéo dài về một phía.

Dường như cảm nhận được cái gì, cả hai nữ tử đều đưa mắt nhìn qua.

Cái nhìn này, liền khiến thân thể của hai nữ đều đồng thời run lên, đồng tử ở bên trong càng là co rút lại, toàn thân tựa như có một đầu thiểm điện chạy qua, cả người đều tê!

Nơi kia, một chiếc bóng tựa như tử thần giáng lâm, một đôi mắt tại sâu bên trong bóng tối mang theo vô tận sát cơ nhìn chằm chằm về phía nữ tử Linh tộc.

Ánh sáng lóe lên một chút rồi tan biến, bóng tối tiếp tục bao trùm, phảng phất mang toàn bộ hy vọng đều nhấn chìm vào vực sâu.

Bóng đêm lạnh lẽo, không cách nào che giấu được sát ý tràn ngập.

Nữ tử Linh tộc minh bạch một điều, đôi mắt ở nơi kia hoàn toàn không phải là đồng bạn của nàng, nếu như người đó là Linh tộc, nàng sẽ ngay lập tức cảm ứng ra ngay, bởi vì giữa Linh tộc với nhau đều có huyết mạch tương liên, có thể từ xa xa cảm ứng được khí tức của nhau.

Mà hình bóng vừa rồi lóe lên rồi biến mất, mặc dù chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng nàng vẫn từ nơi đó cảm giác được tử vong bao phủ tới gần, điều này khiến bản thân nàng kinh hãi không thôi!

Trên bầu trời, không một chút ánh sáng.

Từng giọt mưa cũng không hề chậm lại, vội vàng rơi xuống, thanh âm náo nhiệt tại xung quanh bây giờ cũng dần dần lắng lại, một mảnh khu vực chỉ còn ba đạo ánh mắt, lẳng lặng nhìn nhau, không nói lời nào.

Một đạo ánh mắt trong đó tràn ngập kinh hãi, dường như cảm nhận được tử vong tới gần, sắc mặt kia, tràn đầy hoảng sợ!

Dưới tình thế bị trói buộc như thế này, nàng muốn ra sức giãy dụa tìm một đường sinh cơ, nhưng tất cả, đều không có khả năng.

Một đạo ánh mắt còn lại của bạch y nữ tử ban đầu thì chấn kinh, nàng không nghĩ tới, tại ngay bên cạnh của chính mình thế mà còn có người khác ẩn nấp như thế, nếu như người này đối với mình có ác ý, chính mình e rằng đã phải vẫn lạc từ lâu.

Nhưng cẩn thận cảm thụ một chút, nội tâm của nàng vừa run sợ mà cũng vừa kinh hỷ!

Mặc dù trên thân người kia phát ra sát ý rất là nồng nặc, nhưng một đôi con ngươi tràn đầy băng lãnh ẩn giấu tại sâu bên trong bóng đêm kia, lại nhìn về phía nữ tử Linh tộc, nơi đó cũng không có loại khí tức chán ghét của Linh tộc phát ra, điều này nói rõ người tới chính là Nhân tộc không sai.

Nghĩ tới đây, nàng rất là vui mừng, bản thân vừa định nói cái gì đó thì nhìn thấy một màn khiến cho nàng rất là rung động.

Ngay lúc này, một thanh âm bén nhọn từ trong màn đêm truyền ra, xé tan đêm tối, trường thương ánh lên một trận bạch quang, nương theo bóng hình tựa như u linh thoáng qua, cắt đứt không gian yên tĩnh, trong chớp mắt đã hướng về phía nữ tử Linh tộc lao đến.

Tâm thần của hai nữ vào lúc này, toàn bộ nhấc lên!

Ánh mắt của Nhất Minh không hề có một chút ba động nào, đối với Linh tộc, hắn không có khả năng nhân từ nương tay, cho dù đó là có là nữ tử đi chăng nữa.

Trong khoảnh khắc này, thân thể của nữ tử Linh tộc bỗng nhiên chấn động, trường thương lóe lên một cỗ sắc nhọn rồi biến mất, mi tâm của nữ tử trực tiếp vỡ vụn, ánh thương lướt qua, mang theo tàn khốc cùng băng lãnh, trực tiếp xuyên thấu.