Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 198: Quyển Bốn : Lâu Đài U Linh



Chương 1 : Nguyền rủa

Bức màn dày nặng che kín mít, trong nhà tối tăm tràn ngập hỗn hợp mùi tanh nồng đậm và mùi hoa nhàn nhạt, mấy ngọn nến lay động chiếu sáng đồ án quỷ dị vẽ trên mặt đất trong đại sảnh, cùng với ba người hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm.

Người phụ nữ già trên đầu khoác khăn sa màu đen bưng ngọn nến đứng ở chính giữa đại sảnh, tiếng nói hơi khàn khàn, không có quy luật lặp lại niệm tung một đoạn ca từ.

Theo thanh âm cổ quái đó, ngọn nến trong nhà không xua nổi bóng tối, tựa hồ trở nên vặn vẹo, có tiếng thì thầm không rõ từ nơi tối tăm truyền đến.

Trên sàn nhà hai bên bà lão đó là đồ án hỗn độn đều dùng máu tươi vẽ nên. Giữa đồ án bên trái có một người còn trẻ nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi đang ngồi. Mái tóc ngắn của hắn nhuộm thành màu nâu, đeo khuyên mũi và định môi, khuôn mặt vốn tính là soái khí bởi vì tràn ngập sợ hãi và cứng đờ, bởi vì hắn không ngừng chuyển động trong mắt, mà trở nên buồn cười.

Hắn gắt gao nắm chặt lấy cổ tay mình, nhìn chằm chằm góc tối bên cạnh, như là một con sơn dương bị ma quỷ theo dõi, sợ hãi, cực kỳ sợ hãi.

Trên cổ tay của hắn có một đồ án màu thâm đen, hoa văn uốn lượn tà ác, vừa nhìn sẽ làm người ta cảm thấy những đường cong đó dường như đang vặn vẹo dây dưa.

Đồ án này tràn ngập ý vị bất tường, theo thanh âm bà lão kia chậm rãi bong ra từng màng, sau đó thế nhưng nổi lên trên làn da người trẻ tuổi này.

"Ra, ra rồi! Nó rời khỏi tay của cháu!” Người trẻ tuổi kinh hỉ mà hô ra tiếng, vội không ngừng nhanh chóng bò ra, muốn cách cài đồ án màu đen đó xa hơn.

Bà lão cầm lấy một cây gậy gỗ mọc đầy nhánh bên cạnh nhẹ nhàng gỡ người trẻ tuổi đã đánh mất tự thể này một chút, lúc này hắn mới nhở tới lời bà nội nói trước khi nghi thức bắt đầu, nhìn xuống dục vọng lui về phía sau, ngồi tại chỗ chờ đợi trong dày vò.

Đồ án màu đen thoát ra từ trên cổ tay hắn nổi lơ lửng, ở trong nhà những âm tiết cổ quái hết đợt này đến đợt khác, đi theo hoa văn vẽ từ máu tươi trên sàn nhà, chuyển dời đến đồ án bên phải lão phụ nhân, chui vào trong thân thể một cô gái nhỏ nằm ở đó, cuối cùng hiện lên ở trên cổ tay của cô ấy hình thành một cái dấu vết thật sâu.

Bà lão phun ra một hơi, thân hình trở nên càng thêm co quắp.

"Thành công.” Bà ta buông ngọn nến trong tay, thanh âm mệt mỏi nói: "Nguyền rủa này đã chuyển dời lên trên người em gái Lạc Lan của cháu."

Người trẻ tuổi rốt cuộc ức chế không được mà lộ ra mừng như điên vì sống sót sau tai nạn, đầu gối quỳ lại đây nắm lấy tay bà lão, nói năng lộn xộn, "Thật tốt quá, cháu không có việc gì, cháu sẽ không chết, cũng sẽ không điên có phải không? Cháu không có việc gì!” Hắn nhở tới hai ngày này lo lắng đề phòng, gần như muốn gào khóc.

Bà lão từ ái mà nhìn hắn, kéo hắn vào trong lồng ngực gầy gò của mình, như là ôm một bé trai còn rất nhỏ, "Đúng vậy, Lãng Tác của ta, cháu đã không có việc gì, không cần sợ hãi nữa.”

Lúc bà cháu hai người biểu đạt vui sướng, thiếu nữ nằm một mình ở trong một mảnh đồ án máu tươi giật giật ngón tay, từ hôn mê tỉnh lại.

Sao lại thế này?

Tần Phi Thường ngồi dậy, có cảm giác bị bỏng trên cổ tay phải, nâng lên nhìn, thấy bên trên có một cái hình xăm giống như đám sợi màu đen, còn có một vết thương mới có vẻ hơi dữ tợn.

Cùng lúc đó, cô còn thấy dưới thân mình lộn xộn vết máu khô. Mùi máu tươi vọt vào trong mũi, cô ngửi thấy trong mùi máu tươi thoang thoảng mùi tinh dầu hoa oải hương và hoa hồng.

Áo và váy len trên người hoàn toàn không phù hợp phong cách cô vẫn mặc, cổ tay vô lực và hai chân gầy yếu mảnh khảnh, cảm giác quá mức xa lạ, làm Tần Phi Thường cảm thấy tình cảnh của mình không thật là ổn.

-- thân thể này tuyệt đối không phải của cô.

Cô ngẩng đầu, thấy trong đại sảnh này dường như như là hiện trường của nghi thức triệu hoán tà giáo, trừ cô ra còn có một già một trẻ hai người, bọn họ cùng quay đầu nhìn về phía cô vừa đột nhiên ngồi dậy.

Bà lão sắc mặt không rõ ở dưới lớp sa đen, một nam thành niên tuổi trẻ khác nhưng thật ra cười đắc ý với cô, có chút vui sướng khi người gặp họa.

Không quen biết.

Tần Phi Thường đứng lên, tránh những đường cong vẽ từ máu tươi trên mặt đất, cô sờ vết thương trên cổ tay mình, hoài nghi máu dùng để vẽ đồ án trên mặt đất là chảy ra từ thân thể này.

Không coi ai ra gì mà đi ra khỏi phạm vi đồ án, đi tới bên cửa sổ kéo ra bức màn dày nặng, làm ảnh sáng bên ngoài đột nhiên chiếu vào.

Tần Phi Thường thấy một cái đình viện bên ngoài. Ở ngoài đình viện, là cửa sắt lan can cùng với đường phổ thẳng tắp. Đây tựa hồ là khu biệt thự cách trung tâm thành phố không xa, xem vị trí thì biết, giá cả xa xi.

Nơi xa các loại lầu cao san sát tạo hình độc đáo, hơi thở hiện đại và cổ xưa giao hòa hội tụ. Trên đường cái đồng thời chạy qua ô tô và xe ngựa, người đi đường nối liền không dứt.

Tân Phi Thường xác định đây không phải Du Châu, cũng không phải bất kì một khu vực nào ở Đông Châu. Cho nên cô làm thế nào chạy tới nơi đây, còn vào trong thân thể một người xa lạ? Cô chẳng qua là đi công tác xa quá mệt mỏi, ở trên máy bay nghỉ ngơi một lát mà thôi.

“Nghi thức dời đi nguyền rủa đã hoàn thành. Lorraine, anh trai cháu là đứa con trai còn sót lại của nhà chúng ta, nó không thể xảy ra chuyện, cháu hắn là lý giải cách làm của ta.”

Tần Phi Thường nghe được thanh âm của bà lão phía sau, thoáng tưởng tượng liên kết hợp tình huống hiện trường đã đoán được vừa rồi xảy ra cái gì.

Cô và gã tuổi trẻ ăn mặc phản nghịch này là anh em, bọn họ đem nguyền rủa trên người gã chuyển dời đến trên người nàng.

Nguyền rủa sao? Làm tộc nhân cung cấp nuôi dưỡng Thị Thần của Tần thị, Tần Phi Thường cũng có một ít hiểu biết đối với những thứ vượt quá hiểu biết của thường nhân. Nhưng cô xem nghi thức này, nguyên liệu cùng bộ dạng hai người kia, cảm thấy đây càng như là đặc sản của quốc gia hải ngoại xa xôi nào đó.

Căn cứ nguyên tắc tình huống không rõ thì bớt nói, cô chỉ nhìn hai người này, cũng không đáp lại bọn họ.