Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 47: “Cố An Hi, ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”



Tan tầm sau một ngày làm việc quá sức, như người khác phải trốn tránh xem cái tin tức đó, còn cô là phải đối diện với nó.

Buổi trưa, trước khi về ông nội nói Dịch Cẩn Đình phải đưa đón cô đi làm, tối phải về nhà với cô, Cố An Hi tất nhiên không có chút tin tưởng Dịch Cẩn Đình sẽ làm theo, lúc này anh ta chắc chắn phải chạy đến an ủi Mộ Tuyết của anh ta thì đúng hơn.

Nghĩ vậy, tan ca Cố An Hi trực tiếp đón taxi rời đi, nhưng cô chán nản không muốn về nhà, cô đi đến bệnh viện thăm mẹ.

Cũng may mẹ cô cũng chưa nghe thấy tin tức gì, gần đây dì Hứa chăm sóc nên mẹ cô sức khỏe tốt hơn rất nhiều, đã có thể tập vật lý trị liệu đi lại. Bác sĩ Vương cũng nói, mẹ cô sẽ sớm có thể xuất viện về nhà tịnh dưỡng.

Nhà?

Nghĩ đến nhà, trong lòng cô có chút chua xót, cô và mẹ dường như không có nhà.

Bạch Kim Thượng Uyển kia, cô tất nhiên sẽ rời đi sau ly hôn.

Dù là hôm nay ông nội nói như vậy, cô vẫn muốn ly hôn càng sớm càng tốt.

Đến tối, Cố An Hi mới quay về Bạch Kim Thượng Uyển, vào nhà, cô tháo giày, đi thẳng lên lầu mà không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng bên ngoài mò mẫm đi theo thói quen.

Đi được vài bước, cô hoảng hốt nhìn bóng đen ở phía trên cầu thang, lúc này cô không thể bật đèn, cho nên chỉ nhìn thấy một mảng đen tối.

Cố An Hi hét lên: “Aaaaaaa….có ma…”

“Cố An Hi, cô gào cái gì?”

Dịch Cẩn Đình không vui nhìn Cố An Hi, anh buổi chiều tan ca liền cố ý đi qua phòng PR tìm cô cùng về, cuối cùng cô không còn ở văn phòng, cuối cùng anh một mình chạy về Bạch Kim Thượng Uyển cũng không tìm được cô, anh định gọi điện thoại hỏi cô ở đâu, nhưng nhớ lại chuyện buổi trưa, lại không dám gọi.

Thế là anh ở trong nhà chờ đợi cô, thật sự giống như thằng ngốc đứng ở cửa sổ nhìn xuống đường, đứng đến tê rần hai chân, mới nhìn thấy cô chậm rãi đi bộ về.

Vì không muốn cô nhìn thấy hành vì ngu ngốc của mình, Dịch Cẩn Đình vội vàng rời khỏi cửa sổ trên lầu, nhưng vừa đi tới cầu thang thì cô đã mở cửa bước vào, anh không thể tỏ ra vội vàng, sợ bị cô nhìn thấy anh chột dạ.

Cho nên anh quyết định đứng ở cầu thang, thấy cô không bật đèn, anh thậm chí còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, kết quả cô vừa nhìn thấy đã gào lên có ma, thật tức chết anh.

Nghe giọng nói của Dịch Cẩn Đình, Cố An Hi không gào lên nữa, nghi hoặc nói: “Dịch Cẩn Đình?”

Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại: “Gọi nhị ca.”

Cố An Hi nghĩ nghĩ, anh quay về có lẽ vì ông nội ép buộc, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: “Sao anh lại ở đây? Vả lại sao anh không mở đèn? Anh muốn hù chết tôi à?”

Dịch Cẩn Đình tức giận bật cười: “Cố An Hi, tôi còn chưa hỏi cô tại sao bây giờ mới về, cô còn dám hỏi tôi? Tôi lại phải nhắc cho cô nhớ à, đây là nhà tôi mua, tôi muốn quay về liền quay về, tôi muốn bật đèn hay tắt đèn là quyền của tôi, cô có ý kiến à?”

Cố An Hi chỉ cười: “Tôi có thể có ý kiến gì? Chỉ là tôi đang thắc mắc sao anh lại ở đây? Không đi tìm Mộ Tuyết của anh à?”

Dịch Cẩn Đình hít một hơi thật sâu, nữ nhân vô lương tâm này khiến anh thật khó chịu, phổi như bị nghẹn ứ. Vợ người khác muốn trói chặt chồng mình, sợ không cẩn thận chạy mất, còn cô lại muốn đẩy anh đi.

Càng nghĩ càng giận, anh thật sự đã nói: “Cố An Hi, cô điên rồi sao, cô kêu tôi đi tìm Mộ Tuyết sao?”

Cố An Hi bĩu môi: “Anh làm như tôi nói anh đừng đi thì anh sẽ không đi vậy.”

“Nếu không phải do ông nội ép tôi trở về, cô nghĩ tôi muốn trở về à.” - Dịch Cẩn Đình tức giận rống lên như vậy. Thế nhưng sau khi gào xong, anh lại cực kỳ hối hận. Mẹ nó, nói cái mẹ gì cũng được, tại sao lại nói ra lời đó… ngay lúc này anh hận không thể cắn lưỡi một cái vì sự ngu ngốc của mình.

“Không quan trọng, anh có thể đi. Về phía ông nội, tôi sẽ giúp anh giấu, cho nên…” - Cô ngừng lại một chút lại nói: “anh có thể đi tìm Mộ Tuyết của anh ngay bây giờ.”

Cô biết anh bị ông nội ép đến, cho nên hiện tại cũng biết anh khó chịu đến mức nào.

Dịch Cẩn Đình muốn gào lên, cô đang nói cái quái gì vậy? Nhưng nhớ đến buổi trưa cô quỳ xuống cầu xin ông nội cho ly hôn, anh sợ đến mức không dám mở miệng.

Thấy Dịch Cẩn Đình còn chưa đi, Cố An Hi lười nói nhảm với anh ta, đi lên lầu, lách qua người anh, thái độ cực kỳ lạnh lùng. Cho dù là không có mở đèn, Dịch Cẩn Đình đều cảm nhận rõ ràng sự xa cách này.

Anh nghiến răng nghiến lợi đi theo sau lưng cô lên lầu: “Cố An Hi, cô đã đi đâu vậy? Tại sao không đợi tôi cùng về?”

Cố An Hi đang đi không khỏi dừng chân lại, không khỏi nở một nụ cười mỉa mai.

Cô mà đợi anh ta đi về cùng thì chứng minh não cô có vấn đề à? Mà bây giờ xem ra não của anh ta mới là có vấn đề. Quan hệ của cô và anh như thế nào anh ta không phải quá rõ ràng sao? Hừ… đợi anh ta cùng về, thật hài hước?

Anh ta chắc chắn sẽ không đưa cô về, thậm chí anh ta sẽ chế nhạo cô nếu cô thật sự đợi.

Thấy cô không trả lời, Dịch Cẩn Đình tức giận nói: “Cố An Hi, tôi hỏi cô không nghe thấy sao?”

Cố An Hi không quay người lại chỉ đáp: “Dịch Cẩn Đình, tôi biết anh trở về là do bị ông nội ép, đây không phải là ý của tôi. Cho nên, anh không cần cắn mãi châm chọc tôi không buông. Tôi đã nói ngay bây giờ anh có thể đi tìm Mộ Tuyết của anh, tôi sẽ không nói với ông nội.”

Dịch Cẩn Đình: “…”

Mộ Tuyết, Mộ Tuyết… cô ấy có thể đừng nhắc đến cái tên đó trong cuộc nói chuyện của họ có được không?

Anh trở về không phải vì ông nội ép, sau chuyện đêm qua, lòng anh loạn như tơ vò, anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào?

Vậy mà Cố An Hi thì sao, cô ấy nhìn thấy anh liền có biểu hiện gì? Cô ấy không hề tức giận, giống như một kẻ ngoài cuộc không liên quan, thậm chí còn muốn rời đi, muốn ly hôn để nhường chỗ lại cho Mộ Tuyết.

Nếu là trước kia, anh sẽ cho rằng cô thật biết điều, thế nhưng lúc này anh hoảng sợ, anh là chồng của cô, vậy mà cô một mực đẩy anh cho người phụ nữ khác.

“Cố An Hi, tôi đã nói sức khỏe ông nội không tốt, cô lại nhắc đến việc ly hôn với ông nội, vả lại chuyện của chúng ta, ai cho phép cô định đoạt, tôi mới là người có quyền định đoạt.”

“Vậy anh muốn cái gì?” - Cố An Hi nghe lời này, có chút kích động quay người lại: “Anh muốn tôi phải thế nào đây? Anh và Mộ Tuyết ân ái mặn nồng, chẳng lẽ còn muốn tôi chúc phúc? Anh yêu Mộ Tuyết, tôi biết, tôi cũng biết anh không muốn tôi nói chuyện ly hôn với ông nội, nhưng tôi biết phải làm gì đây?”

“Anh không muốn kết hôn với tôi, anh hận tôi, anh ghét tôi, tôi đều có thể lý giải được, nhưng anh đang làm cái quái gì vậy? Anh thậm chí không thể nhịn được cho đến khi chúng ta chính thức ly hôn à, dù sao tin tức cũng lộ ra, bây giờ chúng ta ly hôn, anh và Mộ Tuyết của anh sẽ danh chính ngôn thuận, không đúng sao?”

Chết tiệt, ly hôn cái cmn chứ ly hôn.

Dịch Cẩn Đình hét lớn: “Ai nói tôi muốn ly hôn.”

Trước đây là anh muốn ly hôn, nhưng bây giờ, không muốn…

“Không muốn.” - Cố An Hi cười lạnh: “Vậy anh muốn Mộ Tuyết của anh bị gọi là Tiểu tam à?”

Dịch Cẩn Đình trầm mặc…

Nụ cười trên môi Cố An Hi càng rạng rỡ hơn, nhưng ánh mắt vô hồn, cô thật sự là một kẻ thất bại, hết lần này đến lần khác không thể khống chế được tình yêu dành cho anh, chính vì sự ngu ngốc đó mà phải chịu một đòn đau đớn như hiện tại.

Chỉ là, lần này cô thật sự tuyệt vọng.

Nhưng cô nhận ta, sau nỗi buồn và tuyệt vọng, sự nhẹ nhõm sẽ đến.

Nếu vĩnh viễn không có được, bằng không thì để cho anh ấy tự do, cũng là một hình thức khoan dung cho bản thân mình.

“Dịch Cẩn Đình.” - Cố An Hi nhẹ nhàng thở ra: “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi.”

Hai người ngồi vào ghế sô pha ở phòng khách, đèn đã mở sáng trưng cả căn biệt thự.

“Không phải có chuyện muốn nói à?” - Đợi một lúc lâu không thấy cô lên tiếng, anh không nhịn được hỏi.

“Chuyện đó, anh nên suy nghĩ một chút.” - Cố An Hi nhẹ giọng.

Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại: “Chuyện đó?”

Cố An Hi mím môi, sau đó nhìn anh nói: “Là… ly hôn.”

“Cố An Hi, lời tôi nói cô xem như gió thoảng mây trôi?” - Dịch Cẩn Đình tức giận nói.

“Không.” - Cô lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Anh và Mộ Tuyết… đã ở bên nhau ba năm phải không? Cuộc hôn nhân của tôi và anh chỉ là một sự cố, cô ấy chắc hẳn sẽ hiểu được. Bây giờ tin tức bị lộ ra, tôi nghĩ anh cũng không không muốn bỏ mặc cô ấy phải không? Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là chúng ta ly hôn, anh và cô ấy mới có thể từ người yêu thành người nhà.”

“Chuyện đó không cần cô phải bận tâm.” - Dịch Cẩn Đình không vui nói: “Cô từ khi nào tốt bụng như vậy, còn ngóng trông tôi và cô ấy trở thành người nhà.” - gương mặt anh có vẻ cười, nhưng trong lòng lửa giận đã ngập tràn thiêu đốt.

“Điều đó tốt cho anh, anh có thể ở bên cạnh người anh yêu, thoát khỏi tôi, người anh chán ghét.” - Cô thật sự mệt mỏi, không muốn chờ đợi thêm nữa, ông nội không đồng ý, nhưng cô tin khi cô và Dịch Cẩn Đình quyết tâm, sẽ có thể làm được: “Tôi sẽ ly hôn rời đi không cần bất cứ tài sản gì của Dịch gia, chỉ cầm đi Cố thị.”

“Muốn ly hôn?” - Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Muốn trốn thoát tôi?”

“Không phải trốn thoát, tôi cảm thấy…”

“Cố An Hi, ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

Cố An Hi sững sờ, không thể tin được nhìn anh, anh ta không muốn ly hôn sao?

“Lần này anh không vui vì tôi nói đến chuyện ly hôn trước à? Vậy… bây giờ anh chủ động nói muốn ly hôn với tôi đi.”

Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến anh tức giận, cô thật sự muốn ly hôn sao?

“Tôi đã nói không ly hôn, cô không nghe thấy sao?”

Cố An Hi cắn răng: “Không ly hôn? Vậy Mộ Tuyết của anh phải làm sao?”- Thật sự cô chẳng quan tâm Mộ Tuyết có tiểu tam hay không, chỉ là cô không muốn đối diện với một người không yêu mình suốt cuộc đời.

“Tôi đã nói rồi, đó là chuyện cô không cần bận tâm.”

“Anh không phải yêu cô ấy sao? Cô ấy không phải bạn gái anh sao? Anh trơ mắt để cô ấy làm tiểu tam à?”

Dịch Cẩn Đình cau mày, đột nhiên không biết nên nói cái gì, trong lòng phiền muộn.

Mộ Tuyết từng cứu anh, nhưng anh đã nhận ra cảm kích không phải là tình yêu.

Anh cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho Cố An Hi trước kia chưa từng biến mất, nó chỉ kìm nén thật sâu trong trái tim vì hận cô, nhưng từ khi cô quay lại, nó lại một lần nữa nảy mầm trong lòng anh.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm nói ra, anh vừa ngủ với Mộ Tuyết, lại đi nói yêu cô… anh sẽ thành bộ dạng gì.

Anh không thể buông Cố An Hi, nhưng còn Mộ Tuyết bên kia, anh không biết phải làm sao, anh vừa mới ngủ với cô, lại liền nói chia tay, anh sẽ trở nên vô cùng khốn nạn.

Anh rối bời, chán nạn, tự hận bản thân mình uống rượu đến mức không còn tỉnh táo.

Cố An Hi nghi hoặc nhìn Dịch Cẩn Đinh, chậm rãi nói: “Anh không muốn ly hôn với tôi, lại muốn ở bên cạnh Mộ Tuyết?”

Đó là gười đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, cô cảm thấy anh chính trực thiện lương, là một người đàn ông ưu tú nhất trên thế giới này, không ngờ… anh ta cũng giống rất nhiều người đàn ông tầm thường khác, là một dạng cặn bã.

“Dịch Cẩn Đình, anh thật sự quá buồn cười? Không nói Mộ Tuyết có nguyện ý hay không? Riêng tôi không muốn. Anh không muốn phật lòng ông nội nên trói buộc tôi, anh cũng không muốn từ bỏ Mộ Tuyết. Anh đang nghĩ anh ở thời phong kiến có tam thê tứ thiếp sao?”

“Cố An Hi, cô không mở miệng, tôi cũng không nói cô câm.”

“Nhưng tôi sẽ không.”- Thái độ Cố An Hi trở nên kiên quyết.

Dịch Cẩn Đình phiền não vò đầu bức tóc: “Vậy cô nghĩ tôi phải làm sao đây?”

“Chúng ta ly hôn.” - Cô bình tĩnh nói: “Về phần ông nội, nếu cả hai đều nói không thể sống với nhau, ông cũng sẽ không thể phản đối. “

Dịch Cẩn Đình nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố An Hi: “Cố An Hi, cô bị điếc à, tôi đã nói là tôi không ly hôn.”

“Vậy anh muốn làm gì, Dịch Cẩn Đình, anh đừng quá đáng.”

Anh quá đáng? Anh quen cô bao nhiêu năm? Anh đã yêu cô bao nhiêu năm? Sự oán hận kia cũng không kiểm soát được trái tim chết tiệt của anh. Bây giờ anh có thể làm gì? Để cô rời đi? Anh không phải là người tốt đến như vậy? Đời này, anh sẽ trói buộc cô ở bên cạnh anh cả đời.

Cố An Hi hất cằm khiêu khích: “Anh không muốn ly hôn? Hay là do anh đột nhiên yêu tôi mất rồi?”

Hai mắt Dịch Cẩn Đình lóe lên, trong lòng run lên hoảng sợ: “Tôi…”

“Tất nhiên không có, vậy vì cái gì khồn chịu ly hôn?” - Cố An Hi nhếch môi, trong mắt đầy sự khinh bỉ: “ Dịch Cẩn Đình, hay là anh muốn ngủ với tôi?”

Lời nói táo bạo của cô khiến anh nhìn cô chằm chằm.

“Không muốn?” - Cô tiếp tục hỏi.

Anh cười nhạo một tiếng, sau đó đứng dậy hướng về phía cô đang ngồi.

Cố An Hi hai mắt mở to, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh càng ngày càng gần hơn, trên mặt vẫn còn tia ý cười.

“Cô có muốn ngủ với tôi không?”

Trái tim cô đập thình thịch, lông mi run rẩy.

Anh ta… muốn làm gì?

“Hửm?” - Anh nhếch khóe môi, mỉm cười tiến lại gần cô hơn: “Tối nay thế nào?”

Vì quá gần nên hơi thở của anh phả vào mặt cô, nóng bức.

Gương mặt cô đỏ ửng, nhất thời quên đi phải nói gì, chỉ trơ mắt nhìn anh ngày càng gần hơn, gần hơn…

Anh đưa tay ôm lấy vai cô, tay còn lại nhè nhàng đặt lên má cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay anh khô ấm, có chút thô, xuyên thấu trái tim đang run rẩy của cô.

Đột nhiên, nụ hôn của anh rơi xuống trên môi cô, rất ôn nhu nhẹ nhàng mà quyến luyến.

“CHÁT.”

Một tiếng tát tai vang lên, vọng khắp phòng khách yên ắng.

Dịch Cẩn Đình sửng sốt, cau mày nhìn người phụ nữ vừa tát anh.

Cố An Hi nắm chặt bàn tay tê dại của mình: “Dịch Cẩn Đình, đừng đến gần tôi, cùng… đừng làm như vậy với tôi, tôi ngại bẩn.”

Anh nghe xong, sắc mặt đột nhiên tối sầm, trong mắt tràn đầy tà ác: “Cô nói cái gì?”