Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 55: Mộ Tuyết Mang Thai



Gần hai tháng sau.

Kể từ ngày Cố An Hi rời đi, Dịch Cẩn Đình cũng không xuất hiện.

Mọi công việc ở Thịnh Thế đều được xử lý online, Bạch Kim Thượng Uyển hằng ngày chỉ có Dì Hứa đến dọn dẹp rồi quay về, bên kia Tịnh Nguyệt Viên, Mộ Tuyết vẫn ở mãi không rời đi.

Tất cả, trừ Dương Hàn là tâm phúc có thể liên lạc với anh, ngoài ra, không một ai tìm được Dịch Cẩn Đình.

Ngay cả Dương Hàn cũng không biết Dịch Cẩn Đình đang ở đâu.

Mộ Tuyết càng ngày càng ngồi trên đống lửa, cho dù Dịch Cẩn Đình không nói chia tay, nhưng anh lại biến mất, Cố An Hi cũng biến mất, cô ta nhất thời tức giận đến mức vặn vẹo gương mặt.

Cô ta nhanh chóng gọi cho một số điện thoại quen thuộc, sau khi nói chuyện, đôi môi cong lên nụ cười quỷ dị. “Dì…” - Mộ Tuyết ngồi trong xe, do dự nhìn Diệp Minh Châu: “Làm như vậy thật sự có được không?” Tuy mở miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Mộ Tuyết đầy đắc ý. Cô ta mua một kết quả mang thai, giả vờ để Diệp Minh Châu nhìn thấy, bà ấy liền một mực muốn đón cô ta về Dịch gia, lúc này hai người họ đã ngồi trong xe ở sân nhà họ Dịch. Diệp Minh Châu không thể liên lạc được với Dịch Cẩn Đình liền vô cùng tức giận, nhưng hiện tại Mộ Tuyết đã mang thai, bà muốn đưa Mộ Tuyết về nhà chăm sóc và nhanh nhất có thể kết hôn với Dịch Cẩn Đình. “Không có gì là không tốt cả. Con đã mang thai con của Cẩn Đình, con ở một mình sẽ không có ai chăm sóc.” “Nhưng…” - Mộ Tuyết do dự: “Cẩn Đình gần đây quá bận rộn, anh ấy không nói gì, con sợ anh ấy sẽ không vui.” “Con không cần phải lo lắng.” - Diệp Minh Châu nghĩ đến Dịch Cẩn Đình liền tức giận: “Con và hài tử mới là quan trọng nhất, nó nhất định phải có trách nhiệm với con.” “Nhưng còn… ông nội luôn không thích con.” “Con bây giờ trong bụng đang là bảo bối của Dịch gia, ông nội vui mừng không kịp, có gì phải tức giận.” - Diệp Minh Châu an ủi: “Mộ Tuyết, đừng lo lắng, dì sẽ không để con dâu tương lai và cháu nội ở bên ngoài, mọi việc đều có dì ở đây.” Diệp Minh Châu trong lòng thầm tính toán, Dịch Cẩn Đình bây giờ là đang lầm đường lạc lối, cũng may Mộ Tuyết đã mang thai đúng thời điểm. Dù Cẩn Đình bây giờ có nghiêng về phía Cố An Hi cũng không nỡ chia tay Mộ Tuyết, đó chính là vẫn còn yêu, về sau sinh con ra, nhìn thấy con cái, DịcH Cẩn Đình chắc chắn sẽ có cái nhìn khác. “Dì..”- hai mắt Mộ Tuyết đỏ lên, nước mắt lập tức tràn ra, đôi mắt mờ đi: “Dì thật tốt với con, có lẽ kiếp trước con đã làm được chuyện tốt, mặc dù kiếp này con không có ba mẹ, nhưng Dì đối với con thật không khác gì mẹ ruột.” Diệp Minh Châu vỗ vỗ vào mu bàn tay: “Được rồi, đừng khóc, dì đưa con vào nhà.” Hai người tiến vào phòng khách, lúc này trong phòng khách, Dịch lão gia tử cùng Lục Đình Phong đang ngồi xem phim hoạt hình, lâu lâu hai ông cháu lại phá lên cười. Lúc này, chợt nhìn thấy Diệp Minh Châu và Mộ Tuyết đi vào, vẻ mặt lập tức trở nên không vui. Diệp Minh Châu vẫn là e sợ Dịch lão gia tử, nhưng sự quyết tâm của bà cao hơn. Mộ Tuyết yếu ớt đứng sau lưng Diệp Minh Châu, cô ta rất ghét lão già này, nếu ông ta chết sớm một chút, cô ta đã gả vào Dịch gia từ lâu, ông ta lại vô cùng yêu thích Cố An Hi, càng khiến Mộ Tuyết ghen ghét hơn. Tuy nhiên cô ta vẫn làm một mặt cung kính lễ phép: “Ông nội, chào ngài.” Lục Đình Phong nghe thấy giọng nói liền quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nhìn Mộ Tuyết đến nhà, cậu cũng không vui. “Diệp Minh Châu.” - Dịch lão gia tử bất mãn nhìn Diệp Minh Châu: “Cô mang cô ta đến đây làm gì?” “Từ hôm nay Mộ Tuyết sẽ chuyển đến nơi này.” - Diệp Minh Châu không do dự nói. “Vớ vẩn.” - Dịch lão gia tử tức giận hét lên. “Con không nói đùa.” - Diệp Minh Châu giọng điệu rất cung kính, nhưng cũng không chút nhượng bộ: “Ba, Mộ Tuyết đang mang thai.” Đôi mắt đục ngầu do thời gian lộ ra vẻ nghi ngờ mãnh liệt. Diệp Minh Châu nắm lấy tay Mộ Tuyết nói: “Mộ Tuyết mang thai, là con của Cẩn Đình.” Lục Đình Phong nghe và hiểu được mọi chuyện, Mộ Tuyết nói có thai với cậu? Vậy mỹ nhân phải làm sao? Mỹ nhân có phải vì chuyện này mà bỏ đi không? cậu đã dặn nhóc nói với ông cố, mỹ nhân chỉ đi du lịch, nhưng bây giờ phải làm sao đây. Dịch lão gia tử cho người làm đưa Lục Đình Phong đi lên lầu. Qua một hồi lâu hừ lạnh: “Đứa bé này mặc kệ có phải của Cẩn Đình hay không, Dịch gia đều không muốn.” Hai mắt Diệp Minh Châu trừng lớn: “Ba, ba đang nói cái gì vậy?” “Cô ta không phải vợ của Cẩn Đình, cô ta dùng thân phận gì để sinh con cho Dịch gia? Huống hồ, không chắc chắn đứa trẻ này có phải của Cẩn Đình hay không?” Diệp Minh Châu hoàn toàn tức giận: “Ba, con luôn tôn trọng ba. Ba luôn dạy con phải sống nhân hậu và rộng lượng. Còn ba thì sao, sao ba lại nói những lời như vậy?” Dịch lão gia tử không chút động tâm, Mộ Tuyết liền bật khóc, quỳ xuống dưới chân Dịch lão gia tử ôm mặt khóc: “Ông nội, con biết người không thích con. Nhưng con và Cẩn Đình là yêu nhau thật lòng, đứa bé này là của con và anh ấy, ông nội, ngài không thể nói như vậy được. Nếu ông nội không thể chấp nhận được, con có thể rời đi, nhưng con sẽ giữ lại đứa trẻ này. Đứa trẻ này là của con, không ai có quyền định đoạt. Con cũng sẽ vĩnh viễn không nói cho nó biết cha của nó là ai.” “Mộ Tuyết.” - Diệp Minh Châu hoảng sợ muốn kéo Mộ Tuyết đứng lên. Mộ Tuyết không muốn khóc lớn: “Ông nội, con không thể sống nếu không còn đứa trẻ này.” “Ba, ba không thể tuyệt tình như vậy được.” Dịch lão gia tử cảm thấy huyết áp tăng vọt, giống như khó thở. Nhưng ông tận lực bình tĩnh lại: “Cẩn Đình ở đâu, gọi nó về nhà ngay lập tức.” Mọi người cố gắng liên lạc nhưng đều thất bại, dù là đã gọi cho Dương Hàn nhưng vẫn không tìm được người. “Hừ… nó không về đây mà xem những chuyện tốt từ nó mà ra, bây giờ trốn biệt tăm, thật là thằng khốn nạn.”- Dịch lão gia tử tức giận mắng. Diệp Minh Châu không nhịn được mà nói: “Ba, Mộ Tuyết và Cẩn Đình tình cảm tốt như vậy, đứa trẻ này sao có thể không phải là của Cẩn Đình.” Dịch lão gia tử lạnh lùng liếc nhìn Diệp Minh Châu, rồi nói với Mộ Tuyết: “Bây giờ vẫn chưa liên hệ được với Cẩn Đình, hôm nay đã trễ rồi, cô có thể lưu lại, nhưng bắt buộc phải rời đi vào ngày mai. Chúng ta sẽ thảo luận khi Cẩn Đình trở về. Nếu nó muốn đứa trẻ này, Dich gia chúng tôi có thể nuôi nó, thế nhưng Cẩn Đình không muốn… Mộ tiểu thư, tôi không thể để cô sinh ra đứa trẻ này.” Mộ Tuyết run lên, toàn thân tức giận như muốn phát điên, nhưng cô phải khống chế cơn tức giận. “Ba.” - Diệp Minh Châu không đồng ý: “Ba sao có thể như vậy được.” Dịch lão gia tử hừ lạnh bỏ lên phòng. Diệp Minh Châu cho Mộ Tuyết vào phòng của Dịch Cẩn Đình, sau đó liền hết lời an ủi Mộ Tuyết dàng khóc lóc như mưa. Cho đên khi nhìn thấy Mộ Tuyết nhắm mắt ngủ mới phiền muộn đi ra ngoài. Nghe tiếng đóng cửa, đôi mắt yếu ớt khi nãy liền trở nên nham hiểm và hung ác. Lão già đáng chết đó lại nhẫn tâm đến như vậy? Nhưng ông ta càng không muốn, cô lại càng muốn đạt được. Bây giờ cô không đơn giản là muốn đoạt tất cả mọi thứ của Cố An Hi nữa, cô ta càng muốn càng nhiều hơn, ví dụ như - Dịch gia. “Dịch tổng, Dịch lão gia tử đang tìm anh.” - Dương Hàn gọi điện cho Dịch Cẩn Đình liền nói.

“Có chuyện gì sao?” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt lên tiếng.

“Giọng của Dịch lão gia tử rất tức giận, cũng không nói cái gì. Nhưng có lẽ liên quan đến việc Mộ Tuyết báo có thai, Diệp phu nhân chiều nay đã đưa cô ấy về Dịch gia.” - Dương Hàn vẫn nhận lệnh theo dõi nhất cử nhất động của Mộ Tuyết.

“Mang thai.” - Giọng Dịch Cẩn Đinh đầy giễu cợt: “Xem ra cô ấy quyết tâm muốn bước chân vào Dịch gia bằng mọi cách.”

“Vâng, Dịch tổng, anh cứ để như vậy sao, có nên công bố sự thật không?” - Dương Hàn thắc mắc.

Dịch Cẩn Đình đưa tay lên ly rượu đỏ trên bàn, căn phòng đắm chìm trong bóng tối, chỉ le lói màu đỏ của đầu thuốc lá đang di chuyển từ bàn tay lên miệng anh, hít một hơi, đôi môi cong lên: “Tìm được tung tích của Cố An Hi chưa?”

Nữ nhân vô lương tâm đó, đã rời đi hai tháng không chút tung tích, cũng là hai tháng Dịch Cẩn Đình đắm chìm trong tuyệt vọng.

Tìm kiếm cô một cách bất lực, anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực đến như vậy.

Lâm Tiêu nói, mẹ cô ấy vẫn còn ở Hải Sơn, nên cô ấy sẽ nhanh trở về, nhưng anh phải đợi cô ấy đến khi nào đây.

“Dịch tổng, Cố An Hi đó giống như bọt nước, tan đi không còn chút giấu vết.” - Dương Hàn thở dài, sau đó muốn lấy lại tinh thần cho ông chủ liền nói: “Đúng, bên thám tử đã có chút thông tin… họ đã đưa một tên vào diện tình nghi chính là kẻ năm đó hành hung anh.”

Dịch Cẩn Đình hai mắt nheo lại, thở ra làn khói trắng, không khí vô cùng độc hại: “Tốt, tiếp tục điều tra.”

Gần đây Dương Hàn cho anh rất nhiều thông tin về quan hệ giữa Mộ Tuyết và Hàn Minh Hiên.

Hai người bọn họ là bạn của nhau cùng lớn lên ở trại trẻ mồ côi, sau này cũng chỉ hai người liên lạc mật thiết với nhau.

Hàn Minh Hiên gia nhập Cố thị, Mộ Tuyết cố tình tiếp cận và trở thành bạn thân của Cố An Hi.

Chắc chắn có vấn đề, chỉ là anh chưa điều tra được vấn đề nằm ở đâu.

“Dương Hàn, động thủ đi.”

Dương Hàn ngắt máy, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.

Bóng tối đang che khuất đi người đàn ông ngồi trên sô pha, tay cầm ly rượu đỏ, tay cầm điếu thuốc còn đang cháy. Toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo cô độc, bao trùm anh là nổi nhớ và sự ân hận.

Uống cạn một ly rượu, Dịch Cẩn Đình đứng lên, đi vào phòng tắm, tắm sạch sẽ, mặc lên một bộ vest sang trọng rời khỏi khách sạn.

Dịch Cẩn Đình quay lại nhà họ Dịch đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Hai tháng không gặp, gương mặt anh gầy đi rất nhiều, lộ ra chiếc cằm ngày càng nhọn hơn.

Lúc này chỉ có Diệp Minh Châu đang ở bếp, đích thân chưng yến để bồi bổ cho con dâu tương lai và cháu nội.

Nghe thấy tiếng động cơ xe liền đi ra ngoài, nhìn thấy Dịch Cẩn Đình liền bật khóc, đã gần hai tháng đứa con trai này dọa bà một trận rồi như mất tích…

“Cẩn Đình, con về rồi.” - Diệp Minh Châu xúc động.

“Ừm, mẹ vẫn khỏe chứ.” - Dịch Cẩn Đình nhìn Diệp Minh Châu hỏi: “Nghe nói ông nội gọi con về?”

Diệp Minh Châu nghe vậy liền vội nói: “Gần đây con đi đâu, vì cái gì không liên lạc với mẹ, ngay cả Mộ Tuyết con cũng bỏ mặc. Con biết không, Mộ Tuyết có thai rồi, Cẩn Đình, con sắp làm ba rồi, con có vui vẻ không?”

“Phải không?” - Dịch Cẩn Đình lạnh nhạt, không chút biểu cảm: “Ông nội gọi con về vì chuyện này à?”

Diệp Minh Châu thấy thái độ thờ ơ của Dịch Cẩn Đình liền không vui: “Con không vui?”

Dịch Cẩn Đình lắc đầu: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, con lên lầu chào ông nội.”

Nhìn bóng lưng Dịch Cẩn Đình đi lên lầu, Diệp Minh Châu có chút lo lắng trong lòng.

Lúc này, Mộ Tuyết ở trong phòng, bị một tin nhắn nặc danh làm cho tỉnh ngủ, toàn thân run rẩy lợi hại.

Đoạn video đêm đó giữa cô ta và Dịch Cẩn Đình bị ghi lại, người gửi tin nhắn đòi 50 tỷ tiền chuộc.

50 tỷ, cô ta là diễn viên nhưng cô ta không có kinh doanh. Cô ta cũng không có nhiều tiền đến như vậy, Mộ Tuyến nghiến răng nghiến lợi, đoạn video này phát tán, Dịch Cẩn Đình sẽ biết đêm đó căn bản anh ta không có chạm vào cô, và việc có thai cũng là giả.

Dịch Cẩn Đình… vì cái gì sau đêm đó luôn lạnh nhạt, không hề chạm vào cô bất cứ lần nào.

Bên kia cho cô môt ngày, nếu không chuyển tiền liền tung video lên mạng… còn hỏi cô mua lại vị trí Dịch phu nhân với 50 tỷ không phải bọn chúng quá nhân từ.

50 tỷ… Mộ Tuyết tái xanh cả mặt.

Đang suy nghĩ không biết làm cách nào, Diệp Minh Châu bên ngoài gõ cửa rồi đi vào, nhìn thấy sắc mặt Mộ Tuyết không tốt liền quan tâm: “Sao vậy, con khó chịu sao?”

Mộ Tuyết lắc đầu, giọng yếu ớt: “Dì, con không sao.”

“Cẩn Đình trở về rồi, chuẩn bị một chút rồi đi xuống dưới nhà. Dì tin, Cẩn Đình sẽ bảo vệ con của nó.”

Mộ Tuyết ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng loạn không thôi.

Lúc cô ta xuống lầu, Dịch lão gia tử đang ngồi cùng Dịch Cẩn Đình ở phòng khách, sắc mặt Dịch lão gia tử vô cùng không tốt.

“Được rồi, nếu đã có đủ mặt nơi này, Cẩn Đình… con nói đi, chuyện này con quyết định thế nào?” - Dịch lão gia tử lên tiếng.

Dịch Cẩn Đình đưa mắt liếc nhìn Mộ Tuyết đang đứng bên cạnh mẹ mình: “Nếu thật sự đã mang thai, thì cứ như vậy sinh ra thôi.”

Diệp Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, bà tin con trai mình sẽ không phải loại tàn nhẫn…

“Ba, ba đã nghe Cẩn Đình nói rồi. Nếu đứa bé không phải của Cẩn Đình, sao nó có thể cho phép sinh ra.” - Diệp Minh Châu đắc ý: “Tiếp theo là chúng ta nhanh chóng làm thủ tục ly hôn Cố An Hi kia, rước Mộ Tuyết về Dịch gia.”

“Câm miệng.” - Dịch lão gia tử gầm lên.

Dịch Cẩn Đình chỉ cười cười: “Cưới Mộ Tuyết, cũng không phải là không thể.”

Mộ Tuyết nghe vậy liền cực kỳ hưng phấn, xem ra cô ta giả mang thai là quyết định không hề sai lầm.

Tiền kia, cô sẽ tìm cách.

“Cẩn Đinh, con nói nhảm cái gì? Con xem An Hi là gì?” - Dịch lão gia tử tức giận.

Thằng nhóc này sáng sớm đã tìm đến ông, không đầu không đuôi chỉ nói hãy tin tưởng nó, nó nhất định sẽ theo ý ông, không bao giờ ly hôn.

Dich Cẩn Đình nhìn vào bụng Mộ Tuyết nói: “Ông nội luôn nghi ngờ đứa bé kia không phải con của tôi, vậy em cứ sinh nó ra, để ông nội làm xét nghiệm, nếu chính xác là con của tôi, tôi chắc chắn sẽ cưới em về Dịch gia.”

Mộ Tuyết bị cái nhìn của Dịch Cẩn Đình làm cho ớn lạnh, giống như muốn xuyên qua bụng rỗng của cô ta: “Cẩn Đình, anh không tin em sao?”

“Mộ Tuyết, em có gì phải chột dạ? Nếu em chắc chắn đứa bé là con cháu nhà họ Dịch, vị trí Dịch phu nhân kia, không ai có thể tranh với em.”

Mộ Tuyết mím môi, nếu cô ta không đồng ý, bọn họ sẽ nghi ngờ cô chột dạ.

Sau đó bày ra một vẻ mặt ủy khuất, vành mắt đỏ ửng: “Cẩn Đình, nếu đó là điều anh muốn… em sẽ nghe lời anh.”

Diệp Minh Châu thở dài, tuy chuyện này ủy khuất cho Mộ Tuyết, nhưng đó cũng là một lời hứa rằng tương lai Cố An Hi chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Dịch gia.

Dịch Cẩn Đình đứng lên chào ông nội muốn rời đi, Mộ Tuyết nhanh chóng muốn ôm lấy cánh tay của anh nhưng bị anh nghiêng qua một bên tránh né.

“Còn có, Tịnh Nguyệt Viên tôi đang cho người sửa chữa, mẹ tôi sẽ tìm cho cô một nơi dưỡng thai thật tốt, có đúng không mẹ?” - Dịch Cẩn Đình nhìn Diệp Minh Châu hỏi.

Diệp Minh Châu mím môi, Dịch lão gia tử đã nói không cho phép Mộ Tuyết ở trong Dịch gia, con trai lại nói như vậy, bà làm sao mở miệng.

Không đợi Diệp Minh Châu đáp, Dịch Cẩn Đình đi ra đến cửa, thấy quản gia Vương liền lạnh giọng: “Tẩy rửa lại phòng ngủ cho tôi, không biết tôi không thích người khác bước vào phòng tôi sao?”

Lời nói của Dịch Cẩn Đình khiến Diệp Minh Châu định chạy theo Dịch Cẩn Đình nói chuyện liền ngơ ngác… con trai của bà ta, xem ra đã bị Cố An Hi cho ăn phải thứ gì.