Như Châu Tựa Ngọc

Chương 31:



Sau khi dùng cơm xong, chân nhân Xuất Vân cùng đạo đồng lại xuất hiện lần nữa, đạo đồng cầm một cái khay trên tay, Cố Như Cửu tò mò nhìn thoáng qua, bên trong đặt các ngân bài kim ngọc được làm vô cùng tinh xảo, mặt trên còn điêu khắc ký hiệu đạo gia.

“Các vị công đức chủ.” Chân nhân Xuất Vân xoay người cầm lấy cái khay trên tay của tiểu đạo đồng, sau đó nói: “Những ngọc bài này là vật phẩm thờ cúng mà mấy năm nay bần đạo toả giả ở Tam Thanh đạo, nếu công đức chủ không chê, có thể lưu lại mấy cái làm quà.”

“Chân nhân đích thân mang đến những vật phẩm xinh đẹp thế này, sao ai gia lại chê cho được?” Chu Thái hậu cười tươi đáp: “Chân nhân quá mức khách khí.”

Cố Như Cửu tiến lên hai tay tiếp nhận khay trong tay chân nhân Xuất Vân, cúi người hành lễ với ông, sau đó mới thối lui đến phía sau Chu Thái hậu.

Chân nhân Xuất Vân rất thận trọng đáp lễ với nàng, sau đó mới quay đầu nói tiếp với Chu Thái hậu, hiển nhiên thái độ hết sức tôn trọng đối với Cố Như Cửu, hoàn toàn không giống cao ngạo lãnh tĩnh như lời đồn.

Tấn Ưởng đi tới bên cạnh Cố Như Cửu nhìn thấy mấy món đồ trong khay, sau đó đưa tay cầm khối ngọc bài được làm thành hình con cá rộng khoảng hai đốt ngón tay, thấy mặt trên có khắc phù văn ngoằn nghèo cùng với bốn chữ “Cát tường như ý”.

Chất lượng của ngọc vô cùng tốt, vừa chạm tay vào đã cảm nhận được hơi lạnh dễ chịu lan toả.

Hắn liếc nhìn các thẻ khác trong mâm, cười cười, liền đem tấm thẻ này cất đi.

Cố Như Cửu nhíu mày, cảm thấy Tấn Ưởng thích hợp với khối bài có khắc bốn chữ “Phúc lộc thọ hỷ” kia hơn.

“Bần đạo lưu lại ở kinh thành nhiều ngày, hôm nay nhìn thấy ba vị quý nhân, đã là chuyện may mắn.” Chân nhân Xuất Vân dẫn ba người đi tới hậu

viện, cuối cùng dừng lại ở trong viện rộng: “Thiên hạ to lớn, bần đạo thực không nên ở một chỗ quá lâu.”

Chu Thái hậu biết chân nhân Xuất Vân chẳng phải người cư ngụ lâu ở một nơi, cũng không khuyên bảo, chỉ căn dặn trên đường phải cẩn thận này nọ…

“Lẽ đời có thường, sinh tử có mệnh.” Chân nhân Xuất Vân lại ra vẻ vô cùng bình thản, quay sang nói với Thái hậu: “Công đức chủ vì con dân trong thiên hạ bồi dưỡng được Hoàng đế thiên cổ, hơn nữa công đức vô lượng, vạn dân kính ngưỡng.”

Chu Thái hậu cười nói: “Ai gia sở cầu, cũng không gì hơn cái này.”

Chân nhân Xuất Vân quay đầu lại liếc nhìn Cố Huyện quân và Hoàng đế đứng nơi cách đó không xa, lắc đầu cười nói: “Công đức chủ chớ trách, là bần đạo quá phận.”

“Chân nhân một lòng vì dân, tại sao lại nói đến chuyện quá phận.” Chu Thái hậu không tức giận ngược lại còn thấy buồn cười, bước sang bên cạnh mấy bước, càng xa Tấn Ưởng và Cố Như Cửu thêm một chút: “Chân nhân nói chất nữ của ai gia phú quý phi thường, phúc trạch thâm hậu, số mệnh gia thân, duyên cớ do đâu mà lại nói như vậy?”

“Mệnh do thiên định, quý nữ vận cách cực vượng, chính là người có phúc, phúc trạch thâm hậu ắt sẽ ban ơn cho người khác.” Chân nhân Xuất Vân bùi ngùi nói: “Bần đạo tại ngoại ngao du nhiều năm, trong kinh quý nhân gặp qua không ít, chỉ có vị chất nữ của công đức chủ mới là người có phúc nhất.”

“Vượng và không vượng cũng không quan trọng lắm, chỉ cần nàng an bình mỹ mãn suốt đời, đó là phúc khí.” Chu Thái hậu nghe xong những lời này, vẻ mặt trái lại buông lỏng. Đối với những lời tuyên đoán về số phận, từ trước đến nay bà luôn nửa tin nửa không tin, thế nhưng lời tán dương có ai không thích nghe?

“Bệ hạ.” Cố Như Cửu lấy ra thẻ có khắc bốn chữ “Phúc lộc thọ hỷ”, sau đó đưa tới trước mặt Tấn Ưởng: “Ngài cảm thấy cái này thế nào?” Tuy rằng nói đến thần quỷ có phần hư vô mờ ảo, nhưng trong thế giới vô biên này luôn có những chuyện kỳ quái, dù nàng không hoàn toàn tin cũng có lòng thành kính sợ. Cho nên thấy tấm thẻ này có khắc bốn chữ mang ngụ ý rất

tốt đẹp, hơn nữa thân thể Tấn Ưởng lại suy yếu, nếu đeo bên mình, cũng có thể an tâm hơn nhiều.

Cầm lấy tấm thẻ từ bàn tay mềm mại ấm áp, Tấn Ưởng cũng cầm lấy một tấm thẻ bài khác đưa tới trong tay của nàng: “Vậy chúng ta trao đổi nhé.”

Cố Như Cửu chẳng ý kiến gì trước hành vi đổi đồ ấu trĩ trẻ con kiểu này, rút tay lại, giơ tấm ngọc bội hình con cá có khắc chữ “Cát tường như ý” đang phát ra ánh sáng, cười híp mắt nhận.

Chu Thái hậu quay đầu nhìn thấy hành vi mờ ám của hai người bất giác đứng ngây ra, sau đó cất cao giọng nói: “Bệ hạ, canh giờ không còn sớm, chúng ta cũng nên hồi cung.”

Tấn Ưởng đem ngọc bội đeo vào bên hông, sau đó đứng dậy quay sang hành lễ với Chu Thái hậu: “Nhi tử hiểu rõ.”

Cố Như Cửu đi tới bên cạnh Chu Thái hậu, quay sang chân nhân Xuất Vân cười hi hi cúi đầu, đỡ cánh tay Chu Thái hậu.

Chân nhân Xuất Vân hồi lễ với nàng, sau đó tiễn ba người đến cửa đạo quan, cả ba người lên xa giá rời đi, trên mặt hắn mới dần dần lộ ra ý cười.

“Sư phụ.” Trong tay tiểu đồng phía sau hắn đang cầm một gói bánh ngọt đi qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy niềm vui sướng: “Các công đức chủ để lại thật nhiều thứ.”

Chân nhân Xuất Vân nhìn bánh ngọt trong tay hắn: “Cái này là ai cho ngươi?”

“Là vị nữ công đức chủ trẻ tuổi kia, nàng nói trẻ con ăn cái này rất tốt.” Đạo đồng ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Đồ nhi đã ăn qua, rất ngon.”

Chân nhân Xuất Vân sờ sờ đỉnh đầu của hắn, chỉ cười không nói gì. Ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng mã xa đã đi khuất bóng, một lúc lâu mới bùi ngùi thở dài một hơi.

Cố Tồn Cảnh về đến nhà thì đã vào giờ giới nghiêm, cấm đi lại buổi ban đêm, hắn vội vã dùng vài hớp cơm canh, sau đó quay sang kể cho Cố Trường Linh nghe những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

“Có thật là chân nhân Xuất Vân đã nói như vậy không?” Sắc mặc Dương thị vừa vui vừa lo, vui là khuê nữ nhà mình may mắn có nhiều phúc khí, lo vì điều này làm bà nhớ tới chuyện năm đó của Chu Thái hậu.

Những thứ như phúc khí này hư vô mờ ảo, không bắt được cũng không sờ được, ai có thể bảo đảm lời này là thật hay giả? Từ xưa đến nay, bao nhiêu người nắm lấy vỏ bọc thiên mệnh để hành sự, cuối cùng đều rơi vào kết quả đáng buồn đó thôi.

Còn có những người vì mưu đồ phú quý, tìm vài người được xưng là cao nhân dị sĩ đi tuyên truyền con cái nhà mình hoặc là khuê nữ nhà mình có số mệnh tốt như thế nào, tương lai tài giỏi ra sao, chẳng qua để cầu quý nhân ưu ái hơn mà thôi.

“Đừng lo lắng.” Cố Trường Linh cảm nhận được nỗi lo âu trong lòng vợ cả, thấp giọng nói: “Chân nhân Xuất Vân chẳng phải đạo sĩ tha phương thông thường, những lời nói của ông ta, mặc dù người khác chưa chắc sẽ tin tưởng hoàn toàn nhưng cũng sẽ không nói ra cái gì không tốt.”

Dương thị chậm rãi gật đầu, uống một ngụm trà đè phiền muộn trong lòng xuống: “Suốt buổi đi cầu phúc này, Cửu Cửu đều đi theo bên cạnh Thái hậu?”

“Mẫu thân không cần phải lo lắng. Về chuyện này thì Cửu Cửu rất chú ý, mặc dù cũng có những lúc Thái hậu không ở bên, nhưng bên cạnh muội muội vẫn có không ít người.” Cố Tồn Cảnh suy nghĩ một chút, sau đó cũng đem chuyện Hồ Vân Kỳ đùa giỡn với hắn, sau đó bị Hoàng đế nghe thấy, kể lại cho cha mẹ nghe.

“Nhi tử nghĩ, có thể bệ hạ chỉ thuận miệng nói ra một câu như vậy mà thôi.” Cố Tồn Cảnh trong bụng vẫn mơ hồ cảm thấy bệ hạ quan tâm nhiều đến muội muội nhà mình, thế nhưng trong lúc hai người chung đụng với nhau cũng không làm ra hành vi nào vượt khuôn phép, cho nên hắn lại cảm giác mình có vẻ suy nghĩ quá nhiều.

Có thể bệ hạ thực sự coi Cửu Cửu là muội muội ruột thịt của mình, chăm lo nhiều hơn cũng không chừng.

“Phụ thân, mẫu thân,” Cố Chi Vũ sắc mặt vui mừng hoan hỷ từ bên ngoài đi vào, vội vã chạy lại trước mặt Dương thị và Cố Trường Linh hành lễ rồi nói thẳng: “Gia Nguyệt có tin vui.”

Gia Nguyệt chính là tên tự của Trần thị, Cố Chi Vũ vội vã chạy đến có thể thấy được hắn vui mừng thế nào khi hay tin nàng có đứa bé này.

“Đây đúng là chuyện tốt!” Dương thị nghe vậy cũng vui mừng phấn khích, quay đầu sai người phục vụ bên cạnh đem tất cả những vật dụng chuyên dụng cho phụ nữ có thai chuyển sang cho Trần thị.



Cố Trường Linh cũng mừng rỡ không thốt thành lời, đặt chén trà xuống vui mừng đi mấy vòng trong phòng, vừa xoa xoa tay vừa phân phó Cố Chi Vũ cần quan tâm Trần thị nhiều hơn bình thường, không thể vì việc công mà quên việc tư.

Trần thị gả vào Cố gia đã hơn năm năm, Hồ thị gả vào Cố gia gần bốn năm, thế nhưng bụng cả hai đều không có động tĩnh. Người trong nhà bọn họ không nói gì nhưng bên ngoài lại không ít người bàn tán xôn xao, lại thêm vài người mưu mô rắp tâm, cố ý buông lời khó nghe.

“Chúc mừng đại ca.” Cố Tồn Cảnh cười hì hì nói lời cảm ơn với Cố Chi Vũ: “Xem ra chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ có cháu trai.”

Dương thị cười đưa ngón tay trỏ ấn vào trán hắn, sau đó bảo hắn ngày mai đem tin tức tốt này nói cho Cố Như Cửu biết, để nàng cùng vui mừng.

Quả nhiên, ngày hôm sau khi Cố Như Cửu nghe nói đại tẩu mang thai, cũng vui sướng cười không thấy mắt mũi đâu, sau đó liền lôi ra một đống thứ được Thái hậu và Hoàng đế ban tặng, nhét vào tay Cố Tồn Cảnh, để hắn mang về đưa cho đại tẩu.

“Muội muội ngoan của ta, muội tha cho ta đi, nhiều đồ như vậy sao ta cầm hết cho được.” Cố Tồn Cảnh nhìn thấy một đống thứ to nhỏ như vậy bỗng cảm thấy hơi đau đầu, lại lo lắng muội muội tặng hết mấy thứ này đi sẽ làm Thái hậu và Hoàng đế không hài lòng nên nói: “Việc này không cần muội lo lắng, mọi người trong nhà đều thu xếp chu toàn rồi.”

“Muội sắp thành cô cô rồi, chỉ tặng vài món đồ cho chất nữ cũng không được sao?” Cố Như Cửu cười híp mắt nhét một hộp châu bảo vào trong tay Cố Tồn Cảnh: “Trước đây, khi Phúc Thọ còn chưa sinh ra, muội cũng tặng không ít thứ đấy.”

Phúc Thọ là đứa bé Cố Phán Kỳ sinh hạ vào mùa đông năm ngoái, dáng dấp tròn trĩnh đáng yêu, ai thấy cũng thích, trước khi chưa sinh ra, Cố Như

Cửu đã chuyển không ít đồ tốt đến cho Trương gia, sau khi sinh càng nhận được nhiều đồ đẹp từ người dì tốt bụng này. Chọc cho Trương Ngọc Cần thường xuyên nói đùa bà là cô mà không thể sánh bằng người dì như Cố Như Cửu.

Bất quá những hành vi của người Cố gia lại lần nữa để người Trương gia hiểu rõ thái độ của Cố gia, khuê nữ đã gả ra ngoài tuyệt đối không tiếc tình yêu thương, cưng chiều nàng không giảm bớt dù chỉ một chút.

Phụ thân mặc dù đảm nhiệm chức thượng thư, hai vị anh cả tiền đồ vô lượng, muội muội lại được Thái hậu yêu thương, bản thân Cố Phán Kỳ lại là nữ tử tài giỏi tài đức vẹn toàn nên rất được người Trương gia kính trọng, trượng phu Trương Thiệu đối với nàng luôn một lòng một dạ, một chút tâm tư khác cũng không có.

“Nếu như một mình cầm không hết được, ta sai người đem về giúp.” Chu Thái hậu ở bên ngoài viện chợt nghe thấy tiếng hai huynh muội họ nói chuyện, cũng đi vào trong viện cười nói: “Không chỉ đem mỗi đồ của Cửu Cửu về, còn phải mang theo những thứ ta đã chuẩn bị cho ngươi nữa.”

Cố Tồn Cảnh đứng dậy hành lễ cười nói: “Cháu cám ơn cô.”

“Lúc này không được phép chối từ.” Chu Thái hậu cười đi tới ngồi xuống bên cạnh hai người, sau đó nói: “Theo lý mà nói, trong nhà có chuyện vui thế này, ta nên để cho Cửu Cửu quay về nhà một chuyến, chỉ là gần đây sức khoẻ của ta vẫn chưa khoẻ hẳn, cho nên chỉ có thể để Cửu Cửu lưu lại trong cung thêm vài ngày nữa.”

“Vãn bối hiếu thuận trưởng bối là lẽ cần làm.” Cố Tồn Cảnh chắp tay cười nói: “Đương nhiên, đồ trưởng bối ban tặng thì vãn bối cũng nên nhận.”

“Ta thấy trọng điểm của lời này chính là ở câu sau.” Chu Thái hậu cười, ngồi xuống bên cạnh hai người, nói vài câu tán gẫu về chuyện nhà, sau đó mới để Cố Tồn Cảnh mang theo đống đồ đạc đi về.

Chờ Cố Tồn Cảnh rời đi, Chu Thái hậu mới quay sang nói với Cố Như Cửu: “Con có biết vì sao ta không cho con quay về không?”

Cố Như Cửu chậm rãi lắc đầu, tuy trong bụng nàng đã từng suy nghĩ đến điều này nhưng cũng sẽ không nói ra.

“Cái nha đầu nhà ngươi tuy rằng thông minh, chẳng qua ít khi dùng đến.” Chu Thái hậu bất đắc dĩ cười: “Nếu hôm nay con đi ra ngoài, ngày mai lập tức sẽ có người đến cửa cầu thân.”

Cố Như Cửu nghe vậy, nhịn không được ngồi thẳng người, nhìn Thái hậu do dự lên tiếng: “Là bởi vì… những lời chân nhân Xuất Vân đã nói sao?”

“Cái đất kinh thành này làm gì có bí mật.” Chu Thái hậu tự tiếu phi tiếu nói: “Phụ thân ngươi hôm nay là thượng thư lệnh, nắm chắc thực quyền, hơn nữa được Hoàng đế tín nhiệm, người muốn cầu cưới con cũng không ít.”

Vẻ mặt Cố Như Cửu tỏ ra ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Cô, ngài đây là…”

“Đó cũng không phải chuyện gì xấu hổ không thể nói ra miệng được, con cũng không cần thấy ngượng ngùng.” Chu Thái hậu nhớ lại đại lang nhà Dương Quốc Công, nhân tiện nói: “Trong kinh thành, quý công tử thế gia cũng không thiếu. Chỉ là chuyện hôn sự cũng không phải là việc riêng của hai người mà là sự kết giao giữa hai nhà. Cho dù nam nhân anh tuấn xuất chúng, nếu phía sau có thân nhân lo lắng thương yêu, cũng coi là tương xứng. Cho dù tình cảm có tốt đi nữa, cũng không chịu nổi những kẻ chuyên bới lông tìm vết có tâm đấu đá lẫn nhau.”

Lời này Cố Như Cửu cũng rất tán thành, trượng phu cho dù tốt, nếu gặp phải cha mẹ chồng có tính tình soi mói, cả ngày ngẩng đầu không thấy, cúi đầu khuất phục, cuộc sống trôi qua cũng chẳng vui vẻ gì. Về lâu về dài, cho dù nhu tình như nước cũng liền biến thành oán khí khắp trời đất, tình nghĩa thắm thiết hay tình cảm nồng nàn cũng trở thành hối hận ăn năn, đâu còn gì để nói?

Trên thực tế, nàng chẳng lo lắng gì đối với hôn nhân, chí ít tác phong và việc làm của đại bộ phận thế gia đều vì thể diện, mà nàng sẽ không để người khác tuỳ ý chà đạp mình. Hơn nữa, cho dù nói có trông mong chờ đợi thế nào đi nữa cũng là điều không thể được.

Những ngày tháng hiện giờ của nàng trôi qua rất có tư có vị, chẳng thiếu cái gì, sau này gả tới nhà người khác, muốn sống tiếp cuộc đời bình thản thong dong thế này, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chu Thái hậu thấy nét mặt Cố Như Cửu bừng tỉnh, biết nàng đã thấu hiểu những lời mình vừa nói, lại bùi ngùi nói: “Ta thật sự hận mình không thể tự tay giúp con sàng lọc toàn bộ thế gia công tử trong kinh thành, sau đó chọn một người hợp nhất cho con.”

Chỉ tiếc những người để ý Cố Như Cửu thì chưa chắc Cố gia sẽ vừa mắt, còn người Cố gia nhìn trúng cũng chưa chắc người khác sẽ coi trọng như vậy.

Dù có quan tâm hôn sự của Cố Như Cửu cũng đành bất lực, Chu Thái hậu lại muốn quan tâm lễ mão quan của Tấn Ưởng. Cách ngày cử hành lễ mão quan của Tấn Ưởng không đến mấy ngày, lưu trình cách thức đã được định xong xuôi nhưng vẫn còn những tiểu tiết cần được nàng đẽo gọt tỉ mỉ lại, cố gắng đạt được vẻ hoàn mỹ nhất.

Thái hậu và Hoàng đế có chuyện cần bàn với nhau, Cố Như Cửu cũng lo chuyện bản thân cần làm, không có việc gì thì luyện chữ một chút, vẽ vài bức tranh, hoặc ở trong viện ngắm hoa cũng làm cho tinh thần sảng khoái.

“Tiểu thư.” Đám người Thu La bật dù che ở phía sau lưng Cố Như Cửu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận đường trơn trượt, chớ để trượt chân ngã.”

Những cơn mưa xuân rơi lả tả, giọt mưa lất phất lung lay rơi xuống đất, khí trời có chút lạnh lẽonhưng lại đem đến cảm hứng làm thơ. Chỉ tiếc từ trước đến nay ở phương diện thơ từ, Cố Như Cửu lại không mấy am hiểu, tối đa cũng chỉ có thể viết vài dòng học văn nhân ngắm cảnh, không thể xuất ra câu thơ nào.

“Không sao đâu.” Cố Như Cửu nhấc làn váy, đi tới tảng đá trên đường, lắng nghe âm thanh từng giọt mưa đánh vào dù, âm hưởng buồn buồn, không nhịn được cười nói: “Mấy ngày nay ta trốn trong cung, thật ra cũng tránh bị người khác yêu cầu ta ngắm hoa làm thơ này nọ.”

Biết tiểu thư nhà mình chẳng yêu thích mấy chuyện làm thơ viết từ, Thu La nói: “Có thể thấy được Thái hậu nương nương biết tâm ý này của tiểu thư, đã thay tiểu thư miễn trừ những chuyện phiền lòng này.”

Cố Như Cửu cười cười không nói gì, Thái hậu cố ý đem nàng ở lại trong cung, tuyệt đối không phải vì cái này. Giữ lại nữ nhi triều thần ở lại trong cung vốn cũng không phải là chuyện nhỏ. Thái hậu hành sự từ trước đến

nay đều ổn thoả, lần này lưu nàng ở tại trong cung, thực sự không giống phong cách làm việc xưa nay của bà.

Đang nghĩ ngợi, nàng nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng “bịch” rõ to, nghe như vừa có người không cẩn thận bị ngã, nàng tò mò nhìn sang, thấy một thái giám mặc áo lam té lăn trên đất. Sau khi nhìn thấy nàng, vội vàng từ dưới đất bò dậy bước lại, cũng không kịp phủi bùn đất dính trên người, khom người lùi về phía sau mấy bước.

Cố Như Cửu thấy bàn tay hắn dính đầy bùn, mới vừa rồi có lẽ đã ngã rách da, không muốn để hắn tiếp tục đứng chờ, nàng đành chậm rãi rời khỏi, để cung nữ phục vụ bên cạnh đưa cho hắn một cái khăn tay, sau đó nhanh chân bước điđể tiểu thái giám này đi xử lý vết thương.

Vậy mà khi đi ngang qua, tiểu thái giám đột nhiên mở miệng nói một câu.

Đáy mắt Cố Như Cửu lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, quay sang tiểu thái giám khẽ gật đầu, thế nhưng bước chân vẫn không ngừng lại, tiếp tục đi về phía cung Khang Tuyền.

Đợi Cố Như Cửu đi xa, tiểu thái giám mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng nàng rời đi, nắm khăn tay của các cung nữ thường dùng, lau chiếc mũi đã bị lạnh đến ửng đỏ.



“Tiểu thư, tiểu thái giám mới vừa rồi có ý gì?” Sau khi trở lại điện Tây Phối, Thu La khẩn trương nhỏ giọng hỏi: “Cái gì mà bảo cẩn thận một chút?”

Cố Như Cửu gỡ vòng tay trên cổ tay xuống, nói rành rọt từng chữ: “Tư Mã gia và Lý gia sắp không nhịn được.”

“Ý của ngài là nói…” Sắc mặc Thu La đại biến: “Bọn họ muốn làm gì?”

“Bọn họ muốn làm gì không quan trọng, quan trọng là… Thái hậu và bệ hạ đã sớm có chuẩn bị.” Cố Như Cửu đi tới bên cạnh bàn, lấy một bức thư ra, do dự một lúc lâu sau mới nói: “Bảo Lục, mài mực cho ta.” Tuy nói ở trong cung không được viết thư truyền ra bên ngoài, thế nhưng ngày mai nàng sẽ làm trò trước mặt Hoàng đế, cần phải đem phong thư này giao cho Nhị ca.

Đợi mực nghiên mài xong, Cố Như Cửu gỡ viết từ trên giá xuống, nhanh chóng viết một phong thư đơn giản. Nàng tin tưởng, phụ mẫu nhất định có thể hiểu ý của nàng.

Đầu bếp Triệu có chút đứng ngồi không yên trong phòng ăn, đợi nửa ngày rốt cuộc thấy người mình đang đợi cũng xuất hiện, vội vàng cầm lấy tay hắn lôi đến một góc vắng nói: “Hôm nay có gặp được không?”

“Hôm nay vận khí tốt, cuối cùng cũng gặp quý nhân.” Người đó nhỏ giọng nói: “Lời đã truyền, bất quá nhìn dáng vẻ của Cố Huyện quân cũng không kinh hoảng.”

“Ngươi cho là quý nhân cũng có thể giống chúng ta vậy sao, gặp phải chút chuyện liền la oai oái cuống cuồng lên?” Nghe thấy lời đã được thông truyền, trong lòng đầu bếp Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm, móc ra tất cả ngân lượng trên mình đưa cho tiểu thái giám nói lời cảm ơn, tiểu thái giám lại không dám nhận.

“Triệu ca, mấy năm nay nếu không phải ngươi len lén giấu vài cái bánh cho ta, ta đã sớm chết đói, đâu còn có ngày hôm nay.” Tiểu thái giám đẩy ngân lượng quay về phía đầu bếp Triệu: “Một mình ta ăn no, toàn gia sẽ không đói bụng, cần ít bạc này để làm gì, trong nhà ngươi còn có thê nhi, việc cần chi cũng rất nhiều.”

Đầu bếp Triệu nào tin tưởng những lời này của tiểu thái giám, hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng tiểu thái giám cũng đành nhận lấy một nửa số tiền, hai người đều hài lòng.

Tiểu thái giám cất bước rời đi, đầu bếp Triệu hít sâu một hơi. Trước đó vài ngày cũng không biết Tư Mã gia làm sao biết Cố Huyện quân thích bánh ngọt do hắn làm, phái người đến nhà hắn, bảo hắn lưu ý các loại bánh mà Cố Huyện quân yêu thích. Đừng nói hắn chỉ là một đầu bếp ngay cả việc nhìn thấy Cố Huyện quân cũng chưa từng có dịp, làm sao có thể cung cấp được những tin tức hữu dụng, mà cho dù hắn biết, cũng sẽ không đem sự thật nói ra. Vì vậy ngoài miệng thì đáp ứng, trong lòng lại nghĩ thế nào mới có thể đem tin tức này truyền cho Cố Huyện quân biết.

Vị Cố Huyện quân này không chỉ là quý nhân của hắn, còn là ân nhân cứu mạng của đệ đệ hắn. Hai ba năm trước, khi hai vị quý nữ của Tư Mã gia và Lý gia gặp chuyện không may bỏ mình, nếu không phải Cố Huyện

quân lên tiếng, đệ đệ hắn ngay cả mệnh cũng khó mà bảo toàn được, chớ nói chi hiện tại còn leo lên được vị trí quan lại chính bát phẩm.

Lấy thế lực hai đại thế gia này, những người bị bọn họ tìm đến tất nhiên sẽ không chỉ có một mình hắn, hắn lo lắng Cố Huyện quân bị người của hai nhà này mưu hại.

Hắn thấy, người của hai nhà này cũng không có ý gì tốt, muốn chiếm lấy thứ gì cũng nên quang minh chánh đại giành lấy, nhìn chằm chằm vào một tiểu cô nương hơn mười tuổi làm gì? Đều nói người thế gia hiểu lễ nghĩa lại phúc hậu, hành sự như vậy chẳng giống hành vi của một thế gia.

Chi thứ ba Tư Mã gia, Tư Mã Hương đang xem sách dạy làm món bánh bông lan hương đào, xem một hồi lại chẳng thấy hứng thú, tâm phiền muộn bèn phủ thêm ngoại bào đi về phía chủ viện.

Trong chủ viện, lão thái gia Tư Mã Bằng, phụ thân của Tư Mã Hương là Tư Mã Dược, anh cả Tư Mã Ký cùng với Tam thái thái đều đang ở đây, nhìn thấy nàng đi vào, mấy người ngừng nói chuyện.

Sau khi Tư Mã Hương hành lễ với mọi người thì ngồi xuống phía dưới Tư Mã Ký, do dự lên tiếng hỏi: “Tổ phụ, con nghe nói mấy ngày trước đây chân nhân Xuất Vân khen nhị cô nương Cố gia không dứt miệng, chuyện này có thật không?”

“Cô nương nhà bọn họ thế nào không quan trọng, quan trọng là bản thân con thế nào.” Tư Mã Bằng thở dài: “Ta vốn cảm thấy không nên an bài con đi trên con đường này, hiện nay…”

“Phụ thân, hôm nay chi thứ ba của chúng ta cũng hết cách rồi.” Tư Mã Dược đứng dậy chắp tay vái Tư Mã Bằng thật sâu: “Xin phụ thân hãy giúp con.”

Nhìn thấy nhi tử như vậy, nét mặt Tư Mã Bằng càng thêm buồn rầu, nhưng nghĩ đến bản tính phóng khoáng của mình trong những năm qua đã khiến con trai không thể đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều như con cháu của dòng chính và chi thứ hai, không thể làm gì khác hơn nói: “Để ta nghĩ thử xem.”

Thấy phụ thân lên tiếng, nét mặt Tư Mã Dược cũng vui mùng: “Nhi tử vốn dự định mời cao nhân tới xem tướng cho Hương nhi sau đó bắt chước Thái hậu, nói mệnh cách của nàng bất phàm, nào biết chân nhân Xuất Vân

lại buông lời khen ngợi nhị cô nương Cố gia, phương pháp nhi tử định làm giờ không thể dùng được nữa.”

“Không làm ngược lại cũng là chuyện tốt.” Tư Mã Bằng nói: “Chân nhân Xuất Vân là nhân sĩ bồng lai nổi danh như vậy đã lên tiếng khen nha đầu Cố gia, ngươi xem người Cố gia có đem khoe khoang những lời này không? Bọn họ không những không khoe khoang, trái lại càng khiêm tốn, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”

Tư Mã Dược không giải thích được: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Cớ sao người nhà bọn họ lại giấu nhẹm đi như vậy?”

Thấy nhi tử như vậy, Tư Mã Bằng hơi tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cô nương nhà bọn họ mới bây lớn, đời người sống chẳng được trăm năm, không đến thời khắc nhắm mắt kia, ai dám nói mình phúc trạch thâm hậu? Bọn họ chẳng qua yêu thương con gái mình, sợ nàng không gánh nổi ý nghĩa này.”

Tư Mã Bằng không nói ra còn một nguyên nhân nữa, chính là Cố gia có thể cũng không có ý để Nhị cô nương tiến cung làm hậu phi.

Nghĩ đến nhi tử nhà mình và con dâu một lòng một dạ muốn đem khuê nữ đưa vào trong cung, hắn không nhịn được nói: “Các ngươi tính toán nhiều như vậy, có nghĩ tới chuyện nếu hoàng gia không có ý định cho nha đầu Hương nhi tiến cung, thậm chí ngay cả chuyện nạp nàng làm phi cũng không muốn, đến lúc đó nhà chúng ta nên xử lý chuyện này như thế nào hay không?”

Thấy phụ thân có phần nổi giận, Tư Mã Dược không dám lên tiếng nữa, đã xấu hổ lại không có lời nào để đáp. Thế nhưng hắn thấy cô nương Tư Mã gia từ trước đến nay đều là đối tượng mọi người cầu cưới, làm sao có thể rơi vào bước đường lúng túng đó?

Nghe thấy những từ “yêu thương con gái nhà mình”, mí mắt Tư Mã Hương khẽ run rẩy, ngẩng đầu thấy phụ thân bị tổ phụ mắng không ngẩng đầu lên được, nàng nhỏ giọng khuyên can: “Xin tổ phụ chớ nổi giận, phụ thân chẳng qua chỉ lo lắng cho người trong nhà nên mới như vậy.”

“Hừm.” Tư Mã Bằng nhìn tôn nữ có dung mạo xuất chúng, xắn tay áo: “Ta lớn tuổi rồi, có muốn lo cũng chẳng lo được mấy năm nữa.”

Tư Mã Hương nghe nói như thế, trong lòng như bị gì đó chặn lại vô cùng khó chịu, trong lúc nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần, cũng không thốt ra lời.

Tư Mã Ký nhìn phụ thân một chút, lại nhìn muội muội một chút, há miệng cũng không thốt được lời nào.

Vì vậy, cả phòng rơi vào tĩnh lặng.

Tư Mã Bằng nhìn tử tôn ngồi im như tượng, thiếu chút nữa tức giận nôn ra một búng máu, một lát sau mới xua tay nói: “Thôi đi, thôi đi, các ngươi tự suy nghĩ cho kỹ đi.”

Ra chính viện, hắn cười khổ, tiếc hận. Không dạy đứa con này thông minh hơn chính là sai lầm lớn nhất kiếp này của hắn.

Cũng may con cái nhà đại ca đầu óc còn thanh tỉnh, thế nhưng ngày sau chi thứ ba bọn họ….

Mặc kệ thế nào, chỉ cần có một chi được bảo toàn, Tư Mã gia bọn họ cũng sẽ không bị chặt đứt, vinh quang của Tư Mã gia cũng sẽ không biến mất.

Bên trong phòng, Tư Mã Hương nhìn vẻ mặt thật thà của phụ mẫu, cắn môi nói: “Mẫu thân, con…”

“Con đừng lo lắng, tổ phụ con chỉ nói lẫy vậy thôi, chắc chắn ông ấy sẽ giúp chúng ta.” Sau khi Tư Mã Dược ngồi xuống, nói với Tư Mã Hương: “Vi phụ sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.”

Tư Mã Hương cảm thấy cổ họng có chút đau đớn, há mồm một hồi, cuối cùng cúi đầu đáp “vâng”.