Nhớ Mãi Không Quên

Chương 51: Năm tháng an lành



Thủ đoạn đánh nhau của các nữ lãnh đạo và điệu bộ chửirủa trên đường của những người đàn bà chanh chua cũng không khác biệt cho lắm.Điểm khác biệt duy nhất là, các cô đánh nhau sẽ không tùy tiện cho người khácthấy được, sẽ không tùy tiện cho người khác biết. Sau khi đánh xong sẽ nhanhchóng rời khỏi hiện trường, mà sẽ không giống những người đàn bà chanh chua venđường, người vây xem càng nhiều thì đánh càng hăng say. Khổ thân chết vì sĩdiện. Dã tính nguyên thủy trong nội tâm khiến ở trong lòng các cô sẽ dùng lờinói ác độc nhất mắng chửi đối phương, học tập càng cao sẽ làm cho các cô vừagặp hai chữ mất mặt này thì lập tức ngừng công kích giả vờ thành điệu bộ bìnhan vô sự, lại quay về làm thục nữ. Khi ba người quần áo chỉnh tề trở lại đạisảnh, vẫn là hình tượng thục nữ như trước, rất nhanh mỗi người đều phân tán vàotrong đám đông.

Tâm tình của Tần Vũ Dương cả đêm đều rất tốt, Cố MặcHàm thấy cô đối với mỗi một người đàn ông đều cười đến quyến rũ động lòngngười, thì ghét đến nghiến răng nghiến lợi. Đợi đến lúc buổi họp hằng năm kếtthúc, Tần Vũ Dương đã hơi say, hai gò má đỏ bừng, trong ánh mắt ba quang lăntăn, với ai cũng đều nở nụ cười, sau khi Cố Mặc Hàm đỡ cô vào thang máy, côcũng chỉ biết cười, trong lòng Cố Mặc Hàm hơi ngứa ngáy. Đem Tần Vũ Dương đètrong thang máy, hơi thở ấm áp phun lên trên mặt Tần Vũ Dương, cúi đầu mởmiệng, "Tốinay em rất vui vẻ à?"

Tần Vũ Dương bị cánh cửa lạnh buốt kích thích nên cóchút thanh tỉnh, dùng thanh âm quyến rũ như nước chảy trả lời: "Ừhừm." Nói xong thì nhớ tớidáng vẻ vừa rồi của Triệu Tịch Vũ lại cười ha ha.

Nhiệt huyết toàn thân của Cố Mặc Hàm lao nhanh đến,dục vọng bị khơi mào, anh ôm lấy eo của Tần Vũ Dương mạnh mẽ đè cô lên trênngười, hận không thể đem cô nhập vào trong thân thể. Tần Vũ Dương thấy được sựkhác thường của anh, khẽ nâng thắt lưng hơi cọ vào cái lều đã dựng đứng lên,mang trên mặt nụ cười xấu xa, lười biếng mở miệng: "Đêmnay em đã đánh Triệu Tịch Vũ."

Cố Mặc Hàm sau khi nghe được, hơi nhíu mày, đây là lầnđầu tiên Tần Vũ Dương ở trước mặt anh chủ động nhắc tới Triệu Tịch Vũ, "Sau đóthì sao?"

Tần Vũ Dương duỗi ngón tay trắng nõn ra, từng cái từngcái điểm lên ngực Cố Mặc Hàm, cười hết sức quyến rũ, "Sauđó, mà sao anh không phát biểu một chút quan điểm của mình ?"

Cố Mặc Hàm lập tức rất phối hợp giả bộ làm ra một điệubộ nghiêm chỉnh, anh hắng giọng, "Về vấn đề này, cá nhânanh cho rằng, tiểu thư Tần Vũ Dương làm rất đúng, từ hai trăm năm trước tiểugia ta đã muốn đánh cô ta rồi, nếu không phải xem cô ta là nữ thì anh đã sớmđộng thủ."

Nói xong rất chân thành nhìn Tần Vũ Dương: "Vớiđáp án này, ngài có hài lòng không?"

Tần Vũ Dương gật đầu như quý phu nhân, "Đãđược thông qua."

Trên đường trở về khắp nơi đều là cảnh tượng vui vẻ,xem ra cái ngày lễ phương Tây này ngày càng được nhiều người tiếp nhận. Tần VũDương bị không khí náo nhiệt lây sang, tâm tình sung sướng không có phát hiệnCố Mặc Hàm lái không phải là tuyến đường đi về nhà cô.

Từ cửa đến phòng ngủ, một đường đều thuận tay ném quầnáo xuống đất, còn có không ngừng truyền đến âm thanh của Tần Vũ Dương, vừa mớibắt đầu còn hi hi ha ha, thanh âm trong trẻo, về sau từ từ biến thành sự mềmmại, mang theo sự rên rỉ khó nhịn được, Cố Mặc Hàm hơi thở gấp từng chút từngchút mãnh liệt vội rút ra lại đưa vào, thẳng dần đến hoa tâm, cảm thụ được sựmềm mại khít khao của cô, trằn trọc ôm hôn, hết sức triền miên...

Ngày hôm sau là cuối tuần, hai người đều không định đilàm. Buổi sáng, Tần Vũ Dương bị cảm giác ngứa trên mặt làm cho tỉnh ngủ, mơ mơmàng màng mở mắt ra liền thấy Cố Mặc Hàm nở nụ cười rạng rỡ ngắm cô, "Cụccưng, buổi sáng tốt lành!" Nóixong hôn lên trán cô một cái.

Tần Vũ Dương lầu bầu một tiếng, vùi đầu vào trong ngựcCố Mặc Hàm tiếp tục ngủ.

Cố Mặc Hàm xiết chặt cánh tay, nhìn ánh mặt trời rựcrỡ ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên.

Sáng sớm tỉnh lại, ánh mặt trời và em cùng tồn tại, VũDương, đây chính là tương lai mà anh muốn.

Khi Tần Vũ Dương một lần nữa tỉnh lại, Cố Mặc Hàm cònđang ngủ. Đầu tóc rối bời, Tần Vũ Dương ý xấu càng vò rối, khiến nó trở nênloạn hơn, cô nhìn kiệt tác của mình, không tiếng động nhếch môi, sau đó lặng lẽrời giường đi rửa mặt.

Lúc Tần Vũ Dương trở lại Cố Mặc Hàm đang bày thành chữđại chiếm cả cái giường, cô co lại thành một hình tròn tinh tế nhìn xem Cố MặcHàm, nhịn không được lấy tay từ từ phác hoạ. Gạt sợi tóc trên trán, lộ ra cáitrán đầy sáng mượt, Tần Vũ Dương nhớ rõ mấy ông già thường xuyên nói, vầng tránđầy đặn, là người có phúc. Đôi mắt xinh đẹp thâm thúy kia giờ phút này đangnhắm lại, nhưng có thể thấy được khóe mắt rõ ràng lay động, Tần Vũ Dương lấyngón tay khẽ chạm lông mi vừa dài vừa cong một cái, mí mắt của Cố Mặc Hàm runglên vài cái rồi khôi phục lại sự yên lặng. Đầu của Tần Vũ Dương hơi nghiêngcười rất vui vẻ. Ngón tay xuôi theo chiếc mũi cao thẳng trượt đến đôi môi mỏngmà mềm mại, đường cong nghiêm nghị trên cằm khẽ toát ra sắc thái trẻ trung, lạihơi gai góc. Tần Vũ Dương nhéo nhéo khuôn mặt nhẵn bóng, trong lòng cảm thán,xúc cảm thật không tệ.

Bỗng cái bàn tay nghịch ngợm bị một bàn tay to túmlấy, vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn cười của Cố Mặc Hàm đang nhìn cô, ánh mắtthanh tỉnh, rõ ràng không phải là dáng vẻ mới vừa tỉnh ngủ.

"Chơirất vui sao?" Cố Mặc Hàm dùngbàn tay kia nhéo nhéo mặt của Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương nghiêng đầu cắn ngóntay của anh, ngậm vào trong miệng. Cố Mặc Hàm chợt nhíu mày, tiếp theo bật cườimột cách không đàn hoàng, không ngừng chuyển qua lại mút lấy ngón tay, đồngthời còn ở trong miệng Tần Vũ Dương vẽ một vòng, tràn đầy ý tứ khiêu khích.

Tần Vũ Dương bỗng đỏ mặt, ra sức cắn anh một cái, rồibuông ra. Một sợi trong suốt hiện ra trên ngón tay Cố Mặc Hàm được kéo từ khóemiệng Tần Vũ Dương, hình thành một góc cung cong cong, trên ngón tay để lại mộthàng dấu răng, một cảnh ướt át quá lãng phí.

Hai tay Cố Mặc Hàm dùng sức nâng Tần Vũ Dương lên, đểcô ngồi lên trên người anh. Tần Vũ Dương cảm thấy dưới mông thật nóng, thậtcứng, sít sao đẩy vào cô, mặt cô càng đỏ hơn, hung hăng trừng mắt Cố Mặc Hàm,thế nhưng lúc Cố Mặc Hàm nhìn, không hề có sự uy hiếp, ngược lại càng hàm chứaphong tình. Anh cười ra tiếng, kéo cả người nhẹ nhàng rung động, nhẹ nhàng cọxát cái nơi đang không ngừng trướng to vào Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương đỏ mặt dùng sức giãy giụa, cái vùng mềm mạikia ma sát vào Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm ngược lại hút một hơi, gắt gao bóp chặteo của Tần Vũ Dương, một bàn tay khác không ngừng tự do ở trên người cô, cứ qualại ở vị trí nhạy cảm của cô.

Tần Vũ Dương dần dần động tình, cơ thể như nhũn ra,chống đỡ không nổi mà nằm ở trên người Cố Mặc Hàm. Cố Mặc Hàm dùng giọng nóikhàn khàn dụ dỗ cô: "VũDương, anh muốn em ..."

Tần Vũ Dương nhìn Cố Mặc Hàm nhịn đến vẻ mặt có chútvặn vẹo, có chút không đành lòng, từ từ cởi quần áo của mình và Cố Mặc Hàmxuống, một lần nữa giạng chân ngồi ở trên người anh, phía dưới mở ra ngậm lấycái vật nóng bỏng của Cố Mặc Hàm, thân thể từ từ hạ thấp xuống. Cảm giác ướt átnóng ấm vây quanh Cố Mặc Hàm, lông mày Tần Vũ Dương dần dần nhăn lại, mặc dù đãướt át và đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng cái thô to của anh vẫn vượt quá sự tưởngtượng của cô, sít sao đẩy vào nơi sâu nhất của cơ thể ...

Tần Vũ Dương không thạo động vài cái, bên trong váchtường non mềm ma sát anh, hoàn toàn không có kỹ xảo gì đáng nói, nhưng lại làmcho Cố Mặc Hàm có một loại hưng phấn khác thường, trán của anh từ từ toát ra mồhôi, về sau thực sự nhịn không được nghiêng người đem Tần Vũ Dương áp ở dướithân mạnh mẽ giày vò, Cố Mặc Hàm từ trên cao nhìn xuống Tần Vũ Dương đang theođộng tác của anh, biểu tình trên mặt từ trống rỗng chán chường biến thành thỏamãn hạnh phúc, liên tục không ngừng rên rỉ kích thích thần kinh của anh, kịchliệt hôn như mưa lưu trên người cô, nửa dưới cường tráng từng chút từng chútmãnh liệt co rút. Tần Vũ Dương không tự chủ mà nâng eo nghênh hợp với anh, cơthể không ngừng xuất hiện sự run rẩy không theo quy luật, một màn trắng xóa lấplánh trước mắt, toàn thân không ngừng rung động.

Tần Vũ Dương cảm giác thắt lưng của mình đã gần bịchặt đứt, quả thực không chịu nổi mà nhỏ giọng mang theo ý khóc cầu xin Cố MặcHàm, Cố Mặc Hàm cảm thụ được sự co rút lại có tiết tấu của cô, khoái cảm tinhtế giống như tia chớp từ xương sống bay thẳng đến não, sau khi mạnh mẽ chạynước rút vài chục cái, thì cúi người ôm thật chặt Tần Vũ Dương nhắm mắt lại thởhổn hển mà bùng nổ bắn ra. Trong lúc nhất thời trong phòng cảnh xuân vô hạn.

Bụng Tần Vũ Dương phát ra tiếng "Ụcục", Cố Mặc Hàm rầu rĩ bậtcười, không có ý tốt mở miệng: "Sao vậy, mới vừa cho emăn xong giờ lại đói bụng ?"

Tần Vũ Dương tự biết nói không lại anh cái tên lưumanh này, vốn định ôm thắt lưng Cố Mặc Hàm thì lại xoay 360 độ nhéo lấy thịtbên hông anh, ngược lại Cố Mặc Hàm đau quá không ngừng "Xì xì" híthơi lạnh.

Vẻ mặt Tần Vũ Dương thỏa mãn, ngước cổ lên nhìn Cố MặcHàm, "Anhcòn dám nói lung tung nữa không?"

Cố Mặc Hàm nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô khôngđành lòng đả kích cô, lập tức đáng thương nói: "Không dám, tiểu nhân tôicũng không dám lỡ lời nữa."

Tần Vũ Dương vênh váo tự đắc lại cố dùng sức, hắt cáicằm cao ngạo hỏi: "Giata đói bụng rồi, làm cái gì đi?"

"Tiểunhân tôi ngay lập tức đi làm cho ngài, ngài muốn ăn cái gì thì nói cho tôibiết."

Tần Vũ Dương giật mình buông tay ra, bắt lấy cánh tayCố Mặc Hàm, "Anhbiết nấu cơm?"

Lần này đổi lại là vẻ mặt đắc ý của Cố Mặc Hàm, nhìnnhư khiêm tốn kỳ thật mở miệng lại đa phần khoe khoang, "Dễ màdễ mà, bọn em chưa từng nghe sao, mỗi một du học sinh đều là đầu bếp, cái gì ởMỹ cũng ngọt đến nỗi người khác cũng không muốn ăn."

Cố Mặc Hàm nói đến đồ ăn ở Mỹ, thì vẻ mặt ghét bỏ. TầnVũ Dương xoa nhẹ lên mặt Cố Mặc Hàm, có chút xúc động mở miệng:"Mặc Hàm, anh nóicho em biết có được không? Nói cho em biết anh đã từng ở Mỹ có tốt không? Ở Mỹanh đã gặp được ai phát sinh chuyện gì? Đem sinh hoạt năm năm đó của anh ở Mỹnói cho em biết có được không?"

Cố Mặc Hàm cầm lấy tay Tần Vũ Dương tinh tế đặt lênmôi hôn, "Được,sau này toàn bộ chuyện của anh anh đều sẽ từ từ nói cho em biết, bây giờ, chúngta trước rời giường cho em ăn no rồi nói sau."

Cố Mặc Hàm không nghĩ tới "Sau này" của anhsẽ là lâu đến vậy, mà Tần Vũ Dương cũng không nghĩ tới cô thật lâu sau này sẽdùng loại phương thức kia mới biết được toàn bộ điều này.

Khi Tần Vũ Dương một tay vịn vào cửa tủ lạnh một taychống nạnh dáng điệu như người đàn bà đanh đá nhìn Cố Mặc Hàm, thanh âm nhưnglại dịu dàng: "Xinhỏi Cố Mặc Hàm tiên sinh, anh chuẩn bị lấy cái gì nấu cho tôi ăn vậy?"

Cố Mặc Hàm nhìn cái tủ lạnh rỗng tuếch, không chút lolắng mở miệng: "Chúngta có thể đi mua thức ăn trước."

Tần Vũ Dương "Phanh" một tiếng đóng cửa tủ lạnh lại, đơn giản lưu loát mởmiệng: "Được thôi!"

Chiều cuối tuần, trong siêu thị động nghịt người muasắm, Tần Vũ Dương ôm cánh tay Cố Mặc Hàm, nghe tiếng người hối hả, trong lòngtràn đầy cảm động và hạnh phúc.

Cố Mặc Hàm đang cúi đầu nghiêm túc chọn thức ăn, TầnVũ Dương thì ở bên cạnh hết nhìn đông tới nhìn tây. Bỗng nhiên bên cạnh vươn ramột cánh tay nắm lấy tay Tần Vũ Dương, bàn tay kia ấm áp khô ráo. Tần Vũ Dươngngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay kia, anh vẫn duy trì động tác vừa rồi.

"Anhlàm cái gì vậy?" Tần Vũ Dươngkhông hiểu hỏi.

Cố Mặc Hàm hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chọnthức ăn nha, em thích ăn gì?"

Tần Vũ Dương cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang giao cùngmột chỗ, lại ngẩng đầu bỗng nhiên phát hiện trên mặt Cố Mặc Hàm xuất hiện mộtmảng ửng hồng, cô hạnh phúc muốn rơi lệ, cười lên ha ha.

Cố Mặc Hàm rốt cục ngẩng đầu, có chút mất tự nhiên, "Em làmsao vậy?"

Tần Vũ Dương trừng mắt nhìn, cầm lấy một quả dưachuột, điềm nhiên như không mở miệng, "Chọn thức ăn nha!"

Cố Mặc Hàm cùng Tần Vũ Dương mang theo hai túi thức ănto về đến nhà, Tần Vũ Dương vừa đói vừa mệt, nằm trên ghế sa lon giả chết, CốMặc Hàm thì vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Tần Vũ Dương ngửi mùi thơm dần dần bay ra, nhịn khôngđược đi đến phòng bếp.

Trong phòng bếp rộng rãi, Cố Mặc Hàm rửa đồ ăn, xắt đồăn, xào đồ ăn, các động tác thuần thục tư thế đẹp mắt, không qua loa chút nào.Tần Vũ Dương đi tới từ phía sau ôm lấy anh.

Cố Mặc Hàm tiếp tục động tác trong tay, khẽ nghiêngđầu hỏi:"Cóphải đói bụng rồi không? Lập tức xong đây."

"Emcòn nhớ, Triệu Tịch Vũ hình như cũng ôm lấy anh như vậy, có đúng không?" Tần Vũ Dương trong giọng nói mang theo vị chua.

Cố Mặc Hàm có chút đau đầu, lập tức nhận sai, khẩu khíchân thành: "Anhsai rồi, sau này anh tuyệt đối sẽ không cho những người phụ nữ khác chạm anh dùchỉ một chút, nhất là Triệu Tịch Vũ."

Lời kế tiếp Tần Vũ Dương muốn nói lại bị chận trở về,cô ngậm miệng lười biếng nằm trên lưng Cố Mặc Hàm, hít sâu một hơi, trên ngườiCố Mặc Hàm có mùi thức ăn, mùi dầu khói, đặc biệt anh còn có mùi nam tính, lơđãng thấy cái LOGO kia không chớp mắt, Tần Vũ Dương không khỏi phỉ nhổ tronglòng, thật sự là lụn bại, mặc cái áo mắc như vậy mà đi nấu cơm.

Cố Mặc Hàm dưới tình huống cõng theo một người lớn vừatìm tòi tán gẫu mà vẫn làm xong cả một bàn đồ ăn, còn có một nồi canh đậu hủ cátrích, màu sắc hương vị đều đủ, Tần Vũ Dương miệng ăn không nhiều.

Cố Mặc Hàm múc thêm cho cô một chén canh nữa, trongcanh màu trắng sữa hiện lên đậu hủ và thịt cá trắng mịn, hít sâu một hơi, mùithơm tràn ngập cả lồng ngực, Tần Vũ Dương nếm thử một ngụm, thiếu chút nữa đemđầu lưỡi nuốt vào, nhịn không được mở miệng tán thưởng: "Cố MặcHàm, anh vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà, thật sự là nhân tài hiếm cóđó!"

Đôi mắt hoa đào bay vào tóc mây Cố Mặc Hàm khẽ conglên, khóe miệng nhếch cười, thần bí mở miệng, "Kỳ thật, anh am hiểunhất không phải là hai thứ này."

"Vậylà cái gì?" Tần Vũ Dương tò mò hỏi.

Đôi môi mỏng Cố Mặc Hàm khẽ mở, bắn ra hai chữ, "Lêngiường."

Tần Vũ Dương ở dưới bàn ra sức đạp anh một cước, cúiđầu xuống bắt đầu ăn cơm.

Ánh mặt trời rải khắp cả căn phòng, giống như bao phủmột lớp vải nhỏ, trước bàn cơm hai người đang chuyên tâm ăn cơm, thỉnh thoảngngẩng đầu nhìn nhau rồi cười, cuộc đời an ổn, năm tháng an lành.