Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 156: Vùng Địa Cực



Nhiệt độ từ nóng bức trở nên rét lạnh hoàn toàn, trên mặt đất là một mảnh sương trắng ngưng kết, bụi tuyết thật nhỏ theo gió lạnh lượn vòng.

Mellie dùng áo choàng gắt gao bao lấy chính mình, cô mặc vào quần áo dày, giày cũng bằng da. Giày ấm áp nhưng không vừa chân, hơi có vẻ rộng, dù sao cũng là vừa rồi đoạt từ trên người chiến sĩ thánh đường đuổi giết bọn họ, không thích hợp cũng không có cách nào.

Giày đạp trên mặt đất, nhánh có bị đóng băng phát ra tiếng lộp cộp. Cô đi ở bên Muri, sắc mặt có chút đỏ, hô hấp hơi dồn dập.

Cô bôn ba lâu rồi, khó tránh khỏi cảm thấy mỏi mệt.

Càng đi về phía trước, bọn họ nhìn thấy cảnh sắc càng đơn điệu, đến màu sắc dư thừa cũng không có. Nơi này thậm chí còn chưa tới phạm vi vùng địa cực, đã lạnh đến làm người ta có chút chịu không nổi.

Mellie cổ hết sức mà đi về phía trước, theo sát bước chân Muri. Cô thoáng kéo áo choàng ra che miệng lại, muốn trò chuyện dời đi một chút lực chủ ý của mình.

"Muri, lúc trước vì sao anh rời vùng địa cực?”

"Vùng địa cực có mấy tháng nhiệt độ cao ẩm hơn một chút, sẽ có người đi vào săn ma thú, chính là những người thánh đường đó, bọn họ quá phiền.” Muri trở lại nơi này, cảm giác được hơi thở lạnh bằng trong không khí, như cá gặp nước, đi cùng có lực, bất quá nói đến cái này trong giọng nói của hắn đều là không cao hứng, "Ta tránh bọn họ mới chạy ra.”

Lại nói: "Từ lúc sinh ra ta đã ở vùng địa cực, cũng muốn ra ngoài xem.”

Mellie thở hổn hển: "Vậy ánh thích thế giới bên ngoài này sao?”

Mellie: "Thế giới bên ngoài làm cậu cảm thấy thất vọng?"

Muri: "Quá lãng phí.”

"Lãng phí?” Mellie không quá hiểu rõ.

Muri: "Ở vùng địa cực, ta bắt giết con mồi đều để làm đồ ăn, ở bên ngoài ta giết phần lớn là người, người lại không thể ăn, lãng phí.”

Thật là.....cái nhìn săn thú thuần phác.

Mellie nhìn thấy trong miệng mình phun ra hơi trắng, cô cười một chút, dưới chân bỗng nhiên bị vướng, quỳ rạp xuống đất.

Cô nghẹn một hơi đi về phía trước, nhưng lần này ngã, có chút thoát lực không đứng dậy nổi.

Thân thể nhẹ bẫng, Muri ôm cô lên, "Cô mệt mỏi?”

Mellie: "......Ừ."

Muri: "Ta đây ôm cô đi vậy."

Thấy hắn hình như cũng không ghét bỏ, Mellie chậm rãi thả lỏng phần lưng, nằm ở trong ngực hắn dày rộng, bình phục bản thân đang hô hấp dồn dập.

Mellie coi là mình theo Muri cùng nhau lên đường, nhưng Muri chỉ coi là cùng cô tản bộ. một đoạn đường ngắn như vậy với hắn mà nói còn chưa tính là làm nóng người.

Hắn vẫn để cô ở bên cạnh chậm rì rì mà đi như vậy là bởi vì không cảm giác được những chiến sĩ thánh đường đó đuổi theo tới đây.

Bình phục hô hấp, Mellie cảm giác bởi vì lên đường trên người toát mồ hôi mà dần dần biến thành lạnh lẽo, nhịn không được càng tới gần Murị hơn, dù cách một tầng quần áo, nhiệt độ trên người hắn cũng nhiễm tới trên người cô, quá ấm áp.

Cô lặng lẽ phát ra một tiếng than thở thoải mái.

"Nơi đó có một con thỏ." Muri nhìn cách đó không xa nói.

Mellie giãy giụa bò dậy, "Nơi nào?”

Trên mặt đất đều là một mảnh trắng xóa , cô nhất thời tìm không thấy con thỏ cũng màu trắng.

Muri cũng không bỏ cô xuống, chỉ thay đổi tư thế, một cái cánh tay đặt ngang ở trước ngực, cho cô ngồi lên, cánh tay kia chặn ở trước ngực cô, "Ta tới gần hơn là cô có thể thấy được.”

Mellie nhanh chống lấy cung tên đặt lên, tìm kiếm một lúc ở phía trước, rốt cuộc cô nhìn thấy có cái gì giật giật.

"Ở nơi đó!” Cô hạ giọng, ngậm miệng cẩn thận mà nhắm thẳng con mồi.

Mũi tên bắn ra, cũng chưa bắn vào trong phạm vi cách con thỏ 3 mét, xiêu xiêu vẹo vẹo cắm xuống mặt đất.

Mellie thấy nhiều không thể trách, thở dài, dựa cái ót vào ngực Muri, ngửa đầu nhìn cằm hắn, "Lại không bắn trúng.”

Muri không hề có tâm tự giác, nói thẳng: "Trước nay cô chưa từng bắn trúng.”

Con thỏ đã chần kinh chui vào một cái hang nhỏ chạy mất, Muri ôm cô đi nhặt mũi tên lên, "Lần sau lại bắn.”

Mellie: "Được, tôi sẽ chăm chỉ luyện tập!”

Về sau có thể giúp đỡ săn thú thì tốt rồi.

Lộ trình tiếp theo, bọn họ đi đi dừng dừng, Mellie nghỉ ngơi tốt sẽ tự mình xuống dưới đi một đoạn, chờ đến khi mệt mỏi Muri liền ôm cô đi, trên đường gặp được động vật nhỏ, hắn đều sẽ dừng lại cho Mellie thử cung tiễn.

Một khu vực quanh vùng địa cực này là vùng đất lạnh hoang vu phủ sương trắng, đi lâu dài trong cảnh sắc không hề biến hóa, thực dễ dàng làm cho con người phát cuồng, Muri cũng không thích nơi như vậy, So sánh ra hắn càng thích đất tuyết bên trong vùng địa cực.

Nhưng lúc này đây, thêm một nhân loại, hắn chỉ cảm thấy giai đoạn này so với trước đây chính mình chạy thật nhanh thì thời gian còn ngắn hơn, lập tức đã trôi qua.

"Đến vùng địa cực.” Muri đẩy ra mũ đầu lâu trên đầu, ngửa đầu tùy ý gió thổi bông tuyết đầy đầu hắn.

Trong giọng nói của hắn có chút nhảy nhót, như là đứa con lần đầu tiên lãng du trở về nhà, gấp không chờ nổi.

Mellie dựa vào trên người hắn hấp thu ấm áp, cũng đứng dậy nhìn nhìn chung quanh, tò mò hỏi: "Chung quanh không có ký hiệu gì, cũng không có cột mốc biên giới, làm sao cậu biết đây đã thuộc về phạm vi vùng địa cực?”

Muri: "Cảm giác.” hắn nói, một tay kéo áo choàng của mình ra phía trước, bao lấy Mellie trong lòng ngực, gia tốc chạy về phía trước.

Áo choàng của hắn bị những chiến sĩ thánh đường chém vào, bên trên có rất nhiều vết rách, Mellie xuyên qua một lỗ thủng nhìn ra bên ngoài, nghe thấy hắn vừa chạy vội vừa hô to một tiếng biểu đạt cảm xúc, trong trời đất đều quanh quẩn tiếng hét của hắn.