Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 6 - Chương 15: Một lời giải thích



Edit: Thanh Vũ

Beta: Jung Jenny

“Bạch Hà?”

Khi ta mở cửa ý định đi tìm Bộ Phong Trần lại thấy Bạch Hà đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, không thể không nói, hắn tới thật đúng lúc, nếu hiện tại để ta chọn giữa Bộ Phong Trần và Bạch Hà, ta sẽ chọn Bạch Hà, ý ta là, hiện tại ta càng nguyện ý gặp nam tử này hơn.

Bạch Hà trước sau như một vẫn toát ra vẻ đẹp thanh lệ thoát tục, tóc đen mềm mại, tuấn mỹ mà làm cho người ta có vài phần cảm giác thương tiếc, một thân khinh sam, đứng trong gió đêm tựa như lung lay sắp đổ, nhưng một nam tử thoạt nhìn yếu đuối như vậy lại hết lần này đến lần khác cho ta cảm thụ không hề giống nhau.

“Nếu đã đến, sao không vào đây? Ta biết Bộ Phong Trần thiết trí kết giới ở tứ phía, bất quá…” Ta nhìn bốn phía, cười khẽ một tiếng, nói “Tựa hồ cũng không nhằm vào phàm nhân.”

“Thiên Ca…” Hắn nhẹ nhàng gọi tên của ta, hướng ta đi tới.

Trước đó, ngụy thánh đã giúp ta khôi phục công lực, bốn phía đích xác có chút tồn tại dị thường, nhưng mà thứ kia nếu không phải người hẳn là vào không được kết giới này, về phần là người, tựa hồ cũng chỉ có một mình Bạch Hà.

Ta không biết từ khi nào một vị vua của một nước cũng sẽ qua lại với cái thứ kỳ quái kia, lại không ở Thần Quốc, Bạch Hà cố tình chạy đến đây làm cái gì, hao tổn tâm cơ muốn hoàn toàn hủy diệt ta ư, hay là hoàn toàn làm cho ta tức giận, làm cho ta tự tay hủy diệt hắn?

Vẫn duy trì thản nhiên tươi cười trên mặt, ta dẫn theo Bạch Hà vào trong phòng.

“Sao ngươi lại đến đây?” Đi vào trong phòng, ta mở cửa sổ, trên bầu trời trăng sáng vắt ngang, không biết thời điểm này hai Bộ Phong Trần ở nơi nào, người nhà ta đang tức giận hẳn là trở về tìm ngụy thánh đi? Chuyện giữa bọn họ trong lúc đó ta thật sự không nên nhúng tay, mặc kệ có phải là do ta bị Bạch Hà hạ dược hay không.

Thật sự là vậy sao? Vốn đã rõ ràng bị quấn vào, muốn ta làm sao không nhúng tay?

Người nên tức giận, là ta mới đúng.

“Nơi này là khách điếm Nhất Song Nhân mà ngươi lần đầu tiên cùng Bộ Phong Trần từ Thánh Môn trở lại thế gian lập ra, ta nghĩ, ngoại trừ Giang Thành, ngươi cũng sẽ không đi nơi nào khác” lời nói dừng lại ở đây, Bạch Hà ở sau lưng ta thấp giọng nói “Chỉ là ta thật không ngờ lại có hai người giống nhau như đúc, lại có hai Bộ Phong Trần.”

Than nhẹ một tiếng, Bạch Hà tiếp tục nói: “Thiên Ca, lúc trước ngươi từng nói, ngươi sẽ cùng Bộ Phong Trần trở lại Thánh Môn trải qua những ngày bình thản, nhưng mà hiện giờ ngươi lại một lần nữa xuất hiện ở thế gian, trở thành người của Phong Nguyệt quốc…”

Xem ra phần trí nhớ trong một năm kia của ta, Bạch Hà cũng có biết một chút, cũng chỉ có ta, cái gì cũng quên hết.

Hai tay đặt trên viền cửa sổ, hưởng thụ gió đêm thanh mát, ta cúi đầu nhìn bàn tay giấu trong tay áo còn nhiễm máu, vết máu còn chưa được tẩy sạch.

“Vì cái gì phải hạ dược?” Không chút để ý, ta nhẹ giọng hỏi “Ngày đó ở Hoàng Thành Miền Nam, dưới danh nghĩa đến thăm ta, kỳ thật là đã hạ dược trong rượu, cố ý để cho ta cùng ngụy thánh phát sinh quan hệ, ha ha, Bạch Hà, ta thật sự không hiểu ngươi.”

“Ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi!” Cơ hồ là thuận miệng, Bạch Hà lo lắng nói.

“Nếu là chẳng phải… Nếu là chẳng phải làm như vậy, ngươi đã sớm rời khỏi ta! Thiên Ca, ta thật không thể mất ngươi, ngươi cũng biết trong bốn năm qua, mỗi một ngày ta không biêt đã trải qua thế nào, Bộ Phong Trần kia là cái thá gì, hắn chỉ biết gây cho ngươi phiền toái vô tận mà thôi! Ngươi có biết, Bộ Phong Trần gặp nguy hiểm so với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn, ở một chỗ cùng hắn, ngươi căn bản không có cuộc sống bình thản!” Ta kiên nhẫn lắng nghe Bạch Hà càu nhàu.

Nói thật, ta cũng không rõ vì sao Bạch Hà lại nói nhiều lời bực tức tỏ ra không cam lòng như vậy.

Còn chưa đủ sao? Ta đã đem Thần Quốc tặng cho hắn, hắn còn muốn cái gì nữa?

Ta sao? Buồn cười, thật là buồn cười.

Nhưng mà theo như lời Bạch Hà “Bộ Phong Trần gặp phải nguy hiểm còn lớn hơn ta tưởng tượng” là sao nữa, Bộ Phong Trần quả nhiên vẫn đang giấu diếm ta chuyện gì đó.

“Thiên Ca, ta nhớ ngươi, ta yêu ngươi, ta thật sự yêu ngươi… Trở lại bên cạnh ta được không? Ta không thể mất đi ngươi…” Thanh âm Bạch Hà càng ngày càng gần, nam tử từng bước hướng về phía ta.

Ta không khỏi thấp giọng cười lạnh mang theo vài phần trào phúng.

“Yêu ta? Cái gọi là yêu ta chính là trăm phương nghìn kế cướp lấy đại quyền, bức ta nhảy xuống vách núi, hay là giả vờ yếu thế thừa dịp ta không phòng bị hạ dược vào rượu để cho ta cùng nam nhân khác phát sinh quan hệ, xui khiến ta tự tay làm bị thương Thánh Môn Thánh Nhân? Đây là cái mà ngươi gọi là yêu, thật là đủ vĩ đại.” Lạnh lùng, ta nhìn về phía Bạch Hà.

Bước chân của nam tử nhất thời dừng lại, mở miệng nửa ngày nói không nên lời.

Ta không rõ Bạch Hà biết hay không biết, dược mà hắn hạ chẳng những làm cho ta cùng ngụy thánh xảy ra quan hệ, hôm nay còn suýt nữa khiến ta hại chết ngụy thánh, lại thiếu chút nữa khiến cho ta tự bức điên chính mình.

Nếu không phải trên tay nhiễm máu tươi của ngụy thánh, nếu không phải Lưu Quang châu mà ta vẫn đeo trên người, từng đợt, từng đợt đem khí tức lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, khiến cho ta dần dần bình tĩnh lại, hiện giờ, ta đại khái đã sớm tẩu hỏa nhập ma, tự bức điên chính mình rồi.

Đã từng một lần nhảy xuống vách núi, nhiều lắm là tan xương nát thịt, còn lúc này thì sao?

Bạch Hà muốn Sầu Thiên Ca ta hoàn toàn mất hết tinh thần, hoàn toàn trở thành người điên, hoàn toàn mất đi tất cả hay sao?!

Đây là cái gọi là yêu của Bạch Hà, yêu như vậy, thật sự, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

“Lúc trước… Lúc trước nếu không phải ngươi cố ý ở trước mặt ta cùng Bộ Phong Trần thân thiết, ta cũng sẽ không ghen tị như thế!”

Đồng tử trừng thật lớn, cả người đều như phát bệnh tâm thần.

Nhìn bộ dạng này của hắn, lập tức làm cho ta nghĩ đến chính mình phải chăng cũng từng giống vậy?

Chỉ là, ta có phút phân không rõ, Bạch Hà vốn chính là một kẻ điên như thế, hay bởi vì ta và hắn xảy ra chuyện mới trở nên không thể khống chế cảm xúc như vậy.

Mặc kệ là gì cũng không thể trở thành cái cớ để hắn gây phiền phức cho ta hết lần này đến lần khác.

“Ồ, thì ra ngươi ghen tị ta và Bộ Phong Trần thân thiết sao?” Chậm rãi hướng Bạch Hà đi tới, ta hơi híp mắt đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm nam tử, Bạch Hà có chút khó hiểu nhìn ta, trong mắt toát ra vài phần mênh mang, còn có vài phần trước sau chọc người thương tiếc.

Chỉ là hiện giờ, thứ đó đối với ta không còn tác dụng gì.

Ta đã không còn cảm giác với hắn.

“Năm đó ta yêu ngươi, ngươi đại khái không biết được có bao nhiêu người từng nói với ta nhất định phải hủy ngươi đi, chỉ có như thế ta mới có thể vững vàng ngồi lên ngôi vị hoàng đế vô ưu vô tư, nhưng cuối cùng ta vẫn giữ ngươi lại. Ngươi cũng biết lúc trước ở vách núi ta không cần phải nhảy xuống tự sát, dĩ nhiên có thể đợi cho viện binh trấn thủ biên cương đến, có thể bây giờ Thần Quốc chắc chắn sẽ bị nước ta công kích” bàn tay nắm chặt bả vai nam tử, ta nhìn Bạch Hà, gằn từng tiếng nói “Ta từng nghĩ ngươi là một vị hoàng đế tốt, nhưng hôm nay, ta phát hiện mình đã quyết định thật ngu xuẩn.”

Nếu năm đó ta hủy đi Bạch Hà, cũng sẽ không có nhảy xuống vách núi, càng không có hết thảy về sau gặp Bộ Phong Trần, lại sẽ càng không có như hôm nay.

“Thiên Ca…” Bạch Hà nhìn ta, ta cảm giác hắn đang run rẩy nhè nhẹ.

“Không được gọi tên ta, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm, có biết không? Ta trước kia đều quyết không tìm ngươi để gây phiền phức, nhưng ngươi cố tình đến trêu chọc ta, ồ, đúng rồi, ngươi không phải yêu ta sao? Vậy cứ giống như trước cởi quần ra để ta vui vẻ một chút.” Lạnh lùng nói những lời cố ý làm thương tổn nam tử, đôi tay ta liền xé rách quần áo của hắn.

Bạch Hà có chút bị dọa, không biết phản kháng thế nào nhìn ta, thẳng cho đến khi ta xé gần hết quần áo của hắn mới lo lắng muốn chạy.

Đã muốn đưa đến trước mặt, làm sao có thể để hắn rời đi?

Ta nhanh chân bước đến một tay vung lên nắm lấy nam tử, dùng sức đẩy Bạch Hà ngã xuống đất, ngã có chút nặng, hắn có thể đã bị thương nhưng vẫn như cũ không thể làm cho ta thoải mái.

“Ngươi biết không, ta cho tới bây giờ cũng không đánh nữ nhân, cũng chưa từng đánh người có vài phần duyên như vậy với ta, nhưng ngươi thật sự làm cho ta tức giận!” Bắt lấy Bạch Hà, ta trực tiếp đánh xuống một quyền.

“Ba –” một tiếng vang thật lớn.

“Ô ô…” Nam tử nức nở khóc, quần áo không chỉnh tề ngã trên mặt đất ôm mặt, cả người run rẩy không thôi “Nếu ngươi có thể trở về bên cạnh ta, đánh ta cũng không sao… Thiên Ca, ta sẽ giống như trước đây an phận nằm ở dưới thân ngươi…”

“Ha hả a… Ta hảo ghen tị, hảo ghen tị!”

Bạch Hà nằm trên mặt đất, ăn nói lung tung giống như là… Đã điên rồi vậy.

Nhìn hắn như vậy, ta còn có khí lực gì nữa?

Suy sụp từ bên cạnh nam tử bước qua, ta đẩy cửa rồi đi ra ngoài, nghênh diện mà đến chính là hai Bộ Phong Trần.

“Còn chưa bị ta đâm chết, ta không cần áy náy nhỉ?” Chua xót cười, ta nhìn về phía ngụy thánh rõ ràng đang bị thương thong thả bước đến.

Sau đó, nhìn sang Bộ Phong Trần kia.

“Đã không sao nữa.” Nam tử kia nháy mắt tới trước mặt ta, vươn tay ôm chặt lấy ta “Thực xin lỗi, vừa rồi tỏ ra giận dữ với ngươi, chuyện này sẽ giải thích rõ ràng…”

“Nếu có thể giải thích thì hãy đem chuyện trong một năm khi ta mất trí nhớ kia giải thích một chút chứ?” Rõ ràng ta cảm thấy Bộ Phong Trần hơi cứng người.