Nhóc Con! Anh Yêu Em!

Chương 57: Tiếng lòng



Càng về khuya, ánh trăng càng sáng tỏ. Trong ánh sáng dịu dàng, Lục Minh càng thấy con nhỏ mong manh. Nó khóc nhiều nên dường như đã mệt. Dưới trăng đêm, trong không gian tĩnh lặng về khuya, hai đứa cứ ngồi yên như thế.

Tiểu Ninh dựa đầu lên vai Lục Minh. Lục Minh vòng cánh tay ôm lấy bờ vai gầy của con nhỏ.

Thỉnh thoảng Lục Minh cúi xuống nhìn xem Tiểu Ninh như thế nào đã ngủ chưa hay vẫn còn thức?

Mãi một lúc sau, Lục Minh nghe Tiểu Ninh hỏi. Trong không gian vắng lặng, giọng con nhỏ nhẹ nhàng bay thẳng vào tai cậu.

“Cậu sẽ đi Anh à?”

Một câu hỏi nhẹ tựa mây bay. Nhưng khi đến tai Lục Minh lại quá nặng nề. Trong một phút, một giây cậu không thể trả lời ngay được.

Sự im lặng của Lục Minh càng khiếnTiểu Ninh đinh ninh lời mình hỏi đã có câu đáp án. Nó lại rơi vào tĩnh lặng và thầm mường tượng về tương lai gần phía trước. Tương lai,về một ngày nó không có Lục Minh bên cạnh.

Sẽ không còn ai chở nó đi học! Không còn ai bên chiếc bàn ăn ngày ba buổi với nó! Và đăc biệt, trên bờ vai nhỏ của nó chắc chắn sẽ có thêm chiếc balo. Vì chẳng còn người có biệt danh ’ Lục nhị balo’ để mang thay cho nó nữa.

Lúc đó, một mình nó sẽ lang thang dưới mưa nắng, cô đơn trên con đường đến lớp. Về nhà, nó lủi thủi một mình bên mâm cơm nguội lạnh. Và trên vai của nó sẽ nặng oằn mớ sách vở theo thời gian.

Chỉ mới nghĩ thôi, Tiểu Ninh đã thấy đó là một tương lai xám ngoắt. Cái nắng ấm của mùa xuân sẽ không còn nữa. Và những chuỗi ngày mưa lạnh sẽ kéo dài lê thê quanh cuộc đời nó.



Nghĩ thảm và sẽ đúng như vậy nên nó lại cúi đầu chôn khuôn mặt nhỏ vào hai đầu gối. Có tiếng khóc tỉ tê ray rứt vừa bay vào tai Lục Minh. Cậu biết nguyên nhân vì sao.

“Tớ sẽ không đi! Tớ ở đây học mãi với cậu!”

Nghe được một lời hứa như vậy, lẽ ra, Tiểu Ninh nên vui mới phải. Nhưng con nhóc lại khóc to hơn. Bởi, nó nghe ra trong lời hứa ấy chứa chất cả một sự đắn đo và nặng nề khi lựa chọn. Trong một giây, nó đã nhận ra mình là vật cản đường tương lai của Lục Minh. Nó thầm quẹt hết nước mắt vào chiếc váy nhỏ che đôi chân dài của nó ở đoạn đầu gối. Khi ngẩng mặt lên, đôi mắt của nó đã trong veo với nụ cười mỉm trấn an lòng Lục Minh.

“Không, nếu du học đã là dự định của cậu thì đừng nên vì tớ mà hủy bỏ!”

Như vậy nó sẽ có lỗi với Lục Minh. Có lỗi với cô chú Hùng và sẽ hổ thẹn với con nhỏ Tiểu Quỳnh. Con nhỏ đó sẽ cho cô là hồ ly phá nát tương lai Lục Minh.

“Tiểu Ninh, nếu có một ngày tớ rời xa cậu, tớ sẽ buồn lắm! Nên tớ đi đâu, tớ nhất định sẽ mang cậu theo!”

“Có được không?”

Tiểu Ninh cố níu kéo chút hi vọng về viễn cảnh tốt đẹp ngày mai.

“Được! Chỉ cần cậu cố gắng!”

Tiểu Ninh là cây Anh văn của lớp. Lục Minh tin chỉ cần cố gắng thêm con nhóc sẽ có thừa khả năng.

Lòng tin của Lục Minh đã đặt đúng người, đúng chỗ nên cậu lại thấy đôi mắt Tiểu Ninh sáng rực lên kèm theo nụ cười tươi tuyệt mỹ và một lời hứa đầy quyết tâm.

“Ừm, tớ sẽ cố gắng! Từ ngày mai cậu ra thêm nhiều nhiều bài tâp cho tớ!”

“Ừ, Tiểu Ninh ngoan lắm!”

Dưới trời khuya, bầu không khí hài hòa, vui vẻ lại trở về với Lục Minh và Tiểu Ninh.

Cách hai đứa nhóc không xa. Trong một quán coffee nhỏ gần đó.



“Bạch Nguyên, có việc này tôi phải nói rõ cho cô biết!”

“Liên quan đến sức khỏe Tiểu Ninh đúng không?”

“Ừm.”

“Vậy anh còn chần chờ gì nữa!”

Bạch Nguyên rất muốn biết tình hình của con gái. Con đối với cô là cả sinh mệnh.

Hàn Dương nhìn thẳng vào mắt Bạch Nguyên, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Gia đình cô có ai từng bệnh bạch cầu cấp không?”

“Bệnh bạch cầu ý ạ?”

Một căn bệnh mà chỉ cần nghe đến cái tên thôi, trong lòng Bạch Nguyên đã kinh hãi. Nó như con quái thú, như cơn sóng thần ập vào phá tan đi tất cả. Và trước mắt Bạch Nguyên đã hiện rõ một người…

Một người con gái xinh đẹp nhưng mang trong người căn bệnh: Bạch cầu cấp.

Cô gái trẻ, rất trẻ nhưng chỉ ở một mình nơi đất nước Sudan xa xôi. Một đất nước nằm ở Đông phi.Cô gái trẻ không người thân với cái thai đang dần lớn.

Hồi ấy, cô là bác sĩ trẻ mới ra trường, đang tràn đầy năng lượng. Tuổi trẻ thích được cống hiến, thích được trải nghiệm thực tế nên cô đăng kí vào đoàn bác sĩ thiện nguyện của thành phố đi tình nguyện ở Sudan.

Cô đã gặp cô gái trẻ ấy trong một bệnh viện dã chiến của nước bạn. Vì sấp sỉ nhau về tuổi tác, học cùng ngành nên hai người nhanh chóng thân nhau. Khi cô ấy kể cho Bạch Nguyên nghe về căn bệnh hiểm ác và ước vọng của đời mình, Bạch Nguyên đã khóc. Cô nhớ, cô vừa ôm thân hình mảnh mai ấy vừa khóc, khóc ngon lành như trước giờ chưa từng khóc. Trong cơn nức nở nghẹn ngào, cô nói.

“Em hãy bỏ cái thai đi mà cứu lấy mạng sống của mình!”

“Không được!”

Cô gái trẻ thẳng thừng bác bỏ. Cô ấy nói, đứa bé là tất cả mạng sống của cô, là kết tinh tình yêu mà kiếp này cô có được.

Thế là, từ đó, thay vì khuyên cô ấy bỏ con, Bạch Nguyên lại đồng hành cùng cô chăm lo cho cái thai được an toàn tới ngày sinh nở.

Ngày cô ấy vào phòng sinh cũng là ngày sức khỏe đến hồi cạn kiệt. Trước lúc lâm chung, cô ấy đã ủy thác đứa bé lại cho cô với bức tâm thư thấm đầy nước mắt trong đó có đoạn: Nhờ em thay chị nuôi cháu. Nếu sau này có cơ duyên gặp lại cha đứa bé, em hãy nói anh ấy rằng, Lâm Thanh luôn một lòng chung thủy!

Ngoài bức thư đó ra, Lâm Thanh còn trao cô thêm một bức thư khác, bức thư có tựa ‘Gửi Hàn Dương!’

Nhớ đến cô gái, nhớ đến bức tâm thư, nhớ đến cái tên ở bìa phong thư thứ hai, Bạch Nguyên ngẩng mặt nhìn thẳng vào Hàn Dương.

Không biết người đàn ông có tên là Hàn Dương kia với vị giáo sư Đại học Oxford này có liên quan gì với nhau không?

Để kiểm chứng cho điều mình nghi vấn, Bạch Nguyên đứng lên, nhìn vào mắt Hàn Dương nói.

“Anh chờ tôi!”

Sau đó cô ra khỏi quán, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy như bay về nhà.

Ngoài đường đã bắt đầu có sương đêm. Sương tràn vào không gian, vào mặt Bạch Nguyên khiến toàn thân cô lành lạnh.