Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 37: Mạc danh lại kì diệu (hạ)



Hành lang vắng vẻ, ngoại trừ Cổ Thần Hi ra không có bất cứ một ai. Hắn muốn đi nhưng tại sao lại không có cửa ra…

Trần Húc Đông không hề đuổi theo, chỉ là có chút chán chường nằm trên giường hút thuốc. Hắn thực ra cũng không muốn ép Cổ Thần Hi quá gấp, chỉ có điều hắn vẫn không khống chế được muốn nhanh được ở bên y. Có thể cùng người mình thích được như vậy, luôn cảm giác có thể ở bên nhau mới thấy viên mãn, nếu không dường như trong lòng vô cùng mất mát. Hắn rõ hơn ai hết, Cổ Thần Hi vẫn đang ở trong toà nhà này, hơn nữa chính là ở tầng hai mươi hai mà hắn đang ở đây. Bởi vì hắn không lên tiếng, Cổ Thần Hi muốn ra cũng không được.

Lúc trước ở trong phòng sách có chút nóng vội, Trần Húc Đông chưa xem kĩ tờ hướng dẫn của dầu bôi trơn. Nếu như xem kĩ lại, hắn sẽ phát hiện dầu này mang theo hiệu quả thôi tình cực mạnh. Vì vậy lúc này, Cổ Thần Hi dần dần cảm thấy cơ thể mình rất nóng. Hắn vốn là bác sĩ, đối với sự thay đổi của cơ thể hắn càng mẫn cảm hơn người thường. Hiện tại, từng giọt mồ hôi đã lấm tấm hiện trên vầng trán mịn màng của hắn, Cổ Thần Hi thầm nghĩ trong lòng, “Tên Trần Húc Đông nhà ngươi thật quá đê tiện, cư nhiên dùng loại thủ đoạn này.”

Trần Húc Đông nếu biết cách nghĩ hiện tại của Cổ Thần Hi, chắc chắn sẽ kêu to: “Ta khinh! Cái đó không phải do ta mua!” Đáng tiếc, hắn lại không biết. Tuy nhiên, hắn sẽ biết được nhanh thôi.

Lúc dập thuốc, Trần Húc Đông ngoài ý muốn nhìn đến hộp dầu bôi trơn bị quăng trên mặt đất. Hắn có chút bất đắc dĩ nhặt lên xem lại. Cũng không phải vì chuyện gì, chỉ là cảm thấy bản thân có chút… hoang đường.

“Không thể nào…” Trần Húc Đông xem lại tờ hướng dẫn, mặt có chút đen. Nguyệt tỷ sao lại mua cái loại này?!

Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng chỉ là có ý tốt. Nàng biết rằng Trần Húc Đông trước giờ không hề dính tới nam nhân. Dầu bôi trơn có loại hiệu quả này hẳn sẽ giúp được ít nhiều. Nếu không thì với tính tình nóng vội của tên tiểu tử Trần Húc Đông, có thể làm bị thương người ta cũng rất có khả năng.

Trần Húc Đông vội vàng khoác áo sơ mi vào, sau đó ngay cả quần lót cũng chưa mặc liền mặc luôn quần dài vào. Một khi đã quýnh lên ngay cả chuyện chỉ cần mặc áo ngủ vào là được cũng quên mất, cái kia vốn mặc tương đối dễ dàng.

Nhanh chân chạy vội ra ngoài cửa, Trần Húc Đông quả nhiên thấy Cổ Thần Hi đang ngồi bệt trên hành lang, rõ ràng đang nóng đến khổ sở nhưng vẫn nắm chặt cổ áo mình mà chịu đựng.

“Thật sự ghét ta đến thế sao?” Trần Húc Đông ngồi xuống trước mặt Cổ Thần Hi hỏi.

“Ngươi, đê tiện.” Thanh âm Cổ Thần Hi phi thường vô lực, lời nói ra khỏi miệng ngay cả hắn cũng bị doạ. Hắn quay mặt đi, không muốn nhìn tới Trần Húc Đông.

“Nếu ta nói với ngươi vật đó không phải do ta mua, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không tin. Ngươi đã cho rằng ta đê tiện, vậy ta sẽ cho ngươi thấy đê tiện thật sự.” Trần Húc Đông cũng không hi vọng Cổ Thần Hi có thể tin hắn, cứ thế trực tiếp cúi xuống ôm Cổ Thần Hi quay về phòng ngủ.

Cổ Thần Hi muốn chống cự, nhưng nguyên bản đã uống tới mức đầu óc choáng váng, lại thêm tác dụng của thuốc kia, khiến hắn cơ bản là không có cách nào phản kháng.

Ngoài miệng tuy nói lời tức giận, nhưng động tác của Trần Húc Đông lại vô cùng nhẹ nhàng. Hắn cẩn thận đặt Cổ Thần Hi xuống giường, sau đó xoay người lấy khăn bông lạnh. Cổ Thần Hi không biết Trần Húc Đông định làm gì, trong lòng liền đề phòng cao độ.

Trần Húc Đông thầm mắng mình ngu ngốc, người ta không tin ngươi, ngươi đối tốt với người ta như vậy làm gì?

Sau khi vào phòng liếc qua Cổ Thần Hi, Trần Húc Đông mới đặt khăn lạnh lên trán hắn.

Mẹ nó, Trần Húc Đông hắn lúc nào lại phải chịu uất ức như vậy?

(Lộ: Ngươi có ngươi có! Cái lần ăn tôm hùm đó! Các fans của Đậu Đậu có thể chứng minh.

Húc Đông: Ngươi đi chết cho ta! Lão tử ném ngươi xuống biển cho cá ăn!

Lộ: Á! Vẫn là quên đi… Lộ bay đi ING)

Cổ Thần Hi bỗng cảm thấy mát mẻ, cũng dễ chịu hơn, theo phản xạ cầm lấy cái khăn lạnh, lại bất ngờ nắm phải tay Trần Húc Đông. Hắn có chút xấu hổ lập tức rút tay lại, Trần Húc Đông lại không rút lui.

“Hiện tại làm gì?” Trần Húc Đông hỏi.

“Ngươi chỉ cần… để ta một mình là được rồi!” Cổ Thần Hi nhẹ giọng trả lời.

Trần Húc Đông dùng bàn tay lành lạnh của mình sờ lên mặt của Cổ Thần Hi, Cổ Thần Hi biết rõ như này không thể thoả hiệp nhưng cũng không cự tuyệt được. Hắn thật sự quá nóng quá khó chịu.

Lồng ngực đập nhanh hơn đã thể hiện rõ sự căng thẳng của Cổ Thần Hi. Trần Húc Đông rất muốn quân tử một lần, nhưng hắn thực sự chống không lại sức hấp dẫn của Cổ Thần Hi đối với hắn. Gương mặt của Thần Hi bây giờ bởi vì ảnh hưởng của dược tính mà đỏ lên một cách không bình thường, hơi thở nóng rực phả vào bàn tay hắn, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan truyền ra mọi dây thần kinh. Thật sự là một cảm thụ mạc danh lại kỳ diệu.

Cổ Thần Hi cảm thấy khó chịu muốn chết. Hắn biết bây giờ không thể chống lại sức lực của Trần Húc Đông. Hắn chỉ có thể tràn đầy hi vọng trong lòng rằng Trần Húc Đông có thể tự mình duy trì sự thanh tỉnh mà không xâm phạm hắn thì tốt.

Trần Húc Đông xoay người đi tắm nước lạnh. Người đang yêu đúng là người điên, mẹ nó, hắn sớm đã không còn tỉnh táo rồi.

Cổ Thần Hi thấy Trần Húc Đông rời đi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Hắn cho rằng Trần Húc Đông đã nghe theo lời hắn nói vừa nãy để hắn ở một mình. Có điều hắn vừa thả lỏng, dường như dược tính càng phát tác mạnh hơn. Những chỗ được chạm vào trước đó liền cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, trong lòng trống rỗng khiến người ta nóng vội.

Lúc Trần Húc Đông quay lại đã là hai mươi phút sau. Cổ Thần Hi đang cuộn tròn mình trên giường trông giống như một con thú nhỏ đáng thương, khiến cho Trần Húc Đông cảm thấy đau lòng. Trần Húc Đông xoay cơ thể Cổ Thần Hi lại muốn hỏi thử xem rốt cuộc có còn cách nào khác hay không.

“Ưm…” Cổ Thần Hi đã không thể nói thành câu hoàn chỉnh nữa, chỉ có thể khẽ giọng rên rỉ. Nhưng trong thanh âm lúc này không hề có sự khoái lạc, mà chỉ là thống khổ. Trần Húc Đông thấy như vậy cũng không nói câu nào, trực tiếp bắt đầu cởi quần áo Cổ Thần Hi. Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn lo rằng người kia sẽ khó chịu đến chết mất.

Cổ Thần Hi không hề ngăn cản lại bàn tay của Trần Húc Đông đang vuốt ve trên người mình, bởi vì hiện tại như này hắn cảm thấy tốt hơn nhiều. Trần Húc Đông không còn sự ôn nhu lúc trước, có chút thô bạo mà hôn Cổ Thần Hi. Hắn đã đè nén đủ rồi, mặc kệ kết quả thế nào, hắn muốn con người trước mắt này. Cổ Thần Hi mơ màng mở mắt ra, rồi lại nhắm vào, dùng hai tay ôm lấy cổ Trần Húc Đông. Dù sao người hắn thích mãi mãi cũng sẽ không nhìn hắn nhiều hơn một chút, vậy thì cứ sa đoạ một lần thế này đi…

Lúc Trần Húc Đông xoa đến chỗ tư mật của Cổ Thần Hi, chỗ đó bởi vì đã được mở rộng lúc trước cộng thêm hiệu quả của thuốc giờ đã trở nên vô cùng ấm nóng trơn ướt, cũng có thể không nhất thiết phải mở rộng lần nữa. Trần Húc Đông nâng thứ đã đứng thẳng của mình lên trực tiếp tiến nhập vào trong.

”Ưh…… hh…” Cổ Thần Hi rên lên một tiếng mang theo chút đau đớn cùng hưởng thụ. Dù nói gì thì đây cũng là lần đầu tiên của hắn. Cảm giác trực tràng cùng nội bích bị vật cứng rắn kia đụng chạm cũng không thể cho là hoàn toàn dễ chịu. Nhưng điều kì lạ là cũng khiến cho người ta thấy thoả mãn, giống như cảm giác đã đạt được một vật gì đó vô cùng trọng yếu.

Trần Húc Đông từng lên giường với không ít người, nhưng với nam nhân thì đây cũng là lần đầu tiên. Cái loại cảm giác bị hút chặt chẽ này thật thoả mãn, hơn nữa Cổ Thần Hi lại là người hắn thích, luôn cảm thấy có chút gì tuyệt hơn. Ngoài việc là sự kết hợp của thân thể, còn là sự kết hợp giữa hai linh hồn nữa.

Cổ Thần Hi nắm chặt bả vai Trần Húc Đông, từ từ phối hợp với động tác của hắn. Trần Húc Đông nhẹ nhàng ôm Cổ Thần Hi ngồi lên đùi mình tiếp tục luật động. Cứ như vậy không biết sau bao lâu hai người ngã xuống giường.

Trần Húc Đông kéo cơ thể của Cổ Thần Hi ôm vào trong ngực, Cổ Thần Hi cũng không phản ứng, chỉ là nhắm mắt lại mặc hắn tuỳ ý. Không lâu sau, Trần Húc Đông cảm thấy làm một lần như vậy chưa đủ liền làm tiếp lần hai. Cho đến lần cuối cùng khi hắn ôm Cổ Thần Hi đi thanh tẩy đã là một giờ đêm rồi. Mà toàn bộ quá trình của bọn họ đều bị vị Chiến thần thiếu đạo đức trầm trọng kia thu vào trong tầm mắt. Đương nhiên, hắn nhìn thấy thì một người khác chắc chắn cũng thấy được.

“Chiến, ngươi thật không thành thật. Sao có thể xem các hậu bối làm loại chuyện này!” Hạ Viễn lắc đầu cười khổ nói. Hắn vốn tưởng Nguyên Chiến kéo hắn lại nói cho xem một thứ hay lắm, nào ngờ…

“Hạ Hạ, nhưng ngươi cũng xem hết cùng ta rồi!” Nguyên Chiến cười xấu xa.

“…” Hạ Viễn mặt đỏ bừng véo Nguyên Chiến một cái.

“Ngươi a, ngươi biết rõ ta sẽ không đau mà còn véo.” Nguyên Chiến yêu thương ôm Hạ Viễn vào lòng.

“Ta vui vẻ là được!” Hạ Viễn tức giận nói.

“Được được được, ngươi vui là được!”

“Chiến, ngươi không thể để đứa trẻ Thần Hi cũng vui vẻ yêu lại Húc Đông sao? Nếu không thì Húc Đông thật đáng thương!” Hạ Viễn nhẹ nhàng hỏi.

“Ai bảo tên tiểu tử đó làm phiền ta. Để hắn bị giày vò một thời gian đi.” Nguyên Chiến bày ra bộ dáng “đáng đời Trần Húc Đông”.

“Thật xấu xa! Ta nhớ con trai. Ngươi cho ta xem hắn đang làm gì đi.”

“Lúc này chắc là đang ngủ.” Nguyên Chiến vừa nói vừa vung tay áo lên. Khung cảnh trước mắt quả nhiên biến từ nhà Trần Húc Đông thành Tư Đồ gia.

“Hì hì Sự thật chứng minh thần cũng có lúc đoán sai.” Hạ Viễn nhìn Đậu Đậu không biết là đang làm gì nói với Nguyên Chiến.

“Kì quái, sao muộn như vậy mà con trai vẫn chưa ngủ?” Nguyên Chiến cũng hiếu kì. Vào tầm này mà con trai thứ ba chưa ngủ thì thiên hạ sắp có hồng thuỷ đó.

“Nó thật đáng yêu!” Hạ Viễn nhìn Đậu Đậu đang ngồi khoanh chân ở đó nói.

“Nó đang dùng pháp thuật của mình để tự biến lớn…” Nguyên Chiến nhíu mày. Tiểu gia hoả này, nếu nó làm vậy tương lai lúc gặp nạn lấy gì bảo hộ bản thân?

“Như vậy cũng có thể sao? Xem ra con trai rất thích Tư Đồ Nhất Tương. Há” Hạ Viễn thấy Đậu Đậu trong đêm tự nỗ lực làm bản thân biến lớn thì cảm thấy rất đáng yêu. Thân ảnh nho nhỏ ngồi khoanh chân, trong miệng lẩm bẩm vài từ.

“Chỉ có thể duy trì một ngày đêm, sau đó chỉ dựa vào tốc độ lớn mỗi tháng một lần.” Nguyên Chiến thực ra cũng không hi vọng sẽ như này. Pháp lực hắn lưu lại cho Đậu Đậu mỗi tháng chỉ dùng được một ngày, nếu như đã dùng rồi, vậy chuyện cuối tháng phải làm sao đây?

“Vậy cũng tốt, chí ít cũng khiến Nhất Tương đỡ thèm. Sớm mai, vừa tỉnh dậy liền thấy Đậu Đậu lớn lên. Ha hả” Hạ Viễn che miệng cười.

“Hạ Hạ, xem ra ngươi rất hi vọng con trai chúng ta sớm bị ăn.” Nguyên Chiến cắn nhẹ vào vành tai Hạ Viễn nói.

“Vẫn tốt mà. Dù sao nó cũng rất thích Nhất Tương, hơn nữa nó thực tế cũng mười bốn tuổi rồi. Người lớn như ngươi cũng không phải không biết chỗ khó của Nhất Tương. Làm trưởng bối như chúng ta sao có thể nhìn tiểu bối khó xử mà không giúp đỡ, ngươi nói đúng không?”

“Ha hả, đúng” Nguyên Chiến cười cười. Hắn không dám nói chuyện Đậu Đậu sẽ gặp nguy hiểm cho Hạ Viễn biết. Như vậy sẽ khiến Hạ Viễn một mực lo lắng. Mà có những việc hắn không biết phải làm sao cả. Ví dụ như…

“Nếu lưu lại cho Đậu Đậu nhiều pháp lực hơn một chút…” Nguyên Chiến chỉ suy nghĩ trong lòng.

“Ngươi đi chết đi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Một tiếng “ông” bạo rống của đại thần vang lên trong đầu Nguyên Chiến.

Nguyên Thiên đại thần là ca ca của Nguyên Chiến. Pháp lực mạnh hơn hắn, nắm trong tay toàn bộ thần giới. Có chút phúc hắc, có chút giả vờ nghiêm chỉnh. Nếu là vài lỗi nhỏ hắn sẽ qua loa không tính, nhưng nếu chơi đùa quá mức như vậy, vậy thì không hay ho rồi.

Nguyên Thiên không phải không thương chất nhi của hắn. Chỉ có điều nếu kiếp số quá mạnh vượt khỏi tầm tính toán thì không thể làm gì. Bởi vì nó sẽ càng không ngừng phát sinh trên người kia, cho đến khi bị tự nhiên tiếp nhận hết mới thôi. Chuyện của Đậu Đậu cũng chính là một loại như vậy.