Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 61



Diệp Khuyết ôm đầu, hai ngọn lửa nhỏ trong mắt xông lên vùn vụt.

Hắn lại bị Vân Thiểm Thiểm cùng Phượng Lạc Vi bịt miệng kịp thời. Đã bịphát hiện là nghe lén rồi, nếu lúc này hắn còn kêu lên thì không thể xem tiếp được nữa.

Trong phòng khách, không ai phát hiện Vân LiệtDiễm cùng Hàn Chỉ ra tay. Ngọc Bích cùng Bích Tuyết đã bị đưa ra ngoài,sắc mặt Hiên Viên Minh cùng Vân Húc Nghiêu thì cực kỳ khó coi.

“Vân Liệt Diễm, rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?” Hiên Viên Minh biết rõ,giảng đạo lý cùng Vân Liệt Diễm chính là hoàn toàn vô dụng.

Từ khi bắt đầu đến bây giờ, nàng chưa từng nói đạo lý với bất kỳ kẻ nào. Cho nên, lúc này chỉ có thể đợi nàng tự nhả ra.

“Sao?” Vân Liệt Diễm mỉm cười: “Chẳng lẽ các ngươi ngây người tập thể à? Bảynăm trước ta đã từng nói gì, chẳng lẽ các người đều đã quên? Nếu vậy thì ta sẽ không để ý mà nhắc lại từng câu từng chữ cho các ngươi”

“Tiểu muội, có nói thế nào thì chúng ta cũng đều là người một nhà” Vân HúcNghiêu thật sự không hiểu, tại sao rõ ràng là người một nhà nhưng lạihết lần này tới lần khác đều muốn nháo đến như thế này.

“Ngườimột nhà?” Vân Liệt Diễm khinh thường, nói: “Những lời này ngươi vẫn nêngiữ lại để quay về nói với mấy lão già sống dai kia đi! Lời Vân LiệtDiễm ta đã từng nói sẽ không giờ rút lại. Lúc trước bọn họ đối xử với ta như thế nào, ta chỉ biết trả lại cho từng kẻ những gì ta đã phải gánhchịu. Về phần ngươi – Vân Húc Nghiêu, nếu ngươi chỉ là một tên râu riathì có lẽ ta còn cân nhắc bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu ngươi chộn rộnnhúng tay vào thì đừng trách ta. Người đừng bắt chước bộ mặt dối trá của lão già Vân Phụng Thiên kia. Ngươi, hoặc là rời khỏi đây, hoặc là chấpnhận chôn cùng Vân gia!”

“Vân Liệt Diễm, đồ nữ nhân điên! Ngươikhông sợ bị thiên lôi đánh sao?” Hiên Viên Minh quả thật không biết còncó thể nói cái gì. Chôn tất cả người nhà của mình vậy mà còn có thể nóira, đây rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào? Điên, nàng vẫn luôn là kẻđiên!

“Thiên lôi đánh?” Vân Liệt Diễm cười mị hoặc: “Để ta nhìnlên trời xem thiên lôi có dám đánh ta hay không. Ngược lại là ngươi –Hiên Viên Minh, ngươi đừng nghĩ rằng ta sẽ buông tha cho ngươi đơn giảnnhư vậy, chuyện Mộc Miên ta còn chưa tính toán với ngươi đâu. Nếu ngươicòn cố ý kiếm chuyện với ta, ta cũng sẽ không để yên cho ngươi. Nếungươi muốn thiên lôi đánh thì để ta bổ ngươi ra làm đôi ngay bây giờluôn đi!”

Hừ! Nếu không phải Hiên Viên Minh này là người mà VânLiệt Diễm kia yêu thích thì nàng đã giết chết hắn từ lâu rồi. Một mựckhông động vào hắn hoàn toàn là ơn tái tạo cho nàng sinh mạng mới củaVân Liệt Diễm kia, đừng tưởng rằng nàng thật sự nhân từ mà nương tay với hắn.

“Ngươi…!” Hiên Viên Minh bị Vân Liệt Diễm nói đến muốn nônra máu. Thế giới này rốt cuộc còn có người nào hung hăng láo xược hơnVân Liệt Diễm hay không?

“Hai vị, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì trở về đi, bổn vương cần nghỉ ngơi rồi!” Vân Liệt Diễm không chừamặt mũi cho bọn họ thì thôi, ngay cả Hàn Chỉ cũng không để yên cho họ.

“Tứ ca, phụ hoàng hy vọng có thể gặp tứ ca một lần” Hiên Viên Minh biết rõ, lúc này không thể chọc giận tứ ca, nếu không thế cục toàn bộ triều đình sẽ càng trở nên phức tạp.

“Không tiễn” Hàn Chỉ cũng không đáp có đi hay không, hắn chỉ đứng dậy ôm lấy Vân Liệt Diễm, đi vào nội thất.

“Chờ một chút!” Hiên Viên Minh nhìn thấy Vân Liệt Diễm sắp rời khỏi, cònđịnh nói gì đó rồi lại không biết nên nói cái gì. Nữ nhân này, quả thậtlà ép hắn đến muốn điên lên rồi! Rõ ràng là hắn hận nàng muốn chết,nhưng cho dù bị sỉ nhục hay coi thường, hắn lại luôn mong có thể nhìnthấy nàng.

“Đúng rồi, kính xin hai vị giúp ta chuyển lại một câu” Vân Liệt Diễm dừng bước, quay đầu nhìn Hiên Viên Minh cùng Vân HúcNghiêu: “Cứ nói… Sau bảy năm, Vân Liệt Diễm ta đã trở lại!”

Dứt lời, hai người đi ra khỏi phòng khách.

“Ha ha, Diễm tỷ tỷ, ta nghĩ người Vân gia sắp bị tỷ chọc cho nôn ra máu rồi đấy!” Phượng Lạc Vi sung sướng cười ha hả.

Tất cả mọi người đều mỉm cười.

Hai người đến Tứ vương phủ để giải quyết chuyện quan trọng, vậy mà một câucòn chưa kịp nói đã bị lăn nhục một trận, sau đó vác theo khuôn mặt xámxịt trở về. Quả thật là quá sung sướng!

***

Vân gia.

Vân Phụng Thiên vừa mới từ trong hoàng cung trở về, tâm tình nặng nề chờđợi Vân Húc Nghiêu. Từ bảy năm trước, khi Vân Húc Nghiêu tiếp nhận vịtrí gia chủ Vân gia, Vân Phụng Thiên cũng rất ít khi lo lắng đến chuyệntrong gia tộc. Lúc này, nếu không phải Tứ vương gia đột nhiên trở về thì hoàng thượng cũng sẽ không triệu hắn vào cung.

“Nghiêu nhi, thếnào rồi? Tứ vương gia nói sao?” Vân Phụng Thiên nhìn thấy Vân Húc Nghiêu trở về liền tiến lên hỏi, trong sảnh còn có Nhị phu nhân, Vân Mộng Daocùng phu quân Vân Mộng Dao là con trai của lễ bộ thượng thư Lý đại nhân – Vương Hi Niên.

Vân Húc Nghiêu nhìn đám người ngồi trong phòng, lắc lắc đầu.

“Có phải Tứ vương gia thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này hay không?” Vân Phụng Thiên có một loại dự cảm bất an. Lần này thái tử cùng Thất vươnggia tranh đấu, Vân gia lại đứng về phía Thất vương gia. Nhờ vào mối quan hệ của Vân Phụng Khải mà quan hệ giữa Tứ vương gia cùng Vân phủ xem như cũng không tệ. Bây giờ Vân Phụng Khải đã rời khỏi Vân gia, Tứ vương gia chưa hẳn sẽ trợ giúp Vân gia. Nếu hắn ta thật sự muốn nhúng tay vàochuyện này thì sẽ giống như hoàng thượng đã dự đoán, loạn lớn!

“Phụ thân, tiểu muội đã trở về rồi” Vân Húc Nghiêu không trả lời thẳng vấn đề của Vân Phụng Thiên, mà nói ra một cách mệt mỏi.

“Nghiêu nhi, muội muội của con không phải đang đứng ở đây sao?” Nhị phu nhânkhông hiểu. Mộng Dao cùng phu quân của nàng đã đến đây tìm hiểu tìnhhình, còn đang ở đại sảnh không phải sao?

“Đại ca, huynh hồ đồrồi sao?” Vân Mộng Dao rất không vui. Cho tới bây giờ đại ca vẫn đềukhông quan tâm đến nàng, giống như không có người muội muội này vậy.

“Con nói… là Diễm nhi?” Vân Phụng Thiên lùi về phía sau vài bước, thân thểloạng choạng, thiếu chút nữa thì té ngã. May mắn Vân Húc Nghiêu đã nhanh chân chạy đến đỡ hắn.

“Cái gì? Con tiện nhân kia trở về rồisao?” Vân Mộng Dao kêu lên. Bảy năm rồi, bảy năm đã qua rồi, tại sao ảta vẫn như âm hồn không tiêu tan thế hả? Sau khi ả ta đi, phụ thân nhưtrở nên đần độn, bất cứ chuyện gì cũng mặc kệ, làm hại hôn sự của nàngbị trễ nãi. Nàng đường đường là thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng, vậymà phải làm thê tử của một nam nhân con thiếp thất phủ thượng thư. Nhớđến chuyện này, Vân Mộng Dao liền hận không thể tự tay giết chết VânLiệt Diễm.

Đều do ả, đều tại ả! Lúc trước nói những lời kia vớiphụ thân khiến cho phụ thân hoàn toàn không muốn quản lý gia nghiệp nữa, cả ngày cứ đứng trong tiểu viện mà đại phu nhân ở lúc trước, không biết cứ thì thầm điều gì.

Vương Hi Niên nhìn thấy bộ dạng thở hổn hển của Vân Mộng Dao, không khỏi cảm thấy vui sướng. Tiện nhân này cứ ỷ vào mình là thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng, không đặt hắn vào trong mắt, một cái rắm cũng không chịu sinh mà còn không cho hắn nạp thiếp. Hếtlần này tới lần khác, ngay cả phụ thân cũng đều mở một con mắt nhắm mộtcon mắt, dù sao người ả ta gả cho cũng không phải đại ca, hắn có con hay không thì cũng không có ai quan tâm.

Lúc này Tứ vương gia trở về lại bắt hắn chạy đến đây nghe ngóng tin tức. Nghe ngóng cái rắm! VươngHi Niên mặc kệ, tốt nhất là đánh đến ngươi chết ta sống, dù sao cũngkhông liên quan gì tới hắn. Phụ thân hắn đó giờ vẫn đứng ở vị trí trunglập, có chuyện gì xảy ra thì cũng không bị tru di cửu tộc.

Chỉcần mạng mình còn ở đây thì quan tâm kẻ khác làm gì? Tốt nhất là cứ xửtử tiện nhân Vân Mộng Dao này đi, lúc đó hắn sẽ được tự do!

Đương nhiên, những chuyện này chính là ý nghĩ của Vương Hi Niên cả năm nay.

“Mộng Dao, nàng ấy là muội muội của ngươi!” Vân Húc Nghiêu quát to một tiếng. Náo loạn đến biến quan hệ cùng tiểu muội thành như vậy, một phần lớnđều là do mẫu thân cùng Vân Mộng Dao gây ra.

“Nghiêu nhi, con bé… sẽ không về nhà sao?” Vân Phụng Thiên có chết đều cũng sẽ không quên,lúc trước Vân Liệt Diễm rời khỏi Vân gia đã mang theo mối hận khắc cốtghi tâm như thế nào.

“Nàng sẽ trở về” Vân Húc Nghiêu cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

“Cái gì? Huynh nói tiện nhân kia còn dám trở về sao? Ả không muốn sống nữaà? Lúc trước để cho ả ta chạy là may mắn của ả rồi, bây giờ còn dám quay về, ả ngại mạng của mình quá dài sao?” Vân Mộng Dao thét lên chói tai.Chỉ cần nhắc tới cái tên Vân Liệt Diễm thì nàng chính là hận không thểkhiến cho người này vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.

“Câm miệng!” Vân Húc Nghiêu quát to một tiếng, hù cho Vân Mộng Dao câm miệng, nhưng trong mắt nàng lại là rất không cam lòng.

Trong mắt Vân Mộng Dao thì một nữ nhân ngu ngốc như Vân Liệt Diễm vốn dĩkhông nên được sinh ra trên thế giới này. Nếu không có tiện nhân nàycùng mẫu thân của ả thì nàng chính là trưởng nữ Vân phủ, người mà nànggả chính là vương gia, nói không chừng còn là thái tử, là hoàng thượngtương lai. Vân Mộng Dao nàng xinh đẹp cùng thông minh như thế này tạisao lại chỉ làm một thứ nữ nho nhỏ chứ? Tại sao lại để cho một ả ngốcnghếch đè đầu cưỡi cổ? Cuộc đời của nàng đều bị con ngốc đó phá hỏng,nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Nàng không tin mìnhkhông giết được một nữ nhân ngu ngốc!

“Bảy năm trước nàng đã đếnLam cấp. Trước đây không lâu lúc ta đến Phượng thành thì nàng đã là Tửcấp đỉnh. Mà bây giờ, ta đã hoàn toàn không còn cảm thấy khí tức củanàng rồi, nói không chừng nàng đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân trongtruyền thuyết kia. Chỉ sợ, cho dù có là toàn bộ Vân gia cộng lại cũngkhông phải là đối thủ của nàng!” Vân Húc Nghiêu trừng mắt nhìn Vân MộngDao: “Ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được cái gì? Làmngười phải biết khoan dung độ lượng, nếu không phải lúc trước các ngươiđối xử với nàng như thế thì nàng làm sao có thể hận Vân gia?”

“Huynh nói cái gì?” Vân Mộng Dao mê mang, cái gì là Tử cấp đỉnh, cái gì cảnh giới Thiên Nhân?

“Nghiêu nhi, cuối cùng thì Diễm nhi đã nói như thế nào?” Rất lâu sau, Vân Phụng Thiên mới kịp phản ứng. Từ bảy năm trước thì hắn đã biết tương lai củaDiễm nhi rất sáng lạn, quả nhiên là như thế. Thời gian bảy năm ngắnngủi, nàng đã đạt đến được cảnh giới mà người thường không thể nào tưởng tượng được. Cảnh giới Thiên Nhân, Vân gia chưa từng xuất hiện một thiên tài như vậy. Nếu như lúc trước Diễm nhi có thể ở lại Vân gia, có thểtrở thành chủ nhân Vân gia thì Vân gia đã có thể vang danh thiên hạ, trở thành thiên hạ đệ nhất thế gia.

Chỉ đáng tiếc, lúc trước hắn đã dùng hết cách nhưng vẫn không thể giữ nàng ở lại.

Sắc mặt Vân Húc Nghiêu lại trở nên ngưng trọng: “Nàng nói, món nợ năm đóVân gia thiếu nàng, nàng muốn thu hồi lại từng chút từng chút một. Cònmuốn con chuyển lời lại rằng, sau bảy năm, Vân Liệt Diễm nàng đã trởlại”

Vân Phụng Thiên ngã ngồi trên ghế. Đây mới là mục đích của nàng sao?

“Nghiêu nhi, con mau nói cho mẹ biết, rốt cuộc còn chuyện gì đã xảy ra nữa?”Nhị phu nhân nhìn thấy sắc mặt của Vân Húc Nghiêu cùng Vân Phụng Thiên,không khỏi bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ lại đã có chuyện tệ hại gì xảy rasao? Chẳng lẽ tiện nhân kia thật sự ghê gớm như vậy?

“Mẹ, bây giờ tất cả chúng ta, không ai có thể chạy thoát rồi!” Vân Húc Nghiêu lắcđầu: “Con sẽ triệu tập một cuộc họp gia tộc, có thể chạy được bao nhiêungười thì cứ tranh thủ thời gian chạy thôi. Có lẽ tiểu muội không biếtcụ thể Vân gia có bao nhiêu người, nói không chừng còn có thể lưu lại rễ mầm cho Vân gia”

Về phần những thứ khác, không còn hi vọng gì nữa rồi!

“Đại ca, ý của huynh là gì? Cái gì gọi là chạy được bao nhiêu người thì cứtranh thủ thời gian chạy? Tiện nhân kia khó đối phó như vậy sao? Vân gia không có cao thủ Tử cấp nhưng nơi khác sẽ có, chúng ta cứ dùng tiền làđược, không thể nào không tìm được người giết tiện nhân kia!” Vân MộngDao không hiểu, đại ca nói chuyện nghiêm trọng như vậy để làm cái gì.Cái gì mà cảnh giới Thiên Nhân, nàng vốn dĩ chưa từng nghe nói. Cao thủTử cấp thì trên thế giới cũng không phải chỉ có mình ả ta là Tử cấp, chỉ cần bỏ tiền ra thì không phải chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao? Dầu gìthì đại ca vẫn là gia chủ Vân gia, sao có thể không hiểu biết như vậyđược?

“Ngươi câm miệng cho ta!” Vân Húc Nghiêu thật sự rất muốntát cho Vân Mộng Dao một cái, đến lúc nào rồi mà vẫn không biết nặng nhẹ như thế. Nếu như nàng không phải muội muội ruột thịt của hắn thì hắnnhất định sẽ giáo huấn nàng một trận, khiến cho nàng hiểu rõ ý nghĩ củamình rốt cuộc là ngu xuẩn cỡ nào.

“Tốt nhất là ngươi mau cút vềphủ thượng thư đi, có thể thoát được kiếp nạn này hay không thì đều phải dựa vào ngươi đã làm bao nhiêu chuyện ác rồi!” Vân Húc Nghiêu rống lênmột tiếng với Vân Mộng Dao. Cho dù tính tình hắn trấn tĩnh bao nhiêu thì cũng đã bị Vân Mộng Dao chọc cho tức giận đến trình độ này rồi.

Toàn bộ trong phòng chỉ có Vương Hi Niên là làm như chuyện không liên quanđến mình. Hắn có cảm giác như mình không tồn tại, sau khi vào đây cũngchưa từng nói một câu, cho nên đương nhiên cũng vì vậy mà bị lãng quên.Đợi đến lúc Vân Mộng Dao tức giận bỏ ra ngoài thì hắn mới rì rì đi theo.

Vân Húc Nghiêu liếc nhìn hai người kia, cũng không nói gì. Vương Hi Niênhắn cũng biết, chỉ là một tên công tử quần áo lụa là ăn chơi trát tángmà thôi, không có khả năng náo ra sóng gió gì. Người hắn lo lắng nhấtvẫn là Vân Mộng Dao, bất kể thế nào thì nàng cũng đều là muội muội củahắn.

Vân Húc Nghiêu thở dài một hơi. Nếu hắn vẫn còn ở biên cương như lúc trước, nói không chừng cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện nhưvậy. Chuyện liên quan đến triều chính thật sự không lúc nào tốt.

“Còn có một chuyện con muốn nói cho phụ thân biết” Vân Húc Nghiêu nhìn thấyVân Mộng Dao cùng Vương Hi Niên đã đi rồi, mới mở miệng nói: “Tiểu muộilấy thân phận Tứ vương phi để trở về, cho nên lúc này không cần nghĩcũng biết Tứ vương gia không có khả năng đứng về phía Vân gia. Con cùngThất vương gia đã đến Tứ vương phủ, hoàn toàn chính là bị sỉ nhục mộttrận. Đưa nữ nhân đến lại bị tiểu muội bán thẳng vào thanh lâu, ngay cảTứ vương gia cũng không nói một câu, có thể nhận ra hắn cưng chiều tiểumuội đến trình độ nào rồi. Chỉ sợ Thất vương gia rất khó sẽ chống lạithái tử”

Những năm này, thái tử giống như thay đổi thành mộtngười hoàn toàn khác. Trận đấu tranh giành ngôi vị hoàng đế lúc này đãđược hắn chuẩn bị ít nhất là bảy năm, còn bao nhiêu quân cờ ẩn hắn chưađưa ra cũng không ai biết được.

Nói không chừng hắn từ lâu đã cấu kết cùng Tứ vương gia, nếu không Tứ vương gia cũng sẽ không quay trở về ngay lúc mẫn cảm này.

Điều khiến cho hắn không thể tưởng tượng nhất chính là Vân Liệt Diễm. Khônglâu trước đây vẫn còn nhìn thấy nàng ở Phượng thành, vốn tưởng nàng sẽkhông bao giờ quay về, không ngờ nàng lại nhớ mối hận năm đó rõ ràng như vậy. Lần này, nàng về đây tất nhiên là vì muốn đòi lại công lý năm xưa.

“Tứ vương phi?” Vân Phụng Thiên nhíu mày. Bọn họ quả thật là đến Yến thànhsao? Không phải nghe nói Diễm nhi đến Phượng thành hay sao? Lúc trướcbởi vì biết Vân Phụng Khải có ý đồ đưa Diễm nhi đến Yến thành, cho nênhắn mới nghĩ cách lấy Mộc Miên ra để ngăn cản Diễm nhi.

Yến thành là địa bàn của Tứ vương gia. Lúc trước Tứ vương gia rời kinh để đến Yến thành chính là không biết phải đi bao lâu, có thể vĩnh viễn cũng sẽkhông trở về. Diễm nhi là trưởng nữ duy nhất của hắn, nếu nàng đến Yếnthành vậy thì Vân gia đương nhiên sẽ có quan hệ với Tứ vương gia. Lấytình huống lúc đó để so sánh thì chính là không ai nguyện ý tạo quan hệvới Tứ vương gia.

Thế nhưng hắn thật không ngờ, sau nhiều năm như vậy chuyện này lại diễn ra. Tình thế quả nhiên là càng ngày càng phức tạp.

Vân Phụng Thiên đứng dậy, lảo đảo đi về phía thư phòng. Từng ấy năm, rốt cuộc thì hắn đã kiên quyết giữ vững điều gì?

Hắn đối với Tâm nhi chính là vừa gặp đã yêu. Hắn chưa từng gặp được một nữtữ xinh đẹp lại thông minh như vậy. Trời sinh nàng đã mang theo sự quyến rũ mê hoặc lòng người, trong khi lúc đó hắn lại là một nam nhân trẻtuổi công danh ngời ngời, chỉ một cái liếc mắt đã không thể kềm chế. Khi đó tuy hắn chưa cưới thê nhưng đã có thiếp thất, cũng đã có con gái.Hắn không có nghĩ nhiều như vậy, cứ cho rằng nam nhân ba vợ bốn nàng hầu chính là một chuyện rất bình thường. Thế cho nên hắn cùng nàng yêunhau, liều lĩnh thành thân, cảm thấy mọi chuyện đều rất tốt đẹp.

Lại chưa từng nghĩ đến lúc nàng bước chân vào nhà mình sẽ tan nát cõi lòngcùng tuyệt vọng như thế. Hắn cho rằng nàng cũng chỉ là buồn bực sinh ragiận dỗi mà thôi, nữ nhân nói chung đều như thế, nhìn thấy phu quân củacủa mình có nữ nhân khác liền không vui, nhưng thời gian trôi qua rồicũng sẽ không như vậy nữa.

Cho nên ngay từ đầu hắn cũng đã khôngđặt trong lòng, cho đến khi trên mặt nàng không còn mỉm cười. Lúc nàngbiết mình mang thai thì trong mắt mới xuất hiện một chút tình cảm ấm áp, nhưng hắn lại bắt đầu sợ hãi.

Có đôi khi hắn chờ mong lại sợ hãi sự ra đời của đứa bé kia, hắn mong chờ kết tinh tình yêu của hai ngườira đời, lại sợ rằng đứa bé kia sẽ cướp mất ánh mắt của nàng từ hắn. Hắnvẫn đoán đúng, từ khi đứa bé kia sinh ra, nàng đã không liếc mắt đến hắn nữa.

Cho dù hắn có dùng cách gì thì nàng đều giống như đã tuyệtvọng, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, hắn cũng càng căm hận đứa bé này. Về sau, khi phát hiện đứa bé này lại bị ngốc, hắn càng không chútthương xót nó. Mà sự chú ý của nàng cũng hoàn toàn đặt lên người đứa bé, tự mình nuôi nấng, kiên nhẫn dạy nó từng thứ một. Cứ như vậy mà bảy năm trôi qua, rốt cuộc nàng cũng nghe thấy đứa ké gọi nàng một tiếng‘nương’ (1). Có lẽ nàng đã thật sự mệt mỏi, có lẽ nàng cũng không cònthứ gì để lo lắng, vì vậy nàng đã quyết định ra đi.

(1) Nương: Tiếng gọi mẹ, cũng có thể gọi là ‘mẫu thân’.

Hắn cứ luôn nghĩ rằng nàng bị bệnh mới chết, cho đến khi Vân Liệt Diễmquyết tâm rời khỏi đây. Những lời nói của Diễm nhi lúc đó mới khiến hắnnhận ra, thì ra cái chết của nàng là do một tay nàng tự tạo thành, bởivì nàng chán ghét hắn.

Chán ghét tình yêu mà nàng cứ tưởng đã thuộc về mình.

Bảy năm rồi, trái tim Vân Phụng Thiên đã thật sự lạnh. Hắn mãi mãi vẫn không biết bản thân mình đã làm sai điều gì.

Tại sao nữ nhân mình yêu nhất cùng con gái ruột thịt của mình lại chán ghét mình như thế? Nàng phải chịu đựng tra tấn thống khổ trong suốt bảy năm, mà hắn cũng không hề có một ngày cùng nàng vượt qua.

Nếu như cái chết thật sự có thể khiến người ta quên đi những thống khổ này, quên đi tất cả mọi thứ, vậy thì có phải đã đến lúc rồi hay không?

***

Vân Mộng Dao càng nghĩ càng tức giận, liền đi đến tiểu viện của Vân MộngVũ. Nàng vốn dĩ cũng không muốn đến gặp Vân Mộng Vũ. Từ khi nàng ta bịtiện nhân Vân Liệt Diễm kia hủy dung nhan bảy năm trước đã chưa từng rởi khỏi tiểu viện của mình nửa bước. Mỗi lần Vân Mộng Dao nhìn thấy hơnmột nửa khuôn mặt bị cháy đen vô cùng khủng bố của Vân Mộng Vũ thì đềucảm thấy kinh tởm.

Thế nhưng lúc này chỉ sợ cũng chỉ có Vân MộngVũ mới có thể đứng cùng nàng trên một chiến tuyến. Vân Mộng Vũ bị VânLiệt Diễm hủy dung, bảy năm qua cả ngày lẫn đêm đều hận ả ta. Nàng tanếu biết Vân Liệt Diễm đã trở về nhất định sẽ hận không thể lập tức giết chết tiện nhân kia.

Nghĩ tới đây, Vân Mộng Dao liền quay đầunhìn về phía Vương Hi Niên vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định vớimình, nói: “Ngươi về trước đi, ta còn có chuyện phải làm”

Nói xong, cũng không quan tâm hắn trả lời ra sao đã bỏ xa hắn.

Vương Hi Niên cũng lười quan tâm đến nàng. Vừa rồi nghe thấy giọng điệu nóichuyện thì hắn đã biết Vân gia đã chọc phải nhân vật không nên chọc, hắn vẫn nên quay về nói cho phụ thân biết cẩn thận coi chừng đứng sai phe,lúc đó mạng nhỏ liền khó có thể giữ.

“Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu? Tatới thăm tỷ này, ta là Mộng Dao đây, tỷ tỷ!” Vân Mộng Dao gõ gõ cánh cửa tiểu viện Vân Mộng Vũ. Từ khi Vân Mộng Vũ bị hủy dung, nha hoàn trongviện này đều bị dọa chạy, ngoại trừ một bà lão sắp xuống mồ nguyện ý ởlại chăm sóc cho nàng ta thì tất cả những người khác đều đã dọn đi.

“Vào đi!” Một thanh âm khàn khàn vang lên từ bên trong.

Vân Mộng Vũ mặc một thân áo trắng, mang theo một chiếc khăn che mặt cũng màu trắng, che khuất cả khuôn mặt.

Trong phòng rất u ám, mùi nấm mốc thoang thoảng bốc lên khiến cho Vân MộngDao cảm thấy buồn nôn. Chỉ là lúc này nàng phải nhịn xuống, so vớichuyện khiến cho Vân Liệt Diễm chết đi thì một chút cực khổ nàng vẫn cóthể chịu được.

“Muội muội có chuyện gì không?” Thanh âm của VânMộng Vũ có chút khàn khàn. Nàng ngồi cạnh một chiếc bàn trong phòng,cũng không đứng dậy mời mọc Vân Mộng Dao.

Vân Mộng Dao cũng không để ý, đi đến tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống rồi nói với Vân Mộng Vũ:“Tỷ tỷ, hôm nay ta đặc biệt đến đây để nói cho tỷ biết, tiện nhân VânLiệt Diễm kia sắp trở về rồi. Tỷ tỷ, lúc trước tiện nhân kia hại tỷ thảm thương như vậy, lúc này ả ta trở về, chúng ta cũng không thể bỏ qua cho ả dễ dàng như vậy”

Nghe thấy cái tên Vân Liệt Diễm, thân thể Vân Mộng Vũ quả nhiên cứng ngắc. Thế nhưng nàng lại thả lỏng rất nhanh.

“Cám ơn muội đã đến nói cho ta biết” Những lời này, Vân Mộng Vũ dường như là cắn răng nói ra.

“Muội chỉ là tới đây để nói cho tỷ biết một tiếng, bây giờ muội phải đi rồi,tỷ tỷ phải bảo trọng đó!” Vân Mộng Dao đứng dậy. Hoàn cảnh như vậy, mộtphút nàng cũng không muốn ở lại đây.

Dứt lời, Vân Mộng Dao cũng không đợi Vân Mộng Vũ đứng lên tiễn mình, đã tự đi ra ngoài.

Đợi đến lúc Vân Mộng Dao rời khỏi, Vân Mộng Vũ mới vỗ mạnh xuống bàn, chiếc bàn đã hóa thành bột phấn.

Vân Liệt Diễm, ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi sao?

Bảy năm rồi, ngươi rốt cuộc cũng đã trở về!

Vân Mộng Vũ siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu chảy racũng không có cảm giác đau. Những thứ này so với thống khổ bị hủy dungnăm đó của nàng thì có là cái gì.

Nàng tàn nhẫn, nhưng nàng không ngờ Vân Liệt Diễm vậy mà còn tàn nhẫn hơn so với nàng. Hủy dung mạo của nàng, không phải khiến cho nàng sống không bằng chết thì chính là cáigì? Bảy năm rồi, cũng bởi vì khuôn mặt không thể ra ngoài gặp người khác này mà nàng đã trở thành một kẻ người không người, quỷ không quỷ. Ở Vân gia, ngoại trừ nhũ mẫu cũng không còn ai nguyện ý đến gần nàng, mà ngay cả mẫu thân ruột thịt của nàng cũng xa lánh nàng. Bây giờ, Vân Mộng Vũxem như cũng đã hiểu rõ cái gì gọi là tình người ấm lạnh rồi.

Bảy năm này chính là khoảng thời gian nàng ngay cả heo chó cũng không bằng. Đến bây giờ đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, cả đời nàycũng đều không thể gả ra ngoài được nữa. Mà tất cả những chuyện này đềudo Vân Liệt Diễm ban tặng. Cho nên, bảy năm này không một khắc nào lànàng không nuôi mộng báo thù, không có một khắc nào là không muốn đemVân Liệt Diễm ra bầm thây vạn đoạn, xả hết tức giận.

Nàng khôngquan tâm cái gì là ‘tà môn tà đạo’, không ngại cái gì là dơ bẩn thấphèn, chỉ cần thứ gì có thể trợ giúp nàng tăng công lực thì nàng đều bấtchấp tất cả. Bảy năm rồi, nàng rốt cuộc cũng đột phá cảnh giới ThiênNhân, hơn nữa còn đạt đến Thiên Chanh cấp. Tuy nhiên, nàng dùng toànnhững phương thức cực đoan, thậm chí đều là những phương pháp hao tổntuổi thọ. Vốn đạt đến cảnh giới Thiên Nhân thì có thể sống lâu hơn trămnăm so với người bình thường, nhưng nàng lại dựa vào phương pháp khôngbình thường, cho nên tuổi thọ của nàng lại chưa bằng một nửa người bìnhthường.

Nói cách khác, có lẽ qua không được vài năm nữa, nàng sẽchết. Cho nên, những năm này nàng đều nuôi ý định tìm Vân Liệt Diễm báothù. Thật không ngờ, ả ta vậy mà lại tự chui đầu vào lưới, thật đúng làđi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức.

Nữ nhân ngu xuẩn Vân Mộng Dao kia thật sự nghĩ rằng Vân Liệt Diễm dễ đốiphó như vậy sao? Tuy nhiên tất cả cũng không quan trọng, quan trọng làVân Liệt Diễm sẽ trở về, mà ngày ả ta quay về chính là ngày chết của ả!

“Ha ha ha…” Trong phòng, quanh quẩn đều là thanh âm cười điên cuồng của Vân Mộng Vũ.

Bảy năm trôi qua với máu và nước mắt, nàng muốn Vân Liệt Diễm trả lại toàn bộ,

***

Tứ vương phủ.

Một đám người ngồi trên bàn cùng nhau ăn cơm, nhân tiện thảo luận những chuyện kế tiếp.

“Lão đại, người thật sự phải giúp đỡ thái tử sao?” Diệp Khuyết không rõ, lão đại đã nói là tuyệt đối sẽ không giúp Thất vương gia, như vậy thì chính là giúp thái tử rồi.

Thế nhưng thái tử cùng lão đại vốn dĩ không có giao tình đặc biệt gì, thậm chí quan hệ của bọn họ còn không bằngvới Hiên Viên Minh nữa.

“Không giúp” Hàn Chỉ đáp rất bình tĩnh.

Hắn tới nơi này không có mang bất kỳ binh lực nào, làm sao sẽ giúp được ai chứ?

“Lão đại, thật ra chỉ cần một câu nói của người thôi, cho dù không có binhlực thì cũng rất có tác dụng đó” Diệp Khuyết nói chính là sự thật. Vớiuy tín của Hàn Chỉ trong lòng quân, chỉ cần hắn há miệng thì tất cả binh lực đều sẽ tự động quay đầu làm thuộc hạ dưới trướng của hắn.

Tuy những quân lính lúc trước đi theo Hàn Chỉ ra chiến trường chết thì đãchết, từ quan thì cũng đã từ quan, nhưng quan hệ giữa bọn họ một khixoắn lại chính là muốn phá vỡ một Đông Thịnh quốc vẫn rất dễ dàng. Thếnhưng chuyện trèo lên ngôi vị hoàng đế này, Hàn Chỉ lại không có mộtchút hứng thú.

“Ngày mai ta tiến cung, chuyện năm đó ta muốn hỏi cho rõ một lần” Hàn Chỉ nghĩ nghĩ, rồi nói.

Lúc này hắn lựa chọn dùng thân phận Tứ vương gia để trở về, không chỉ là vì trợ giúp Vân Liệt Diễm đảo loạn kinh thành này thành một vũng nước, màcòn có một mục đích khác, chính là đến thăm mẫu thân.

Lúc mẫuthân chết, hắn cũng chỉ mới bốn năm tuổi, còn quá nhỏ cho nên có rấtnhiều chuyện cũng không nhớ được. Sau này khi ra biên quan đánh trận,đánh đánh giết giết cũng đã mấy chục năm, chuyện lúc đó hắn cũng chưatừng tìm hiểu. Mà lúc này đã đến đây rồi, nếu không tìm hiểu cho rõ thìchỉ sợ một ngày nào đó hắn sẽ hối hận. Chuyện hắn muốn làm, từ trước đến nay đều không thích dây dưa.

Hơn nữa, hắn cảm thấy dường như có nhiều chuyện rất kỳ lạ.