Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 11: Không nơi nào có thể trốn thoát



Yêu rồi ~ Sầu ca đã chấp nhận tình cảm của ngụy thánh Bộ Phong Trần, tiếp theo sẽ như thế nào? giả nhân giả nghĩa sẽ thật thương tâm nha hic hic

Kiên trì gắt gao như vậy, còn có thể được bao lâu?

Trong lòng kỳ thật đều rõ ràng hiểu được hơn bất cứ người nào, Sầu Thiên Ca đã yêu Bộ Phong Trần, Sầu Thiên Ca sớm muộn rồi cũng có một ngày bị lay chuyển bởi ôn nhu cùng cường thế của Bộ Phong Trần.

Năm ấy tình nguyện nhảy xuống vách núi cũng không chịu thỏa hiệp, khí thế đó trước mặt Bộ Phong Trần hết thảy đều đã biến thành khói trắng mờ mịt hư vô, biến mất không chút dấu vết.

“Bộ Phong Trần — đủ rồi — buông!” Không thể khống chế được rống giận, ở sâu trong trí nhớ, đã khi nào giống như hiện tại nội tâm tràn ngập sợ hãi cùng không biết làm sao, khi nào giống như hiện tại đau khổ cầu xin, đơn giản là sợ hãi đã như kịch độc xâm nhập vào tim, sẽ không thể kéo giãn khoảng cách, chỉ sợ là hết cứu.

Đại khái là luống cuống, liều lĩnh liền hung hăng cắn vào cổ Bộ Phong Trần, nghĩ nam nhân này sẽ vì thế mà lui lại.

“Không thể buông ngươi ra.” thanh âm như trước vẫn ôn nhu như nước, hai tay Bộ Phong Trần lại giống như kìm sắt gắt gao giữ chặt không buông, thậm chí ôm chặt đến mức làm cho ta không có khả năng lui về sau một bước nào cả.

“Nếu buông ra, ngươi sẽ lại chạy trốn tới chân trời góc biển nào đó, không biết năm nào tháng nào ta mới có thể đem người bắt lại, Sầu Thiên Ca, đối mặt sự thật đi, đối mặt với nội tâm của chính mình, ta muốn ngươi hiểu được rành mạch, ngươi kỳ thật sẽ không rời khỏi ta, ngươi yêu ta.” Bộ Phong Trần dường như sắp đem ta hòa vào thân thể hắn, mặc kệ ta giãy dụa thế nào, làm thế nào vừa đạp vừa đá vừa cắn hắn, cũng không dao động một chút ít.

Trong miệng tràn ngập hương vị ngọt thanh, rốt cuộc ta cắn một ngụm lên cổ Bộ Phong Trần, dấu răng rõ ràng trông giống như một đóa hoa đào khắc trên cổ tuyết trắng của nam nhân, xinh đẹp quá phận.

Mà Bộ Phong Trần vẫn như cũ không có cảm giác đau, sừng sững đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không lùi lại nửa bước.

Ta đã muốn không còn khí lực để từ chối.

“Bộ Phong Trần… Ngươi muốn bức chết ta ư? Ta mệt chết rồi… Ta thật sự sắp mệt chết rồi, sắp ngã xuống, biết hay không? Bộ Phong Trần, ta đã không còn khả năng đối kháng lại ngươi, sắp hít thở không thông.” Đã mệt mỏi, không còn sức, sau này từng bước đều phải ngã vào trong lòng ngươi… Hợp với lòng ta cùng nhau rơi xuống.

“Dựa vào vai ta, sẽ không mệt mỏi.” Nhẹ giọng nói xong, Bộ Phong Trần đưa tay nhẹ nhàng ấn đầu ta đặt lên bờ vai hắn. “Bầu trời rộng lớn như vậy, ngươi chỉ cần đi về phía trước từng bước là có thể thấy được cả bầu trời cùng ánh mặt trời, Sầu Thiên Ca, không cần phong tỏa chặt chẽ bản thân, như vậy sẽ mệt.”

“Nếu ngươi nguyện ý, có thể bay đến nơi nào mà ngươi thích, ta không phải là gông xiềng trói buộc ngươi, hiểu chưa?” Nhẹ nhàng hôn xuống cổ ta, thanh âm nam nhân quanh quẩn bên tai. “Nếu ngươi là chim ưng bay lượn, ta sẽ là bầu trời cao rộng không có điểm kết thúc, nếu ngươi là thuyền buồm ngao du, ta chính là hải dương luôn nâng đỡ ngươi…”

Vốn tưởng rằng, có thể tiếp tục cuộc sống mê muội mơ hồ trong tình cảm.

Vốn tưởng rằng, có thể tiếp tục giả đà điểu trốn tránh truy đuổi của Bộ Phong Trần.

Vốn tưởng rằng có thể tiếp tục tự lừa gạt bản thân không đối mặt với sự thật cùng tương lai.

Kết quả vẫn là bị Bộ Phong Trần vạch trần sự thật, làm cho ta không thể không đi đối mặt, không thể không lựa chọn, không thể không dùng tình cảm chân thật làm cho cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Không phải không yêu mà là chưa từng cảm thấy được yêu.

Không phải không muốn yêu, chỉ là sợ hãi khi yêu rồi sẽ không còn chỗ ẩn thân.

Mà nay, sớm đã bị trói buộc e rằng sẽ không còn có thể chạy thoát.

“Sầu Thiên Ca, nhìn ta.” Cái gọi là ôn nhu, cái gọi là cường thế, giống như hai cánh tay đang gắt gao giam giữ cơ thể ta, làm cho ta không thể nhúc nhích không thể đào thoát.

Một mặt bất lực nhất, yếu ớt nhất đã bị hắn nhìn thấy rồi sao? Như thế nào lời hắn vừa nói giống như ma chú làm cho ta không thể khống chế cơ thể.

Nhìn về phía Bộ Phong Trần, ta chuyên chú ngắm gương mặt của hắn.

“Ta hứa với ngươi cả một đời cả một kiếp này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Bộ Phong Trần cũng sẽ không rời khỏi ngươi, Sầu Thiên Ca, nếu ngươi nguyện ý ở cạnh bên ta, làm bạn với ta cả đời, liền ôm lấy ta, nếu ngươi vẫn như cũ không muốn, có thể buông, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa, sẽ không tiếp tục dây dưa với ngươi.” Nhìn thật sâu vào mắt ta, Bộ Phong Trần nói như vậy, nhẹ nhàng, hắn buông đôi tay như giải thoát ta khỏi gông xiềng.

Có phải một khi buông Bộ Phong Trần ra, nam nhân này sẽ không bao giờ quay đầu lại, sẽ không tiếp tục dây dưa cùng ta, cũng sẽ không bao giờ vì một tên Sầu Thiên Ca mà dừng lại?

Do dự, bất quá là chuyện trong nháy mắt.

Nếu không ai bức ta, có lẽ cả đời ta đều không có biện pháp đưa ra sự lựa chọn, ở chiến trường cùng với trên triều đình, ta có lẽ là một người có thể hô phong hoán vũ (kêu mưa gọi gió – ý nói là người có thế lực mạnh mẽ, việc to tát nào cũng làm được), chỉ là trong vấn đề tình cảm, có đôi khi ngay cả chính mình còn không hiểu được, ta cẩn trọng như vậy, thế cho nên không dám bước ra nửa bước đầu tiên.

Lúc này đây, còn muốn trốn tránh nữa hay sao?

Bàn chân, luôn bất tri bất giác đã bước ra nửa bước, nhưng vẫn không thể có dũng khí xuyên thấu bức tường vô hình trước mắt, ta sợ cái gì chứ? Sợ một khi yêu rồi sẽ bị thương.

Vết thương trên thân thể có thể chữa khỏi, vết thương lòng, ta còn chưa bao giờ nếm thử.

Cùng với Bạch Hà có ngày hôm nay, hay nói cách khác bị Bạch Hà phản bội, đều không có thật sự thương tổn đến tâm.

Chỉ là Bộ Phong Trần thì không giống, ta sâu sắc cảm giác được nam nhân này thật nguy hiểm, nếu có một ngày hắn giống như Bạch Hà phản bội ta, ta nghĩ, ta sẽ không thể thoải mái giống như đối với Bạch Hà bây giờ.

Bộ Phong Trần là một người có thể hoàn toàn làm ta tan vỡ, phá hủy ta…

“Ta… Nếu bây giờ còn lui về phía sau, buông tha ngươi, sau khi trợ giúp Triệu Thành xong ngươi sẽ trở lại Thánh môn, vĩnh viễn không muốn trở lại thế gian, có phải không?” Hơi hơi nâng bàn chân, vẫn không có hạ xuống.

Trả lời ta, Bộ Phong Trần nhợt nhạt mỉm cười, nam nhân này chính là không nói lời nào, đúng là tra tấn ta mà, bắt buộc ta phải tự mình suy nghĩ.

Cho dù ta chạy trốn tới chân trời góc bể, cũng trốn không thoát tâm tư của chính mình, không phải sao?

Sầu Thiên Ca, ngươi như thế nào lại hèn nhát đa cảm đến thế?

Dù sao đều đã chết đi một lần, tương lai nếu xảy ra chuyện gì, cũng lắm thì lôi kéo Bộ Phong Trần cùng chết là được, tuy rằng ta không biết ta có thể bóp chết hắn hay không.

Hít thật sâu một hơi, với tâm tình chịu chết, giẫm lên trên đôi giày đầy bùn đất, ta bước từng bước về phía trước nhào vào lòng nam nhân, gắt gao ôm lấy Bộ Phong Trần.

Kỳ thật, lúc chân chính bước ra ta cũng không cảm thấy quá khó khăn, cũng không cảm giác không thể hô hấp như ta từng nghĩ, hoặc là tâm tình quá mức phức tạp gì đó.

Tương phản chính là sau khi ta lựa chọn, cả người hoàn toàn thoải mái, không hề cảm thấy phức tạp nữa, không hề cảm thấy hít thở không thông, không hề cảm thấy áp bách, không hề như đà điểu luôn lừa gạt chính mình, cái ôm ấp của Bộ Phong Trần thực sự làm kẻ khác mê luyến.

Có lẽ ta xác thực sợ hãi bị Bộ Phong Trần thương tổn, nếu không lựa chọn  đích xác có thể không bị thương tổn, nhưng nếu Bộ Phong Trần cứ như vậy mà rời đi, ta nghĩ… Ta cũng sẽ cảm thấy đau lòng khó chịu.

“Ôm chặt ta…” Đầu dán sát vào lồng ngực nam nhân, con đà điểu như ta chung quy đã bị Bộ Phong Trần mạnh mẽ lôi kéo đối mặt sự thật, hiểu rõ bản thân đích thật có yêu Bộ Phong Trần, không chỉ đơn giản là thích thôi.

Sầu Thiên Ca, ngươi hôm nay rốt cuộc có một quyết đinh rất dũng cảm hay là rất ngu xuẩn đây?

“Ta sẽ ôm chặt ngươi, sẽ không buông ra, vĩnh viễn sẽ không buông ra Sầu Thiên Ca.” Lại một lần nữa ôm lấy, vẫn như cũ là ôn nhu mà cường thế làm cho người ta không thể giãy dụa, nguyên lai Bộ Phong Trần thoạt nhìn giống khối băng cũng có thể nói những lời buồn nôn như vậy, ta cũng sẽ bởi vì mấy lời này mà vui mừng không thôi.

Đột nhiên trong cuộc sống, không hề có điềm báo, không hề chuẩn bị, dưới bức bách cường thế của Bộ Phong Trần, ta rốt cuộc đối mặt với cảm tình của chính mình, rốt cuộc rõ ràng Sầu Thiên Ca đã yêu Bộ Phong Trần.

………………………..

………………………..

Nhiều năm về sau, đột nhiên nhớ tới cái ngày mà Bộ Phong Trần biểu hiện cường ngạnh và kiên quyết ra ngoài, ta tò mò hỏi nam nhân một vấn đề, một nghi vấn làm ta hoang mang nhiều năm.

[Nếu lúc trước ta từ chối, do dự, chạy ra, lui về phía sau, không ôm lấy ngươi, ngươi có phải thật sự sẽ không bao giờ dừng chân chờ ta nữa, liền theo lời ngươi nói mà rời đi, trở lại Thánh môn sau đó sẽ không trở lại thế gian?]

[Việc này… Ta sẽ rời thế gian trở lại Thánh môn, chẳng qua sẽ không rời khỏi ngươi, đại khái sẽ mang con đà điểu như ngươi trở về Thánh môn, chờ cho đến khi ngươi đồng ý với ta mới có thể buông ra ngươi.]

Câu trả lời của Bộ Phong Trần cũng không ngoài dự kiến của ta.

Đã có thể xem như đồng ý với ngươi, cũng không thấy ngươi buông ra chút nào… Cái gọi là Thánh môn môn chủ, kỳ thật là một nam nhân giảo hoạt đa đoan lại làm cho người ta không thể lãng tránh, mặc kệ là trốn thế nào đều từng bước rơi vào bẫy của hắn.