Như Những Giọt Nắng

Chương 15



Xe ra Vũng Tàu thì đã sáng hẳn. Hữu Tri lo sắp phòng cho mọi người, rồi cùng Yến Oanh đi lên phòng mình. Ðối diện với phòng anh là phòng của vợ chồng giám đốc. Hữu Tri cố ý chuẩn bị như thé để tiện săn sóc Thúy Văn. Anh biêt cô không thích tắm biển vì rất dễ bị say nắng. Nhưng vì đây là chuyến nghỉ mát của cả công ty nên cô không thể từ chối không đi.

Mọi người rời khách sạn, ùa ra bãi tắm. Thúy Văn đi bên cạnh Hiệu Nghiêm, cả hai người giữ khoảng cách gần như thế như một thỏa thuận ngầm để che mắt thiên ha Nhưng không ai nói gì với ai, đúng ra là không có gì để nói.

Thúy Văn chợt đi chậm lại chờ Yến Oanh. Cô kéo áo khóac sát vào người, nheo mắt nhìn ra biển:

- Nắng quá, chị có thích tắm không?

- Cũng hơi ngại, nhưng cất công ra đây rồi, không tắm thì uổng, còn chị?

- Tôi chỉ ngồi chơi thôi.

- Chị không tắm à, uổng vậy?

Thúy Văn mỉm cười:

- Tôi không thích ra ngoài lúc nắng, ngâm mình dưới nước vào buổi chiều thích hơn.

- Vậy hả?

Yến Oanh cũng không rủ thêm, thậm chí cô còn thấy dễ chịu vì không phải tiếp xúc với Thúy Văn. Nếu Thúy Văn không cởi mở thân mật với cô chắc cô cũng giữ một khoảng cách như không hề quen biết. Cô không ghét, nhưng không thể thân mật. Ở Thúy Văn có cái gì đó cao xa so với cô. Còn cô thì không muốn với tới xóa bỏ khoảng cách đó.

Và còn một thứ tình cảm khác không hẳn là ghen tuông, nhưng nó làm cô khổ sở ở một mặt nào đó, cô coi đó là kẻ thù của mình.

Thúy Văn chợt dừng lại vẫy tay:

- Anh chị ra đó đi, tôi sẽ ngồi ở đây chơi.

Nói xong, cô bước đến chiếc bàn đặt dưới cây dù. Cô gọi nước rồi khoang tay trước ngực, lơđãng nhìn mọi người tắm ở ngoài xa.

Một lát mọi người đi lên/. Một nhóm bốn năm người ngồi cùng bàn với cô. Hiệu Nghiêm ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi với giọng quan tâm:

- Sao em không ra ngoài đó, ngồi một mình buồn lắm.

- Em thích ngồi ở đây hơn/

Thúy Văn nói một cách gượng gạo. Cô không quen với cách nói chuyện thân mật kiểu vợ chồng với anh, và cả Hiệu Nghiêm cũng vậy. Nhưng trước mặt mọi người cả hai đều dùng cách nói đó như một sự thỏa thuận ngầm. Và càng ít nói càng tốt.

Yến Oanh chợt tỳ tay vào trán, nhắm mắt lại ngồi im. Hiệu Nghiêm không kèm chế được, anh nhin cô chăm chăm:

- Em làm sao vậy, bệnh hả?

Yến Oanh ngước lên, cười guợng:

- Không có gì, nhưng tự nhiên tôi thấy nhức đầu quá. Tôi không thấy gì phía trước cả

Hữu Tri quay lại:

- Hay là em bị cảm?

Hiệu Nghiêm cố giấu sự lo lắng, nói thận trọng hơn vì nhớ ra sự có mặt của mọi người:

- Có lẽ ại chị ra nắng, anh đua chị ấy về phòng đi anh Tri, tôi sẽ đi mua thuốc ngay.

Nói xong, anh đứgn dậy đi trước cặp mắt ngạc nhiên của mọi người. Trong công ty, giám đốc là người khô khan và ít khi xã giao với nhân viên. Thế mà lại đích thân săn sớc cho vợ người trợ lý mình. Sự ưu ái đó thật lạ lùng khó hiểu. Cả Thúy Văn cũng thấy lạ nhưng cô không biểu lộ ra.

Cô và Hữu Tri đưa Yến Oanh về khách sạn. Cô định ở lại với Yến Oanh nhưng lại thấy sự có mặt của mình là thừa. Cô trở về phòng mình, đứng bên cửa sổ, thấy Hiệu Nghiêm đang nhanh nhẹn đi lên. Cử chỉ vội vàng và quá nhiệt tình của anh làm cô thật khó mà giải thích được lòn gmình. Nhưng cô không thẻ không khó chịu. Thật ra anh có thể bảo người khác làm việc đó kia mà.

Rõ ràng là có cái gì đó không bình thường, một cái gì đó không thể khẳng định hồ đồ nhưng nó làm cô bất an.

Khá lâu Hiệu Nghiêm mới về phòng. Anh thay đồ rồi nằm xuống giường, chìm đắm trong suy nghĩ. Thúy Văn không ngăn được tò mò, cô đúng sát về phía tường để khuất tầm mắt của anh ta và nhìn anh ta thật lâu.

Vẻ mặ thn có vẻ gì đó buồn thật buồn, như giấu kín một sự đau khổ ghê gớm. Ðây là lần đầu tiên cô thấy anh ta vô tình phơi bày nội tâm của mình. Tự nhiên cô vụt liên tưởng đến sự đau khổ của anh ta lúc đám cưới Hữu Tri.

Thúy Văn vội lắc đầu, tự trách đầu óc mình tầm thường, đa nghi. Cô tự nhủ anh ta đang lo lắng chuyện của công ty để đánh lừa cảm giác xốn xang của mình.

Cô rời khỏi phòng, và đi lang thang dọc bãi biển. Buổi trưa, du khách vắng hơn, có đoạn không một bóng người. Cô đúng lại dưới hàng dừa, tư lự nhìn ra biển. Thật lạ, trong lòng không một chút bình yên.

Suốt cả buổi chiều cô ở ngoài bãi biển. Nhưng đến sụp tối cô định về khách sạn thì chợt thấy Hữu Tri đi ngược đường với mình. Thấy cô, anh thở nhẹ:

- Trưa giờ chị đi đâu vậy?

- Tôi ở ngoài này chơi.

Cả hai đứng tựa vào phiến đá to, không ai nói chuyện vơí ai. Rồi cảm thấy Hữu Tri có thể đoán được nỗi lòng của mình, Thúy Văn vội tìm cách nói chuyện:

- Lâu ghê tôi không được nhìn cảnh thiên nhiên, tôi nthích những nơi vắng người thế này lắm.

Hữu Tri nhìn cô một cái, nhưng không nói gì. Thúy Văn gượng cười như rất vui vẻ:

- Gió mát ghê.

- Có lẽ vậy

Lại im lặng rất lâu. Cuối cùng không chịu nổi, Thúy Văn cố lấy giọng bình thản:

- Chi ấy khoẻ chưa anh tri?

- Cô ấy chỉ bị say nắng một chút, bây giờ hết rồi.

- Chị Oanh có vẻ yếu đuối quá nhỉ?

Hữu Tri chợt quay lại đứng trước mặt cô:

- Này, chị hãy sống thật với mình đi. Chị đang buồn ghê gớm vì cảm giác nghi ngờ. Chị hoang mang vì những điều đã thấy nhưgn không dám thừa nhận nó, phải không/

Thúy Văn ngơ ngác:

- Sao anh hỏi vậy?

- Với tôi, chị không cần giấu giếm tình cảm của mình. Hãy nói thật đi, chị đang nghi ngờ chuyện lúc trưa phải khng?

- Không có, không có.

- Nếu không thì tại sao chị buồn thế. Không giấu được tôi đâu.

Thúy Văn vẫn cố chống đỡ:

- Nhưng tôi đâu có buồn.

- Hãy nói thật đi, trên đời này chị có thể giấu giếm người khác sự buồn khổ của mình, trừ tôi, chị hiểu không?

Thúy Văn im lặng. Cô rất cảm động về sự chân thành của anh. Nhưng thà cô chết còn hơn nói với chính Hữu Tri chuyện này, và cô tìm cách thoát khỏi anh:

- Tôi mệt quá, tôi muốn tìm cái gì ăn, về nhé anh Tri.

Nói xong cô quay đi, nhưng Hữu Tri bước chặn trước mặt cô:

- Ðừng né tránh, nếu chị không muốn nói thì tôi sẽ noí thay chị.

- Ðừng, đừng. Nếu anh có nghĩ gì đó cũng đừn gnói ra, tôi sợ nghe lắm.

Nhưng Hữu Tri vẫn cương quyết:

- Chị phải nghe, vì tôi không muốn chị buồn khổ vô lý, như thế khổ lắm. Chị đang bị ám ảnh vì hành động của anh Nghiêm lúc trưa nhưng cố tự dối mình. Việc gì chị phải như vậy?

- Không, tôi không nghĩ gì mà.

- Có, chị có nghĩ. Nhưng đừng có dằn vặt mình, chị thanh cao quá nên không dám nghĩ xấu cho người khác. Không phải mình chị nghĩ đâu, mà nhieu người cũng lầm như vậy.

Thúy Văn mở lớn mắt thì thầm:

- Lầm à, thật vậy chứ?

Hữu Tri điềm nhiên:

- Rất lầm, đơn giản trước đây chúng tôi là bạn thân vơi nhau. Anh Nghiêm có lo lắng thế nào cho Yến Oanh cũng là tất nhiên thôi.

- Thế à?

Thúy Văn chơt thấy nhẹ bỗng đi như cất được gánh nặng trong lòng. Tư nhiên cô thấy xấu hổ kỳ lạ vì đã nghi ngờ, mà điều tệ hại hơn là lại để chính anh biết. Cô buột miệng:

- Tại sao anh hiểu được ý nghĩ của tôi, anh luôn biết đuợc tôi nghĩ gì, tại sao lại như thế?

- Vì tôi quan tâm đến chị, tôi buồn dùm chị khi vướng vào cuộc hôn nhân như vậy

Thúy Văn cúi đầu nhìn xuống chân, nói nhỏ:

- Cám ơn anh nhiều lắm.

Hữu Tri cười bao dung:

- Không còn buồn nữa chứ, bây giờ về nhé

- Vâng

Thúy Văn đã nhận ra cách nói âu yếm ấy. Anh thưòng vô tình thân mật như thế với cô. Ðó là những lúc hoàn toàn vô tình. Còn bình thường thì luôn giữ một khoảng cách để cô có thể yên tâm rằng mình không làm gì mờ ám.

Hữu Tri đề nghị:

- Bây giờ về khách sạn, sau đó bốn người sẽ đi ăn, chị đồng ý chứ?

- Vâng

Thúy Văn đi về phòng, nhưng chẳng có Hiệu Nghiêm ở đó. Anh ta đi đâu mà không nhắn lại với cô một chữ, cô còn đứng thưù người suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, rồi Yến Oanh ló đầu vào:

- Chị Văn, anh Nghiêm, đi chưa?

Thúy Văn quay lại:

- Anh ấy không có ở đây, thôi hai người đi đi. Ðừng chờ tôi nhé, tôi muốn nằm một chút.

Yến Oanh hình như chỉ mời lấy lệ, nên khi nghe lời từ chối cô cũng không năn nỉ thêm.

Chờ hai người đi rồi, Thúy Văn gọi điện đặt phần ăn mang lên phòng. Và suốt buổi tối cô không đi đâu, Hiệu Nghiêm cũng không về. Cô chờ anh ta đến khuya, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm giật mình thức dậy, Thúy Văn nhìn qua giường bên kia không thấy Hiệu Nghiêm đâu, cô ngồi hẳn dậy nhìn lên đôn`g hồ. Ðã hơn một giờ, không lẽ anh đi suốt đêm?

Thúy Văn khoát chiếc áo choàng lên người, mở cửa nhìn ra hành lang. Dãy phòng đóng kín cửa im lìm, không một bóng người. Hoàn toàn im lặng, nhà hàng đã đóng cửa. Vậy thì anh đi đâu?

Thúy Văn hơi lo lo, cô vội trở lên tầng trên, định gõ cửa phòng Hữu Tri cho anh hay. Nhưng ngại phiền anh nên thôi. Cô suy nghĩ một lát, rồi đi lên sân thượng.