Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 38: Sẽ Không Tự Ảo Tưởng




Lúc Cố An Hi đi xuống, đã nhìn thấy Dịch Cẩn Đình ngồi đợi ở bàn ăn, trên bàn có sẵn hai phần ăn dọn sẵn, Cố An Hi đi tới, ngồi xuống đối diện Dịch Cẩn Đình.

“Có gì muốn giải thích không?” - Dịch Cẩn Đình liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt hỏi.

Cố An Hi biết không thể thoát được, chỉ đành nhận lỗi: “Chuyện hôm qua là do tâm trạng tôi không tốt nên mới hành động như vậy, thật xin lỗi.”

Cô nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Đêm qua không phải anh đi tìm Mộ Tuyết sao, sao anh lại đi cùng tôi?”

“Cô nghĩ thử xem, đêm qua xảy ra chuyện gì?” - Dịch Cẩn Đình lắc đầu: “Được rồi, ăn đi.”

Cả đêm hôm qua, nghĩ tới chỉ muốn bóp chết con ma rượu trước mặt.

Hai người duy trì yên lặng trong bữa ăn, nghỉ lại, kết hôn một thời gian, đây là lần đầu tiên cô đến nơi anh sống, lại có thể yên bình ăn sáng một bữa với Dịch Cẩn Đình.

Ăn xong, Dịch Cẩn Đình lạnh lùng ngồi hút thuốc ở phòng khách, đợi Cố An Hi dọn dẹp xong, nhàn nhạt nói: “Sắp tới cô dự tính thế nào?”

“Nhị ca, anh muốn ly hôn sớm hơn dự định à?” - Cố An Hi có chút run rẩy, có lẽ Dịch Cẩn Đình biết sự thật, nhưng dư luận và ba mẹ anh đều cho rằng cô là con hoang, nổi nhục đó Dịch Cẩn Đình sao có thể vì cô mà gánh.

Dịch Cẩn Đình cau mày: “Chuyện ly hôn là chuyện hiển nhiên, nhưng tôi đang muốn hỏi cô muốn lấy lại Cố thị theo cách nào?”

Cố An Hi lúc này mới ngẩn ra, thì ra là anh ấy đang nói chuyện của Cố thị, nhưng chuyện của Cố thị cũng chính là điều kiện để cô và anh ly hôn.

Đúng, kết thúc của cô và anh chính là ly hôn, đường ai nấy đi, xem như chưa từng quen biết.

Nghị vậy, Cố An Hi cười cười: “Nhị ca, Cố thị bây giờ chỉ là cái xác rỗng, tôi còn nghe nói Cố Thanh Sơn muốn chuyển Cố thị thành tên khác, tái tạo lại cơ cấu. Tôi không muốn ông ta hủy Cố thị, đó là tâm huyết của mẹ tôi. Nhị ca, mảnh đất ở Hải Sơn kia, chúng ta dụ ông ta đầu tư, ông ta chắc chắn sẽ mất rất nhiều tiền, lúc đó Cố thị sẽ rơi vào tay chúng ta.”

Chúng ta?

Dịch Cẩn Đình có chút không vui, nhưng cũng không bài xích hai từ chúng ta đó.

“Cố An Hi, cô đủ tuyệt tình a.” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh.

Hai người rời khỏi nhà của Dịch Cẩn Đình, cô cứ nghĩ anh sẽ đến Thịnh Thế, gần đây cô có scandal nên Thịnh Thế cho cô nghỉ phép mấy ngày.

“Đi cùng tôi” - Cố An Hi đang định gọi taxi thì xe của Dịch Cẩn Đình dừng lại ngay trước mặt.

Cố An Hi không nghĩ gì, bước lên xe, cô quay người nhìn Dịch Cẩn Đình, không biết anh ta sẽ đưa cô đi đâu.

Chỉ không ngờ Dịch Cẩn Đình lái xe đi đến bệnh viện, Cố An Hi trong lòng có chút run lên.

“Anh không đi đến Thịnh Thế à?”

“Bác gái không phải thân thể không tốt sao, tôi muốn đến thăm một chút.” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt nói.

Cố An Hi không hiểu vì cái gì, trong lòng bỗng nhiên có chút ấm áp.

Hai người đi vào phòng bệnh của Lâm An Như, lúc này bà đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, cũng không có gì lạ, trước kia bà từng rất mạnh mẽ trên thương trường.

Lâm An Như nhìn hai người bước vào, đôi mắt cong lên.

Cố An Hi ngồi bên cạnh mẹ mình: “Mẹ.”

Lâm An Như gật đầu, sau đó nhìn về phía Dịch Cẩn Đình hơi cười: “Cẩn Đình, dì có thể nói chuyện riêng với con không?”

Cố An Hi bị đuổi ra ngoài, cô đi một vòng ngoài khuôn viên, trong lòng vô cùng hiếu kỳ không biết mẹ mình sẽ nói gì với Dịch Cẩn Đình…

Thời gian trôi qua nữa giờ, Cố An Hi chịu không nổi liền đi lên cầu thang, đi về phía phòng bệnh của mẹ mình.

Cô nghĩ có lẽ bên trong đã nói chuyện xong, định đưa tay gõ cửa thì bên trong đã truyền ra giọng nói của mẹ mình.

“Con và An Hi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, dì cũng rất thích con, trước kia Minh Châu cũng nói nếu hai con kết hôn thì thật là rất tốt. Trong thời gian dì hôn mê tựa hồ cũng nghe thấy được mấy lời, bây giờ con và An Hi kết hôn, nhưng mà…”

Cố An Hi nghe giọng mẹ cô thở dài, hai tay buông xuống, không gõ cửa nữa.

“Con đã có người con yêu, đó là do An Hi không có phước phần đó. Đời người, có rất nhiều điều không thể viên mãn được, cưỡng cầu không hạnh phúc. Nhưng mà, hiện tại con bé không nơi nương tựa, con rộng lượng bao dung chờ con bé một chút, dì sẽ luôn nhớ ơn con.”

“Hôn nhân đại sự, ép buộc không phải là chuyện tốt. Về phần An Hi, sau này chính ta sẽ thành toàn cho con, cũng là thành toàn cho chính con bé.”

Trong phòng chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lâm An Như, không có giọng nói nào của Dịch Cẩn Đình.

Cố An Hi bàng hoàng đi xuống lầu, ngồi ở đài phun nước, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Dù cô biết cuối cùng hai người chắc chắn sẽ ly hôn, nhưng vì sao nghe câu này từ mẹ cô nói ra, cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Đang ngồi Du Uyển gọi đến, hỏi thăm cô có về nhà an toàn không? Vừa nói hai câu, cô đã nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đi xuống, liền hẹn sẽ gọi lại cho Du Uyển sau.

“Nói chuyện xong rồi à?”- Cô đứng lên hỏi.

“Ừm, mẹ cô ngủ rồi… dì sẽ ở đây thời gian tới, cô cũng không có nhiều thời gian chăm sóc, tìm một người chăm sóc đi.”

Cố An Hi có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, một lúc lại nói: “Chuyện đó tất nhiên là tốt nhưng thời gian gấp cũng khó tìm được người phù hợp, vả lại…” - Cô mím môi, gạt đi sự xấu hổ cúi đầu: “Bây giờ tôi không có nhiều tiền.”

Dịch Cẩn Đình cau mày: “Chuyện đó không cần lo, tôi sẽ sắp xếp.”

Cố An Hi cúi đầu không dám nhìn anh, sợ anh nhìn thấy sự dao động trong mắt cô: “Nhị ca, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn thì không cần, làm tốt việc của mình đi, lấy lại Cố thị càng sớm càng tốt.” - Dịch Cẩn Đình quay đầu: “Đi theo tôi.”

“Nhị ca, anh muốn đi đâu?”

“Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.” - Anh nhìn cô một cái, sau đó quét lên cơ thể cô: “Muốn chiến thắng phải chuẩn bị trước.”

Cố An Hi cũng không thể ngờ thứ mà Dịch Cẩn Đình nói muốn chuẩn bị chính là đưa cô đến trung tâm mua sắm lớn nhất Hải Sơn, nơi này thuộc tập đoàn Thịnh Thế, nơi buôn bán các nhãn hiệu quốc tế xa xỉ.

Bây giờ cô mới biết anh nói muốn chuẩn bị sẵn sàng chính là đi mua quần áo cho cô.

“Thích cái gì thì lấy.”

Cô đang ngơ ngác thì nghe anh nói.

Cố An Hi do dự một chút: “Hay là… chúng ta đi nơi khác xem thử.”

Đây là một thương hiệu quốc tế, trước kia không phải là cô chưa từng mua, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, cô sao có đủ tiền mua sắm những thứ này. Vả lại ánh mắt của nhân viên rất khác lạ, bởi vì Dịch Cẩn Đình nên họ không dám nói gì… có lẽ là vì cuộc họp báo của ba cô hôm trước.

Ánh mắt lạnh nhạt của Dịch Cẩn đình lướt qua trên mặt cô, lộ ra nét không vui.

“Cô đang lo lắng về cái gì?” - Dịch Cẩn Đình tiến lại gần cô nói nhỏ: “Tiền?” - sau đó lướt nhìn người bán hàng với ánh mắt lạnh lùng: “Hay là cách nhìn của người khác?”

Cố An Hi: “…”

“Nếu là tiền thì không cần phải lo, chút tiền này tôi không phải không trả cho cô được… còn về ánh mắt người khác.” - giọng nói anh trầm xuống: “Nếu cô muốn lấy lại Cố thị, sẽ đối diện với rất nhiều thể loại ánh mắt con người là chuyện rất bình thường.”

Cố An Hi cắn môi không đáp, nhưng cô biết Dịch Cẩn Đình nói đúng.

Dịch Cẩn Đình không nhìn cô nữa, quay lưng về phía nhân viên bán hàng nói: “Tất cả hàng mới mùa này, chỉ cần phù hợp với cô ấy, tất cả gói lại.” Khi hai người quay về Bạch Kim Thượng Uyển đã làm 5 giờ chiều. Buổi trưa, hai người ăn một ít ở trung tâm thương mại, ăn xong lại đi mua sắm… Khi xuống xe, cô nhìn các túi hộp sau xe, trong đầu muốn nổ ra… quần áo cô còn không thử, chỉ cần hàng mới, nhân viên ướm lên và bỏ nó vào túi thanh toán. Dù là đại tiểu thư nhà họ Cố, nhưng trước kia cô chưa từng mua sắm điên cuồng như hôm nay. Dịch Cẩn Đình nhìn thấy cô đứng bất động nhìn những cái túi xách trong cốp, anh chỉ nhẹ nhàng liếc một cái, sau đó đưa tay xách mười mấy cái túi đi vào trong. Đi đến cửa, thấy cô còn chưa tỉnh, quay lại nói: “Sao còn chưa vào?” Cố An Hi quay đầu đi vào, gặp dì Hứa từ bên trong nhà chạy ra, thấy Dịch Cẩn Đình liền vui vẻ nói: “Thiếu gia đã trở về, cậu sẽ ăn tối ở nhà chứ?” Dịch Cẩn Đình đặt những túi xách lên bàn phòng khách đáp: “Không.” Dì Hứa có chút thất vọng: “Ồ.” Dịch Cẩn Đình thấy Cố An Hi không giữ mình lại, đúng là nữ nhân nhẫn tâm liền quay người đi ra ngoài. Cố An Hi vội chạy theo gọi: “Nhị ca…” Dịch Cẩn Đình ngừng lại, không quay đầu lại. “Hôm nay, cảm ơn anh… cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi…” - Cố An Hi nhìn bóng lưng của anh, trong lòng có chút hy vọng: “Nhị ca, ở lại ăn cơm được không? Hôm nay dì Hứa có nấu món bò hầm, tôi còn nhớ… anh rất thích món này.” Dịch Cẩn Đình mím môi, Cố An Hi vẫn còn nhớ anh thích món bò hâm ư? “Nhị ca, hôm nay tôi vô tình nghe những lời mẹ tôi nói với anh… cuộc hôn nhân của chúng ta đến bước này chính tôi cũng không biết phải nói thế nào. Nhưng dù sao tôi vẫn nên nói xin lỗi anh, bởi vì tôi mà khiến anh phiền não, cũng bởi vì tôi mà khiến anh và Mộ Tuyết không kết hôn sớm được.” Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, quay đầu muốn nhìn Cố An Hi. Thật ra, chuyện này không phải là lỗi của cô, sao cô phải xin lỗi, lỗi là của Cố Thanh Sơn. “Nhị ca, anh đừng lo, dù có lấy được Cố thị hay không, chỉ cần đợi mẹ tôi khỏe lại… chúng ta sẽ ly hôn, trả lại cổ phần.” Cô suy nghĩ về lời mẹ cô nói rất nhiều, nếu như trước kia anh đối tốt với cô, cô sẽ ngay lập tức ảo tưởng về anh thích cô. Nhưng mẹ cô nói đúng, là của cô, cô chạy không được, nếu không là của cô, dù cô có chiếm được danh hiệu Dịch phu nhân cũng không tồn tại được bao lâu. Vậy nên tất cả những gì anh đang làm, chỉ là vì muốn giúp cô nhanh lấy được Cố thị, nhanh chóng có thể ly hôn, nhanh chóng đón Mộ Tuyết của anh quay về đúng vị trí. Cô đã thôi ảo tưởng. Dịch Cẩn Đình mím môi mỏng, hãy nhìn xem người phụ nữ nhẫn tâm này đang nói cái gì, trong lòng anh tràn ra sự tức giận vô cớ. Sau vài giây im lặng, Dịch Cẩn Đình lạnh lùng hừ lạnh: “Đó là tất cả những gì cô muốn nói?” Cố An Hi liếm liếm đôi môi khô khốc, gật đầu: “Ừm.” “Được, xem như cô biết điều, ly hôn… xem ra cô còn gấp hơn tôi.” - Dịch Cẩn Đình giễu cợt: “Dịch Cẩn Đình tôi nói được làm được, Cố thị tôi sẽ nhanh chóng lấy về, có thể sớm hơn khi mẹ cô khỏe lại…” - Dịch Cẩn Đình giọng nói ngày càng lạnh: “Thu xếp đi, ngày mai cô đi công tác ở núi Hải Đường.” Nói xong, Dịch Cẩn Đình đi ra xe, chiếc xe phóng đi với vận tốc như một con gió. Anh ấy tức giận? Vì cái gì tức giận? Anh không muốn cưới cô, nhưng có lẽ vì là đàn ông nên anh không thích cô nói trước vấn đề ly hôn với anh, có lẽ là như vậy? “Nhị ca…” - Cô nhỏ giọng gọi, nhưng trái tim cô lại đau đớn. Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi chạy ra khỏi Bạch Kim Thượng Uyển. Hôm nay anh không đến Thịnh Thế, đưa cô ta đi thăm mẹ, đưa cô ta đi mua quần áo mới để đi làm, còn xách túi cho cô ta về đến tận nhà. Cuối cùng, cô ta đòi ly hôn sớm. Đúng… cô ta thật biết điều a… cô ta biết anh chán ghét cô ta, nên muốn ly hôn để anh có thể nhanh chóng cưới Mộ Tuyết. Nhắc đến Mộ Tuyết, Dịch Cẩn Đình mới sực nhớ đêm qua cô ấy bị bệnh, vì Cố An Hi mà anh bỏ Mộ Tuyết đang bị bệnh, cả ngày hôm nay cũng vì Cố An Hi mà không đến thăm người yêu của mình. Hai tay Dịch Cẩn Đình siết chặt vô lăng gầm lên: “Dịch Cẩn Đình, mày điên rồi.”