Nhìn Kìa! Nước Mắt Của Em

Chương 8: Em Đã Từng Sống Như Thế Nào?



Nỗi đau vô hình này, rốt cuộc từ đâu mà có chứ?

A Đình từng trải qua cảm giác mất đi cha mẹ nuôi, từng bị đẩy vào hộp đêm và từng khóc nức nở. Nhưng cảm giác này hoàn toàn khác lạ. Trái tim cô vô thức bị một hình bóng mà cô không nhớ rõ bóp nát, đau đến quặn thắt. Cô bất giác đưa tay ra, sờ lên gương mặt của Tiêu Tuấn. Hành động này của A Đình, khiến anh phải nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Anh hé môi, nhưng cổ họng lại run lên khó mà nói thành lời.

A Đình cứ như bị cuốn vào đôi mắt ấy, cơn đau tê dại khiến mắt cô đỏ lên. Nhưng vẫn còn chưa kịp nhớ ra được chuyện gì, đầu của cô đã đau như búa bổ. Cô rút tay về, hai tay ôm lấy đầu mình.

"A! Đau... Đau quá!"

"Đình Đình! Em làm sao vậy?"

Tiêu Tuấn vội vàng đứng dậy dìu A Đình qua bên giường ngồi. Cô lúc này tinh thần vẫn chưa thể ổn định, trí nhớ cứ như bị một nguồn lực gì đó rất mạnh tác động vào.

"Tiêu Tuấn! Đừng... Anh không được làm như vậy!"

Có một cô gái bị ép đứng bên vách đá cheo leo, nhìn một người đàn ông cách đó không xa mà gương mặt đầy nước mắt. Và có vẻ như, người đàn ông đó chính là người đang ở trước mặt của A Đình. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hai người nhìn nhau chằm chằm như thế.

"Anh..."

"Đình Đình! Có phải em đã nhớ ra được gì rồi không?"

A Đình nhìn anh, tò mò hỏi.

"Có phải... Chúng ta đã từng đến một vách đá không?"

Tiêu Tuấn sững sờ. Anh không thể nào ngờ được, đoạn kí ức đầu tiên mà A Đình nhớ được, lại chính là khoảng thời gian đau buồn nhất. Giây phút ấy sẽ chẳng bao giờ phai nhạt được trong tâm trí anh. Khi đứng nhìn Bạch Nhược Đình rơi xuống, ánh mắt của cô như chẳng vướng bận điều gì. Vì cô biết, nhờ có sinh mạng ấy, mà đổi lại được anh bình yên một đời. Chỉ là cô không biết, cũng vì cô, mà Tiêu Tuấn mới trở thành người như bây giờ.



A Đình hỏi tiếp.

"Hình như, tôi đã từng gọi tên anh rất nhiều lần ở nơi đó! Có phải ở đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Tiêu Tuấn cười một tiếng, khẽ lắc đầu.

"Không. Không có gì đâu! Đình Đình nhớ được như vậy là tốt rồi!"

Anh cầm tay cô, ân cần nói.

"Rất nhanh thôi, kí ức của em sẽ hồi phục lại như trước. Anh mong rằng em sẽ thoải mái sống ở nơi này, đừng sợ."

"Tôi sẽ cố gắng không làm phiền đến anh và mọi người. Chỉ là... Anh có thể, đừng vì chuyện kí ức của tôi mà đau lòng có được không?"

Tiêu Tuấn nhìn cô dịu dàng. Sự quan tâm cởi mở lòng mình của A Đình, khiến trái tim anh như được sưởi ấm.

"Nhìn anh như vậy, tôi cảm thấy rất áy náy!"

"Được! Anh hứa với em! Anh sẽ không như vậy nữa!"

Cuộc trò chuyện của Tiêu Tuấn và A Đình ở trong phòng, đã hoàn toàn bị Lan Nguyệt ở bên ngoài nghe thấy. Cô ta đứng ở một góc, đôi vai run lên từng đợt. Còn nghĩ rằng A Đình chỉ là một cô gái có gương mặt giống Bạch Nhược Đình, may mắn được anh tìm thấy và rủ lòng thương. Nhưng xem ra, những đoạn hồi ức ngày xưa đã chứng minh tất cả. Điều mà cô ta chưa từng nghĩ đến đã xảy ra. Nếu như A Đình phục hồi trí nhớ, Tiêu Tuấn sẽ không còn mảy may gì đến cô ta nữa.

Hai năm qua sống trong căn nhà này, cô ta chỉ giống như một người vô hình không danh phận. Với Tiêu Tuấn, dù Bạch Nhược Đình có là người sống sờ sờ hay chỉ là một linh hồn, vẫn quan trọng hơn cô ta gấp trăm lần.

- --

Việc làm ăn gần đây của Tiêu Tuấn không thường xuyên diễn ra, nên thời gian rảnh của anh khá nhiều. Những lúc như vậy, anh thường cùng A Đình ở ngoài vườn nói chuyện. Anh không thể đưa cô về Thượng Hải trong thời điểm này, nên chỉ có thể kể lại một vài thứ giúp cho việc phục hồi trí nhớ của cô được cải thiện.



"Cha mẹ nuôi mất rồi! Em đã sống làm sao?"

A Đình ngồi trên xích đu. Ban đầu cô còn rất vui vẻ, nhưng khi vừa nghe anh hỏi đến thì liền im lặng.

"Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Tôi... Bị người ta gạt bán vào hộp đêm!"

Chỉ vừa nghe A Đình nói đúng một câu, Tiêu Tuấn đã giống như biến thành con người khác. Anh đi cùng A Tân rời khỏi nhà, lái xe đến thẳng địa điểm mà A Đình đã nói. Vì trí nhớ của cô không được tốt, lại thêm việc hoảng sợ quá độ nên thi thoảng nói năng không rõ ràng. Khu hộp đêm lần trước đã bị phá nát, chỉ có thể điều tra ra tung tích của Tú ông mới biết được thực hư đằng sau thế nào.

Tìm mãi gần nửa ngày trời, cuối cùng Tiêu Tuấn cũng tìm được địa chỉ của gã ta. Từ sau khi hộp đêm bị phá, gã ta cũng vô công rỗi nghề mà ở nhà. Gõ cửa mãi mà gã không hồi âm, Tiêu Tuấn chỉ có thể một phát đá tung cửa.

"Các người làm gì vậy? Muốn phá nhà của tôi à?"

A Tân thấy gã ta cứ lớn tiếng chửi bới, liền rút súng ra dí vào đầu gã.

"Khôn hồn thì câm miệng lại. Nhìn cho rõ đây là ai đến thăm mày?"

Tiêu Tuấn đứng ở ngay cửa, dáng người cao lớn cùng với đôi mắt sắc lạnh. Miệng anh ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, bước đến chỗ của gã ta. Vừa thấy anh, gã ta như người mất hồn mà mặt mũi tái mép.

"Anh... Anh Tuấn?"

"Lâu ngày không gặp. Tưởng đâu mày quên mất khu này là của ai rồi!"

...