Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 6 - Chương 11: Nhất song nhân, khách điếm



Edit: Thanh Vũ

Beta: Jung Jenny

Sau khi rời khỏi Hoàng thành, ngụy thánh lập tức đưa ta đến Thanh thành của miền Nam, Thanh thành cách Thần Quốc không xa, từ Thanh thành đi về hướng Bắc là có thể đến Thần Quốc, nếu ta nhớ không nhầm, muốn đi đến Thần Quốc phải đi qua một nơi gọi là Nga Sơn trấn.

Không biết vì sao, trong đầu ta tự nhiên nhảy ra tin tức này.

Hai năm chiến tranh rõ ràng đã đánh đến Hoàng thành miền Nam, cuối cùng lại bị tên ngụy thánh đáng giận đến cực điểm này phá hủy.

Mất đi thống lĩnh, quân đội khó tránh bị ảnh hưởng, cũng may ba năm nay ta cùng Bộ Phong Trần nhà ta ở Phong Nguyệt Quốc không ít cố gắng, một chút sự tình này cũng không làm dao động quân tâm.

Đến hôm nay mặc kệ phát sinh chuyện gì ta đều đã tính đến, huống chi, Phong Nguyệt quốc cũng không chỉ có một mình ta là tướng quân.

Cả đại cục đã được mở ra, miền Nam muốn xoay chuyển tình thế cũng không phải chuyện dễ dàng, về phần Thần Quốc, ha ha – từ lúc ở Phong Nguyệt Quốc ta đã nghĩ đến Bạch Hà nhất định sẽ dùng đạo lý “môi hở răng lạnh” trợ giúp miền Nam, nhưng mà mấy ngày nay trong Thần Quốc hẳn là thường xuyên có phản quân đi?

Ngay cả chuyện của nước mình cũng không lo được, ta muốn nhìn xem Bạch Hà sẽ làm sao giúp đỡ Triệu Thành vượt qua nguy cơ.

Chiến loạn phát sinh ở phía nam Hoàng thành, phía bắc Thanh thành người lui tới thoạt nhìn cũng không khác nhau nhiều, cho dù mọi người biết có thể có một ngày đại quân Phong Nguyệt quốc sẽ dùng gót sắt chà đạp mảnh đất Thanh thành, nhưng lúc này chưa đến lúc nguy cấp, có ai lại muốn rời xa quê hương đâu?

Hơn nữa lại có khả năng đi nơi nào?

Bọn họ đã quen với cuộc sống ở Thanh thành, quen với bằng hữu ở xung quanh, nơi này có người thân của bọn họ, có đất của bọn họ, có sinh kế, có nhà ở.

Nói vứt đi chỉ có thể là kẻ có tiền, dân chúng vất vả cả đời không phải vì an ổn hay sao? Không đến thời khắc nguy cấp sao có thể rời khỏi.

Tuy rằng ta cùng việc những việc này, chỉ là sớm muộn gì chiến tranh cũng bùng nổ, lịch sử cùng vận mệnh cũng không phải vì tình cảm cá nhân mà thay đổi.

Chiến tranh chỉ là trong nhất thời.

Sau khi thống nhất thiên hạ rồi, chắc chắn sẽ phồn vinh hưng thịnh ngàn năm.

“Ta nghĩ, Thánh Nhân như ngươi cũng sẽ nhiều hoặc ít trách cứ chúng ta phát động chiến tranh làm loạn, nhưng mà ngay từ đầu ngươi cũng không có bất kỳ ý kiến gì về việc đó.” Đem ta đến Thanh thành, ngụy thánh Bộ Phong Trần muốn cho ta thấy khi ta phát động chiến tranh thì dáng vẻ miền Nam là như thế nào sao?

“Chuyện của thế gian, chúng ta sẽ không nhúng tay.” Ngụy thánh tựa hồ thật sự không để ý, người này có đôi khi thoạt nhìn hết sức lạnh lùng, có khi hầu như có phần rất ôn nhu từ bi chỉ nhẹ nhàng thở dài, khoanh tay đứng ở bên bờ sông nhìn mọi người đến đến đi đi, nói “Nếu so với trời đất thì con người hết sức nhỏ bé, đa số mọi người đều chỉ khẩn cầu một cuộc sống vững vàng yên vui, chỉ là người phàm lại có tư tâm cùng dục vọng, khiến cho bọn họ luôn ở trong vòng xoay của chiến hỏa cùng đau thương.”

“Ngươi cảm thấy đau lòng?” Ta nhìn nam nhân, hỏi.

“Từ trong đau thương, con người không phải vẫn có thể tiếp tục sinh tồn sao? Ở trong cuộc sống bình thản sẽ diệt đi ý chí của một người, khi gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm sẽ không thể ứng phó, thế cho nên cuối cùng mất mạng, cũng như ánh sáng và bóng tối luôn không thể phân cách, vui vẻ cùng đau khổ thường cũng là có liên hệ gắn bó, đó là vận mệnh, có sống qua đau khổ thì khi sung sướng mới biết quý trọng.” Cười cười, ngụy thánh Bộ Phong Trần nhìn ta nói “Nếu ngươi thành chủ nhân của thiên hạ, ngươi sẽ là một hoàng đế tốt sao?”

“Một hoàng đế tốt tất nhiên trọng yếu, nhưng trọng yếu hơn là phải có một đám thần tử tốt, tin tưởng ta, thế giới này cũng không khuyết thiếu người tài có thể dùng, bình dân dân chúng chỉ cần một cuộc sống tốt đẹp, cũng không để ý đến ai là chủ thiên hạ.” Hít sâu một hơi, ta thở dài “Ta nghĩ ta sẽ là một hoàng đế tốt, ta so với bất kỳ kẻ nào đều hiểu dân chúng thiên hạ cần cái gì, mà đối với hư vinh cùng hưởng lạc, ta sớm đã khinh thường.”

“Không phải vì danh, cũng không phải vì lợi, ta chỉ muốn thiên hạ vốn chia năm xẻ bày mười mấy năm qua bởi một trận náo loạn mà trở nên an ổn, trở nên thống nhất, trở nên phồn vinh cùng hưng thịnh.” Nhìn ngụy thánh, ta gằn từng tiếng nói “Ngươi tin không? Đây là lý tưởng của ta, ta muốn thay đổi thiên hạ này.”

Ngụy thánh tựa hồ có chút sửng sốt, hắn nhìn ta thật lâu, ánh mắt nam nhân từ kinh ngạc chuyển sang mềm nhẹ.

Gật đầu, ngụy thánh giương khóe miệng, nói: “Sầu Thiên Ca, ta chưa từng biết ngươi cũng có lý tưởng như vậy, ta tin lời ngươi nói, cũng tin tưởng ngươi chính là một hoàng đế tốt.”

Ta cùng ngụy thánh Bộ Phong Trần sóng vai mà đi trên đường ở Thanh thành, nói vài chuyện bâng quơ, hắn hỏi ta rất nhiều câu về lý tưởng, về các ý tưởng cùng các loại chính sách sau khi nhất thống thiên hạ.

Cảm giác này thật giống như hắn muốn càng hiểu biết về ta nhiều hơn.

Ngụy thánh này không hổ là Thánh Nhân trong Thánh Môn, những việc mà hắn biết cũng rất nhiều, cùng hắn trò chuyện có một loại cảm giác giống với cảm giác khi ta nói chuyện cùng Bộ Phong Trần nhà ta, cảm giác thoải mái làm cho tiêu sầu, vô tình liền đem những ý nghĩ tận sâu trong tâm đều nói ra.

Hắn là một người không tồi, ta cũng biết dân chúng thiên hạ khát cầu một cuộc sống an ổn, nhưng có đôi khi ngươi vì một vài chuyện cùng một vài người, luôn không thể không phát động chiến tranh, không thể không đổ máu.

…………………

…………………

Không biết vì cái gì, ngụy thánh thoạt nhìn giống như tùy ý không có mục đích dẫn ta đi dạo khắp nơi ở Thanh thành, hiện giờ chúng ta đang đi đến tửu lâu nổi danh của Thanh thành, nghe nói tửu lâu tọa lạc trên mặt hồ từng cử hành một trận luận võ của miền Nam, hơn nữa người thắng cư nhiên có tên là Bộ Phong Trần.

Người đoạt được vị trí đứng đầu theo lời họ sẽ không phải là Bộ Phong Trần mà ta biết chứ?

Vấn đề này ta có hỏi qua ngụy thánh ở bên cạnh, hắn chỉ cười cười, một đáp án chính xác cũng không cho ta, thật sự là một tên chọc người ghét mà.

Sau đó chúng ta rời khỏi quốc thổ miền Nam, xuyên qua một trấn nhỏ để tới Thần Quốc – trấn nhỏ tên gọi Nga Sơn trấn.

“Trấn Nga Sơn từng có quỷ quấy phá.” Lúc này đã chạng vạng, đi rồi đi, ngụy thánh đột nhiên bất thình lình phun ra một câu.

“Sao ngươi lại biết?” Ta nhìn bốn phía, thực im lặng, không biết có phải do ảnh hưởng vì lời nói của ngụy thánh hay không, ta cảm thấy chung quanh có cảm giác âm trầm, sâu tối tăm, nhất là phía sau lưng, sợ hãi, ta nhanh chóng đuổi kịp Bộ Phong Trần cùng hắn sóng vai mà đi.

Đi cùng với Thánh nhân Thánh môn này, cái gì yêu ma quỷ quái cũng sẽ không xuất hiện đi?

“Ta từng gặp phải ở nơi này, cũng chính là chuyện của ba năm trước.” Để lại một câu, ngụy thánh Bộ Phong Trần cứ như vậy ngừng lại.

Ba năm trước? Chuyện này cũng không xem như là quá lâu trước kia, nhưng mà trên thế giới này thật sự có thứ đó tồn tại sao? Hoàn toàn không có nghe qua cũng không muốn nghe đến.

“Ngươi phải cẩn thận một chút, nơi này núi non trùng điệp, hoang vu dã ngoại rất dễ xảy ra chuyện.” Ngụy thánh nghiêm túc nói với ta những lời này.

Ta nhíu mày, cũng không muốn để ngụy thánh nhìn thấy ta có chút bộ dáng chột dạ, làm bộ như bình tĩnh hừ nhẹ: “Ngươi cho là với tu vi của ta còn có thể sợ mấy thứ này sao?”

Nhưng mà, con gián tuy không có lực sát thương nhưng rất nhiều người sợ hãi nó, ta cũng rơi vào loại tình huống này, cho dù có thể đánh bại mấy thứ kia, ta cũng sẽ cảm thấy phi thường, phi thường không thoải mái.

“Thật không? Chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi, nói không chừng đi đến trấn Nga Sơn phía trước, chúng ta có thể may mắn gặp được thứ đó ở trên đường núi cũng không chừng.” Nói ra dễ dàng như vậy, ngụy thánh Bộ Phong Trần thoạt nhìn cũng không để ý chuyện mà ta lo lắng.

Hắn thế nhưng cứ tự nhiên nói ra như vậy!?

“Vì sao lại phải đi? Trực tiếp bay qua không phải được rồi soa?” Ta hơi chút đến gần nam nhân, lại đi về phía trước một đoạn chính là tiến vào đường rừng núi, nơi đó không bằng đường lớn sáng sủa chúng ta vẫn đi hiện giờ, chỉ là một vài con đường nhỏ quanh co gấp khúc như ruột dê, bên đường còn có không ít cây cối rậm rạp thiếu ánh sáng.

Thoạt nhìn, như thế nào cũng cảm thấy âm trầm, tối tăm.

“Bay qua sẽ quấy nhiễu đến sinh hoạt của người dân trong trấn Nga Sơn.” Ngụy thánh tiếp tục đi về phía trước.

Ta ngừng lại, không nguyện ý tiếp tục đi nữa.

“Làm sao vậy?” Thấy ta dừng lại, ngụy thánh quay đầu nhìn ta nói “Ngươi không phải sợ hãi rồi chứ?”

“Mới không phải, chỉ là cảm thấy ngươi có đường gần không đi lại muốn đi đường xa, thật sự là không thể lý giải.” Như thế nào có thể để cho nam nhân này biết ta sợ mấy thứ kia chứ.

“Nếu không sợ, chúng ta cứ tiếp tục đi đi.” Ngụy thánh cười cười, nói.

Kiên trì, ta chỉ có thể theo sau.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, núi rừng một mảnh im lặng, ngẫu nhiên có một vài tiếng kêu kỳ quái của không rõ là loài vật nào, một tiếng kêu khiến lòng người phiền não.

Cứ đi tới, đi tới, ở mảnh rừng phía sau đột nhiên vang lên tiếng “oa oa” một tiếng lại một tiếng cực kỳ giống tiếng trẻ con nỉ non khóc, nhất thời bị dọa, cả người không khỏi kịch liệt run rẩy.

“Không có việc gì chứ?” Ngụy thánh quan tâm hỏi, vươn tay cầm thật chặt tay ta “Nắm tay của ta, đi theo ta sẽ không sợ nữa.”

“Không cần!” Bỏ tay ngụy thánh Bộ Phong Trần ra, ta hít sâu một hơi tiếp tục tiến về phía trước, cho dù trong lòng cảm thấy hết sức không thoải mái với chung quanh, ta cũng sẽ không chủ động nắm tay của nam nhân mà ta không yêu, huống chi ta thực hiểu được nam nhân nhà ta từ trước cho tới nay đều thật sự lo lắng sau khi ta gặp ngụy thánh sẽ xiêu lòng với hắn.

Trước kia cảm thấy Bộ Phong Trần nhà ta hoàn toàn chỉ là suy nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại không thể không nói người kia nhà ta thật sự mưu tính sâu xa, tính ra ta không có ý tứ yêu thương nhung nhớ đối với ngụy thánh, vị nhân huynh này lại một mực lôi kéo ta trên đường đi, mặc kệ ngụy thánh xuất phát từ nguyên nhân gì, cho dù không vì trách nhiệm đối với người kia nhà ta, ta cũng sẽ không quá mức thân mật cùng ngụy thánh.

Từng có quan hệ một đêm thì thế nào? Ta cũng không phải là nữ nhân bị tư tưởng phải cố sống cố chết giữ gìn trinh tiết, đã qua liền cho qua, tuyệt đối không thể bởi vì việc đó mà lưu luyến cùng hồi tưởng.

“Kia đi thôi.” Ngụy thánh đã sớm đi lên trước, ta rõ ràng đã cự tuyệt hắn nắm tay, hắn vẫn một mực bắt lấy bàn tay ta, không đợi ta có cơ hội cự tuyệt, hắn bước nhanh tới phía trước, hai người chúng ta nhanh chóng tiến về phía trước như cưỡi gió mà đi.

Sớm như vậy không phải tốt hơn sao? Ngụy thánh này vừa rồi chẳng lẽ cố ý dẫn ta đi đường núi, là muốn ta phải nói ra chuyện này? Ngụy thánh làm thế nào biết được ta có tâm lý bài xích đối với loại sự vật kia chứ?

Việc này ngay cả Bộ Phong Trần kia nhà ta cũng không có nói qua.

Chỉ trong chốc lát, chúng ta đã tới trấn Nga Sơn, lúc này trời đã tối muộn, Bộ Phong Trần cũng không muốn tiếp tục đi, dẫn ta rẽ trái rẽ phải, ta vốn nghĩ hắn muốn tìm nơi ngủ trọ, cuối cùng chúng ta lại tới một trạch viện thoạt nhìn không tồi.

Đối với trấn Nga Sơn mà nói, phòng ở nơi này xem như tốt nhất, ta nhớ rõ tiền trang Thông Hải là của Thánh môn, có thể nào nơi này cũng có một cứ điểm của Thánh môn không nhỉ?

“Cốc cốc cốc ” Ngụy thánh gõ cửa.

Chỉ trong chốc lát, trong phòng có người đi ra mở cửa, người đến mở cửa dùng ánh mắt xa lạ nhìn chúng ta, hỏi: “Nhị vị, đã trễ thế này đến tìm ai?”

Ngụy thánh mở miệng nói: “Điền Nhiễm có ở đây không?”

Điền Nhiễm? Là người quen của ngụy thánh ở nhân gian sao, hay là sinh môn đệ tử ở lại thế gian?

Người mở cửa vừa nghe vậy, nhanh chóng thay đổi thái độ, nhiệt tình đón chúng ta đi vào, vừa cười vừa nói: “Thì ra là bằng hữu của đại lão gia, khó trách… khó trách diện mạo của nhị vị hiên ngang như vậy, tiểu nhân sẽ nhanh đi mời.”

Vừa nói, người mở cửa liền hướng phòng trong hô lớn: “Mau thông báo với đại lão gia một tiếng, nói có khách tìm lão gia!”

Chỉ trong chốc lát, trên hành lang xa xa có một nam tử trẻ tuổi bước đến đây, từ rất xa đã thấy được chúng ta, nam tử nhất thời bước nhanh hơn, đến cuối cùng tựa như là chạy lại đây.

“Thánh…” vẻ mặt vui sướng, nam nhân trẻ tuổi nhìn ta cùng ngụy thánh sau đó thiếu chút nữa liền thốt ra cái gì, vội điều chỉnh tâm tình, nam tử trẻ tuổi liền phân phó hạ nhân theo bên cạnh cho mọi người rời đi, sau đó nam tử trẻ tuổi mới khôi phục hưng phấn vui sướng lúc đầu.

“Thánh Nhân! Ngài… Sao ngài lại cùng Sầu đại ca đến đây? Nhanh vào trong!” Nam tử trẻ tuổi dẫn đường cho chúng ta vào trong.

Người này chính là Điền Nhiễm đi, cũng chính là đại lão gia của nhà này, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng không phải quá lớn tuổi, hơn nữa vừa rồi hắn không chỉ quen biết mỗi ngụy thánh, mà còn gọi một tiếng “Sầu đại ca”?

“Ngươi quen ta?” Nghi hoặc không thôi, ta trực tiếp mở miệng, cau mày hỏi.

“Sầu đại ca, mới ba năm không gặp, sao huynh đã quên mất ta rồi?” Nhìn ngụy thánh, lại nhìn ta, Điền Nhiễm mỉm cười, nói “Sầu đại ca, ba năm trước đây ngươi còn nói muốn tìm Thánh Nhân, hiện giờ nhìn thấy các ngài có thể ở cùng một chỗ, ta cũng thực vui vẻ.”

Tìm Thánh Nhân? Ta tìm ngụy thánh Bộ Phong Trần? Ta tìm hắn làm cái gì?

Điền Nhiễm nói chính là chuyện của ba năm trước đây, chẳng lẽ trong một năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện? Điền Nhiễm này quen biết ta, nghe bọn hắn nói chuyện, rõ ràng ngụy thánh cũng quen biết ta, chỉ là năm ấy xảy ra cái gì, vì sao hiện tại ta hoàn toàn nghĩ không ra, một chút cũng không.

“Thánh Nhân, đa tạ ngài giúp ta rời khỏi Thánh Môn, cả cuộc đời này, Điền Nhiễm cũng không báo nổi ơn này.” Vừa đi, Điền Nhiễm nói với ngụy thánh, xem thái độ cung kính cùng giọng điệu của nam tử, đại khái trước kia là đệ tử Thánh Môn, chỉ là hiện giờ được ngụy thánh cho phép về với thế gian.

“Hôm nay chúng ta tạm thời ở đây một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ đi tiếp, Điền Nhiễm, ngươi không cần quá lưu tâm đến chúng ta.” Ngụy thánh nói.

“Vâng, Thánh Nhân.”

Điền Nhiễm rất nhanh đã an bài phòng ở cho chúng ta, căn phòng ở một chỗ rất u tĩnh, về mặt này, hai Bộ Phong Trần đều thích ở nơi yên lặng, không có người quấy rầy này.

Nhưng mà, vì cái gì chỉ có một gian phòng, trong phòng chỉ có một cái giường? Chúng ta rõ ràng là hai người!

“Ngươi ngủ trên mặt đất, hoặc là bảo Điền Nhiễm an bài một gian phòng khác cho người.” Ta lên giường nằm trước, không khách khí nói.

Căn nhà này thật lớn, phòng dành cho khách khẳng định không chỉ có một gian, ngụy thánh lại là Thánh Nhân, Điền Nhiễm kia khẳng định sẽ an bài cho ngụy thánh một gian cực kỳ tốt.

“Không cần, ta ở đây.” Bộ Phong Trần ngồi ở bên bàn, gió đêm từ cửa sổ rộng mở phất vào phòng, nhẹ nhàng thổi bay những sợi tóc màu trắng bạc của nam nhân phối với khuôn mặt trầm tĩnh như nước kia không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Thật sự là đáng chết!

“Sợ ta chạy trốn sao? Ha hả, tùy ngươi.” Xoay người đưa lưng về phía Bộ Phong Trần, ta không nhìn nam nhân, bàn tay đặt phía ngoài cổ áo, cách lớp quần áo nhẹ nhàng cảm giác được Lưu Quang châu, người kia nhà ta từng nói, chỉ cần để Lưu Quang châu cảm nhận được ánh mặt trời hoặc ánh sáng trắng, mặc kệ là Bộ Phong Trần nào đều có thể biết được ta ở đâu.

Nếu hiện tại ta làm cho Lưu Quang châu xuất hiện, người kia nhà ta sẽ biết chúng ta hiện tại đang ở đâu đi? Nhưng mà — có lẽ nên chờ một chút, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Nằm trên giường, nhắm mắt lại hồi lâu vẫn không có cách nào ngủ được, vừa nhắm mắt sẽ lại nghĩ đến vừa rồi Điền Nhiễm cùng ngụy thánh đối thoại, là diễn trò sao? Thoạt nhìn cũng không giống, cho dù ngụy thánh diễn trò thì ta cũng không có cách nào nhìn ra, ta tự nhận ánh mắt của bản thân có thể nhìn ra người khác thật lòng hay giả dối.

Lời nói cử chỉ cho đến thần thái của Điền Nhiễm đều rất tự nhiên, không giống như là diễn trò.

Nói như vậy, ba năm trước đây ta đã từng ở Thánh Môn, ba năm trước khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu không, lúc ta tỉnh lại vào ba năm trước sẽ không quên mất tất cả mọi việc diễn ra trong một năm kia.

Vừa đúng lúc, ba năm trước cũng là lúc ngụy thánh Bộ Phong Trần bế quan.

Hiện giờ nghĩ đến, vì sao ta vừa tỉnh lại sẽ nhìn thấy người kia nhà ta, vì sao người kia nhà ta từ đầu đến cuối đều nói với ta như vậy, đại khái cũng bởi vì trước đó vị nhà ta đã quen biết ta rồi.

……………

……………

Sáng sớm ngày hôm sau, cũng không chào từ biệt người nào, ngụy thánh đưa ta rời khỏi nhà Điền Nhiễm, lúc rời đi ta còn nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng cười vui.

“Đại bá, đều đã ba năm, sao không thấy Bộ tiên sinh đến tìm người a?” Đây là thanh âm của một tiểu cô nương.

Bộ tiên sinh, chỉ chính là ngụy thánh Bộ Phong Trần sao? Chẳng lẽ ngụy thánh cùng Điền Nhiễm kia từng có quan hệ gì sao? Không nhất định a, đừng nhìn nam nhân này là một Thánh Nhân, kỳ thật cũng là một ngụy thánh, bằng không đêm đó rõ ràng thần trí thanh tỉnh còn có thể… còn có thể cùng ta làm ra loại chuyện kia.

Tóm lại, chúng ta rất nhanh đã rời khỏi trấn Nga Sơn, giống như mấy ngày trước đây ngụy thánh dẫn ta hướng về một phương mà ta không biết, nhìn cứ như là không có đích đến, càng giống như ngụy thánh cố ý đưa ta đến một vài nơi đặc biệt nào đó, những nơi này đối với ta, hoặc đối với hắn mà nói có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

Đầu tiên là Thanh thành của miền Nam, sau đó là trấn Nga Sơn của Thần Quốc, nam nhân này muốn đưa ta đi làm gì?

Ta nghĩ, ta cũng nên hạ quyết định, không thể cứ kéo dài mãi.

Lúc này, ngụy thánh Bộ Phong Trần đã đưa ta tới một vùng sông nước ở phía nam Thần Quốc – Giang thành.

Nơi này đối với ta mà nói từng lưu lại một đoạn trí nhớ, một ít trí nhớ có liên quan đến Bạch Hà, bất quá khi một lần nữa về tới nơi này ta cũng đã không đem chuyện của Bạch Hà để ở trong lòng, nhưng mà khi nhìn nước sông Giang thành, nhìn thấy con người cùng cây cối ở đây vẫn có cảm giác là lạ.

Cảm giác này hết sức kỳ quái.

“Ngươi có biết khách điếm nào của Giang thành thích hợp để ở lại hơn không?” Bộ Phong Trần thản nhiên hỏi, hai tay hắn bắt chéo sau lưng, mang theo ánh mắt đầy nhu tình ta không thể hiểu được nhìn chung quanh thành trấn của Thần Quốc.

“Biết một chỗ.” Ta nói.

Chỉ là không biết nhiều năm đã qua như vậy, khách điếm nho nhỏ kia có còn hay không.

“Thế dẫn đường đi.” Ngụy thánh nói.

Theo một chút trí nhớ còn sót lại trong đầu, ta hướng về thành tây mà đi, đi được một đoạn, xuất hiện trước mặt ta không phải khách điếm nhỏ yên lặng mà cổ kính lúc xưa, khách điếm kia đã không còn, đại khái ngay cả chủ nhân cũng rời khỏi, mà nay đã trở thành một gian khách điếm có chút thú vị.

Khách điếm treo tấm biển, đề lên đó là dòng chữ không biết ai viết, nét chữ cứng cáp hữu lực lại mang theo mỹ cảm phiêu dật.

Nhất song nhân.