Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 185



Tuấn cười hề hề nhìn mặt thằng Quân:

– Êh! Cái nữa nha!- Trời… thôi thôi cho anh xin, mệt đứt hơi rồi! Thả anh ra đi! Còn muốn gì nữa chứ hả?- Ông có thương tui hông?- Có… có…- Có bỏ tui không?- Hỏi hoài… Hông?

Tuấn nũng nịu:

– Thương sao không cho làm cái nữa…- Thôi mà nhóc, mệt quá! Cởi trói anh ra đi!- Cởi trói ra thì cho làm nữa nha…- Không! Cởi trói ra thôi!- Vậy thôi, chẳng những không cởi trói mà tui còn làm tới khi nào cho bà Tép vô thì thôi! Ha ha ha!

Thằng Quân than trời khi bị ép tới cùng đường như vậy, nó thề kiếp này nó hận thằng Tuấn thấu xương, chưa ai dám hành hạ nó theo cái kiểu khủng khiếp như thằng này. Nó đành xót xa lựa chọn phần “bất lợi” ít nhất về phía mình…

– Rồi… cởi trói cho anh đi… nhóc muốn gì cũng được!

Thằng Tuấn hí hửng như đứa con nít bị dụ, nhưng mà nó cũng chứng tỏ là hạng khôn lanh không vừa, nó chỉ cởi trói hai chân thôi:

– Làm vậy để an tâm, ông bỏ chạy thì sao? He he he! Cởi trói chân thì cũng đã thoải mái hơn nhiều… giờ bắt đầu nữa hen!

Quân chỉ còn biết gặm một mối căn hờn trong lòng và chịu trận thôi, nó muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi này nhưng mà thằng nhóc Tuấn thật là ác ôn, cứ lờn vờn, nhấp nhứ khiến thằng Quân phát bực:

– Nhanh lên đi, làm cái trò gì vậy? Làm vậy biết chừng nào mà… xong!

Tuấn cười hè hè:

– Cứ từ từ… lần thứ hai nó thường lâu hơn lần đầu một chút!

Quân cắn răn không bật lên tiếng nào nữa, nó gồng mình, uốn éo trước cái lưỡi ướt mềm nhưng khốn kiếp của thằng Tuấn, nó muốn nhanh chóng kết thúc, nó mệt thực sự, càng cảm thấy mệt thì lại càng khó khăn. Lần thứ hai sao mà… kỳ quá!…

Ơn chúa mọi thứ đã kết thúc. Quân thở hổn hểnh như sắp chết trong khi thằng Tuấn cười hè hè, nó lại đưa ra một đề nghị dễ thương khác:

– Giờ tới lượt ông ha…

Quân thiếu điều muốn ứa nước mắt, nó biết tình thế nó đang vô cùng bất lợi nên nó mỉm cười nhìn thằng Tuấn:

– Nhóc cởi trói hai tay cho anh ra, anh mới làm được chứ!

Thằng Tuấn hồ hởi:

– Ừh ha!

Anh chự vừa cởi trói xong thì được ra dấu nằm lên giường và… Quân nghĩ, dù sao cậu cũng thích được hôn nó hơn, thế là Quân bắt đầu màn khóa môi nó trước. Miệng thì hôn nhưng tay thằng Quân thì bắt đầu làm việc, nó bắt nhóc Tuấn phải giơ hai tay lên đầu và… dùng xích khóa lại cái cụp. Tội nghiệp nhóc Tuấn chưa hiểu cái gì thì hai chân, hai tay đã được thế vào vị trí thằng Quân lúc nãy. Quân cười khẩy:

– Được voi đòi tiên hả nhóc! Mơ đi nha kưng!- Thằng cha già mất nết lừa đảo, thả tui ra, tui méc bà Tép nè!

Quân bắt đầu chiêu thức cũ, nó kề sát vô mặt thằng Quân hỏi nhỏ:

– Dám méc không?- Thả tui ra, không là ông hối hận đó!

Bao nhiêu cái điểu giả của thằng Tuấn bắt đầu hiện hết trở lại trên gương mặt của thằng Quân, nó lắc đầu nhìn thằng Tuấn say sưa:

– Chậc, chậc, tội quá… sao mà giống con heo dính bẫy đang giãy giụa chờ chết quá, nãy giờ nhóc làm gì anh, giờ anh làm lại nhé, có phản đối không?

Thằng Tuấn không tin vào tai mình nữa, nó thích chí mê tơi gật đầu như gà mổ thóc. Tới phiên thằn Quân bắt đầu mở sợi dây nịch của nhóc Tuấn ra…. nó cũng xoa nhẹ đùi thằng nhóc như khúc dạo đầu lúc nãy, nhưng mà thằng Tuấn nó “hư đốn” hơn nhiều nên… thằng Quân phải mỉm cười lắc đầu:

– Chậc… chậc… em bé của nhóc hư đốn và ham chơi quá ha!

Thằng Quân kéo sợi dây nịch ra và… giơ tay lên quất sợi dây nịch xuống vùng cấm địa một cái… không nhẹ cũng không quá mạnh (để sau này nó còn phải xài nữa mà, lỡ tay thì chết sao). Đang phê bổng nhiên thằng Tuấn la lên như heo bị cắt cổ:

– Á…. má… ơi…. cha già… Quân… mắc dịch… …. chết… tui rồi! Ông giết tui hả?

Quân cười gằn:

– Nằm ở đó suy nghĩ về cái tội ham hố đi nha, sẳn coi chừng nhà luôn đi! Ha ha ha! Nghĩ sao mà anh có thể “làm lại” nhóc vậy nhóc yêu! Tập đánh vần chữ nhục đi nhá!

Tuấn vẫn chưa hết đau ở chỗ đó, nó la như điên thiếu điều muốn bể nhà, bao nhiêu câu từ chửi được nó không tiếc lời buông ra với thằng Quân. Nó cảm giác mình vừa chạm tay lên đỉnh trong hành trình leo núi thì thằng Quân ở đâu xuất hiện giậm mạnh lên cái tay làm nó…. rơi tự do xuống đáy vực thẳm:

– Thằng Quân chó cắn…. ông mà cột mày lại được một lần nữa… là ông bắt mày nằm sấp xuống cho ông…. ông… chọt vô huyệt khẩu mày…. thằng mất dạy, mày dám đánh vô chỗ đó của ông! Mày chưa bị thọt huyệt khẩu mày chưa sợ phải không hả thằng kia? Ông hứa là ông sẽ làm!

Quân ôm bụng cười như điên:

– Thật không?

Nó hét vô mặt thằng Quân, nước miếng cũng bắt chước phun phèp phèo đầy mặt thằng Quân:

– Ông mày nói láo ông mày làm con chó! Thằng mất dạy, sao mày dám đánh ông hả?

Quân cười ngã nghiêng ngã ngữa nó bất chợt nghiêm giọng:

– Vậy giờ anh sẽ đánh cho “nó” bại liệt luôn để nhóc khỏi đường, tương, chao, tàu hủ, dưa leo luôn nha!

Chỉ có hù như vậy thằng Tuấn mới chịu… cúp điện. Nó im re. Nằm một đống. Có tiếng điện thoại rung lên trong túi quần thằng Tuấn, Quân móc ra, tiếng con Tép vang lên chát chúa:

– Sao rồi, nó chịu thua chưa? Hai chị mày đang trên đường về nè, sắp tới rồi đó!- Dạ nó thua rồi!

Thằng Quân cố nói nghiêm chỉnh, giọng con Tép ngập ngừng:

– Ủa..

Sau đó thằng Quân trở giọng:

– Ủa bà nội mày! Hai đứa bây toa rập với người ngoài phản tao ha, làm tao một phen xém chết!- Hả? Thằng chó Quân? Làm sao mày bắt điện thoại được hả? Đưa máy cho thằng Tuấn nhanh lên cho tao!

Quân cười khúc khích:

– Nó bị trói rồi làm sao mà nghe máy được? Chịu khó vô nhanh mà cởi trói cho nó đi nha hai con quỷ cái! Tao đi àh…

Trước khi xách xe chạy đi thằng Quân dặn dò thằng Tuấn:

– Hai con kia sắp về rồi, chịu khó nằm đó chờ chút xíu nha kưng, sẳn coi nhà dùm đi! Anh đi đây!- Ông đi đâu!- Đi đâu kệ anh, hỏi làm gì? Đừng tìm anh nữa, nhớ đó! Trò chơi kết thúc rồi, quên anh đi nhóc!- Ông…

Tiếng xe nhỏ dần, thằng Tuấn đập đầu lên gối:

– Thằng Quân chó cắn, thằng Quân… lừa đảo! THẢ ông RA…

Xe chưa dừng bánh là tiếng con Tép đã í ới trước nhà:

– Cái gì mà nhà cửa vắng tanh như chùa Bà Đanh vậy nè? Sao mà khách khứa dám vô mua đồ?

Thằng Tuấn nằm im re trong buồng, nó không dám nói nửa lời, thằng Quân chơi ngu quá lỡ có chuyện gì thì sao chứ, hu hu, nó tức muốn điên lên đi được, không ngờ cái mặt nó già chát như vầy mà bị thằng Quân gạt. Sau khi bưng đồ trên xe xuống, con Tép đang đứng làm kiểu và tằng hắng nơi cửa phòng, nó liếc thằng Tuấn một cái sắc lẽm:

– Sao, giỏi quá ha, sao mà tui nghi đâu là có đó vầy nè trời! Chưa thấy ai dại trai như thằng này…

Con Tép điện thoại cho thằng Quân:

– Sao, giờ mày tính sao vụ thằng Tuấn! Hay là giao cho tao tùy nghi sử dụng!

Quân cười gằn:

– Tao đã nói rồi, nhất quyết không thay đổi!

Con Tép cười:

– OK! Vậy là coi như tao đã có nói trước với mày một tiếng, sau này đừng trách cứ tao cái gì nha, bây giờ mày được tự do…

Quân chột dạ:

– Mày.. mày.. nói vậy là ý gì?- Tao sẽ tìm thằng khác cho thằng Tuấn, còn mày biến đi!

Không chờ thằng Quân hó hé lời nào con Tép cúp máy, nó đi lại vả vô mặt thằng Tuấn:

– Để mày coi chị mày tung độc chiêu này ra, thằng Quân mà không xách chiếu lạy tao, tao thề nghỉ bán bánh mì luôn!- Hu.. hu… em biết lỗi rồi, chị Tép thả em ra…- Nằm yên đó đi, cho chừa cái tật! Tao chưa đập mày là may đó!

Sẳn có sợi dây nịt ngay giường con Tép quất mạnh vô chân thằng Tuấn:

– Ngu nè, giờ nói coi, làm sao mà nó trói mày được!

Má ơi, bà mày kêu nó khai như vậy khác nào… kêu nó chết đi chứ, làm sao mà nói được mấy chuyện đó…

– Ổng năn nỉ em, rồi ổng dụ em…

Con Tép quất một cái chát nữa, hic hic đau dã man:

– Dụ sao, nói rõ ràng cho tao nghe coi!

Não thằng Tuấn phải làm việc hết công suất để tìm ra một lý do nào đó thật thích hợp để bà chị dữ dằn này có thể cởi trói nó ra…

– Hu hu… ổng nói… ổng… mắc đái quá…. giờ bà tính sao? Giờ em cũng mắc đái quá nè, thả em ra đi!

Con Tép bí thế quá trước câu trả lời hết sức xuất sắc của thằng Tuấn nên đành ngậm ngùi cởi trói cho thằng ôn vịt đó. Miệng nó vẫn chưa hết gầm gừ!

– Cái đồ ăn hại, chờ tối nay đi, nó biết tay tao!…

Chạy vòng vòng mãi ở quê thằng Quân cuối cùng cũng chả biết phải dừng chân ở đâu nữa, câu nói của con Tép khiến nó boăn khoăn mãi, con quỷ đó nói vậy là ý gì? Và hình như chuỗi sự kiện vừa xãy ra khiến nó cảm thấy bây giờ thằng Tuấn càng trở nên không thể thiếu trong cuộc đời nó rồi. Nó cảm nhận nó yêu thằng Tuấn tha thiết mà mãnh liệt hơn bao giờ hết, những giây phút tra tấn lúc trưa giờ trở nên ngọt ngào tới nổi nó vừa chạy vừa mỉm cười vì thấy hạnh phúc đang dâng tràn khắp trong tim. Nó muốn gặp và ôm nhóc Tuấn ngay lúc này cơ… nó hứa với bản thân là nó sẽ yêu thằng Tuấn hết mình, sẽ luôn tuyệt đối tin tưởng và sống thật xứng đáng với tình yêu mà thằng Tuấn đã và đang dành cho nó…

Nhưng ngặt một nỗi là nó đang… có giá mà. Tự nhiên rớt thê thảm như vậy thì… mất mặt với hai con bạn quá, bây giờ phải làm sao nhỉ? Nó bấm bụng xách xe chạy vô kén… tới nhà con lớp trưởng nó chạy thật chậm, nẹt pô thật lớn để ai đó trong nhà có thể nghe thấy. Hì hì chắc thằng Tuấn sẽ nhảy ra và chận xe nó lại và năn nỉ nó cho mà coi!… Nhưng đáp lại nó chỉ là một tiếng yên lặng tới quê độ. Buộc lòng nó phải liếc vô trong nhà, con lớp trưởng đang nấu cái gì đó bên bếp lửa trước nhà, con Tép ngồi bào củ cải, thằng Tuấn vừa chạm mặt nó thì quay đi vô nhà trong. Thật là quê độ, nó đã vác mặt chạy tới đây rồi mà cả đám làm lơ là sao? Tức mình nó rồ ga thật mạnh chạy tuốt vô kén….

Thằng Tuấn vừa ló đầu ra, ngó theo tiếng xe của thằng Quân thì bị ăn ngay một cái chai vô đầu:

– Ngó cái gì mà ngó, thằng đó đang cà nanh đó! Kệ bà nó đi, phen này để tao cho nó hết làm giá, làm hẹ luôn! Ngồi xuống bào củ cải phụ tao nè…

Tuấn bị hai con chị sai vặt như osin, nó biết giờ này ông Quân đang trong kén, nó nóng lòng chạy vô đó để gặp ổng lắm! Nó muốn trả thù, muốn nhìn thấy ổng… tội nghiệp anh chàng vừa đượm bước ra khỏi nhà…

– Thằng kia, đứng lại! Mày đi đâu đó?

Nó ấp úng:

– Dạ… em… đi ra trước chơi… hóng gió…

Con Tép liếc nó:

– Hóng gió hay hóng trai?- Chị này…

Con Tép gợi ý:

– Muốn tắm không? Vô Kén tắm chút rồi về!

Thằng Tuấn mừng như bắt được vàng, đúng là trên đời này không có ai hiểu ý nó như bà chị yêu quý này cả. Nó gật đầu một cái, thật nhẹ, thật e dè như không dám tin đó là sự thật. Và đúng là… đó không phải là sự thật. Con Tép nhào tới nhéo lỗ tay nó lôi ngay vào nhà:

– Tao biết ngay cái bản mặt mày mà… nãy giờ làm công chuyện mà chắc hồn vía để trong kén không chứ gì? Thằng Quân nó cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì mà mày ngu quá vậy! Nó đang làm giá mà sao mày không biết làm giá lại chứ hả? Sống trên đời này ai cũng phải có lòng kêu hãnh hết chứ biết không thằng kia, mày cứ như vậy được nước nó leo lên đầu mày ngồi đó!

Tuấn thơ ngây:

– Làm vậy để chi hả chị? Em chỉ muốn gặp ổng thôi. Em…

Con Tép luôn tỏ ra là một hung thần, nó không cho thằng Tuấn nói hết câu:

– Giờ ha, mày mà bước chân ra khỏi nhà, mà cải lời bà chị mày một cái là tao lấy dao chặt thịt tao đốn hai cái giò mày luôn đó! Đi ra đằng sau xách nước vô lu cho tao. Cấm tơ tưởng tới thằng đó nữa. Thiệt là quá lắm rồi. Hai đứa bây phải để tao trị mới được. Mày làm vậy hoài mai mốt nó chán cho mà coi, ngu gì ngu quá! Dạy hoài không nghe!

Tuấn yêu ông Quân thật, nhưng mà cãi lại lời bà chị này là điều nó không dám. Hic hic, bả dữ quá, ai cãi lại bả đúng là điều điên rồ. Nghe nói bả sợ chồng bả lắm chắc chồng bả còn giang hồ tới cở nào nữa trời… nó im re làm theo một cái máy, những chuyện vừa xãy ra với ông Quân lúc trưa khiến nó hạnh phúc thật. He he he, cả năm trời chứ ít gì!….

Quân đang ngồi thừ trong kén, cả tiếng đồng hồ rồi sao chả có ai chịu vô kiếm mình vậy chứ? Nếu là thằng Tuấn với bản tính của nó chắc chắn là nhóc ấy đã chạy vô đây rồi, thôi rồi, chỉ có thể là con quỷ con Tép cản mũi chứ chẳng ai hết. Làm sao đây ta? Vác mặt về đó thì chắc chắn là không đời nào rồi. Mặt mũi đâu mà làm chuyện đó! Nó đi qua, đi lại, lòng nóng như lửa đốt. Tức mình quá nó nằm xuống thành kén, gió hiu hiu và không một tiếng động khiến nó… ngủ quên luôn.

Mãi tới khi những chú muỗi bằng con ruồi cứ vo ve rồi chích nó đau điếng kèm theo những cơn gió đêm lạnh lẽo và cái đói bụng khiến nó tỉnh giấc. Xung quanh chỉ là một màu đen kịt. Vậy là nhóc Tuấn đã không đến tìm nó, mà có khi nào con Tép làm gì bậy không? Ai chứ con điên đó thì sảng bất tử lắm. Thôi kệ, dù sao mình cũng phải về đó tắm táp và ăn cơm mà. Đâu phải vác mặt về tìm mấy đứa đó chứ. Miễn mình làm lơ với tụi nó là được chứ gì? Miễn… mình gặp lại nhóc Tuấn là được chứ gì. Quái quỷ sao mà nhớ nhóc ấy khủng khiếp thể nhỉ? Nó đã sai thật rồi. Nó tin mình sẽ là ứng viên sáng giá nhất trong việc làm nhóc đó hạnh phúc. Chỉ có thể là nó mà thôi. He he… khi mình về thế nào thằng nhóc lại cũng năn nỉ, lúc ấy thì… huề!…

Thằng Quân đậu xe trước nhà con lớp trưởng, một không khí lạnh lẽo bất giác khiến nó rùng mình. May quá, con lớp trưởng bước ra…

– Cha già, đi đâu làm gì trong kén mà giờ mày mới về, cơm nước, tắm rữa gì chưa? Má ông điện hỏi kìa! Sao điện thoại ông điện không được?

Quân ừ hử cho qua chuyện, nó lấy bộ đồ và đi tắm bỏ mặc cho con lớp trưởng lải nhải cái gì đó trước nhà. Quái, hai đứa khốn nạn kia đâu mất rồi nhỉ? Sau khi tắm rữa, Quân bưng một tô cơm lên nhà trước mà bắt đầu giả vờ vô tình hỏi cho có chuyện:

– Bé Quỳnh Như ngủ rồi hả?- Ừh!- Mấy giờ rồi bà nhỉ?- Bảy giờ rưỡi……

Mẹ bà con quỷ lớp trưởng này thường ngày nhiều chuyện lắm mà, hỏi một câu nó tuôn một lèo, sao nay nó hiền dữ vậy nè trời… Quân hớp một ngúm nước trà, sự bình thản của con lớp trưởng khiến nó không thể nào chịu đựng được nữa:

– Con Tép về lâu chưa?- Cũng lâu!

Má ơi, bữa nay con quỷ này ăn nhằm cái thứ gì vầy nè…

– Bà bị gì vậy?- Gì là gì?- Sao tui hỏi câu nào bà trả lời câu đó là sao?

Nhỏ lớp trưởng liếc nó một cái:

– Ông nội này dzô dziên, thì hỏi câu nào tui trả lời câu đó, muốn gì nữa…

Quê độ, nó lại im re và suy nghĩ, hỏi trắng ra thì… nhục mặt quá:

– Từ lúc tui đi ở nhà có chuyện gì không?- Không!- Lúc đó có mấy người ở nhà?- 3- Ai?- Tui, con Tép, thằng Tuấn chứ ai nữa?- Con Tép về bằng gì?- Thằng Tuấn chở.

Quân luôn cố gắng không bao giờ nhắc tới chữ Tuấn trong câu hỏi cả, nó phải làm sao để con bạn mít đặc này chịu phun ra thông tin đây nè trời.

– Con Tép lúc trưa này về nó có nói gì không?

Con lớp trưởng bắt đầu chịu nói nhiều hơn một chút:

– Có, nó đánh thằng Tuấn te tua!- Thế chiều này tui chạy ngang qua có ai thấy không?- Có!- Có sao không kêu tui?

Con lớp trưởng trề môi:

– Mắc địch (từ miền NAM) quá, ông có chân muốn đi đâu thì đi, tự nhiên kêu ông. Nhục! Ừh mà có thằng Tuấn nó tính kêu đó, mà con Tép cản lại…

Biết ngay mà con quỷ đó! Chỉ có thể là nó nhúng tay vô chứ chả ai khác. Quân lầm bầm chửi rủa con quỷ bạn trong miệng… rồi nó hỏi thêm:

– Bà có nghe con Tép nói thêm gì không?- Có… nó nói tối nay dẫn thằng Tuấn đi chơi!

Quân nghe hơi nóng phừng khắp mặt. Con quỷ cái, ghệ của mình mà nó dám dẫn đi đâu chứ? Đã thế còn không rủ mình, được lắm đó! Quân hầm hầm:

– Thế bà có biết tụi nó đi đâu không?- Nhậu, nghe nói có ai đó rủ…

Trời ơi, lại là nhậu, sao mà nó ghét cay ghét đắng thằng Tuấn nhậu nhẹt thế này. Con quỷ kia dám dẫn ghệ ông đi lung tung. Quân bắt đầu hỏi tới tấp, không còn giữ kẻ gì nữa:

– Bà biết đi với ai không? Biết tụi nó đi đâu không?

Lớp trưởng liếc nhìn nó, bắt đầu làm khó:

– Ủa? Sao mà tự nhiên ông quan tâm vậy? Ông nói là không quan tâm tới nó nữa mà…- Ừh… thì hỏi cho biết chơi thôi!

Con lớp trưởng chậm rãi nói như muốn câu giờ và kéo dài sự hồi hộp cho thằng Quân:

– Nghe đâu tụi nó đi nhậu với con Liễu… hình như có đám tiệc gì đó lớn lắm. Nghe con Tép giới thiệu là có thằng Tuấn gì mới trên thành phố về nên chú con Liễu chạy tận vô đây rước thằng Tuấn ra ngoải luôn mà… tính để con Tép chở tui, mà tui làm biếng đi…

( Liễu và chú Tùng là hai nhân vật trong truyện “Người bạn Nhật”)Quân ngồi bật dậy, cái ghế ngã văng ra xa, nó nghe tay chân mình bủn rũn, nó gầm lên:

– Trời ơi! Con Tép điên thật rồi…

Quân lao ra ngoài, phóng lên xe nước mắt ứa ra! Lại một lần nữa nó cảm thấy ân hận, tại sao vầy nè trời. Tại sao ông trời luôn bắt nó phải trả giá quá đắt, nó đã làm gì sai chăng? Lần này nếu mà nó không đến kịp thì chắc chắn nó sẽ mất thằng Tuấn mãi mãi cho mà xem…