Nhóc To Gan Đấy!

Chương 59: Người đáng sợ bao giờ cũng đáng sợ



Phần I: Đấu võ

Thiên vừa phủi chiếc yên xe đằng sau vừa gọi vọng vào:

- Xong chưa? Đi!

- Xong rồi!

Tôi cột xong chiếc đai đen của bộ võ phục là chạy ào ra cổng. Hôm nay là giao lưu giữa các CLB nên phải mặc trang phục đặc trưng của các CLB, CLB của tôi là Karate nên đương nhiên phải là bộ võ phục rồi. Thiên ngắm tôi từ trên xuống dưới, bất chợt nói:

- Nói thật, trong các bộ trang phục, võ phục là hợp với cô nhất. Khi mặc vào trông cô rất mạnh mẽ.

Câu này tôi không giận chút nào, đúng quá rồi còn gì. Tôi đến ngồi lên yên sau, Thiên ngồi ở yên trước. Thiên nói tiếp:

- Ngày nào đó cô sẽ được mặc võ phục của dòng họ Dương, hợp hơn bộ này nhiều.

- Ừ.

- Đi! Hôm nay tôi có hứng đấy!

Biết rồi! Tôi ôm chặt hông Thiên. Thiên đạp xe đến trường tôi với tốc độ thật khủng khiếp, cái xe đạp này may chưa là xe đua, không thôi thì khi xuống tôi cũng đứng không vững. Đạp xe đạp đến trường trong vòng 3 phút, vậy mà thắng rất đẹp, không đâm vào ai cả. Tôi xuống xe, chạy tại chỗ vài bước để vững cái chân đã. Thiên nắm tay tôi, mỉm cười:

- Đi vào nào!

- Đi! – Tôi cùng Thiên cùng bước vào cổng.

Lễ hội trường tôi đầy đủ sắc màu với hàng trăm gian hàng khác nhau. Gian hàng thực phẩm của CLB Nấu nướng ngay từ xa đã cuốn hút mọi người bằng mùi thơm sực nức của các món ăn được chế biến rất chuyên nghiệp. CLB Cắm hoa thì câu khách bằng những vòng hoa đầy màu sắc. CLB Thiết kế thời trang lại tổ chức một buổi biểu diễn thời trang… Còn các CLB võ thuật thì sẽ giao lưu với nhau trong khu thi đấu võ thuật.

- Ồ!

Mấy nhỏ ở CLB Tri thức nhìn Thiên chằm chằm:

- Mai, chồng bồ đây hả?

Mặt tôi nóng bừng, nhưng tôi cũng gật đầu. Mấy nhỏ ồ lên coi bộ rất thích thú:

- Ôi, dễ thương quá! Tên Thiên phải không?

- Dạ. Chào các chị. – Thiên cúi đầu chào.

- Mấy bồ ơi, chồng của Mai đây nè!

Lập tức, các nữ sinh ở tất cả CLB đều ùa ra. Ai cũng nhìn Thiên như một người nổi tiếng và hỏi những câu rất kỳ cục.

- Nhóc 10 tuổi thiệt hả?

- Đôi mắt của nhóc đâu có giống thằng nhóc 10 tuổi?

- Nhóc quen Mai thế nào vậy?

- Làm sao mà nhóc thuần hoá được con chằn cái đó?

- Đủ rồi! – Tôi hét lên.

- Nè, bồ đừng có ích kỷ thế chứ, để bọn này hỏi một chút, dù sao cũng là chồng bồ mà, có mất mát gì đâu.

Tôi quay mặt đi chỗ khác. Tôi hét lên:

- Trộm!

Mấy nhỏ nghe là lật đật về lại gian hàng của mình trong vòng một nốt nhạc. Nhân cơ hội đó, chúng tôi đi đến chỗ các CLB giao lưu. Tôi đóng sập cửa, thở dốc:

- Xin lỗi, tụi nó tò mò lắm.

- Không sao, vậy mà vui. Học trò mà.

Trông Thiên rất buồn. Ừ nhỉ, từ lúc phát hiện trí thông minh của mình hơn người, Thiên đã phải học nhảy lớp, chắc Thiên chưa từng đến lớp.

- Thiên đây phải không?

Trời ạ! Giờ tới đám con gái của CLB võ thuật. Tôi cũng bó tay luôn. Vân nói với tôi:

- Trùng hợp thật, CLB Kiếm thuật cũng dẫn đến một thằng nhóc.

Ồ. Có lẽ Đặng Giang Phách cũng đến.

- Mọi người! Tập trung lại đây nào!

Chúng tôi liền tập trung lại. Có bốn CLB võ thuật: Karate, Judo, Kiếm đạo và Aikido. Bốn CLB tập trung lại, ngồi xung quanh khán đài. Tôi nghe anh Sơn nói giao lưu võ thuật không phải là biểu diễn mà mỗi CLB sẽ cử ra một tuyển thủ xuất sắc nhất để đấu với nhau nhằm rút ra kinh nghiệm thi đấu. Đương nhiên tôi sẽ là đại diện của CLB Karate còn Ánh Tuyết là đại diện của CLB Kendo, hai CLB kia cũng cử ra hai quán quân của mình là hai tên nam.

Nai nịt giáp phục gọn gàng, tôi tự tin bước ra sàn đấu.

- Cố lên! – Mọi thành viên ủng hộ tôi.

- Ừ!

Có bốn CLB võ thuật nhưng trong trường, CLB Karate và CLB Kiếm đạo là mạnh nhất, thu hút nhiều môn sinh nhất (tôi cũng không biết tại sao). Tôi và Ánh Tuyết hạ hai tên quán quân của CLB Judo và CLB Aikido một cách dễ dàng, chỉ trong vòng nửa hiệp (không có ý chê Judo hay Aikido đâu nha). Tất nhiên chúng tôi phải đấu với nhau ở vòng chung kết. Có điều, trước khi đấu với nhau, chúng tôi phải… nghỉ mệt trước đã, đấu nhanh cũng mệt chứ bộ.

Vân đưa cho tôi ly nước cam:

- Vất vả quá ngôi sao sáng.

- Cám ơn!

Tôi đón lấy ly nước, uống một hơi. Thật đã khát. Ơ, Thiên đâu?

- Có ai thấy Thiên đâu không? – Tôi hỏi.

- À. - Một thành viên trong CLB nói – Mình vừa thấy nhóc mới ra ngoài làm gì đó.

Chẳng lẽ đi gặp Giang Phách? Đùa! Tôi vội vàng chạy ra ngoài tìm. Ở đâu? Ở đâu? Tôi tìm ở khắp nơi. Ở đâu nhỉ?

- Oái! Lạnh quá! – Tôi kêu lên.

- Có mệt không?

Thiên đưa cho tôi lon nước ngọt được ướp lạnh. Tôi đón lấy, bật nắp uống một ngụm nhỏ. Sảng khoái thật! Thiên nói:

- Trông khuôn mặt đắc chí thế kia thì cô thắng phải không?

- Ừ!

Tôi hỏi:

- À, hồi nãy cậu đi đâu vậy?

- Đi mua nước ngọt. Cái máy xa lắm.

- Cám ơn.

- Mai ơi! Nghe nói Mai thắng, mình mua nước ngọt cho Mai nè!

Tuấn ở đâu đó cầm lon nước ngọt chạy đến (Tuấn ở CLB Tri thức). Bất chợt, cậu ta khựng lại.

- Trưởng tộc, chào người! - Tuấn cúi mình.

- Tôi nghe chị Trân nói anh cũng vào vòng chung kết cuộc thi Tri thức thì phải.

- Dạ!

Thiên mỉm cười:

- Chúc mừng!

- Dạ, cám ơn người. – Rồi Tuấn cầm lon nước ngọt, lủi thủi về CLB.

Tội nghiệp quá! Tôi trông theo bóng Tuấn mà lòng cảm thấy day dứt. Tuy không yêu nhưng dù sao Tuấn cũng là bạn. Ủa? Mà cái gì đó đang nhói lên ở hông tôi vậy ta?

- Đau quá! – Tôi hét lên.

Cái tên quái quỷ nhéo hông tôi đau điếng. Tôi vội vàng dùng hai tay xoa xoa cái hông của mình. Thiên phủi tay, nói:

- Cô khỏi thương hại, tôi vừa được chị Trân cho hay chị ấy đang cặp với hắn đấy.

- Hả?