Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 32



Đêm đó, Dịch Cẩn Đình lần đầu ngủ lại Bạch Kim Thượng Uyển, buổi tối trời mưa sét đánh ầm ầm, anh nằm ở ghế sô pha trong phòng của Cố An Hi, tự mắng chửi bản thân đang làm cái quái gì.

Trong mơ màng, Dịch Cẩn Đình chìm vào giấc ngủ, một giấc mơ mà ba năm trước dường như quay trở lại.

Vào buổi tối, Dịch Cẩn Đình lên núi ngắm sao ở ngoại ô Hải Sơn với niềm hân hoan tột độ.

Vị trí tốt nhất là trên đỉnh núi, dù đường lên núi rất cao, hai bên có những hàng cây cao nhưng trên đỉnh núi không có cây cối, rất thích hợp cho việc ngắm sao.

Trên đỉnh núi cũng đã có vài cặp đôi hẹn hò mang theo cả lều.

Anh đứng một mình trên đỉnh núi, gương mặt không có biểu lộ nhưng trong lòng vô cùng mong chờ.

Thời gian từng phút trôi qua, Cố An Hi vẫn còn chưa đến, anh vẫn là kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi quá muộn, anh gọi điện thoại cho cô nhưng cô một mực không nhận cuộc gọi.
Sau đó, bầu trời bỗng nhiên sấm sét nổi lên, những người ngắm sao đều thu dọn để xuống núi, chỉ riêng Dịch Cẩn Đình là không rời đi. Bởi vì đường đi quanh co, hai đường lên xuống núi khác nhau, anh sợ khi anh xuống núi thì Cố An Hi lại lên núi.

Anh gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác cho cô, đến cuối cùng, nhận được một đoạn tin nhắn từ cô: “Dịch Cẩn Đình, đi chết đi.”

Anh không hiểu vì sao cô lại nhắn như vậy, anh gọi lại thì điện thoại cô đã tắt, trong lòng liền lo lắng cô đã xảy ra chuyện.

Không lâu sau, mưa trút xuống như thác đổ, sấm sét ngày càng lớn hơn.

Dịch Cẩn Đình không thể ngồi yên, định lái xe đi tìm cô, vẫn một mực gọi điện cho cô nhưng bên kia đã tắt máy.

Anh dùng đèn pin đi về phía xe của mình, phát hiện có bốn người đàn ông đã mở xe của anh… trong giấc mơ, anh đã lao tới tranh chấp với bọn chúng và bắt đầu đánh nhau.
Anh đánh nhau không kém, đánh hạ ba tên trước mặt, trời mưa và tối, anh không để ý tên phía sau lưng, hắn dùng cây gỗ đánh mạnh vào đầu anh, khiến anh ngã xuống đát.

Vừa muốn đứng lên, ba người còn lại đều không cho anh cơ hội, ra sức đá mạnh vào bụng và lưng anh, thậm chí còn đạp anh đến vách núi.

Núi rất cao, rơi xuống chỉ còn đường chết. Cho dù mạnh mẽ đến đâu, anh đều cảm thấy bất lực.

Cuối cùng, anh vẫn bị những người đó đẩy khỏi vách núi…

Dịch Cẩn Đình nghĩ rằng mình sẽ chết, trước khi ngất đi, trong đầu anh vang lên hai câu nói.

“Dịch Cẩn Đình, đi chết đi.”

Và người đi đánh anh nói: “Mày biết ai là người muốn gϊếŧ mày không, là Cố An Hi.”

……

Hơi thở trong đêm của Dịch Cẩn Đình ngày càng nặng nề.

Dịch Cẩn Đình mở mắt ra… nhìn quang cảnh xung quanh.
Toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi, hô hấp gấp gáp, tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cái đêm đen tối đó…

Anh nắm chặt thành quyền ngồi dậy, đưa mắt nhìn Cố An Hi vẫn đang ngủ trên giường, sau đó lấy điếu thuốc ra đốt lên.

Mưa ngoài trời đã tạnh, không còn sấm chớp, căn phòng không có mở đèn, chỉ có đèn đường cùng làn khói mờ ảo che đi Cố An Hi đang nằm ngủ ngon lành trên giường.

Anh chăm chú nhìn làn khói trắng mù mịt, không khỏi cúi đầu xuống nhìn vào bụng mình, bên trong là một vết sẹo dài… nó bị rạch rất sâu bởi vách đá sắc bén khi anh ngã xuống, sau đó nở một nụ cười lạnh lẽo.

Lại là giấc mơ đó, ba năm trước sau sự việc xảy ra, anh đã gặp ác mộng rất lâu.

Sau này, mọi thứ đã khá hơn một chút… cho đến khi Cố An Hi quay về, anh đã gặp ác mộng khi ngày mà họ đăng ký kết hôn… cho đến hôm nay.

Là vì? Cô ta nói cô thích anh sao?

Anh không biết vì sao năm đó Cố An Hi lại làm vậy với anh… Từ nhỏ đến lớn, anh luôn đối xử với Cố An Hi rất tốt, lâu dần anh nhận ra anh rất thích cô, còn Cố An Hi, hình như cũng vậy… cô đối với anh rất khác biệt, rất yêu thích.

Nụ cười trên môi Dịch Cẩn Đình càng trở nên mỉa mai và giễu cợt.

Cố An Hi dám nói thích anh? Lời nói dối trắng trợn như vậy thật thích hợp với con người ghê tởm của cô.

Tay của anh nhẹ nhàng đặt lên bụng lướt qua vết sẹo, trong lòng tức giận, không cam lòng và oán hận khiến vẻ mặt anh có chút vặn vẹo.

Cố An Hi… anh sẽ không tha thứ cho cô. Sẽ không bị sự giả tạo của cô làm cho thương xót… năm đó, cô ta nào có xót thương lấy sinh mạng của anh.

Nghĩ vậy, trời còn chưa sáng…Dịch Cẩn Đình nhìn cũng không nhìn cô gái nằm trên giường, rời khỏi Bạch Kim Thượng Uyển ngay lập tức. Sáng hôm sau, Cố An Hi tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường ngủ, đêm qua cô còn rất say cùng với Du Uyển, sao lại có thể về nhà được, ai đưa cô về? Cố An Hi ngồi dậy, lấy tay xoa xoa thái dương, nhớ đến hình ảnh cuối cùng… là Minh Hiên ca? Nghĩ đến Minh Hiên ca, trong lòng cô cảm thấy phiền não. Cô nợ anh ơn cứu mạng, vẫn chưa có dịp nói lời cảm ơn. Tắm xong, thay quần áo mới, Cố An Hi đến Thịnh Thế đi làm. Công việc ở bộ phận rất nhiều, cô là người mới nên có chút không quen, cũng may mắn, mọi người ở phòng đều hòa nhã và giúp đỡ cô rất nhiều. Cố An Hi ở phòng làm việc gọi điện cho Cố Thanh Sơn. Bên kia điện thoại nhận cuộc gọi, giọng nói đầy tức giận: “Tao còn chưa gọi cho mày hỏi tội, mày đã gọi đến, ai cho phép mày ngoài đường ức hϊếp Thanh Tâm?” Cố An Hi nhắm mắt lại, kìm nén: “Ba, con muốn nói về vấn đề tiền đầu tư.” Nghe vậy, giọng nói của Cố Thanh Sơn hòa hoãn hơn: “Thật sự? Con đã nói với Dịch lão gia tử rồi sao?” “Không, con nói với Dịch Cẩn Đình, anh ấy nói muốn gặp ba một lần để bàn cụ thể hơn.” “Được, vậy tối nay liền gặp… không cần, nếu nó bây giờ có thời gian… ta sẽ đến Thịnh Thế ngay lập tức.” “Được, vậy ba đợi con hẹn anh ấy.” Cố An Hi nắm chặt điện thoại trong tay, đang định gọi cho Dịch Cẩn Đình thì nhận được cuộc gọi của Hàn Minh Hiên gọi đến. “Minh Hiên ca.” - Cố An Hi nhận cuộc gọi. “An Hi, em đã khỏe chưa, đáng ra nên đến bệnh viện thăm em, nhưng chỉ e… khiến e khó xử.” - Hàn Minh Hiên nhẹ giọng. “Minh Hiên ca, cảm ơn anh hôm đó đã đến cứu em. Dù là em đã kết hôn, chúng ta cũng là bạn bè, hôm nào có thời gian em mời anh ăn cơm.” - Cố An Hi vui vẻ nói. “Vừa hay anh đang ở gần Thịnh Thế, giờ cơm trưa chúng ta ăn cơm được không?” Cố An Hi nhìn đồng hồ, cũng đến giờ cơm trưa, gật đầu nói: “Vậy anh nhắn em địa chỉ nhé.” Kết thúc cuộc gọi với Hàn Minh Hiên, Cố An Hi gọi cho Dịch Cẩn Đình, gọi mấy lần anh ta đều không nghe, cô gọi lên phòng thư ký, Dương Hàn nói tổng giám đốc không có ở văn phòng. Đi gặp Mộ Tuyết rồi? Thật biết hưởng thụ. Nhưng… không liên quan đến cô. Buổi trưa, Cố An Hi đến nơi hẹn ăn cơm cùng Hàn Minh Hiên. Đúng là Minh Hiên ca, đều chọn một nhà hàng theo sở thích của cô, lại còn gọi sẵn những món Cố An Hi thích ăn. “An Hi, ăn nhiều vào.” - Hàn Minh Hiên gắp cho cô một ít đồ ăn. Cố An Hi mỉm cười: “Minh Hiên ca, em nghe nói anh sẽ đính hôn với Cố Thanh Tâm phải không?” Hàn Minh Hiên hơi cau mày, sau đó chỉ lắc đầu: “An Hi, anh có một bí mật muốn nói với em, em phải chuẩn bị tinh thần.” Cố An Hi nghẹn lại, mở to mắt nhìn Hàn Minh Hiên, không nói gì. “An Hi, em không phải là con gái của ba em. Nhưng mà, Cố thị là của gia đình mẹ em để lại, trước kia là mẹ em đã nâng đỡ anh vào Cố thị. An Hi, anh chấp nhận đính hôn với Thanh Tâm, là muốn lấy lại Cố thị cho em và mẹ em.” - Hàn Minh Hiên nắm lấy bàn tay Cố An Hi: “An Hi, anh biết anh không bằng Dịch Cẩn Đình trong tim em, nhưng anh sẽ làm tất cả những gì có thể cho em. An Hi, sau lưng em, luôn luôn có anh.” Cố An Hi sững sờ, Hàn Minh Hiên vì cái gì mà làm như vậy, anh ấy biết chuyện này khi nào? Hàn Minh Hiên tiếp tục nói: “An Hi, Dịch Cẩn Đình không yêu em, nhưng anh yêu em… một ngày nào đó em buông bỏ được hắn, có thể cho anh cơ hội hay không?” Lúc này, ở phía cửa ra vào, Dịch Cẩn Đình cùng Mộ Tuyết đi vào bên trong, chuyện đêm qua khiến anh không có tâm trạng đến Thịnh Thế đối mặt với Cố An Hi, Mộ Tuyết buổi sáng đã đến tận nhà chuẩn bị bữa sáng và cùng nhau đi mở băng vết thương. “Cẩn Đình, bên kia không phải là An Hi sao, người kia… hình như là bạn trai cô ấy.” - Mộ Tuyết ôm lấy cánh tay Dịch Cẩn Đình hướng về phía Cố An Hi đang ngồi cùng Hàn Minh Hiên. Dịch Cẩn Đình cau mày nhìn về phía Mộ Tuyết đang nhìn, nữ nhân chết tiệt này… xem lời anh nói như rơm rác sao? Mộ Tuyết kéo tay Dịch Cẩn Đình đi tới. “An Hi, thật trùng hợp, chị và Cẩn Đình cũng đến ăn cơm vừa hay gặp em.” - Mộ Tuyết nói xong, nhìn về phía Hàn Minh Hiên: “Đây là… bạn trai em à?” Cố An Hi nghe giọng nói của Mộ Tuyết liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt Dịch Cẩn Đình đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của Hàn Minh Hiên đang nắm lấy tay cô, Cố An Hi giật mình rụt lại. “Xin chào, tôi là Hàn Minh Hiên, là bạn của An Hi.” - Hàn Minh Hiên gật đầu chào. “Nếu đã có duyên như vậy, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không? An Hi, từ khi gặp lại em, hai chúng ta hình như chưa có nơi chuyện được nhiều.” - Mộ Tuyết kéo tay Dịch Cẩn Đình: “Cẩn Đình, ăn chung với An Hi nhé.” Cố An Hi liếc mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, sau đó xấu hổ nhìn Hàn Minh Huyên. Chồng của cô, nhưng đang được một cô gái khác hỏi có muốn ăn cơm với cô không? Hàn Minh Hiên đứng lên, đi về phía ghế bên cạnh Cố An Hi ngồi xuống: “Càng đông càng vui, xin mời.” Dịch Cẩn Đình vẫn không nói một lời, ngồi xuống ghế bên cạnh Mộ Tuyết. Nhìn thấy Cố An Hi toàn thân bất động, đầu cúi xuống không nói được lời nào, Hàn Minh Hiên lại gắp đồ ăn vào bát của cô: “An Hi, em ăn đi, sao lại không đυ.ng đũa…anh gọi đều là những món em thích nhất.” Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười đầy mỉa mai, liếc nhìn những món ăn trên bàn: “Giám đốc Hàn thật chịu khó tìm hiểu phụ nữ, nghe nói cậu và nhị tiểu thư Cố gia sắp đính hôn, ở đây lại chăm sóc đại tiểu thư Cố gia. Chuyện này vợ sắp cưới của cậu có biết không, hoặc là Cố đại tiểu thư đây làm tiểu tam đã quá quen thuộc.” Mộ Tuyết ngồi bên cạnh níu lấy áo Dịch Cẩn Đình kéo kéo: “Cẩn Đình, sao anh lại nói vậy với An Hi.” Cố An Hi trong lòng chua xót, dù cô có nhiều lần nói với bản thân buông xuống, nhưng vẫn không thể đối mặt với việc Dịch Cẩn Đình và Mộ Tuyết bên nhau trước mắt cô. “Làm tiểu tam quen thuộc? Tiểu tam theo định nghĩa chính là người cướp chồng của người khác. Minh Hiên ca cũng chưa có đính hôn với Cố Thanh Tâm, tôi đây sao tính là tiểu tam được. Có người đã có vợ còn muốn biến tình nhân là tiểu tam, tự biến mình thành cặn bả nam. Huống hồ, tôi và Minh Hiên ca chỉ là bạn bè, bạn bè ăn cơm một bữa, lí lẽ gì lại biến thành tiểu tam.” - Cố An Hi cười cười nói. Nói xong liền nhìn vào đồng hồ trên tay: “Minh Hiên ca, sắp đến giờ làm việc, em phải quay về công ty để làm gương cho nhân viên, không thể vì làm sếp mà bỏ bê công việc vì việc cá nhân được.” Nói xong, Cố An Hi liền đeo túi rời đi, không quên ghé quầy tính tiền, dù sao cô đã hứa sẽ mời Minh Hiên ca một bữa thay lời cảm ơn cứu mạng. Hàn Minh Hiên nhìn thấy Cố An Hi đi, cũng kiếm cớ rời đi. Dịch Cẩn Đình cắn răng nhớ lại thái độ thờ ơ, gương mặt lạnh lùng, miệng nói mỉa mai anh làm sếp mà bỏ việc đi cùng tình nhân, mắng anh là cặn bả nam… Cố An Hi đó, ăn gan hùm. “Cẩn Đình, vậy… chúng ta gọi đồ ăn khác.” - Mộ Tuyết ở bên cạnh nhẹ giọng nói. Dịch Cẩn Đình nào còn tâm trạng ăn uống: “Mộ Tuyết, anh nhớ có một số việc ở Thịnh Thế quan trọng cần giải quyết, em ăn cơm đi, anh cho tài xế đưa em về, xin lỗi em.” Mộ Tuyết tỏ ra rất thông cảm cho công việc của Dịch Cẩn Đình: “Vậy anh đi làm việc đi, chúng ta sẽ cùng cố gắng.” Dịch Cẩn Đình gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi. Quay về Thịnh Thế, Dịch Cẩn Đình tâm trạng cực kỳ tệ, sau đó liền thông báo cho Dương Hàn, muốn 30p nữa sẽ họp. Cố An Hi nhận được thông tin cuộc họp gấp, trong lòng khó hiểu, chẳng phải lúc này anh ta phải đang ôm ấp Mộ Tuyết của mình chứ, sao rãnh rỗi chạy về Thịnh Thế mà họp với hành. Trong cuộc họp, rõ ràng Dịch Cẩn Đình luôn nhắm vào bộ phận công chúng, mang sự kiện lần trước bên công chúng chưa giải quyết tốt, giám đốc cũ phải từ chức, mang tức giận trút lên bộ phận công chúng, nhưng mục đích chính là nhắm tới Cố An Hi. Cố An Hi bị mắng đỏ cả mặt, các bộ phận khác đều nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm có, giễu cợt có… Đến cuối buổi họp, Dịch Cẩn Đình gọi cô ở lại. Đợi mọi người đi hết, Cố An Hi trong lòng vô cùng oán hận, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. “Dịch tổng, tôi xin lỗi vì những sai sót của bộ phận quan hệ công chúng, tôi hứa sẽ cố gắng khắc phục.” - Cố An Hi hít một hơi: “Còn có, Cố Thanh Sơn nói đã sẵn sàng gặp anh.” Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Cố An Hi, cô muốn tôi lấy Cố thị cho cô, để cô và Hàn Minh Hiên có cuộc sống sung sướиɠ cùng nhau sao? Cô nghĩ tôi là thằng ngu sao? Hay là tôi chết rồi, tại ngay Thịnh Thế cô dám hẹn hò với hắn, cô quên lời tôi nói rồi sao?” Cố An Hi ngơ ngác, anh ta đang tức giận vì cái gì, không phải là hai người đã đồng ý thỏa thuận mới. “Dịch Cẩn Đình, anh có Mộ Tuyết của anh, sao lại cấm tôi qua lại với người khác, huống hồ, tôi và Minh Hiên ca không như anh nghĩ.” - Cố An Hi thờ ơ nói: “Lại nói, anh lấy Cố thị giúp tôi để đổi lấy 30% cổ phần Thịnh Thế, kèm theo tờ giấy ly hôn, tôi không nhờ anh giúp không công.” Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi: “Cô luôn miệng nói hai người không có gì, mỗi lần tôi bắt gặp, các người không ôm nhau cũng là nắm tay nhau. Hừ, cô thật rất thích nói dối…” “Tin hay không tùy anh, ba tôi… anh có gặp không?” “Không gặp… tôi đổi ý… đừng có mơ tôi lấy Cố thị cho cô, cô muốn chiếm Cố thị để sống vui vẻ với Hàn Minh Hiên, đừng có nằm mơ… tôi sẽ không bao giờ giúp cô bất cứ việc gì, cô phải trả giá cho chuyện ba năm trước cô đã bỏ đi.” Cố An Hi sững sờ: “Dịch Cẩn Đình, ba năm trước, chính anh…” “Câm miệng, cút ra ngoài…” “Dịch Cẩn Đình…” Cố An Hi đang muốn nói, điện thoại di đông reo lên, nhìn thấy số người gọi đến, Cố An Hi liền nhận cuộc gọi. Dịch Cẩn Đình cảm thấy nhìn thấy Cố An Hi thêm giây phút nào sẽ liền bóp chết cô liên đứng lên đi ra cửa. “Alo, bác sĩ Vương?” Bên kia nói gì đó, toàn thân Cố An Hi run lên, giọng nói trở nên lắp bắp: “Anh…anh…anh không gạt tôi… mẹ tôi tỉnh.” Dịch Cẩn Đình nghe vậy, nhíu mày, quay đầu lại nhìn Cố An Hi. Lúc này, tay cầm điện thoại của Cố An Hi đang run rẩy, đôi môi nở nụ cười rất đẹp, nhưng nước mắt lại rơi xuống.