Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 - Chương 27: Đến Thần Quốc một chuyến



Cái gọi là biểu đạt thành ý của Triệu Thành đầu tiên chính là trước khi ta còn chưa có đáp ứng giúp hắn lên ngôi hoàng đế đã giao ra ‘thân thể của Sầu Thiên Ca’, một khi đã như vậy, ta cũng phải nhận lấy thôi.

“Thân thể cần được đặt trong điều kiện băng giá mới có thể tiếp tục bảo trì hoàn hảo, bất quá ta nghĩ Vương gia hẳn là sẽ chiếu cố tốt bản thân.” Nói xong, Triệu Thành gọi người hỗ trợ đem quan tài băng đặt lên xe ngựa.

Thật có lỗi, mấy người giúp ta khiêng quan tài kia phỏng chừng thế nào cũng phải đi Tây Thiên làm bạn với Phật tổ.

Đi qua cửa phủ thành chủ, ngồi trên xe ngựa chở theo quan tài băng, cứ như vậy đối mặt với chính mình, Triệu Thành đột nhiên đưa ra thứ này, thật sự là làm rối cả kế hoạch của ta.

Nếu hiện tại ta lại chết một lần, có thể trở lại thân thể của chính mình trước kia hay thật sự phải đi vào luân hồi chuyển thế?

Bàn tay đặt trên quan tài băng nửa trong suốt, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, mọi người thường nói sau khi chết sẽ được nhập thổ vi an, đối với người còn ngồi ở chỗ này thì sao, cũng không thể nào đem chính mình mai táng.

“Vương gia, chúng ta đi đâu đây?” Ngồi ở bên ngoài đánh xe ngựa là lão Tứ cùng lão Cửu.

Tuy nói ta hy vọng bọn họ có thể quy ẩn hảo hảo mà sống, nhưng nếu lão Đại ta cần thì cũng phải lợi dụng một chút… những tên không nghe lời này.

“Các ngươi rời Thanh Thành hướng về phía đông tìm lão Thập, bảo hắn đem quan tài bảo quản thật tốt, dọc theo đường đi các ngươi phải cẩn thận làm việc” Ta nghĩ nghĩ nói “Các ngươi lúc trước đi vào miền Nam, còn những người khác thì đi đâu?”

“Hắc hắc, không biết.” Lão Tứ bên ngoài thấp giọng cười nói: “Vương gia, ngài cũng không phải không biết chứ, vài người chúng ta tuy rằng đều làm việc cho ngài, nhưng bình thường cực ít cùng xuất hiện, mấy người bọn họ tốc độ lại nhanh, có mấy người vừa mới vào miền Nam liền biến mất không thấy.”

“Được rồi được rồi.” Nghĩ nghĩ, ta nói “Chỉ có hai người là khiến ta lo lắng, còn phải kêu lão Lục cùng lão Thất cùng các ngươi đi tìm lão Thập, các ngươi cũng chỉ cần đi về hướng đông, dọc theo đường đi nếu gặp thủ vệ cửa thành của miền Nam, liền đem lệnh bài này ra cho họ xem thì được rồi.”

Từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài của Triệu Thành đưa, ta đưa cho lão Tứ.

Lão Tứ phát ra một tiếng cười gian: “Hắc hắc, Vương gia, ngài thật có bản lĩnh nha, khi nào thì câu được Thái tử của miền Nam rồi?”

“Bớt sàm ngôn đi, các ngươi rời miền Nam cho ta.” Ai lại nguyện ý cùng vị Thái tử kia thông đồng chứ, Triệu Thành phải làm hoàng đế thì để cho hắn làm, cũng không có liên quan tới ta.

Bất quá sau đó được Triệu Thành giúp đỡ, cũng không thể nửa chừng lại đổi ý.

“Vậy ngài đi đâu?” Lão Cửu hỏi.

“Ta đi đến hoàng thành miền Nam, sau đó lại đến chỗ lão Thập.” Nói xong, ta cúi đầu nhìn quan tài băng, nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài, từ trên cổ cởi xuống lưu quang châu mà Bộ Phong Trần đưa cho, đeo cho chính mình trong quan tài.

Đột nhiên trong lúc đó, lưu quang châu nguyên bản vẫn im lìm đột nhiên toát ra một tia sáng bạc thật nhỏ, không nhìn kỹ thì không thể thấy, tia sáng bạc thật nhỏ giống như dòng suối thẩm thấu vào làn da vốn bị đóng băng, hai má đông cứng tựa hồ hơi hồng lên.

Ta đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, vẫn như cũ không có hơi thở, vẫn y như người chết, chỉ là làn da và tóc vẫn như người bình thường, rất sáng bóng.

Hay là lưu quang châu này còn có khả năng bảo tồn xác chết?

“Ai…” Nhẹ nhàng thở dài, bàn tay đem lưu quang châu nhét vào trong quần áo, dù sao hạt châu này là Bộ Phong Trần đã tặng cho ta, cho dù là ‘ta’ mang trên người cũng rất bình thường phải không?

Ể, quả nhiên, mặc kệ thế nào ‘bản thân Sầu Thiên Ca’ vẫn thấy thuận mắt hơn một chút.

Đậy nắp quan tài xong, tựa vào trên xe ngựa nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ta không khỏi suy nghĩ, nếu có một ngày ta lấy được bộ dáng trước kia, lấy thân phận Sầu Thiên Ca đứng trước mặt Bộ Phong Trần, thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

Nếu thật sự có ngày đó, ta tuyệt đối sẽ không để hắn có cơ hội áp ta!

………..

………..

“Bộ Phong Trần, giúp ta một việc được không?” Ta một mình về tới khách điếm, hôm nay đi ra ngoài con Xuyên Sơn Giáp không có đi theo, lúc sáng rời đi ta cũng đã nói còn bảo nó đi theo ta nữa thì ta sẽ trở về hát cho Bộ Phong Trần nghe bài “Một kéo cắt đứt nhành mai”.

Nếu Xuyên Sơn Giáp đi theo ta, lúc về thế nào cũng kể hết với Bộ Phong Trần.

“Hửm?” Bộ Phong Trần đang ở trong hoa viên nhỏ của khách điếm cắt tỉa hoa cỏ, quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, trong ánh mắt có vài phần ý cười bất đắc dĩ: “Ngươi mở miệng ra là sẽ không có chuyện gì tốt.”

“Vậy ngươi có giúp ta hay không?” Tựa vào cây cột, hai tay ta khoanh trước ngực cười nói.

“Chuyện gì?” Bộ Phong Trần dừng tay, đi rửa sạch tay xong nói.

“Mang ta đến hoàng cung Thần Quốc một chuyến.” Ta nói xong, thân thể Bộ Phong Trần chợt khựng lại.

“Đi vào đó làm cái gì?” Lau tay, Bộ Phong Trần hướng về phía ta đi tới.

“Ngươi không cần biết, chỉ cần đem ta đến đó là được.” Ta mỉm cười nói.

Bộ Phong Trần đi tới cách ta một bước liền dừng lại, hơi hơi nhíu mày, như là đang nói với ta hoặc là lầm bầm lầu bầu gì đó, bất đắc dĩ thở dài: “Ta không phải đối với ngươi quá mức dung túng đó chứ?”

“Còn dùng từ hơi dung túng hay sao?” Không khỏi nhếch miệng cười, ta tiến lên từng bước ôm lấy bả vai Bộ Phong Trần, vỗ nhẹ nhẹ bả vai nam nhân “Yên tâm đi, ta không bảo ngươi làm hại người trong hoàng cung Thần Quốc, lại càng không bảo ngươi giết Bạch Hà.”

“Sẽ không gây sự?” Thanh âm Bộ Phong Trần ôn nhu vài phần, nghe ra càng giống như cùng tình nhân nói chuyện tâm tình, tràn ngập sủng – nịch.

“Sẽ không.” Ta cam đoan nói.

“Khi nào?” Bộ Phong Trần lại hỏi, đưa tay đặt lên thắt lưng của ta, nhẹ nhàng ôm lấy, càng ngày càng gần cho đến khi đem cả hai hoàn toàn dính chặt vào nhau.

“Ngay bây giờ.” Tựa vào bờ vai hắn, ta nói.

Bộ Phong Trần nhất thời liền sửng sốt, thanh âm trầm đi vài phần nói: “Rất nhanh sẽ đến chạng vạng, Sầu Thiên Ca, ngươi có cái chủ ý hư hỏng gì vậy?”

“Ta có thể có chủ ý hư hỏng gì đây, không được nói bậy, ta là một nam nhân thực thiện lương.” Nhẹ nhàng cười, ta ngẩng đầu híp mắt nhìn Bộ Phong Trần, vỗ vỗ lưng nam nhân, nói “Nhanh đi rồi quay về sớm, dù sao ngươi có thể bay mà, hẳn là rất nhanh có thể trở về.”

Bộ Phong Trần rõ ràng không tin lời ta, chậc chậc, thật sự là một nam nhân làm người ta cảm thấy thương tâm mà.

Bị ta nhìn chăm chú một hồi, Bộ Phong Trần rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài, ta biết biểu tình này của hắn coi như là bất đắc dĩ đồng ý với ta, rất nhiều lúc ta nghĩ, dung túng của Bộ Phong Trần đối với ta đã đạt tới một trình độ nhất định, phía sau loại dung túng này là loại cảm tình gì của hắn nhỉ?

Vấn đề phức tạp này về sau hẳn suy nghĩ, hiện tại chúng ta nên đi Thần Quốc.

…………..

…………..

Bạch Hà có một thói quen, chính là lúc gần đến chạng vạng sẽ ở trong phòng ngủ một lúc, sau đó đi tắm một cái rồi mới có thể ăn cơm.

Hiện tại là sau chạng vạng, Bạch Hà hẳn là ở trong hoàng cung nghỉ ngơi, có lẽ sắp tỉnh, thời gian vừa lúc.

“Bộ Phong Trần, có thể không kinh động đến người bên ngoài mà có thể vào bên trong điện kia không?” Ta biết trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, ngoài trừ bên ngoài còn có quốc sư canh giữ, cũng không muốn nhiễu loạn Thần Quốc, ta chỉ muốn im lặng, gặp gỡ Bạch Hà mà không để bất cứ kẻ nào phát hiện, đem chuyện nói rõ ràng.

“Sầu Thiên Ca, ôm chặt lấy ta.” Bên trong một màn mây tím trời chiều, Bộ Phong Trần đạp mây bay, một tay nắm lấy thắt lưng ta, một tay kia bưng kín ánh mắt ta.

“Ngươi làm gì vậy?” Trước mắt ta đột nhiên mờ tối, làm cho ta có chút không thích ứng.

“Mang ngươi đi xuống.” Bộ Phong Trần vừa nói xong, ta liền nhất thời cảm giác thân thể như đang rơi, cảm giác giống với lúc trước nhảy xuống vực, thậm chí so với tốc rộ rơi xuống vực còn nhanh hơn, Bộ Phong Trần không cho ta mở to mắt là sợ ta cảm thấy sợ hãi hay sao?

Thật sự là thân thể đang kề sát một nam nhân ôn nhu.

“Tới rồi.” Chân nhẹ nhàng dừng trên mặt đất, bên tai là thanh âm mềm nhẹ của Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần buông bàn tay đang che mắt ta xuống, ta mở mắt, không ngờ phát hiện chúng ta đã vào phòng của Bạch Hà, hoặc là nói, căn phòng này đã từng là của ta.

“Ngươi vào bằng cách nào thế?” Ta quay đầu lại nhìn Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần cũng nhìn về phía một người.

Ta theo ánh nhìn của Bộ Phong Trần nhìn qua, đối diện một đôi mắt trong suốt có phần mỏi mệt, Bạch Hà tựa hồ là bị chúng ta làm tỉnh giấc.

“Bạch Hà, ta đến thăm ngươi, thấy lão bằng hữu cũng không cười một cái à? Hay đang tính gọi người đến đuổi ta đi?” Ta hướng tới nam tử trong phòng mỉm cười.

“Ngươi đến giết ta sao?” Bạch Hà nhìn ta, lộ ra thản nhiên tươi cười, bên giường còn có không ít tấu chương.

“Ta nếu muốn giết ngươi, ngươi cho là ngươi có thể sống tới bây giờ hay sao?” Ta không khỏi cười nói