Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 69: Tâm này dứt khoát



Ánh lửa chiếu lên trăm khối xác chết, ngoại trừ mất đầu, trên thânxác chết không có bất cứ vết thương nào. Tức là nói, hơn trăm tên Mã phỉ này đều bị một đòn mất mạng, vết thương trí mạng ngay trên cổ.

Khi bắt đầu nàng cho rằng, hung thủ giết người sau đó mới chém đầu Mãphỉ. Nhưng khi ghé sát đuốc vào, nàng mới phát hiện rìa vết thương trêncổ của xác chết đều chung một loại tình trạng —— da thịt sau gáy hơi corút vào bên trong, da thịt nơi yết hầu lại bị kéo ra phía ngoài, trongmáu lẫn một ít thịt vụn.

Điều này nói lên rằng đám Mã phỉ này không phải chết rồi mới bị chémđầu, mà bị một loại phương pháp cực nhanh giết chết, chỉ có tốc độ vàquán tính phù hợp mới có thể gây ra rìa vết thương như thế này.

Hung thủ không phiền toái giết người xong mới chặt đầu, mà trực tiếp cắt đầu người xuống.

Trong một vụ án giết người, mà đầu nạn nhân lại bị chặt xuống mangđi, bình thường hung thủ chỉ có mấy mục đích. Thứ nhất là che giấu thânphận của người bị hại, thứ hai là vô cùng căm thù kẻ bị hại, thứ ba làxuất phát từ mục đích biến thái. Nhưng chuyện đêm nay, mục đích lạikhông nằm trong ba loại trên.

Hơn trăm người này mặc quần áo Mã phỉ, tay cầm cung tên, đi về phíathôn Thượng Du, thân phận vô cùng rõ ràng, cho dù có chém mất đầu cũngkhông có biện pháp che giấu. Nếu như là hung thủ và Mã phỉ có thù hậnđặc biệt, thôn Thượng Du khổ chiến một ngày đêm, đến mấy trăm Mã phỉ, vì sao hung thủ không đi giết những người đó, lại cố tình chọn một trămngười này? Về phần mục đích biến thái, muốn thu gom đầu của một trăm Mãphỉ sao? Có lẽ rất có thể, nhưng vì sao cố tình là đêm nay, lại vì saocố tình chọn thời điểm trăm tên Mã phỉ này đang mai phục định tấn côngnăm người trong thôn?

Hung thủ giết những người đó, không cần biết mục đích như thế nào, năm người bọn họ chính là người được lợi.

Điều này không thể không khiến cho người ta suy nghĩ đến một hướng khác —— hung thủ ra tay giết người, là vì cứu bọn họ.

Nhưng vì sao sau khi giết người phải chặt đầu mang đi? Nàng chỉ có một suy đoán, đó vì che giấu binh khí giết người.

Bởi vì nếu lúc này trên đường, nằm trăm khối xác chết, đầu bay ra một chỗ, thực dễ dàng để đoán ra những Mã phỉ này bị một kích chém bay đầu, như vậy binh khí rất có thể bị nhìn ra, dù sao binh khí có thể giếtngười với tốc độ nhanh như vậy ở thời đại này rất ít gặp, rất đặc thù,binh khí đặc thù bị người ta nhận ra, như vậy thân phận rất có thể sẽbại lộ.

Mang đầu đi, là vì muốn làm lẫn lộn tầm mắt.

Như vậy, vừa muốn cứu bọn họ, lại muốn giấu diếm thân phận, võ nghệcao cường, binh khí còn đặc thù có thể cấp tốc giết người, sẽ là ai?

Đáp án vô cùng rõ ràng.

Mộ Thanh cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào miệng vết thương lạnh nhưbăng, ánh trăng chiếu trên đầu vai nàng, mặt đất trăm khối thi thể không đầu, tư thế của nàng lại như là đang vuốt ve, gió tây kêu khóc trênđường, càng tăng thêm vẻ quỷ khí.

“Xác chết…” Ngay khi mọi người đứng chờ ở trên đường đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, Mộ Thanh đã mở miệng. Nàng khám nghiệm tử thi xử án, từ trướcđến giờ vô cùng quyết đoán, lúc này đây không biết vì sao lại có chút do dự, “Trên xác chết không có miệng vết thương khác, tất cả mọi người bịmột kích mất mạng, miệng vết thương chỉnh tề, bị giết sau đó chặt đứtđầu, đối phương là sát thủ lành nghề. Xem ra những Mã phỉ này… có khôngít kẻ thù.”

Mộ Thanh cúi đầu, nửa khuôn mặt chìm ở trong bóng đêm, không ai thấy nàng hơi nhắm mắt.

Nàng báo sai phương thức tử vong của người chết, nói bị giết sau đómới bị chém đầu, như thế hướng suy đoán hung khí sẽ đi khá xa.

Nàng muốn mọi người nghĩ, hung thủ là kẻ thù của Mã phỉ.

Những điều này… đều vi phạm đạo đức nghề nghiệp của nàng.

Hai kiếp, nàng lấy “thiên hạ vô oan” làm lý tưởng của bản thân, chưabao giờ nghĩ đến chuyện thay hung thủ giấu diếm tình tiết vụ án có mộtngày lại xảy ra với nàng. Trước đêm nay, nàng không thể tha thứ chongười phá án lại cố tình che giấu tình tiết, nhưng sau đêm nay, nàngkhông còn xứng với danh hiệu Phán Quan Âm Ty nữa.

Nhưng, nàng sẽ không vì quyết định đêm nay mà hối hận.

Những người làm việc này… là người của hắn?

Chỉ có ảnh vệ của hắn mới dùng binh khí là dây mảnh, chỉ có loại binh khí này mới có đủ điều kiện để tạo nên cảnh tượng đêm nay, chỉ có hắnmới có thể cứu nàng. (Chúc mừng nàng Anika đã dự đoán đúng hung khí:3)

Hắn ở Giang Nam xa xôi, nơi Biện Hà cách chốn này ngàn dặm, lại vẫncó thể giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm. Từ mức độ cứng ngắc của thi thểmà phán đoán, từ vẻ mặt lo lắng của đám Mã phỉ ở cửa thôn mà phán đoán,đám cung thủ này vốn nên sớm đến thôn Thượng Du. Người đến chậm, là bởivì đã sớm bị giết.

Những người này chết trước khi kỵ binh tiên phong của Tây Bắc quân đến, tối nay người cứu nàng, thật ra là hắn…

Nàng không biết hắn có bao nhiêu ảnh vệ ở Tây Bắc, những người này ẩn núp ở nơi nào, nhưng nếu những người này ở Tây Bắc, chắc chắn đều cónhiệm vụ. Tối nay vì cứu nàng, hắn đã điều động lực lượng ở chỗ tối,chấp nhận khả năng có thể bại lộ, sao nàng có thể nhẫn tâm vạch trần?Những người này, vì việc tối nay mà phải dùng đến, ai biết ngày sau cóphải làm phiền đến bọn họ nữa hay không, lại sẽ hao phí bao nhiêu tâmhuyết của hắn?

Hắn chẳng nề hà hao tổn tâm huyết của mình, chỉ vì ngàn dặm cứu nàngmột mạng, nàng vì hắn buông tha cho danh hào Âm Ty Phán Quan thì đã sao?

“Đường này rất chật hẹp, lại là đường đất, thi thể đổ trên mặt đất,máu đã che mất rất nhiều dấu vết. Hiện trường trước khi tra xét đã bịphá hủy, một số manh mối đã không nhìn ra được. Đối phương là sát thủchuyên nghiệp, cũng không để lại manh mối nào có giá trị.” Mộ Thanh đứng dậy, trần thuật đã tỏ vẻ sự việc tối nay vĩnh viễn trở thành nghi án.

Nguyên Tu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, hắn vẫn chưa tận mắt trông thấynăng lực xử án của Mộ Thanh, bởi vậy cũng không bởi vì thông tin nàngcung cấp quá ít mà thất vọng, trên thực tế manh mối nàng cung cấp cũngkhông ít —— hung thủ giết người từ sau lưng, có công lực chớp mắt giếttrăm người, giết người rồi mới chém đầu mang đi.

Nàng đi đến thôn Hạ Du chỉ mới một lát, đã đưa ra được những suy đoán này, năng lực đúng là tương đối kinh người. Chỉ là nhất thời hắn khôngnghĩ ra được ở địa giới Tây Bắc có người nào phù hợp với suy đoán này.

Lỗ Đại, lão Hùng, Chương Đồng cùng Hàn Kỳ Sơ cũng theo đến đây, bốnngười đều cảm thấy đêm nay Mộ Thanh kết án hơi nhanh, nhưng bản lĩnh của nàng bọn họ đều đã được lĩnh giáo, một khi nàng nói như vậy, thì khôngsai được.

“Có thể là người Hồ hay không?” Lỗ Đại đoán, thấy Nguyên Tu quay đầunhìn, hắn mới nói, “Chuyện này có liên quan đến Mã trại, đêm qua chúngta mới biết, còn chưa kịp báo lại với đại tướng quân, trở về nói sau!”

“Được! Tối nay mọi người nghỉ tạm trong thôn, sáng mai trở về.” Nguyên Tu nói.

Mọi người tuân lệnh, theo hắn trở lại thôn Thượng Du. Lúc này, phíasau chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, một gã kỵ binh giục ngựa đuổi tới,xuống ngựa đưa tin: “Báo! Bẩm đại tướng quân, Mã trại có hành động khácthường, có Mã phỉ từ trong trại chạy ra, đội thám báo bắt người đến trahỏi, mới biết Đại đương gia, Nhị đương gia, Tam đương gia, cùng hai mươi ba tên giáo đầu lớn nhỏ trong Mã trại toàn bộ đều bị giết, đầu khôngcánh mà bay! Mã trại đã đại loạn!”

Ánh mắt Nguyên Tu hơi trầm xuống, gió đêm chợt lạnh, quầng sáng trong mắt nhạt dần, như thấy tuyết bay, “Truyền lệnh! Mã phỉ chạy khỏi trạigiết không tha, thăm dò ở các mật đạo, chặn lại các đường, không thể đểmột tên Mã phỉ nào chạy vào trong thôn!”

“Vâng!” Tinh binh tuân lệnh, lên ngựa phóng đi.

Đêm nay Nguyên Tu đến thôn Thượng Du chỉ dẫn theo trăm tinh kỵ, nhưng nếu hắn đã hạ quân lệnh, chứng tỏ đại quân đã sắp tới, trên đường đếnthôn Thượng Du hắn đã chia quân đến bao vây ở Mã trại. Có lẽ là bởi vìkhông cho Mã trại cơ hội xuất thêm quân tập kích thôn Thượng Du, nhưngkhông ngờ có người nhanh hơn hắn, đã giết chết hết những kẻ đứng đầu Mãphỉ, đến đây Mã phỉ không khác gì rắn mất đầu!

Là người nào gây ra?

“Mẹ nó! Nhất định là người Hồ!” Lỗ Đại mắng. Đại đương gia của Mãtrại kia thường gặp mặt một người mặc áo bào đen vào ban đêm, người mặcáo bào đen kia cung cấp chiến mã cho hắn, chiến mã này đều là ngựa củangười Hồ. Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như việc mưu tính của Mãtrại bị bại lộ, cho nên người Hồ muốn giết người diệt khẩu.

“Vì sao nói như vậy?” Nguyên Tu hỏi.

“Chuyện này nói ra rất dài, về thôn Thượng Du trước, trong nhà thôntrưởng kia còn giữ bốn tên Mã phỉ, đại tướng quân hỏi sẽ biết.” Lỗ Đạinói.

“Được! Về thôn!” Nguyên Tu nói.

Lúc này mọi người mới thật sự trở về thôn, Mộ Thanh đi ở cuối cùng,ngẩng đầu nhìn trời đêm Tây Bắc, ánh mắt kia lại hướng về phía GiangNam.

Hắn…

Thôi, từ nay về sau, nàng không bao giờ tự nhận mình là người chính trực nữa.

Nhưng, nàng không hối hận.

*

Sau khi về thôn, việc trị thương lại không thể tránh.

Tránh cũng không thể, cho nên Mộ Thanh không tránh nữa, nàng nóithẳng nàng quái gở, không thích để người khác trị thương, muốn một bồnnước ấm, để tự mình xử lý miệng vết thương, xin mời những người khôngliên quan đi ra ngoài thuận tay đóng cửa.

Việc này chọc tức Tề Hạ, “Quái gở? Chưa bao giờ nghe thấy lý do bực này!”

“Nghe rồi đó thôi.” Mộ Thanh đem khăn quăng vào trong thau đồng, đầu cũng không nâng.

Tề Hạ nghẹn họng, tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Chưa bao giờ gặp qua có quân y, còn muốn tự mình…”

“Gặp qua rồi đấy thôi.” Mộ Thanh cầm lấy cái kéo trên bàn, đặt lên trên ngọn lửa hơ.

“Ngươi! Người nào cũng như ngươi, còn cần quân y làm gì!”

“Hữu dụng, trong phòng đại tướng quân.” Tối nay bọn họ đều ở trongnhà thôn trưởng tá túc, sáu gian phòng, cha con thôn trưởng ở hai gian,Nguyên Tu cùng Lỗ Đại một gian, lão Hùng cùng Hàn Kỳ Sơ một gian, Chương Đồng cùng nàng một gian, còn một gian cho Tề Hạ cùng đô úy của đội tinh kỵ, những người còn lại phân nhau tá túc trong nhà thôn dân.

Lỗ Đại cùng Nguyên Tu đang bận nói chuyện, Tề Hạ đã xử lý vết thươngcho lão Hùng cùng Chương Đồng trước, tính sau khi xử lý xong cho MộThanh thì đi tìm Lỗ Đại, không ngờ Mộ Thanh lại kiên trì tự mình xử lývết thương.

“Ta không hiểu vì sao có quân y ngươi lại không cần!”

“Ta quái gở.”

Tề Hạ tức giận đến muốn phun ra một búng máu, nói nửa ngày, lại trở về điểm xuất phát.

Quái gở! Chưa bao giờ nghe qua lý do bực này!

“Tính tình khó chịu của ngươi, ảnh hưởng đến tâm tình của ta.” Mộ Thanh đặt cây kéo đã hơ nóng xuống, lý do này đủ chưa?

Hắn… tính khí khó chịu?!

Trước mắt Tề Hạ biến thành màu đen, tính khí của hắn khó chịu, hắnbiết. Khi bị bệnh tâm tình không tốt, sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡngthương, hắn cũng biết. Nhưng trong quân không thể so với ở nhà, bịthương có người chăm sóc đã là tốt lắm rồi, ai còn quản chuyện tâm tình? Tiểu tử này khó hầu hạ như vậy sao?

Trong quân ba năm, thân là quân y, chưa bao giờ bị người nào ghét bỏnhư vậy, Tề Hạ nhất thời khó có thể chấp nhận, không nói thêm lời nào,phất tay áo giận dữ rời đi.

Ngoài cửa, Chương Đồng cười khổ, nhưng khi tiến vào thấy Mộ Thanh đãđặt sẵn bồn nước, khăn bông, kéo cùng thuốc trị thương trên bàn, khôngkhỏi lại nhíu mi, sắc mặt trầm xuống nói: “Thật sự không cần giúp đỡ?Ta… ta có thể không nhìn.”

“Không nhìn thấy thì giúp thế nào?” Mộ Thanh nhìn phía cửa.

Chương Đồng lập tức không nói gì, đúng vậy, không thấy thì định giúpthế nào? Nhưng nàng có thể tự mình xử lý được sao? Quần áo đều đã dínhvào da thịt, cơn đau do bôi thuốc không khó nhịn, khó nhịn là khi kéoquần áo ra khỏi da thịt. Hắn là nam nhân, vừa rồi Tề Hạ xử lý miệng vếtthương, mà cũng đổ đầy mồ hôi, sao nàng chịu được? Còn muốn tự mình xửlý.

Nhưng hiển nhiên, nàng sẽ không để hắn giúp đỡ, nữ tử luôn bận tâm đến danh dự.

“Vậy ngươi xử lý đi. Ta thấy Tề Hạ đi vào phòng đại tướng quân, có lẽ muốn đi cáo trạng, vết thương của Lỗ tướng quân còn chưa xử lý, chắcmột lúc nữa hắn mới đi ra, ngươi cứ từ từ, ta canh ở cửa.” Ánh mắtChương Đồng phức tạp liếc nhìn Mộ Thanh, không trì hoãn nàng xử lý vếtthương, nhân thể rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hắn đưa lưng về phía cửa phòng, nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Thanh, sau đó trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Mộ Thanh đem chăn đệm trên giường xốc sang một bên, bưng chậu nướcđến, lấy khăn bông, kéo, thuốc trị thương, gương đồng cùng nến, sau đóbuông màn, lên giường.

Trên người nàng, không tính những vết thương nhỏ, có hai vết đao lớn, một ở bên vai trái, một ở sau thắt lưng bên phải. Hai chỗ đều không thể nhìn thấy, nhưng cũng may vẫn với tới. Mộ Thanh cởi quần áo, áo trong,áo ngoài đều dính vào da thịt, nàng cầm lấy kéo đem quần áo cắt bỏ,quăng ở một bên, chỉ thấy trong màn, cô gái quấn ngực, sau lưng đã bịmáu nhuộm đỏ, vết máu loang lổ càng làm nổi bật da thịt trắng hơn tuyết.

Nước trắng đựng trong thau đồng dần biến thành màu đỏ tươi, khăn bông lần lượt bỏ vào trong nước giặt, sau đó lại được lấy ra đắp trên đầuvai cùng thắt lưng, cho đến tận khi máu trên miệng vết thương được laubớt, Mộ Thanh mới duỗi tay gỡ những mảnh vụn quần áo dính trên miệng vết thương xuống.

Theo mảnh vụn quần áo được kéo xuống là một tầng da thịt, cùng với thuốc mỡ đã chuyển thành màu máu, đau đớn giống như đao cùn cắt da, làm chođầu vai Mộ Thanh hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, như ánh trăng chiếu lêntuyết, một mảnh trong suốt.

Nhưng đợi sau khi vụn quần áo được gỡ xuống hết, hiện ra hai vếtthương dữ tợn, vùng da thịt xung quanh miệng vết thương trắng bệch, cũng may thuốc mỡ kia hiếm quý, lại được nàng bôi sớm, cho nên chung quanhmiệng vết thương không bị sưng đỏ, nhưng chỗ da thịt trắng bệch này cầnphải cắt bỏ mới có thể bôi thuốc.

Mộ Thanh chọn lấy một thanh đao giải phẫu chưa bao giờ dùng để giếtngười, đặt lên ngọn lửa hơ nóng, một tay cầm gương, một tay cầm đao,chậm rãi cắt vào da thịt.

Ánh nến trong phòng ấm áp, vốn là bóng người yểu điệu, lại thêm ánh đao sắc bén…

*

Trong phòng Nguyên Tu cùng Lỗ Đại.

Tháng tám Tây Bắc, ban đêm không lạnh không nóng, trên đầu giường cómột cái bàn thấp, bên trên đặt quân báo, Nguyên Tu cùng Lỗ Đại ngồi ởmột bên, ghét sát vào ngọn đèn nhìn quân báo.

Bốn gã Mã phỉ kia đã được thẩm tra qua, trói ở trong phòng chứa củi, có người trông coi.

Nguyên Tu cúi đầu nhìn quân báo, ngọn lửa chiếu lên con ngươi, lúcsáng lúc tối. Sau hồi lâu, hắn ném quân báo xuống bàn, nói: “Không phảingười Hồ.”

“Không phải?” Lỗ Đại cũng bỏ quân báo trên tay xuống, nhíu mày.

“Nếu là người Hồ, giết những kẻ đứng đầu của Mã phỉ là được rồi, còngiết trăm tên cung thủ ở thôn Hạ Du thì không thể nào hiểu nổi.”

Lỗ Đại ngẩn người, nâng tay sờ sờ cằm, không đụng đến râu không quenlắm, hơi phiền chán, “Mẹ nó, thế là ai làm? Giết thủ lĩnh Mã phỉ và trăm tên cung thủ hiển nhiên là cùng một người, rốt cuộc là bọn chúng muốngiúp chúng ta hay là đang quấy rối?”

Giết cung thủ ở thôn Hạ Du, vừa vặn cứu mạng bọn họ, thoạt nhìn cũngchính là giúp Tây Bắc quân. Nhưng những người đó lại giết cả đám thủlĩnh Mã phỉ, bọn họ vốn muốn bắt sống đám thủ lĩnh kia, để tra hỏi lailịch của chiến mã, muốn làm rõ thân phận của người áo bào đen, nay người đã chết, manh mối hoàn toàn bị chặt đứt!

“Có lẽ là vì giúp chúng ta, nếu tối nay ta không đến, thủ lĩnh của Mã phỉ chết, Mã phỉ như rắn mất đầu, nhất định sẽ không có người còn tâmtư đến thông Thượng Du giết các ngươi nữa.”

“Giúp chúng ta? Như thế làm gì phải ra vẻ thần bí không chịu lộ diện?”

“Rất đơn giản, bọn họ không muốn để chúng ta biết thân phận.” Nguyên Tu cười nói.

“A?” Lỗ Đại có chút khó tin, “Giúp ta còn muốn mai danh ẩn tích?”

Nếu giúp bọn hắn, như thế nói lên không có địch ý với Tây Bắc quân, vậy cần gì phải che dấu?

Nguyên Tu cũng nhất thời không nghĩ ra trên địa giới Tây Bắc lại cóngười nào muốn giúp Tây Bắc quân, lại còn không muốn lưu danh.

Lỗ Đại nói: “Dù sao thủ lĩnh của Mã phỉ đã chết, cũng không thể traxét được gì. Rốt cuộc ngựa được chuyển vào như thế nào? Chuyện này nếukhông điều tra rõ, sợ rằng buổi tối ngủ cũng phải mở mắt!”

Năm sáu ngàn chiến mã không rõ lai lịch, cứ như vậy xuất hiện phíasau Tây Bắc quân, chuyện này sao khiến người ta ngủ ngon được?

“Ngựa này không phải ngựa của Hồ Lỗ, thân thể tương tự, có điều không ngang bướng như ngựa của người Hồ, bước chạy cũng nhỏ hơn. Nhưng cũngkhông phải chiến mã trong quân của chúng ta, có thể nhìn ra là mới đàotạo. Từ năm trước chiến sự nổi lên, biên quan giới nghiêm, thám tử người Hồ có thể có biện pháp tiến vào, nhưng ngựa thì không thể, hơn nữa cònlà năm sáu ngàn con, cho dù là phân ra vận chuyển nhiều lần, thì mụctiêu vẫn quá lớn. Có lẽ là thừa dịp chiến sự, tâm tư của chúng ta đềuđặt ở tiền tuyến, cho nên ngựa được vận chuyển từ phía sau.” Nguyên Tunhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

“Phía sau?” Lỗ Đại lại bị phỏng đoán này làm cho kinh sợ, “Sao có khả năng? Nuôi ngựa phải có bãi chăn nuôi, bãi chăn nuôi ngựa ở Tây Bắc đều được đăng ký với quan phủ, hơn nữa nhiều ngựa như vậy, muốn nuôi vụngtrộm, không để chúng ta phát hiện ra thì thật sự không có khả năng!”

“Chưa chắc đã là nuôi ở Tây Bắc, cũng có thể là ở Thanh Châu.” Nguyên Tu nói, đáy mắt sáng ngời, đang ở trong phòng của nông gia, nhưng giâylát đã xa xôi ngàn dặm, ở bên ngoài đại mạc Tây Bắc.

“Thanh Châu?”

“Nếu không thì sao? Ngươi cho rằng vì sao Hô Diên Hạo có bản lĩnh vào đến Thanh Châu, những cơ quan kia cũng là một mình hắn chuyển đến sao?”

Lỗ Đại không nói, hắn thật sự không suy nghĩ đến hai chuyện này.

“Chắc chắn có người ở Thanh Châu giúp đỡ hắn, ngựa trong Mã trại, tuy không phải ngựa của người Hồ nhưng có huyết thống của ngựa Hồ, việc này không thoát khỏi can hệ với người Hồ. Nuôi ngựa ở Tây Bắc sẽ bị chúngta phát hiện, nhưng Thanh Châu không phải địa giới của chúng ta, ThanhChâu hơn mười vạn núi rừng, thảo nguyên, thung lũng, hồ nước, đều lànhững nơi nuôi ngựa lý tưởng.” Nguyên Tu nhẹ nhàng gõ quân báo trên bàn, kết luận, “Thanh Châu, phải điều tra!”

Trong phòng nhất thời tĩnh mịch, Lỗ Đại cau mày. Đại tướng quân vừađến, mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng lại khiến trong lòng không thoải máiđược, giống như ngửi được hương vị của một âm mưu lớn.

Nếu như ở Thanh Châu thực sự có kẻ giúp đỡ người Hồ nuôi chiến mã,trợ giúp người Hồ xâm nhập Đại Hưng, việc này liên quan đến giang sơn xã tắc, có âm mưu làm phản, thông đồng với địch bán nước.

Tây Bắc quân sống chết canh giữ biên quan mười năm, máu của bao nhiêu tướng sĩ nhiễm đỏ sa trường, là kẻ nào thông đồng với địch bán nước sau lưng bọn họ!

Ánh mắt Lỗ Đại nặng nề, trong phòng yên tĩnh cực điểm, chỉ nghe thấytiếng nến cháy tí tách. Qua một lát, Nguyên Tu cúi đầu cầm quân báo trên bàn, trong phòng lại nhiều thêm tiếng lật xem.

Lúc này, bên ngoài chợt nghe thấy tiếng bước chân đến, tiếng bướcchân kia nặng nề, người chưa vào trong phòng, Nguyên Tu đã cười nói: “Ai có thể khiến Tề Hạ giận thành như vậy? Không cần gõ cửa, vào đi.”

Cửa mở ra, bước vào quả nhiên là Tề Hạ. Khuôn mặt thiếu niên bìnhtĩnh, nói: “Đại tướng quân, tiểu tử kia ta trị không được, không trịđược!”

Nguyên Tu từ trong quân báo ngẩng đầu lên, đáy mắt có ý cười sang sảng, “Tiểu tử nào?”

“Chu Nhị Đản!” Cái tên xấu xí này, vừa nghe đã biết là một kẻ không thể khiến người khác bớt lo!

Nguyên Tu sửng sốt, “Vừa rồi còn thấy hắn rất có tinh thần, dường như bị thương không nặng, sao mà ngươi lại không trị được?”

“Đúng, bị thương không nặng, không chết được, nhưng da thịt trên vếtthương của hắn bị dính rất chặt, máu thịt chung quanh miệng vết thươngphải được cắt sạch sẽ mới có thể bôi thuốc, nhưng tiểu tử kia nói khôngcần ta, thế nào cũng muốn tự mình xử lý! Ta chưa thấy tên lính nào cóquân y còn không cần, nếu đã ghét bỏ ta, ta không trị nữa!”

“Vì sao hắn có quân y lại không cần?” Nguyên Tu khó hiểu, liếc mắt nhìn Lỗ Đại.

“Hắn nói hắn quái gở.” Sắc mặt Tề Hạ biến thành màu đen, đây được coi là lý do sao?!

“Quái gở?” Nguyên Tu cũng cười, “Tiểu tử này, đây cũng được coi là lý do?”

Đúng thế!

Vẻ mặt Tề Hạ giận dữ, “Hắn còn nói tính tình ta không tốt, ảnh hưởngđến tâm tình của hắn! Đại tướng quân phân xử xem, ngài cũng không khóhầu hạ như vậy!”

Nguyên Tu nhướng mày thật cao, bỗng nhiên cười dài một tiếng, quay sang nói với Lỗ Đại: “Tiểu tử này, thật thú vị!”

Lỗ Đại ha ha nở nụ cười, không khí nghiêm túc nặng nề khi hai ngườithảo luận chính sự ban nãy hóa thành hư không, “Tiểu tử kia, lão tử cũng chẳng có cách nào với hắn, tính tình của hắn là thế đó! Đại tướng quânkhông nhìn thấy, khi ở trên thảo nguyên Hô Tra, hắn muốn phá cơ quantrận của Hô Diên Hạo, nhất định muốn ngồi đối diện với Hô Diên Hạo nămngày năm đêm giữa thảo nguyên, lão tử hạ quân lệnh bắt hắn trở về nhưnghắn không chịu, khiến lão tử tức giận đến nỗi chỉ muốn đập một quyền cho hắn ngất luôn đi, nhưng lại không nỡ!”

Nguyên Tu đứng dậy cười nói với Tề Hạ: “Được rồi, ngươi ở chỗ này xem vết thương cho Lỗ Đại, ta đi xem tiểu tử kia một chút.”

*

Khi Nguyên Tu đi đến trước phòng của Mộ Thanh, thấy Chương Đồng đang đứng ở bên ngoài.

“Đại tướng quân!” Chương Đồng thấy Nguyên Tu, sắc mặt khẽ biến, đứng thẳng người, giọng nói cố ý đề cao.

“Sao không vào nhà?” Vẻ mặt Nguyên Tu có chút nghi hoặc.

Chương Đồng hơi chột dạ, trong lòng biết hai nam nhân chung phòng,một người trị thương, một người khác lại cố ý đứng ngoài cửa, thế nàocũng đều cảm thấy cổ quái, nhưng nhất thời hắn không tìm được lý do nào, đột nhiên nhớ tới lý do Mộ Thanh nói với Tề Hạ, tiện miệng nói: “Ách…Hắn quái gở.”

Lý do cổ quái này lại khiến Nguyên Tu thoải mái cười, khoanh tay nhìn cửa phòng, nói: “Tiểu tử quái gở bên trong kia, vết thương đã xử lý tốt chưa? Có tiện để bản tướng quân vào phòng?”

Ánh nến trong phòng ảm đạm, không thấy bóng người, một lúc lâu sau,mới thấy có người đứng lên, bóng người in lên cửa sổ, đi tới đi lui mộtlúc, mới nghe được tiếng then cửa vang lên, cửa phòng mở.

Thiếu niên một thân áo lót màu xám, được mượn từ nhà trưởng thôn, hán tử Tây Bắc phần lớn khỏe mạnh, áo kia mặc trên người hắn rộng thùngthình, gió tây thổi qua sân, ánh trăng chiếu lên sắc mặt tái nhợt củahắn, càng thêm vài phần đơn bạc.

Nguyên Tu hơi hơi nhíu mi, tiểu tử này, cũng quá gầy yếu rồi, nếukhông có quân báo của Lỗ Đại, thật sự khó có thể tưởng tượng nhữngchuyện kinh động trên đường hành quân đều xuất phát từ thiếu niên trướcmắt.

“Không chịu để cho quân y trị thương, chính mình ở trong phòng bậnrộn, đã tốt chưa?” Nguyên Tu đứng ở cửa, trên thân đã cởi bỏ áo giáp,nhưng chiến bào màu đỏ vẫn khoác trên vai. Gió tây thổi, chiến bào bay,khí phách kia khác gì chiến mã tung hoành giữa đại mạc, diều hâu baylượn giữa trời Tây Bắc.

Mộ Thanh chợt có chút hoảng hốt, vì một thân hồng bào…

Nàng rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt của Nguyên Tu, thân thể nghiêng sang một bên, “Đã tốt rồi.”

Nàng thay quần áo sạch sẽ, tự nhiên là miệng vết thương đã xử lý tốt. Nguyên Tu cười, nhấc chân bước vào phòng, khi bước qua người Mộ Thanh,ánh trăng chiếc lên thiếu niên, thấy dưới bộ quần áo rộng thùng thình,chiếc cổ tinh tế trắng hơn tuyết, nếu không phải nhìn thấy hầu kết, thìtiểu tử này thật sự quá nhỏ yếu rồi.

Vào trong phòng, mùi máu tanh cùng mùi thuốc nồng nặc đã xua đi ýnghĩ cổ quái trong lòng Nguyên Tu, trên bàn đặt một chậu máu loãng, kéođặt ở một bên, ánh nến chiếu rọi, hiện ra u quang.

“Tiểu tử nhà ngươi, nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng cũng ra dáng hán tửlắm!” Nguyên Tu cười, ánh mắt thoải mái, Chương Đồng ở ngoài phòng nghethấy lời này, khóe miệng co rút.

Mộ Thanh không nói gì, chỉ đứng trang nghiêm cúi đầu, nhìn có chút kính cẩn.

Nguyên Tu nhìn thấy buồn cười, “Lỗ Đại nói ngươi gan lớn đến nỗi ngay cả quân lệnh của hắn cũng không chịu nghe, sao đến ta nơi này lại kínhcẩn như thế? Không cần câu nệ, biên quan không phải trong triều đình,không nhiều quy củ như vậy!”

Mộ Thanh chỉ gật đầu, vẫn không nói chuyện. Nam tử đứng ở trongphòng, cách nàng khoảng ba bước, khí tức trên chiến bào rất dễ ngửi,không giống khí tức mang theo mùi cát bùn của Tây Bắc, hơi thở kia sovới gió Tây Bắc còn mạnh mẽ hơn, khiến người ta liếc mắt một cái đãtrông thấy quan ải ngoài đại mạc, thảo nguyên mênh mông vạn dặm.

Thấy nàng nói ít như thế, Nguyên Tu cũng không miễn cưỡng, tiểu tử này là một mầm giống tốt, còn nhiều thời gian.

“Một ngày đêm chiến đấu, các ngươi đều mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi đi.” Nguyên Tu vỗ vỗ cánh tay Mộ Thanh, ra khỏi phòng.

“Đại tướng quân.” Khi Nguyên Tu đi đến gần cửa, Mộ Thanh bỗng nhiên lên tiếng.

Nguyên Tu có chút bất ngờ, quay đầu nhìn nàng, nghe nàng hỏi: “Khinào đại quân có thể đến? Việt Từ đến thành Cát Châu báo tin có theo đạiquân về đây không?”

“Tiểu tử kia, đi cùng đại quân phía sau, sáng mai sẽ đến. Không cầnlo lắng cho hắn, thương thế của hắn không nặng như ngươi.” Nguyên Tu đáp xong, ra khỏi phòng.

Chương Đồng thấy Nguyên Tu đi xa mới vào nhà, nói: “Ngươi cùng Việt Từ hình như rất thân thiết.”

Đêm đó khi phái người đi báo tin hắn mới phát hiện, nàng nói với Việt Từ hãy nghĩ đến người nhà của hắn, quan hệ cá nhân của hai người có vẻkhông tệ. Tối nay lại hỏi thăm về hắn hai lần trước mặt đại tướng quân,có lẽ là rất thân thuộc.

Chương Đồng cau mày, không biết vì sao trong đầu có chút cảm giác khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy bồn máu loãng ở trên bàn thì cảm giác kia lập tức tan hết, hắn bước đến gần, bưng bồn nước đi đổ.

Trước khi Nguyên Tu trở về phòng thì ngừng lại, quay đầu nhìn cửaphòng cách đó không xa đã đóng kín, lại nhìn lòng bàn tay mình.

Tiểu tử kia, cánh tay cũng nhỏ… thân mình đơn bạc như thế, đến biênquan sao chịu nổi? Đợi thương thế của hắn tốt lên, phải đốc thúc hắnluyện tập cho tốt.

Đêm nay, Mộ Thanh cùng Chương Đồng ngủ chung một phòng, Chương Đồngtrải chiếu ngủ dưới đất. Một ngày đêm khổ chiến, hai người đều mệt mỏi,vừa nhắm mắt lại là ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, lúc thức dậy mới biết Nguyên Tu đã không ở trong thôn, chỉ để trăm tinh kỵ kia ở lại.

Lỗ Đại, lão Hùng cùng Hàn Kỳ Sơ đều ở đây, nghe nói sáng sớm đại tướng quân đã đến Mã trại.

Đêm qua đã có kỵ binh chạy liền tám trăm dặm tới nơi đóng quân củatân binh, truyền lệnh tân binh lên đường hành quân tới chỗ của Mã trạitụ họp với Tây Bắc quân, tiêu diệt Mã phỉ.

Đám người Mộ Thanh bởi vì có thương tích trong người, cho nên NguyênTu ra lệnh ở trong thôn dưỡng thương, không cần tham dự đánh giết. Lầnnày, năm người chiến đấu bảo vệ dân chúng trong thôn, lại khám phá rađược bí mật của Mã phỉ, đã là công trạng lớn nhất, nay thủ lĩnh Mã phỉđã diệt vong, tiêu diệt Mã phỉ không còn là chuyện khó khăn, tập hợp tân binh đến chẳng qua là muốn đao bọn họ dính máu, rèn luyện trước khi rachiến trường thật sự mà thôi.

Không cần tham dự đánh giết, Mộ Thanh càng cảm thấy thoải mái, ởtrong nhà thôn trưởng dùng xong cơm sáng, đã thấy Nguyệt Sát đã trở lại.