Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 350: Hoàng Hoa



Các cuộc đấu súng trên đường phố khốc liệt, pháo binh dày đặc, mùi khói thuốc súng tràn ngập đường phố.

Tần Minh Hồi ngồi trong lòng bàn tay 01, nghe tiếng đạn bắn vào lớp vỏ bảo hộ bên ngoài, bịt tai lại, "Thật đáng sợ. ”

Thật trùng hợp, sau khi pháo dừng lại, Hoàng Hoa đối diện đứng đầu lãnh đạo đám người kia, cũng nghĩ như như vậy - quá đáng sợ!

Nhiều pháo như vậy toàn bộ trút xuống, người máy đối diện kia lại không chút nào tổn thương!

Hoàng Hoa cũng không nghĩ tới, "Làm sao có thể... Sao có thể có một thứ lợi hại đến như vậy. ”

Nhưng cô ta cái người này có một ưu điểm lớn nhất đấy chính là nhìn rõ tình thế, thấy tình hình không đúng, ngay lập tức quyết định” Lão cẩu dẫn người tiếp tục bắn, những người còn lại rút lui với ta! ”

Sau đợt tấn công thứ hai, người máy 01 không còn yên tĩnh nữa, hắn vẫn giữ nguyên cái vòng phòng hộ kia đi đến phía trước. Một đám người ở lại thấy hắn tới gần đều dao động, một người máy lớn như vậy, đạn pháo của bọn họ đối với hắn giống như thả rắm, chờ hắn thật sự tới đây, một chân cũng có thể làm cho đám người bọn họ đều thành thịt vụn.

Lăn lộn bên ngoài kiến cơm, nhưng cái mạng cũng quan trọng mà. Vì vậy, nhìn thấy 01 đến, họ ngay lập tức thu tay trốn chạy.

Hoàng Hoa còn chưa chạy được bao xa, thấy đám người lão Cẩu đuổi theo, vươn ngón giữa mắng to.

Trong tiếng nói tục tĩu này, Tần Minh Hồi ngồi trên tay 01, bám lấy ngón tay hắn kêu lên: "Các người không cần chạy đâu! ”

Đoàn người Hoàng Hoa nghe xong, tức khắc chạy càng nhanh hơn.

Tần Minh Hồi: "Nếu lại chạy sẽ chết người!" Dễ xảy ra sự cố giẫm đạp, đường phố ở đây lại chật hẹp như vậy, 01 đi đường cũng không dễ phát huy.

Đám người Hoàng Hoa: Cô ta uy hiếp chúng ta!

Thấy bọn họ không nghe, Tần Minh Hồi gõ ngón tay gõ 01, phát ra mệnh lệnh:

[01, bắn. ]

01 nâng một bàn tay lên, bàn tay kia đột nhiên biến thành vòi hoa sen hình tròn, bất quá từ bên trong bắn ra không phải là nước, mà là vô số đạn pháo không đếm được .

Phía trước một đám người đoạt mạng chạy như điên phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ngừng phát ra tiếng kêu, liên tiếp ngã xuống đất.

Tất cả mọi người ngã xuống, lúc này 01 mới ngừng lại. Bảy người Đinh Dương đuổi theo, nhìn thấy một đám người phía trước tan tác tơi tả ngã xuống, đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

"Đều... Đều đã chết?” Đinh Dương hỏi.

"Chị! Mày giết chị của tao!” Thanh âm bi thống của một nam hài tuổi trẻ ở trong một căn phòng nhỏ cạnh chuồng bồ câu ở phụ cận.

Ngay sau đó một tiếng súng đột ngột vang lên, 01 khép lại bàn tay bao lấy Tần Minh Hồi, viên đạn kia bắn vào tay 01.

"Hoàng Thụ! Mẹ nó ngươi dừng tay cho lão tử! "Chạy trốn xa nhất, Hoàng Hoa ngã dưới một bức tường cao đột nhiên bò dậy, hét lớn về phía bên kia.

Vừa hô xong, đám người Đinh Dương nhìn thấy một người nằm trên mặt đất gần nhất buông tay ôm đầu ra, từ trên mặt đất đứng lên, những người còn lại ở phụ cận cũng chậm rãi ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn nhau.

Vừa rồi hỏa lực dày đặc như vậy, bọn họ đều cảm thấy mình khẳng định chết chắc rồi, trong lúc bối rối lảo đảo xô đẩy, theo bản năng liền ngã nhào xuống đất chuẩn bị nghênh đón tử vong, ai biết lúc này sờ soạng trên người, ngay cả một vết thương cũng không tìm thấy.

Lão Cẩu hai mắt đăm đăm nhìn bên người mình, một vòng xung quanh nơi hắn nằm, rậm rạp chi chít toàn những lỗ nhỏ. Nhìn lại những người còn lại cũng là như vậy, còn có hình chữ đại [大] nằm sấp trên mặt đất, đứng lên nhìn, lỗ nhỏ trên mặt đất vừa vặn vẽ ra một chữ đại [大].

"Ta... Chúng ta chưa chết? ”

Tất cả mọi người lục tục hoàn hồn đứng lên, chạy cũng không được, không chạy cũng không được, tràng diện có loại trầm mặc kỳ quái.

Tần Minh Hồi yêu chuộng hòa bình vừa rồi để cho 01 sử dụng, là một loại "miêu biên thương pháp" mà cô mới phát triển, đúng như tên gọi của nó, mặc kệ mục tiêu phía có chuyển động như thế nào, pháo này trút xuống, đều là miêu biên, mục đích chủ yếu chính là đe dọa uy hiếp.



Hoàng Hoa vẻ mặt phức tạp sải bước trở về, giơ tay liền đem súng trên người dỡ xuống, giơ tay lên: "Ta nhận thua, mảnh địa bàn này là của cô, chỉ cần cô không giết chúng ta, cái gì cũng dễ nói. ”

Lúc này một người trẻ tuổi cõng súng bắn tỉa chạy tới, "Chị, chị không sao chứ! Vừa rồi nhìn chị ngã xuống, em còn tưởng chị đã chết! ”

Hoàng Hoa tát vào đầu người thanh niên, bóp hắn ngửa đầu nói với Tần Minh Hồi: "Đệ đệ ta đầu óc không thông minh lắm, vốn ta là an bài hắn trốn đi bắn tỉa Hoắc Ân, vừa rồi đều là hiểu lầm. Ta biết cô rất tức giận, nhưng giết chúng ta không bằng có thêm hai thuộc hạ, chúng ta vẫn rất hữu dụng. ”

Tần Minh Hồi được 01 đặt xuống từ trong tay. Cô giẫm lên mặt đất, nhìn về hai chị em Hoàng Hoa cùng Hoàng Thụ. Hai người này cũng có tên trong phim, bọn họ là một đôi chị em mồ côi trong khu ổ chuột, bởi vì là thiên tài dùng súng nên được Hoắc Lan thu vào dưới trướng.

Trong phim đó, Hoàng Hoa được Hoắc Lan sắp xếp đi làm bạn với thiếu nữ, mà Hoàng Thụ thích thiếu nữ kia, sau đó Hoàng Thụ vì thiếu nữ mà chết, Hoàng Hoa bởi vậy đối với thiếu nữ ngây thơ nhu nhược cảm thấy thống hận lại đồng tình, cuối cùng cô ta thiết kế để thiếu nữ rời khỏi cái lồng xinh đẹp mà Hoắc Ân tạo ra cho cô, thúc đẩy cô thấy rõ chân tướng, sau đó Hoàng Hoa rời khỏi nơi này, không biết tung tích.

"Ta không tức giận." Tần Minh Hồi cười cười với hai chị em nhà này, tâm bình khí hòa.

Hoàng Hoa nghe thấy tiểu cô nương thấp hơn mình một cái đầu thanh âm mềm mại nói không tức giận. Nhất thời ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, không thể nào, thoạt nhìn là một cô gái ngọt ngào ngây thơ, bộ dáng rất dễ lừa gạt.

"Bởi vì chỉ cần ta nghĩ, là có thể tùy thời tùy chỗ đem bất kỳ một người nào trong các ngươi đốt thành tro bụi, nhưng các ngươi lại không có cách nào thương tổn ta." Tần Minh Hồi lại nói.

Hoàng Hoa: "..." Có phải cô đang đe dọa mình không?! Bộ dạng hồn nhiên như vậy, buông ra lời ác độc lại thuần thục như vậy?

"Ầm ầm ——" Đột nhiên, bức tường cao cách đó không xa sụp xuống, lộ ra con đường bị ngăn cách ở phía bên kia tường.

"A, bức tường chung với khu cách vách sụp đổ." Hoàng Thụ cõng súng bắn tỉa nói với chị gái.

Nơi này mỗi một khu đều sẽ dùng tường cao như vậy ngăn cách, mỗi một khu vực đều thuộc về đại lão khác nhau, bên tường bên này là địa bàn của cha con Hoắc gia, bên tường là địa bàn của một thế lực khác.

"Á à? Các ngươi làm cái gì, đem tường đánh đến sụp đổ, các ngươi có phải muốn khiêu khích khu Thanh Long chúng ta hay không! "Bức tường sụp đổ bên kia, vừa vặn có một tiểu thủ lĩnh mang theo tiểu đệ tuần tra đường phố, gặp phải việc này, hung thần ác sát liền mang theo người từ bên tường nhảy qua.

Gần đây cha con Hoắc gia bên này thật lâu không về, không chỉ có rất nhiều người trong khu động tâm, khu bên cạnh cũng có chút muốn chia một phần bánh ngọt này, chiếm mất địa bàn khu Hoắc gia. Nghe này, hôm nay họ đã tìm thấy một lý do tuyệt vời để bắt đầu chiến tranh!

Hoàng Hoa kéo em trai dứt khoát đứng sau lưng Tần Minh Hồi và người máy, những người cô ta mang theo thấy thế, tất cả đều trốn ở phía sau 01.

“ Lão đại, địa bàn khu Thanh Long cách vách so với chúng ta còn lớn hơn, ngài xem, bức tường này dù sao cũng đã xuyên thủng, dứt khoát liền trực tiếp mang theo chúng ta giết tới, đem khu bên cạnh cũng đoạt lại đi!” Hoàng Hoa nói.

Tần Minh Hồi: "Cô đổi giọng gọi lão đại thật thuần thục a. ”

Hoàng Hoa: "Ha ha ha đa tạ lão đại khen ngợi, người thức thời là trang tuấn kiệt mà! ”

Thanh Long nhân: "Cái gì! Tìm một người máy có thể làm chúng ta sợ hãi? Cái đầu lớn hơn nữa, chỉ cho các ngươi một quả đạn pháo liền nổ tung! ”

Ba phút sau, mấy chục người khu Thanh Long ôm mình nhu nhược khóc rống, "Không cần giết chúng ta, chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, là cấp trên nói với chúng ta, có cơ hội liền gây chuyện, mượn cơ hội cùng các ngươi đánh nhau, chúng ta căn bản không muốn đánh a! ”

Trong tiếng khóc của bọn họ, bức tường cao phá vỡ một cái lỗ, lại sụp đổ hơn phân nửa.

Hoàng Hoa vẻ mặt hưng phấn dẫn người đem tất cả người ở khu Thanh Long trói thành một đoàn, lại vung tay hô to, "Đi, hôm nay chúng ta dưới sự dẫn dắt của lão đại làm thịt cách vách! ”

“Ồ —— !!!.”

Một đám người đi đến bên tường bị phá, Hoàng Hoa quay đầu chào hỏi Tần Minh Hồi: "Lão đại, mau tới đây. ”

Tần Minh Hồi đứng tại chỗ, "Nhưng mà, ta không phải tới khuếch trương địa bàn, ta chính là tới lấy chút tư liệu, lấy xong liền rời đi. ”

Hoàng Hoa:”?!" Không phải, cô mang theo sát khí mạnh như vậy chạy tới, một trận nghiền áp, đánh cho chúng ta ném khôi giáp quỳ xuống đất gọi ba ba, tường phân khu cũng đã mở ra, cuối cùng cô nói cô chỉ tới lấy đồ?

“ Lão đại!” Hoàng Hoa cho người từ trong phòng bên cạnh bưng ra một cái ghế dựa, lại đem Tần Minh Hồi ngồi ở trên ghế, nhéo nhéo vai cho cô, "Lời không phải nói như vậy, ngài nếu đã có năng lực này, vì sao không dứt khoát đánh chiếm xung quanh? Ta tin rằng không có khu vực nào ở đây là đối thủ của ngài. Khu an toàn này của chúng ta cũng coi như không tệ, không bằng ngài dứt khoát ở lại chỗ này đi, tất cả mọi người ở đây tuyệt đối trung thành tận tâm với ngài, cam đoan ngài ở chỗ này thoải mái..."

Tần Minh Hồi nghe Hoàng Hoa nói xong, cười cười, "Ta không quen sống ở chỗ này, ta thích thế giới bên ngoài hơn. ”

Hoàng Hoa tận tình khuyên nhủ: "Bên ngoài nguy hiểm biết bao, nhiễm trùng hút máu cũng không vui sướng gì. ”



Tần Minh Hồi: "Không sao đâu, ta đã bị nhiễm bệnh rồi. ”

Hoàng Hoa: "... Hả? ”

Tần Minh Hồi: "Cô đã từng đến bên ngoài chưa?" ”

Hoàng Hoa vẫn chưa thể hoàn hồn từ câu nói bình thản trước của cô, ngơ ngác trả lời: "Đi qua, trước kia không có tiền nuôi em trai, được thuê ra ngoài làm ruộng. ”

Tần Minh Hồi: "Vậy cô có thích cảnh sắc bên ngoài sao? ”

Hoàng Hoa: "Mặc dù bên ngoài thực sự rất lớn, cũng tốt hơn bên trong, nhưng có bệnh trùng hút máu ah! ”

Tần Minh Hồi: "Thế giới ở đây quá nhỏ, tranh giành địa bàn nơi này đối với ta mà nói không có ý nghĩa. Có thể sau này, tất cả mọi người có cơ hội sinh hoạt ở bên ngoài, đến lúc đó tất cả mọi người đi ra ngoài, nơi này cũng sẽ chậm rãi hoang phế. ”

Hoàng Hoa: "Cô nói cái gì đâu, căn bản không có khả năng..."

Tần Minh Hồi cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay thô ráp mang theo mùi khói thuốc súng của cô, đứng dậy đi về phía mấy người Đinh Dương bên cạnh.

Mấy người Đinh Dương vừa rồi phẫn nộ nhìn Hoàng Hoa hiến ân cần cho cô, lại không dám học theo Hoàng Hoa như vậy, dù sao bọn họ cũng không phải nữ nhân, vạn nhất lão đại cảm thấy bọn họ đang chiếm tiện nghi, trực tiếp đem bọn họ mổ thì thật oan uổng.

Hiện tại nhìn Tần Minh Hồi tới, trong lòng mấy người thậm chí dâng lên cảm xúc cảm động. Một đường đi tới, lão đại chung quy vẫn càng tin tưởng bọn họ!

"Mấy người nói, tư liệu và phòng thí nghiệm của Hoắc Lan ở đâu?" Tần Minh Hồi hỏi.

Đinh Dương vội vàng trả lời: "Trước kia Hoắc Lan ở tầng mười tám dưới lòng đất, phòng thí nghiệm của hắn cũng ở nơi sâu nhất, phải thông qua thang máy đặc biệt đi xuống. ”

Tầng 18? Tần Minh Hồi nghĩ thầm, cái này cũng quá không chú ý, một chút cũng không may mắn.

"Chờ một chút, cô là muốn lấy tư liệu của Hoắc Lan? Cái này ta so với mấy người này rõ ràng hơn! "Hoàng Hoa lại đi tới, chen chúc với mấy người Đinh Dương.

Đinh Dương mấy người: A, nữ nhân thối, lão đại chính là tin tưởng chúng ta hơn.

Tần Minh Hồi: "Như vậy a, vậy phiền toái cô dẫn ta đi.”

Đinh Dương: "Lão đại? Còn chúng ta thì sao?! ”

Tần Minh Hồi kỳ quái: "Hai người còn không về nhà sao? Trên đường cảm tạ các người chiếu cố, trở về đi. ”

Hoàng Hoa cười đùa đưa Tần Minh Hồi đi, những người còn lại cũng vội vàng đuổi theo, hơn nữa còn có một người máy 01, một đám người chậm rãi đi về phía khu trung tâm khu vực này, nơi đó thuộc khu tư nhân của cha con Hoắc gia, có thang máy có thể đi thẳng đến Hoắc gia dưới lòng đất.

"Hoàng Hoa, ngươi biết không?" Tần Minh Hồi nhìn kiến trúc ven đường, "01 của ta rất lợi hại, nếu có người muốn bắt cóc ta, hắn có thể trong nháy mắt đốt cháy người dựa vào ta, mà ta thì lông tóc vô thương. ”

Hoàng Hoa cứng đờ, ngượng ngùng mà lấy tay ra khỏi vai cô, "Ta lại không muốn làm cái gì, không cần hù dọa ta như vậy đi. ”

Tần Minh Hồi: "01 hiện tại chức năng quét cũng rất cường đại, có thể xuyên thấu ba trăm thước dưới lòng đất tìm ra một người, pháo laser của hắn có thể bao trùm phạm vi quanh thân một ngàn thước, hắn có lớp bảo vệ mạnh nhất, hỏa lực gì cũng không thương tổn được hắn... Thiết lập ban đầu của hắn chính là liều lĩnh bảo vệ ta, nếu như ta ở chỗ này xảy ra chuyện gì, khu an toàn này có thể sẽ bị hủy diệt. ”

“ Cô rất giống một người bạn tốt của ta, ta rất thích cô, không muốn náo loạn với cô, cho nên trước tiên nói cho cô biết những thứ này." Tần Minh Hồi cười với Hoàng Hoa.

Hoàng Hoa trong nháy mắt cảm thấy thiếu nữ này đặc biệt là một quả bom dễ nổ, một khi nổ tất cả mọi người cùng nhau xong đời!

Cảm thấy sợ hãi trước trận đấu súng vừa rồi, cô ôm ngực quay đầu hét lên với hai tiểu đệ: "Đi tìm một công cụ thay thế nâng lão đại lên! Một đoạn đường dài như vậy, chân đi mọc lên mụn nước thì làm thế nào bây giờ! ”

Lại đánh một cái lên người em trai, "Coi chừng súng của mày, cẩn thận đừng một chút đừng cướp cò! ”

Cuối cùng phất tay với những người còn lại, "Đều cảnh giác một chút, chú ý chung quanh, bảo vệ tốt lão đại! ”