Nhiễm Nhiễm

Chương 8



Trong tiếng cười nói rộn ràng của bữa tiệc, Lý Nhiễm khoanh tay cuộn tròn cơ thể ngồi xổm ở một góc. Giọt nước lạnh lẽo từ mái tóc ướt đẫm của cô quét qua hai má rơi trên bãi cỏ xanh mượt, trên trời ánh nắng nóng rực, làn gió ấm áp giữa nhân gian, rơi trên người cô ảm đạm lại lạnh giá.

Cô cúi đầu, chờ đám người giải tán.

Buổi sáng Lý Minh Châu tặng cho cô chiếc váy trắng, lúc này ẩm ướt dính ở trên người. Không có ai thấy sự tồn tại của cô, càng không có ai phát hiện sự biến mất của cô. Cô nghĩ, vừa rồi có lẽ không nên làm Lý Minh Châu giận. Nếu Mục Tuyết nhìn thấy cô như vậy, lại là một trò hề. Bố dượng hoà nhã, Mục Tuyết làm ầm lên ông ấy cũng không biết làm sao.

Lý Nhiễm bắt gặp tiếng ve kêu nhỏ xíu trong tiếng nhạc huyên náo.

“Này, cậu làm gì ở đây thế? Rơi xuống nước à?” Giọng nói trong trẻo của cậu trai trẻ gọi lại tâm hồn du đãng khắp nơi của cô.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh còn chói mắt hơn ánh mặt trời. Cô nhận ra anh, anh tên là Cao Lãng, bất kể con trai hay con gái, đều thích anh.

Lý Nhiễm nghĩ rằng mọi người đều thích anh, là bởi vì anh trông đẹp trai, nhưng cô từng thấy rất nhiều người đẹp. Cô ngại giao lưu với người khác, vì vậy bất kể gặp được người đẹp hay không đẹp đều sẽ cảm thấy hoảng hốt. Cô siết chặt cơ thể, muốn trả lời câu hỏi của anh nhưng không mở miệng được.

Cô ngượng ngùng lại nhếch nhác, chàng trai trước mặt dường như không nhìn thấy sự quẫn bách của cô. Anh hình như có hơi thiếu kiên nhẫn, bởi vì trên người chỉ mặc một chiếc phông trắng, lại lười cầm lấy, suy nghĩ mấy giây, nói với cô: “Cậu nhắm lại, đừng nhìn tôi chứ.”

Lý Nhiễm nghe theo nhắm mắt lại, trước mắt phút chốc một màu đen. Quần áo rơi xuống đầu cô, mùi khô hanh và thoải mái vào sâu trái tim cô.

Nhịp tim của cô bỗng nhiên tăng nhanh, ngay lập tức quên mất việc hô hấp.

Người đó đã quay người, “Quần áo cho cậu mượn, không cần trả lại.”

Lý Nhiễm bị ép vào tủ, nụ hôn mãnh liệt của Cao Lãng, khiến cho cô không có cách nào hít thở. Cô mím chặt đôi môi, dùng lực đẩy mạnh cơ thể anh, anh một tay giữ lấy hai cổ tay cô, tay còn lại siết chặt eo cô.

Anh hùng dữ cắn môi dưới của cô, cô đau đớn thả lỏng môi, tiếng nức nở bị anh nuốt vào trong.

“Cao Lãng à? Anh có cô gái mà mình thích.”

“Cô gái mà anh thích như thế nào? Tất nhiên là công chúa tự tin, độc lập lại lương thiện.”

“Công chúa?”

“Ứng Thanh Hề không phải là công chúa sao.”

“Không phải cậu sống trong thế giới cổ tích, công chúa? Tôi Hoàn cách cách nhỉ.”

“Lý Nhiễm, cậu có thể đừng khóc nhè nhiều quá không, làm như cả ngày tôi bắt nạt cậu vậy, thật xui xẻo.”

“Tiểu Nhiễm, mẹ đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, mọi người bắt nạt con, con không thể nhịn, nhịn một lần sẽ có lần thứ hai.”

“Các người có bệnh à? Bố cậu chưa chết, cả ngày ở nhà giống như ông cụ vậy.”



“Cao Lãng, anh!”

“Cút đi, bắt nạt một đứa con gái thì coi như bản lĩnh gì.”

“Ôi trời, cậu đừng khóc nữa. Sau này có người bắt nạt cậu, cậu nói với tôi, tôi giúp cậu đánh cậu ta.”

Nước mắt mặn chát, làm cho lý trí của anh dần dần lấy lại.

Môi anh tách khỏi môi Lý Nhiễm, khoé miệng ẩm ướt hiện ra ánh nước. Đôi mắt anh mơ mơ màng màng, nhìn những giọt nước mắt óng ánh không ngừng tuôn ra từ trong đôi mắt ngấn nước, trong lòng bùng lên một loại khoái cảm nhức nhối.

Đã lâu không thấy cô khóc, thuận mắt hơn nhiều so với người chết hiện giờ.

Nhưng nhiều năm quay vòng, cho dù cô khóc, trước kia lúc nhìn anh, ánh sáng lấp lánh trong mắt cũng biến mất rồi.

“Quần áo của anh đều ở đây, em ra ngoài trước.” Cao Lãng buông tay cô ra, cô dùng mu bàn tay tuỳ tiện lau nước mắt, môi và vành mắt đỏ ửng bước nhanh rời đi.

Cơn giận của anh chưa biến mất, nhưng không ngăn cô lại nữa.

Lý Nhiễm biết trong lòng Cao Lãng vẫn luôn chắc nịch cho rằng, sự đau khổ của anh là cô mang đến. Về việc này, cô không có bất kỳ biện giải gì. Thỉnh thoảng, anh sẽ không thể khống chế được bản thân, để cho cô cũng cảm nhận sự đau khổ của anh.

Tào Nhân nói anh là đàn ông tồi, cô giải thích trước đây anh là người tốt, kẻ xấu sẽ không vì sai lầm mắc phải mà đau khổ dằn vặt. Nhưng người tốt có thể.

Cả đêm không nằm mơ, mặt trời mọc lại là một ngày mới.

Buổi sáng Cao Quý Đồng thức dậy, nhìn thấy môi Lý Nhiễm rách da chút, lo lắng hỏi, “Mẹ ơi, môi mẹ làm sao vậy?”

Cô điềm nhiên như không trả lời, “Vừa nãy lúc thử cháo thì nóng quá, sau đó không cẩn thận cắn mình một cái.”

Cao Quý Đồng đau lòng, lại cảm thấy có chút không nói nên lời: “Mẹ à, mẹ bất cẩn quá rồi.”

Lúc đặt bát đũa, cửa phòng dành cho khách mở ra, Lý Nhiễm nghe thấy tiếng động, tay dừng lại. Cao Quý Đồng ngồi trên ghế, nhìn Lý Nhiễm một chút, lại nhìn Cao Lãng một chút.

“Bữa sáng làm xong rồi.” Biết Quý Đồng đang nhìn cô, cô chủ động mở lời, giống như ngày thường gọi anh ăn cơm.

Ở trước mặt con trai, anh cũng thu sự nóng nảy lại, đi đến trước mặt cô lấy bát, “Để tôi.”

Ngón tay anh đưa sang, không thể tránh khỏi chạm vào đầu ngón tay cô, cô ừ một tiếng, quay người vào bếp bưng đồ ăn lên.

Cao Quý Đồng ngẩng đầu nhìn thấy môi Cao Lãng dường như cũng rách một chút, không nói gì.

Đáng đời.

Ăn sáng xong, Lý Nhiễm phải ra ngoài một chuyến, cô đã hẹn với Tào Nhân hôm nay gặp nhau. Lớp học buổi chiều của Cao Quý Đồng, cô không biết lúc nào có thể quay về, đã hẹn thời gian với tài xế.



“Quý Đồng, con ngoan ngoãn ở nhà, nhớ phải làm bài tập, đừng chơi game quá lâu.” Cô thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, lưng đột nhiên có giọng nói truyền đến, “Cô đi đâu?”

Lý Nhiễm không quay lại, trả lời: “Đi gặp một người bạn.”

“Cô có bạn lúc nào?” Anh không chút để ý cười, trước kia những “người bạn” nào của cô chẳng thích bắt nạt cô, cô vẫn ngốc nghếch đến gặp.

Lý Nhiễm nghe thấy lời trào phúng của anh, không tức giận cũng không để tâm, “Bạn đại học.”

“Oh.” Anh nhìn môi cô, “Cô không đến bao lâu, đã kết bạn rồi, tiến bộ hơn trước kia.”

Lúc năm nhất đại học, cô đã ngủ với anh rồi, sau đó có thai Cao Quý Đồng, bản thân lén lút giấu đi. Đợi anh vẫn ở trong sự hổ thẹn, cô với cái bụng bầu được mẹ cô dẫn đến cửa. Tuổi trẻ sẽ hoàn thành trước cuộc sống sau này của người khác, thật không ngờ còn có thời gian kết bạn.

Anh dựa vào tường, hỏi: “Nam hay nữ?”

Lý Nhiễm không nói gì, Cao Quý Đồng bên cạnh hiếu kỳ nhìn bọn họ, trong lòng Cao Lãng bực dọc cũng chỉ có thể kìm nén.

Sau khi Lý Nhiễm đi, trong nhà chỉ còn lại Cao Lãng và Cao Quý Đồng. Hai bố con mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc một phút mỗi người rời đi, làm việc của mình. Cao Quý Đồng đi làm bài tập, Cao Lãng thì về phòng.

Ông cụ Cao vốn dĩ muốn để Cao Lãng vào công ty, nhưng Cao Lãng không đồng ý, hai người vì lý do này lại chiến tranh lạnh một khoảng thời gian. Nhưng chiến tranh lạnh một thời gian, Cao Lãng đã buông tay. Từ nhỏ anh là đứa nổi loạn, nhưng đối với ông cụ Cao từng thỏa hiệp rất nhiều lần.

Anh ở trong phòng xem tài liệu cả buổi sáng, gần đến trưa rồi, Lý Nhiễm vẫn chưa quay về.

Trong nhà còn có một đứa nhỏ, chớp mắt đã sắp đến giờ, anh ra ngoài tìm Cao Quý Đồng. Cao Quý Đồng đang xem hoạt hình, anh hỏi cậu buổi trưa muốn ăn gì, Cao Quý Đồng nói cậu đói sẽ tự mình đặt đồ ngoài.

“Mẹ con sẽ cho con ăn đồ mang về sao?” Nghe thấy giọng điệu của đứa nhỏ này, không thèm đếm xỉa đến anh chút nào, Cao Lãng lập tức khó chịu.

Cao Quý Đồng tập trung xem phim hoạt hình bót thì giờ nhìn anh một cái, vẻ mặt có chút cạn lời: “Tôi muốn ăn đồ ăn ngoài.”

Cao Lãng: “Đồ ăn ngoài không lành mạnh.”

Cao Quý Đồng: “Tôi lại không ăn mỗi ngày.”

Cao Lãng: “Đứng dậy, bố nấu cơm cho con.”

Cao Quý Đồng vẻ mặt nghiêm trọng: “Ông biết nấu cơm sao?”

Cao Lãng: “Cơm chiên trứng, mì ống, chọn một món.”



Cao Quý Đồng một món cũng không muốn chọn, rất kiên định muốn gọi đồ ăn ngoài.