Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 174



Quyên lấy tay khuấy đều ly nước của mình rồi buông tiếng thở dài:

– Anh thực sự là Gay àh?

Thằng Kỳ Trương ngồi đối diện vẫn im lặng cúi mặt xuống một cách khổ sở coi như đó là câu trả lời. Con Quyên dựa lưng vào ghế thú nhận:

– Em không muốn làm đám cưới với nó, em đang rất sợ, anh biết không?- Vì sao? Em phải cưới nó!

Giọng thằng Kỳ Trương chắc nịch, con Quyên rươm rướm nước mắt:

– Bây giờ em rất sợ thằng Tuấn, nó hung dữ một cách khác thường, nó luôn miệng khẳng định đó không phải là con nó, ánh mắt nó nhìn em đầy căm thù anh biết không? Mẹ con em rất sợ, nó bảo sau khi sinh sẽ đi xét nghiệm A D N để làm nhục gia đình em trước mặt mọi người…

Kỳ Trương khá hoảng hốt:

– Nó… nó…. nói như vậy luôn àh? Nó không bỏ cuộc sao?- Anh biết tính thằng đó mà, em sợ đám cưới với nó lắm! Hay là…

Quyên nhìn thằng Kỳ Trương một cái, sợ mình hiểu đúng vấn đề nhưng thằng Kỳ Trương vẫn thốt ra một câu dư thừa:

– Hay là sao? Ý em là gì?- Mình cưới nhau đi!- Cô điên àh? Cô phải cưới nó!- Nhưng đứa bé là con anh!

Kỳ Trương hét lên:

– Cô quên chuyện đó đi! Không thì chúng ta chấm dứt mọi chuyện tại đây! Đừng liên lạc với tôi nữa, mọi chuyện cô tự lo đi!

Nó đứng dậy, con Quyên chụp tay nó lại:

– Anh bảo em phải làm sao đây?- Phá thai đi!

Giọng thằng Kỳ Trương dứt khoát con Quyên khóc òa lên:

– Nhưng em muốn giữ đứa bé, nó là con của em và anh mà tại sao anh có thể nói như vậy được?- Nếu muốn giữ đứa bé thì cô cưới thằng Tuấn đi! Mọi chuyện sau đó để tôi lo!

Quyên kéo tay Kỳ Trương lại gần mình hơn, giọng nó van nài:

– Anh sẽ không bỏ mẹ con em chứ?

Một cái gật đầu gượng gạo sinh ra.

Đau đầu thật, Kỳ Trương cảm thấy thật sai lầm. « Phải chăng chơi dao thì có ngày đứt tay? Con Quyên này đúng là khùng không thuốc chữa thật mà, quỷ quái làm sao nó lại chuyển từ thằng Tuấn qua mình nhỉ? Xui thật, bây giờ phải tìm kế hoản binh dụ cho nó cưới thằng Tuấn trước đã rồi tính sau. Mày tính xét nghiệm A D N hả Tuấn? Không dễ đâu ha ha ha! Khi cá đã cắn câu thì chỉ cần phi tang chứng cứ là OK chứ gì? Mày vẫn còn thua tao một cái đầu đó Tuấn ơi!»…

Ba tuần sau đó Quân nhận được tin của thằng Tuấn về cái đám cưới. Cứ vài phút là một tin nhắn báo cáo cho thằng Quân biết chuyện đang xãy ra và cảm nhận của thằng nhóc Tuấn như thế nào…. nhưng Tuấn không ngờ rằng sau tin nhắn đầu tiên nhận được thằng Quân đã tắt máy.

Cả cô dâu và chú rễ không ai rạng rỡ, con Quyên còn cố bật ra những nụ cười gượng gạo với khách khứa còn thằng Tuấn thì đáp lại những lời chúc tụng của họ bằng ánh mắt: “Mày nói thêm một lời nào nữa thì có tin tao liều mạng với mày không?”.

Ông Tấn vui cười tít mắt cùng với ba mẹ con Quyên. Bà Tấn thì thở phào nhẹ nhõm, hy vọng mọi chuyện sẽ êm xuôi. Bà không biết sao mà vẫn không thể vui được trọn vẹn, có cái gì đó như là niềm hối tiếc phảng phất xung quanh thì phải, nhưng quả thật bà không thể biết lý do. Phải chăng là từ thằng Quân?…

Quà tặng đám cưới của ông Hùng dành cho cô con gái rượu là một căn nhà 3 tấm trong khu Bình Phú trên đường số 11. Trong đám cưới ông Hùng tuyên bố sẽ cho ông Tấn quản lý một công ty chi nhánh và dẫn thằng Tuấn về phụ ông trong việc quản lý tổng công ty. Bây giờ thái độ ông đối với thằng Tuấn khác hẳn, vì ông biết chắc rằng nó không ham cái tài sản kếch xù của ông, ông tin nó lắm, ông hy vọng rằng với thật nhiều tiền của mình ông sẽ làm cho thằng Tuấn quy hàng và sẽ trở thành một chàng rễ ngoan.

Mười hai giờ khuya hôm đó, sau tiệc cưới, cô dâu và « chàng rễ ngoan » của ông Hùng trở về « căn nhà mơ ước » động phòng hoa chúc… Chú rễ đang nằm trên chiếc giường nệm nhắn tin cho ai đó, mặt mày khá căng thẳng. Con Quyên thì sau khi dặn dò hai người giúp việc điều gì đó rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng. Tự nhiên nó cảm thấy run run…

– Mày làm gì đó?

Thằng Tuấn vừa thấy cánh cửa mở ra là hét lên một cái khiến con Quyên hết hồn. Nó lí nhí như một tên tội phạm:

– Dạ… em đi ngủ!

Tuấn cộc lốc:

– Mày tính ngủ ở đâu?- Anh.. em…

Con Quyên đang lắp bắp thì thằng Tuấn sẳn giọng:

– Không có « anh » « em » cái con khỉ mốc gì với cái thứ như mày cả? Vừa lòng mày chưa? Cưới rồi đó! Chờ đẻ ra đi rồi biết tay tao! Biến qua chỗ khác ngủ! Đừng để tao thấy mặt mày lâu nha, tao điên lên là không biết chuyện gì xãy ra đâu đó!

Tiện tay nó với một cái gối và tống về phía con Quyên…

– Tao cảnh cáo trước sau này lãng vãng trước mặt tao thì tao chửi vô mặt đừng có trách nha! Thứ con gái mặt dày!

Quyên bỏ qua phòng kế bên nó khóc tức tưởi, điện thoại cho thằng Kỳ Trương, giọng còn ngáy ngủ thằng Kỳ Trương làu bàu ngay sau khi nhấc máy:

– Giờ này con điện cho tôi làm gì? Không phải đang động phòng sao?- Hu hu! Thằng Tuấn nó chửi mẹ con, nó đuổi em đi qua phòng khác ngủ… em phải làm sao đây? Em muốn gặp anh!

Kỳ Trương la lên:

– Cô điên àh? Biết giờ này mấy giờ chưa? Hôm nay đám cưới của cô mà kêu tôi qua gặp…- Em sợ thằng Tuấn lắm!- Cô hiền từ khi nào vậy hả? Chuyện có gì đâu, chịu khó ngủ một mình đi!

Con Quyên nghiêm giọng:

– Anh qua đây với em đi!- Cô điên àh? Sao nói hoài chuyện đó vậy? Không được!- Anh qua không?

Giọng con Quyên đanh lại, còn thằng Kỳ Trương thì bực tức hơn vì bị phá giấc ngủ giữa đêm:

– Không! Cô khùng vừa phải thôi! Giờ này…- Được rồi, em sẽ thú nhận với thằng Tuấn, đó không phải là con nó…

Thằng Kỳ Trương nghe như sét vừa giáng xuống ngang tai. Nó tỉnh hẳn người ra:

– Cô điên àh, cô dám làm vậy sao?- Khách khứa đã xong hết rồi, em chẳng sợ chuyện gì nữa, em mệt mỏi lắm rồi! Bây giờ anh có tới không?- Trời ơi! Bực mình quá! Cô kêu tài xế chở ra ngoài đi… chẳng lẽ bây giờ tôi ghé vô nhà đó coi sao được!

Quyên cười hí hí rõ to trong điện thoại:

– Dạ cám ơn anh!

Ôi, Kỳ Trương thật muốn nổi điên lên đi được. Nhưng phải bất chấp tất cả thôi. Cái gì cũng có cái giá của nó. Mọi thứ đã không thể dừng lại được rồi.…

Quyên gõi cửa phòng chú tài xế thì chị giúp việc bảo:

– Dạ, cậu Tuấn vừa mới kêu chở cậu đi đâu rồi thưa cô.…