Nhục Thân Thành Thánh

Chương 136: Chúc gia tỷ muội



Chương 136: Chúc gia tỷ muội

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Bước vào Nam thành bên trong, Nhất Minh cảm nhận được nơi đây sinh cơ bừng bừng, khắp nơi đều là tiếng reo hò không dứt, cứ cách một đoạn đường liền có một chiếc xe ngựa chạy qua trông náo nhiệt vô cùng.

Nam thành kết cấu cũng tương tự như Tây thành bên kia, cũng có một đại lộ to rộng được xây bằng những viên đá phi thường vuông vức, trên đường không tìm ra được một chỗ khó đi nào, vô cùng bằng phẳng, hai bên đường chính là hàng quán cùng nhà dân được sắp xếp rất có trật tự.

Một đại lộ nối thẳng từ cổng thành Nam đến trung tâm phủ thành chủ, hai bên đường có rất nhiều con đường nhỏ thông hướng hàng quán bên trong.

Nhất Minh tản bộ trên đại lộ không ngừng ngó đông rồi ngó tây, lần này hắn đến đây chủ yếu là nhận phù chiếu rồi tụ họp cùng với ba người kia.

Mà nghĩ lại thì hắn cũng mắc cười, đến bây giờ Nhất Minh cũng chưa biết được ba người kia tên họ là gì, hắn đáp ứng cùng ba người đi đoạt lại Tàng Bảo Đồ chẳng qua là hiếu kỳ mà thôi.

Nếu như có thể lấy được tàng bảo đồ là tốt nhất, ít ra còn biết được một chút tin tức về bảo tàng, còn nếu không đoạt được thì hắn sẵn tiện hoàn thành phù chiếu luôn.

Một chuyến đi hai cái mục đích, dù kết quả có như thế nào đi nữa thì hắn cũng không có mất mác cái gì.

Dọc theo đại lộ Nam này hắn nhìn thấy có không ít võ giả lưu động trên đường, hoặc là một thân một mình, hoặc là thành quần kết đội dĩ nhiên là hướng về Phù Chiếu Các mà tới.

“Nam thành so với Tây thành phải náo nhiệt nhiều hơn không ít, chỉ bằng số lượng võ giả trên đường cũng có thể đoán được nơi này rất được mọi người yêu thích a.” Nhất Minh nhìn xem náo nhiệt tràn cảnh trong lòng thầm nghĩ.

Nhất Minh nhìn xung quanh có không ít võ giả cùng tu sĩ đều đang đi bộ trên đường, có một chút tu sĩ là phi hành trên không nhưng cũng không cao bao nhiêu, mọi người đều phi hành không cao hơn những kiến trúc ở đây, điều này khiến hắn nghi hoặc không thôi.

Không lẽ nơi này phi hành cao hơn kiến trúc sẽ bị trừng phạt cái gì?

Nếu mà có trừng phạt như vậy thì đáng lẽ ra kim giáp sĩ kia cũng phải nói một chút a.

Nghĩ đến đây, Nhất Minh mới nhớ tới cái gì, sau đó lắc lắc đầu cười khổ một cái.

Chính mình còn chưa đột phá Tôi Thể cửu trọng, ai lại đi nhắc nhở mấy cái này.

Có lẽ là Nam thành cấm chi phi hành quá cao, hắn nhìn thấy hầu như tất cả mọi người đều phi hành cao một khoảng mà thôi, điều này tiết kiệm được không ít thời gian đi đường.

Có một chút võ giả cưỡi các loại yêu thú, để Nhất Minh mở mang tầm mắt.

Cũng có phi thuyền bay giữa không trung, bất quá, để có thể mua được phi thuyền như thế này, đa phần đều là tông môn thế gia chiếm cứ một phương, không phải bình thường tu sĩ có thể mua được.

Tản bộ ngắm nhìn sơ sơ các gian cửa hàng trên đại lộ, Nhất Minh trong bụng kêu lên từng tiếng “ột ột ột” hiển nhiên đây là đói bụng rồi a, hắn từ Tây thành một đường thẳng tiến đến đây vẫn chưa ăn được cái gì.

Hắn nhìn xung quanh một vòng vẫn không thấy một tòa tửu quán nào, hắn liền hỏi thăm một chút rồi hướng về phía tửu quán bước nhanh đi đến.

Nam thành một tòa tửu quán bên trong, tòa tửu quán này tổng cộng có hai tầng lầu, lầu một chính là cho các phương lữ khách ăn uống, lầu hai có không ít bao gian dành cho những người có ý định chiêu đãi khách nhân hoặc muốn yên tĩnh một mình.

Nhất Minh cũng không có ý định tiến lên lầu làm gì, hắn ngồi xuống bàn tại lầu một, điểm một bình bách hoa tửu cùng vài món đặc sắc của tửu quán.

Hắn chỉ định ăn một vài món đặc sắc của tửu quán mà thôi, kết quả là tiểu nhị lại mang lên một bàn đồ ăn, có một mâm lớn thịt bò, một con vịt quay, một tô canh rau cùng thịt chiên giòn để làm đồ nhắm.

Nhìn toàn bộ những thứ này, Nhất Minh không biết bản thân có ăn hết hay không đây nữa.

“Haha, tửu quán này cũng thật là biết làm ăn a!” Nhất Minh cười cười sau đó cầm lên đôi đũa bắt đầu gắp một chút thịt chiên nhắm thử.

Cũng công nhận một điều, các thức ăn nơi này so với Tiên Vũ Lâu tại Tây thành cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa, mùi vị của bách hoa tửu cũng khiến hắn vô cùng sảng khoái.

Nhất Minh hiện tại bụng đang không ngừng kêu réo, mặc kệ những ánh mắt của mọi người xung quanh hắn cứ thản nhiên như không có việc gì.

Võ giả sức ăn vốn là so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, Tôi Thể cảnh vốn chính là luyện thể, thể chất càng mạnh sức ăn càng lớn.

Chủ quán nơi này dường như nhận ra điều này cho nên mới mang lên một bàn đầy ắp thức ăn như thế.

Nếu đổi lại là bình thường mà nói, chỗ thức ăn này có thể để ba bốn người cùng ăn mới hết được.

“Tỷ tỷ, tỷ nhìn, thiếu niên bên kia ăn thật nhiều a!” một tiểu nữ thoạt chừng 12 tuổi ngồi gần đó không ngừng chỉ chỉ về phía Nhất Minh, cười cười nói.

“Muội đó, không được lấy tay chỉ chỉ vào người khác như vậy, rất là thất lễ đó có biết không?” một nữ tử thân mặc màu lam váy dài, dáng người thướt tha ẩn bên dưới, nhưng cũng không cách nào che giấu được nàng chính là một mỹ nữ không sai, nàng trừng mắt cô tiểu muội này một chút, trách cứ nói.

Cô tiểu muội này thân khoác một chiếc màu vàng váy dài, khuôn mặt trông có chút trẻ con nhưng tổng thể xem ra, tương lai chính là một mỹ nữ!

Chúc Thanh Hà bị tỷ tỷ mình trách một câu liền “ờm” một tiếng, tiếp tục nhìn Nhất Minh nói: “Tỷ tỷ, người kia hẳn là võ giả a, tỷ nhìn ra được hắn là cảnh giới gì không, còn nhỏ như vậy đã khuyết một tay, đáng thương thật a!”

Chúc Tình nghe tiểu muội nhà mình nói như vậy cũng không biết trả lời sao cho phải, nàng nhìn sang Nhất Minh đang cặm cụi ăn uống, có vẻ như không để ý hai nàng bên này.

Mới nhìn vào, Chúc Tình còn không có để ý cho lắm, nhưng một lúc sau đó nàng dường như cứng người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhất Minh không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chúc Thanh Hà nhìn thấy tỷ tỷ mình tự dưng ngơ ra như vậy cũng không khỏi lấy tay chọc chọc một cái: “Tỷ tỷ, có chuyện gì mà tỷ có nhìn chăm chăm vậy?, không lẽ…”

Nói xong, Chúc Thanh Hà cười híp mắt một chút, theo giọng điệu này, nàng trong đầu đang nổi lên những suy nghĩ lệch lạc không sai.

Chúc Tình giật mình một cái, ngữ khí có chút tức giận, nàng lấy tay gõ nhẹ vào trán cô tiểu muội nói: “Muội nghĩ cái gì đó, ta chẳng qua là nhìn thiếu niên kia có chút quen mắt mà thôi, không phải như muội nghĩ như thế.”

“Ai u!” Chúc Thanh Hà hai tay ôm trán, “Đúng đúng đúng, tỷ chỉ là trông người ta quen mắt mà thôi, hắc hắc!”

Nhìn thấy cô tiểu muội này còn trêu chọc mình, Chúc Tình vẻ mặt hơi đỏ một tí nhưng cũng không có biểu hiện gì khác thường, nàng tiếp tục gắp một chút thức ăn bắt đầu ăn.

“Tỷ tỷ, tỷ nói người kia có chút quen mắt, chẳng lẽ tỷ từng gặp qua người này sao? Tên này dáng người cũng đẹp trai đó chứ, nếu hắn không bị khuyết cánh tay là tốt rồi a.” Chúc Thanh Hà hai mắt tròn xoe nhìn lấy Chúc Tình, hỏi.

Chúc Tình lắc lắc đầu: “Tỷ chưa từng gặp qua người này, nhưng đã từng thấy khuôn mặt giống hắn bên trong một tờ báo.”

“Tờ báo?” Chúc Thanh Hà hai mắt sáng lên, “Là tờ báo gì, hắn đã từng lên báo hay sao?”

Cũng không trách cô tiểu muội này kích động như thế, tại Nam thành này thường xuyên có rất nhiều thương nhân lui tới.

Mỗi khi có tin tức bất kể tốt hay xấu đều được tổ hợp thành một trang báo, mà người có thể lên được trang báo này đều là những nhân vật “không tầm thường”.

Có người giết người cướp của được lên báo, có người là thiên kiêu cũng được lên báo,... nói chung, trong ý thức của những người ở đây, người nào được lên báo, người đó chính là người nổi tiếng!

Còn tiếng tốt hay tiếng xấu thì đều là chủ đề cho mọi người ở đây nói chuyện bát quái, mà cô tiểu muội này, chính là một trong số những người ưa thích những chuyện bát quái này.

“Muội còn nhớ lúc trước Linh tộc tấn công trung vực, có một tên võ giả bị Linh tộc truy sát không những không chết, mà còn đánh bại Linh tộc thiên kiêu hay không?” Chúc Tình nhìn sang cô tiểu muội, nói.

“A!” Chúc Thanh Hà trầm ngâm chốc lát sau đó bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhìn sang Nhất Minh một chút, “Nghe tỷ nói như vậy ta mới nhớ ra, tên này so với tên được đính kèm trong báo kia, quả thật có tám thành giống nhau a.”

Chúc Tình gật gật đầu: “Quả thật hắn rất giống với tên gọi là Nhất Minh kia, nhưng ta không chắc phải là hắn hay không.”

“Hắc hắc, phải hắn hay không chúng ta hỏi một cái chẳng phải sẽ biết rồi sao.” dứt lời, Chúc Thanh Hà đứng dậy, hướng thẳng về phía Nhất Minh đi đến…

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!