Nhóc To Gan Đấy!

Chương 74



- ----Quá khứ-----

- Tôi chuyển phòng? – Mai mở tròn xoe mắt. - Tại sao chứ?

Tôi giải thích cho Mai hiểu:

- Tại vì giờ tôi… tôi… “lớn xác” rồi, không phải là thằng nhóc nữa, nếu chúng ta ngủ chung sẽ rất nguy hiểm.

- Hả? – Mai tỏ vẻ không hiểu.

- Có thể sẽ xảy ra… tai nạn, trong khi…

- Có sao đâu! – Chú Hoàng ở đâu nhảy vào phòng tôi. – Hai người sớm muộn gì cũng là vợ chồng, trước hay sau đâu có gì quan trọng.

Mẹ tôi cũng ngang nhiên mở cửa phòng, nói:

- Ta thì rất muốn “tai nạn” xảy ra. Ta nôn có cháu ẵm bồng lắm.

Tôi hét lên:

- Con không biết! Hoặc con, hoặc Mai sẽ ra khỏi phòng này!

Mẹ tôi đằng hắng:

- Xin lỗi con nhé, biệt thự nhà mình không còn phòng nào dư nữa, cái phòng dư hồi bữa ta cho làm nhà kho rồi. Còn con, lớn rồi, không được vào phòng mẹ nữa.

- Còn con gái, con mà vào phòng thì ngủ không yên đâu. – Chú Hoàng vỗ vai Mai.

Tôi nói:

- Vậy thì…

Mẹ tôi chen ngang:

- Cái sô pha ta đã thay bằng loại gỗ rồi, chưa đánh véc – ni. À, sàn nhà ở phòng khách và đại sảnh chưa được lau nên có mấy cái tổ kiến.

- Nói chung là cứ ở đây đi! – Chú Hoàng vỗ vai tôi với Mai rồi cùng mẹ tôi ra ngoài.

Nghi quá! Thể nào hai người cũng nghĩ là: “Không còn cách nào đâu. Thế nào ta cũng có cháu.” Đúng là… chắc giờ hai người đi báo cáo với cố và nội chuyện này đây. Làm sao đây? Không còn cách nào sao?

- Hay là ta ngăn đôi giường ra. – Mai nói.

- Hả?

- Chúng ta sẽ dùng một loại vách có hệ thống cách âm ngăn đôi giường ra, mỗi người chiếm hữu nửa cái.

Có lý! Tôi gật đầu. Cả hai liền vào kho lấy ván, cưa và đinh làm thành bức vách ngăn đôi giường ra. Bức vách này rất dày, có hét to cách mấy, bên kia cũng không nghe. An toàn. Tôi phủi tay cho mạt cưa bay đi. Mai đứng đối diện với tôi, long trọng tuyên bố:

- Đây là thử thách cuối cùng cho cậu, cậu phải chịu đựng chuyện này cho đến ngày cưới. Nếu vi phạm, dù chỉ một chút thì dù hôn ước đã ký, tôi cũng xé đi. – Mai đưa tay ra.

- Được, tôi chấp nhận. – Tôi đánh tay vào tay Mai.

- ----Hiện tại-----

- Giờ sắp thành rồi đấy! Còn ba tháng nữa thôi. – Mai đánh nhẹ vào tay tôi.

- Ừ. Tôi mong là vậy.

Mai ôm lấy cánh tay của tôi, mỉm cười. Tôi hôn nhẹ lên má cô ấy.

- ----***-----

Đầu óc tôi cứ u u. Đất trời cứ quay mòng mòng. Chắc hôm qua làm việc căng thẳng quá đây. Nhưng phải gắng gượng dậy, còn biết bao nhiêu việc cần giải quyết. Mai cứ đè tôi xuống giường:

- Cậu mệt rồi, nằm yên nào. Để tôi giải quyết mọi chuyện hôm nay cho.

- Cô làm nổi không? – Tôi thều thào.

- Yên tâm. Nằm đây đi! – Mai khoác cặp đi làm.

Xe nổ máy, Mai đi rồi. Giao công việc cho cô nàng, tôi yên tâm lắm. Mai là một trợ lý đắc lực. Từ khi tôi chính thức ngồi ghế chủ tịch, Mai đã giúp cho tôi rất nhiều. Cô nàng được mệnh danh là một trong năm nàng dâu xuất sắc nhất: Mai, chị Tuyết, chị Trân, Tạ Hồng Liên, Đan Xuân. Thôi thì ngủ một giấc vậy.

- Con trai!

Tiếng của mẹ tôi làm tôi rợn da gà.

- Có chuyện gì ạ? – Tôi lắp bắp.

- Con bị nhức đầu phải không? Ta có thuốc cho con đây này. - Mẹ tôi đưa ra cho tôi chén thuốc. – Cha con hay dùng lắm đấy.

Chiều mẫu hậu tí vậy. Tôi ráng dậy.

- Đưa đây con uống cho!

Tôi đón lấy chén thuốc, uống một hơi. Mẹ tôi trông rất hài lòng. Bà mỉm cười bí hiểm rồi đi ra ngoài. Phận sự đã xong, tôi lại nằm xuống. Thuốc này hiệu quả đấy chứ, tôi đã bớt nhức đầu rồi. Chỉ cần ngủ một giấc là xong.

Nhưng… Ba tiếng trôi qua, tôi lăn qua, lăn lại, lăn tới, lăn lui vẫn không ngủ được. Có cái gì đó cứ nhen nhóm trong cơ thể. Phải đến tới bốn tiếng tôi mới nhận ra là cơ thể của tôi đang nóng lên, tay chân bứt rứt, muốn làm cái gì đó, trông thấy đống gối chăn trước mắt mà tôi muốn xé chúng cho nát bấy. Giờ tôi hiểu cái chén thuốc quái quỷ này là thuốc gì rồi. Cũng may mà Mai không có ở nhà.

Mẹ tôi ghé mắt vào phòng xem thử. Biết cái thứ tôi uống là gì nhưng tôi vẫn phải hỏi lại:

- Mẹ, hồi nãy mẹ cho con uống cái quái gì thế?

- Thì thuốc mà cha con hay dùng để trị nhức đầu… - Mẹ tôi ngập ngừng rồi nói tiếp. – khi nội con muốn có cháu ẵm bồng.

Tôi cười gằn:

- Mẹ lầm to rồi, con nhớ cha nói thuốc này chỉ có hiệu nghiệm trong vòng sáu tiếng mà Mai đi làm đến tám tiếng.

- Thiếu phu nhân đã về! - Tiếng ông quản gia vang lên ở bên dưới.

Hả? Sao lại về lúc này?

- Hồi nãy ta có gọi điện thoại cho con bé, bảo rằng con bị sốt cao. - Mẹ tôi cười bên ngoài.

Thôi rồi. Tôi quên còn cái chiêu này. Chết thật! Tôi liền đóng tất cả các cửa sổ, khoá cửa lớn, chui vô chăn, bịt tai lại.

(Lời kể của Tiểu Mai)

- Mẹ, Thiên có sao không? – Tôi hỏi.

- Nó nóng như lửa mà không đổ mồ hôi được, đắp mấy cái khăn lạnh cũng không khỏi. - Mẹ diễn tả trông rất sinh động.

- Để con vào xem.

Ủa, cửa khoá? Lạ nhỉ. Tôi đành dùng chìa khoá sơ cua để mở cửa. Điện đóm trong phòng tắt hết, phòng tối om. Thiên đang chui vào trong chăn, co rúm lại như con tôm. Chuyện gì đây? Tôi đến bên giường của Thiên, lay nhẹ Thiên:

- Này, sao vậy?

Cái chăn như di động, cứ đi qua đi lại.

- Bắt được rồi nhé! – Tôi ôm chặt Thiên.