Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 167: Băng Hà Màu Lam



Mellie lắc lắc tuyết trên đầu, nhìn thấy Muri có vẻ đầy hưng phấn, cảm thấy khả năng so với cô, chính hắn mới càng muốn chơi cái này.

Cô bò dậy nói: "Tôi không chơi cái này nữa, anh đến đây đi, tôi đẩy anh.”

Muri cảm thấy cánh tay cô gây nhỏ như vậy đây mình không nổi, nhưng vẫn theo lời ngồi ở trên cải mâm xương, lập tràn đầy cả cái mâm to.

Mellie đứng ở sau lưng hắn, dùng ra sức lực cả người đẩy hắn.

Vừa rồi Mellie nhẹ bẫng bay ra như một mảnh lá rụng, hiện giờ Muri chính là một cục đá nặng chịch, bay không nổi, đẩy mãi mới có thể chậm rãi di chuyển.

Muri quay mặt về phương xa, lẳng lặng cảm thụ tốc độ di chuyển như ốc sên.

Mellie: "Hổn hển –– hổn hển ––"

Muri nghe cô thở phì phò ở phía sau, quay đầu nhìn lại, nửa ngày mới đây được hơn hai mét.

"Chúng ta cùng nhau ngồi." Muri đưa ra kiến nghị, hơn nữa ra sức làm ngay. hắn đặt Mellie ở phía trước người, vươn hai chân ở bên cạnh, bắt đầu trượt băng.

Trượt thì trước đi được, nhưng tốc độ vẫn cứ rất chậm, cũng không thuận tiện. Càng không ổn chính là lăn lộn một trận như vậy, cái mâm xương không chịu nổi cả hai bọn họ chất lên, bắt đầu rạn ra.

Ngồi một mông xương vỡ, Muri đứng lên, có chút tiếc nuối, hắn còn chưa chơi đủ.

Một lát sau, Muri lại nghĩ ra cách chơi mới, hắn lấy cái thảm lông Mellie vẫn ôm, lót ở trên mặt bằng,bàn tay to bạch bạch vỗ lên thảm lông, "Cô lên ngồi ở đây, ta kéo cô đi.”

Mellie theo lời ngồi xổm lên, giống một con cáo đỏ ngoan ngoãn.

Muri một tay túm hai góc thảm lông, cũng chưa nói một tiếng đột nhiên chạy vụt đi.

Mellie ngã ngửa người về phía sau, trực tiếp bổ nhào, văng ra ngoài, Muri đã kéo thảm lao đi thật xa, cô ngơ ngác ngồi tại chỗ còn chưa hồi thần.

Mellie: "???" Thế này?

Phát giác trọng lượng trên tay nhẹ đi, Muri lại ném thảm chạy về, hắn còn chưa hết hy vọng với trò chơi này, rất là nghiêm túc mà kiến nghị Mellie, "Cô có thể nằm, sau đó túm lấy lông trên thảm, như vậy không bị ngã.”

Mellie cũng cảm thấy là đạo lý này, lần này nhất định có thể.

Cô nằm trên đó, an ổn mà túm lấy những cái lông, hộ một tiếng với Muri: "Rồi!”

Muri nghe được tín hiệu, giống mũi tên bay đi.

Ban đầu kỳ thật vẫn không tồi, Mellie chỉ có thấy những dãy núi băng nhanh chóng lùi lại, nhưng mà Muri hình như càng chạy càng hưng phấn, thật sự quá nhanh, cô có vẻ không túm nổi lông nữa, sau đó, cô cảm giác trong tay không còn gì, tự nhiên như vậy mà tuột ra, vẻ mặt an tường nằm ngã trên nền tuyết.

Mà không cẩn thận làm cô rơi xuống, Muri lại một lần mang theo thảm không chạy ra xa. Lại quay đầu đi tìm Mellie bị đánh rơi.

Muri chạy về, thấy Mellie ngồi đưa lưng về phía hắn ở kia, hai vai run rẩy. hắn giật mình một cái, nghĩ thầm, không phải là cô ngã đau nên đang khóc?

Thật là đáng sợ.

Bước chân của hắn hơi trầm trọng mà đi đến bên cô, "Cô......”

Lại thấy Mellie ngẩng đầu lên, đầy mặt tươi cười, cô nhìn hắn, thậm chí cười ha hả: "Ha ha ha ha ha!” Muri vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô cười đến vui vẻ như vậy. Ngày thường cô cũng cười, cái loại cười làm người ta cảm thấy cô thực tốt, lại không làm người ta cảm thấy cô thực vui vẻ.

Cô giống một con cáo đỏ, không giảo hoạt như cáo khác, còn u buồn hơn.

Muri ngồi xổm bên cô, cùng cô cười một trận.

Một hồi lâu, Mellie dừng cười, cô nhìn lông mình túm trong tay, vứt bỏ đi, chậm rì rì muốn bò dậy, sắc mặt lại bỗng nhiên đau khổ, thấp giọng nói: "Ngã đau rồi, á --"

Muri đáp thảm lông dày lên vai, thuần thục mà bể cô lên, "Vậy không chơi nữa.”

Mellie dựa vào trước ngực hắn, xoa xoa đầu và eo mình, "Lần sau lại chơi."

Muri làm bộ mình không muốn chơi, đáp ứng xuống, "Được rồi, lần sau lại nói.”

Lúc hắn còn rất nhỏ, ông nội tựa hồ cũng từng cùng hắn chơi loại trò chơi này. Ký ức cũng chỉ ngắn ngủi như vậy, sau đó liền không còn.

Hắn có thể một mình sống sót ở chỗ này, lại không thể có được rất nhiều lạc thú.

Mellie nhìn thấy được sông băng Muri nói.

So với trong tưởng tượng càng thêm mỹ lệ, bởi vì quả thâm thúy, biến thành màu xanh lam mộng ảo, đối lập với hai bên bờ sông màu trắng, rõ ràng đến kinh tâm động phách, tựa như một khối thủy tinh màu lam đọng lại.

Hai người đi bộ chậm rãi dọc theo bờ sông băng, đi trên đường biên giới trong suốt rõ ràng nhất.

Bờ bên kia núi bằng cao ngất giống như một con thú tuyết phủ phục thật lớn, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vùng băng tuyết này.

Hết thảy đều có vẻ quá sạch sẽ.

Mellie còn muốn đi ở bên bờ sông băng lâu thêm một chút, nhưng thân thể của cô có chút chịu không nổi rét lạnh, bọc thảm còn phát run.

Muri đào một cái động trên núi băng nhỏ gần đó, núi băng này có lẽ đã tồn tại ngàn vạn năm, vô cùng cứng rắn, dưới móng vuốt của Muri, khối băng cứng rắn vỡ vụn ra lạch cạch rớt xuống.

Nhanh chóng đào xong cái động, Muri ôm Mellie chui vào, dùng vụn bằng và tuyết lấp kín cửa, chỉ để lại khe hở nho nhỏ.

Mellie lại về trạng thái mấy ngày mới vừa tiến vào vùng địa cực, nấp ở trong quần áo Muri, dựa vào lông trắng ấm áp chống đỡ rét lạnh.

Hoãn lại rồi, cô giật giật, Muri buông cánh tay ôm cô, lót ở sau đầu, nhìn lên đỉnh đầu.

Trong động tuyết cũng không tối tăm, ngược lại, lớp băng bị cào vỡ chiết xạ quang mang lộng lẫy, như là kim cương vụn. Lớp bằng nửa trong suốt càng như là sương mù mông lung đọng lại, khóa bọn họ vào

giữa.