Nhiễm Nhiễm

Chương 25



Sáng sớm giao thừa, nhà bếp của nhà họ Cao đã bận rộn cả lên.

Lý Nhiễm thay quần áo mới cho Cao Quý Đồng, bên ngoài tuyết bay lả tả. Cô vừa thay váy xong, Cao Quý Đồng đã nóng lòng kéo cô đi đắp người tuyết.

Tuyết rơi cả đêm, giẫm một bàn chân là một cái hố, đèn lồng đỏ treo dưới hiên, là màu sắc rạng rỡ nhất trong thế giới trắng xoá này.

Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng ngồi xổm trên đất đắp quả cầu tuyết ở trong sân, hai mẹ con đều mặc áo khoác màu trắng, quàng khăn quàng đỏ, Cao Lãng nhìn ra ngoài qua cửa sổ, chỉ thấy hình bóng hai người tròn vo bận rộn.

Trước kia Cao Quý Đồng cũng sẽ đắp người tuyết cùng với Lý Nhiễm, nhưng đây là lần đầu tiên đắp vào ngày giao thừa. Trong cuộc sống 7 năm ngắn ngủi của cậu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết của ngày giao thừa.

Tivi phòng khách đang phát tin thời sự, người dẫn chương trình dự báo thời tiết gửi lời chúc mừng năm mới đến khán giả, thông báo luồng không khí lạnh đổ bộ thành phố này, mong người dân chú ý chống lạnh giữ ấm, cố gắng đừng ra ngoài.

Nhà cũ tĩnh mịch, không thể nghe thấy sự ồn ào náo động của bên ngoài.

Cao Quý Đồng và Lý Nhiễm đắp quả cầu tuyết một lúc, hai má và chóp mũi của hai mẹ con đỏ bừng vì lạnh, quần áo vừa dày vừa nặng khiến hoạt động đơn giản trở nên chậm chạp, bông tuyết không ngừng rơi tên mũ và vai của bọn họ.

Lý Nhiễm hơi mệt, dừng lại lười biếng một lát, một mình Cao Quý Đồng bất chấp hơi nóng tinh thần hăng hái, Lý Nhiễm nhìn mặt cậu nghiêm túc mà hơi mỉm cười, tạm nghỉ một lúc rồi vỗ tay chuẩn bị tham gia lại, Cao Lãng chỉ mặc một chiếc áo hoodies màu đen liền bước đến, bàn tay to vừa bốc vừa vỗ, quả cầu tuyết lập tức to hơn nhiều.

Cao Quý Đồng nhìn anh, hơi cau mày lại, sau đó cái gì cũng không nói, mông nhỏ dịch sang một bên.

Lý Nhiễm cụp mí mắt, sau đó nhặt lên lần nữa mỉm cười, tham gia vào cuộc chiến lớn nặn quả cầu tuyết.

“Ông đập phải tay của tôi rồi.” Cao Quý Đồng bất mãn nói.

“Là con di chuyển quá chậm, dựa vào tốc độ này của con, ăn cũng không thể đắp cao lên được.” Cao Lãng không để ý trả lời, động tác của anh mạnh, không cẩn thận đập tuyết lên mặt Cao Quý Đồng, Cao Quý Đồng không vui đứng dậy, ngồi xổm ở phía bên kia của Lý Nhiễm.

“…” Cao Lãng không nói nên lời nhìn thằng nhóc này, ánh mắt rơi trên mặt của Lý Nhiễm. Da trắng hơn tuyết dùng để miêu tả làn da trắng nõn, mặt cô không kém hơn bông tuyết là bao. Anh yên lặng nhìn cô, bất ngờ đưa tay qua, cô hoảng loạn nhắm mắt lại, trên má truyền đến chút lành lạnh, đối má vốn đã đỏ hồng lại trở nên nóng hổi.

“Đợi một chút, mũ ướt rồi.” Anh giải thích xong, tiếp tục hành động trên tay.

Lý Nhiễm mở mắt ra, Cao Quý Đồng bộp một cái dán bàn tay nhỏ hơi lạnh lên mặt cô, “Mẹ ơi, tay con có lạnh không ạ?”

Cao Quý Đồng hiếm có lúc nghịch ngợm như vậy, cô cầm tuyết nhét vào trong mũ phía sau áo cậu. Cậu đứng dậy giũ ra, không cẩn thận giũ lên người Cao Lãng, Cao Lãng lùi về sau một chút, sao đó cầm tuyết, ném về phía Cao Quý Đồng.



“…” Cao Quý Đồng vẻ mặt ngớ ra chốc lát, quả thực không dám tin người lớn như anh vậy mà lại lấy quả cầu tuyết ném một đứa trẻ như cậu, quay người lại không thèm để ý đến anh.

Cao Lãng thấy cậu quay lưng lại nghĩ rằng cậu nổi giận, đưa tay vỗ vai cậu: “Cao Quý Đồng, con không phải, tức giận rồi chứ?”

Anh nghĩ đứa trẻ này quá nhỏ nhen, chẳng lẽ chưa bao giờ chơi ném tuyết? Sau đó không phòng bị, đã bị một quả cầu tuyết nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay cậu đập trúng mặt.

Cao Lãng vẻ mặt sững sờ, Cao Quý Đồng lại vui vẻ chạy tới sau lưng Lý Nhiễm.

“Cao Quý Đồng!”

Lý Nhiễm bị Cao Quý Đồng đẩy tới trước mặt Cao Lãng, nhìn thẳng anh, có chút sợ hãi cũng hơi xấu hổ, Cao Lãng lại không để ý những điều đó, sải bước đến trước người cô, muốn bắt Cao Quý Đồng. Thiên tính của người mẹ khiến cô ngăn cản theo bản năng, Cao Lãng nửa ôm người cô, dừng tay còn lại kéo Cao quý Đồng, Cao Quý Đồng động tác nhanh nhẹn, thấy Lý Nhiễm không bảo vệ nổi cậu, bèn quay người chạy vào nhà.

Cao Lãng nghĩ đứa nhóc này chắc chắn là đi tìm ông già, buông người Lý Nhiễm ra, bước lớn đuổi theo cậu.

Người tuyết đắp được một nửa, chỉ còn lại Lý Nhiễm, Lý Nhiễm nhìn qua cửa sổ sát đất ở tầng hai, Cao Quý Đồng đứng sau lưng ông nội Cao, ông cụ cười yêu thương với Cao Quý Đồng, quay đầu lại sắc mặt liền thay đổi.

Cao Lãng bất đắc dĩ ngoáy tai, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt gặp nhau, Lý Nhiễm nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, Cao Lãng lại vô thức giật giật khóe miệng, đổi lấy cái từng mắt của ông cụ: “Còn cười à, đã lớn như thế rồi, không chững chạc một chút nào.”

Anh vào tai này ra tai kia, thấy người bên dưới lặng lẽ ngồi xổm lại tiếp tục đắp quả cầu tuyết, giống như củ cải trắng mọc dưới đất.

Người tuyết cuối cùng cũng đắp xong rồi, Cao Quý Đồng quàng khăn quàng cổ của mình lên cho nó, Cao Lãng lắp hai con mắt một to một nhỏ lên cho nó, Lý Nhiễm cẩn thận làm nụ cười bằng sợi dây.

Tuyết tiếp tục rơi, trong nhà vẫn ấm áp hoà thuận. Không bao lâu, lão quản gia đến gọi bọn họ ăn cơm.

Tết đối với người mà nói chỉ là thời gian nghỉ có vẻ bận rộn, đối với trẻ con mà nói mới là ngày tết thật sự. Cao Quý Đồng nhận được một đống bao lì xì, Lý Nhiễm vẫn ăn cơm và nói chuyện một lúc với ông cụ giống như trước kia, rồi quay về nhà nhỏ mà lúc đầu cô ở.

Nhà nhỏ cách nhà chính một đoạn, vừa hay nằm ở hai phía đông tây với căn mà Cao Lãng ở, một căn ở phía Đông và một căn ở phía Tây, chung sống hoà thuận nhiều năm như thế.

Nhà họ Cao không có thói quen đón giao thừa, ông nội Cao tinh thần kém, Cao Lãng và Cao Quý Đồng ở cạnh ông một lát, chờ ông ngủ mới rời đi.

Cao Lãng đưa Cao Quý Đồng về phòng, ánh trăng và tuyết chiếu sáng ban đêm mịt mù, anh bỗng nhiên cảm thấy con đường này có chút dài.

Lý Nhiễm gọi điện thoại cho Mục Tuyết, Tào Nhân và Triệu Dục đã gửi WeChat chúc mừng cho cô, cô trả lời từng người, giống như trước kia, chờ Cao Quý Đồng ở cạnh ông cụ xong rồi quay về.



Năm này vẫn trôi qua dường như không có gì thay đổi so với trước kia.

Lý Nhiễm không biết có phải bệnh của ông nội Cao đả kích quá lớn đối với Cao Lãng không, cũng không biết năm nay cô ở cùng bọn họ có đúng đắn hay không.

Cao Lãng đưa Cao Quý Đồng về cũng không lập tức rời đi, đứng ỳ ở phòng Cao Quý Đồng chơi game cùng cậu một lát.

Lúc rời đi, anh nói với Lý Nhiễm: “Ngày mai chúng ta đi chùa thắp hương đi.”

Vùng ngoại thành có một ngôi chùa rất linh, rất nhiều người đến đó cầu phúc cho người thân, cầu xin các thần linh phù hộ gia đình khỏe mạnh vui vẻ, bình an thuận lợi.

Cao Lãng không bao giờ tin những thứ này, nhưng ông cụ Cao với trụ trì trong chùa là bạn bè tốt nhiều năm.

Lý Nhiễm hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng không hỏi gì bè đồng ý, lúc Cao Lãng đi, nói khẽ với anh: “Ông nội sẽ tốt lên thôi.”

Cao Lãng chợt dừng lại, cúi đầu xuống rồi nói cảm ơn.

Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Cao Lãng liền đến tìm Lý Nhiễm. Anh mặc đồ thể thao đơn giản, tinh thần sảng khoái đứng trước cửa Lý Nhiễm, Lý Nhiễm gọi Cao Quý Đồng dậy, Cao Quý Đồng mơ mơ màng màng tỉnh dậy đánh răng rửa mặt, lên xe rồi dựa vào Lý Nhiễm ngủ thiếp đi.

Đến khi xe lái đến dưới chân núi mù sương, mặt trời ló ra giữa núi, Cao Quý Đồng mới hoàn toàn tỉnh táo.

Thắp hương lễ phật, thành tâm là quan trọng nhất.

Cao Lãng dừng xe ở chân núi, cả nhà ba người leo lên trên. Mồng một Tết, người đến thắp hương khá nhiều, bọn họ đến không sớm lắm, đã có khách hành hương rải rác trên đường núi.

Cao Quý Đồng vốn thích vận động, thể lực dồi dào hơn đứa trẻ bình thường, Cao Lãng càng tập thể dụng quanh năm, đi một lúc lâu sắc mặt vẫn như thường, chỉ có Lý Nhiễm quanh năm không vận động, leo được một đoạn đã bắt đầu thở hổn hển, tụt lại phía sau bọn họ gắng gượng đi theo.

Cao Lãng và Cao Quý Đồng đi được một đoạn thì dừng lại đợi cô, may mà đường núi này không dốc lắm cũng không dài lắm, leo hơn một giờ đã đến trước cửa chùa.

Trong chùa khói hương lượn lờ, tiếng chuông nặng nề.

Cao Quý Đồng biết đến cầu phúc cho ông cố, bắt chước quỳ gối trước tượng Phật, chắp hai tay thầm cầu nguyện. Lý Nhiễm cũng thắp hương, cầu nguyện trước thần linh, mong Mục Tuyết, Cao Quý Đồng và ông nội Cao cơ thể khỏe mạnh, bình an thuận lợi.

Cũng mong Cao Lãng sớm buông bỏ quá khứ, tìm được cô gái mình thích.