Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1057: Chung Nhị mày rậm



Hơn mười đệ tử Trúc Cơ dưới gốc cây đều đưa mắt đầy vẻ chế giễu nhìn xem cảnh Từ Ngôn bị lừa. Nói chung có thể tụ tập cùng nhau cho thấy quan hệ giữa những người này rất tốt, ít nhất cũng là cùng một mạch sư môn nên không ai có ý định nhắc nhở Từ Ngôn giá trị Minh Vân tước tuyệt đối không chỉ có mười khối linh thạch thôi đâu.

Tên đệ tử lừa gạt Từ Ngôn bày ra vẻ mặt vô cùng thành thật. Bọn họ đều là đệ tử cũ tu luyện nhiều năm còn không có cơ hội đạt được Minh Vân tước, vậy mà một gia hỏa mới nhập môn được một ngày đã có một con Minh Vân tước trân quý, đổi lại là ai cũng đỏ mắt cả.

Trúc Cơ Cửu Phong động đều có sư môn của mình, không đủ tu vi đã không được sắp xếp ở nơi đó rồi. Hơn nữa tông môn cũng đã công nhận thiên phú của bọn họ, được phép ở Cửu Phong động tu luyện chứng tỏ được tông môn coi trọng nên đệ tử bình thường không dám trêu chọc vào, cũng không dám có ý đồ gì với Minh Vân tước của người ta.

Thế nhưng Từ Ngôn lại khác. Hắn chỉ là một người mới, còn là tu sĩ hải đảo, không lừa hắn thì để làm gì?

"Mười khối linh thạch à..." Từ Ngôn có chút khó xử nói: "Hơi ít, có lẽ loại chim sẻ này rất hiếm. Ngươi nâng giá thêm chút linh thạch nữa đi, ta sẽ đổi cho ngươi."

"Được, vậy thêm mười khối nữa, là gấp đôi giá lúc trước rồi. Hai mươi linh thạch là nhiều rồi, ngươi không bán thì thôi vậy, ta không mua nữa."

"Thêm chút nữa đi, vẫn hơi ít nha."

"Chốt lại, thêm cho ngươi hai linh thạch nữa, tổng là hai mươi hai linh thạch, thế nào?"

"Vẫn hơi ít, thêm nữa đi."

"Hai mươi lăm, không nhiều hơn."

"Ít quá, thêm nữa đi."

"Ba mươi khối!"

"Còn hơi ít..."

"Vậy ngươi ra giá đi, đến cùng phải bao nhiêu ngươi mới bán?" tên đệ tử Trúc Cơ trung kỳ đã không còn kiên nhẫn nữa, giọng nói chuyển lạnh dần.

"Thêm một vạn linh thạch nữa, ta bán cho ngươi!" Từ Ngôn vẫn ung dung báo giá.

"Một vạn linh thạch! Ngươi giỡn mặt với ta?" tên đệ tử Trúc Cơ trung kỳ nghe thấy vậy bèn giận tím mặt. Gã nhìn quanh không thấy các cường giả Kim Đan nào từ hoa viên về bèn nhấc chân đá Từ Ngôn.

Rắc một tiếng giòn vang. Đối phương còn chưa đá tới đã bị Từ Ngôn ra chân trước, đón đỡ trực diện một đá của đối phương. Hắn không sao cả, còn đối phương thì đã dập nát toàn bộ xương đùi, đau đớn đến kêu váng lên.

"Từ nhỏ ta đã mạnh hơn người, muốn đánh sao? Ta không sợ, hắc hắc."

Từ Ngôn cười cười chất phác, không vặn hỏi đối phương đã xuất ra một cước đá gãy chân người ta khiến mười đệ tử Trúc Cơ còn lại phải biến đổi cả sắc mặt, tâm tư tìm Từ Ngôn gây sự cũng đã phai nhạt hẳn.

Đệ tử tu luyện nhiều năm trong tông môn sao không có mắt nhìn được?

Nếu người ta đã không dễ chọc, không nên gây chuyện mới phải đạo. Kẻ bị gãy chân kia coi như không may vậy!

Từ Ngôn chẳng muốn đối phó với mấy tu sĩ Trúc Cơ kia nữa, đá gãy chân một người đã đủ chứng mình mình không dễ chọc là đủ.

"Làm sao lại đánh nhau, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý."

Lúc này chợt có một thanh niên bước ra khỏi đám đệ tử đang tụ tập trên đồng cỏ kế bên. Người này mặt vuông nhẵn nhụi, mày rậm vắt ngang trán, mắt không lớn lại còn dài hẹp, phối hợp với đôi mày rậm kia khiến người khác dễ lầm tưởng người này không có mắt, chỉ có bốn hàng lông mày nếu không nhìn kỹ.

Thanh niên mày rậm miệng nói dĩ hòa vi quý này có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Gã đi tới dưới gốc cây xem xét kẻ bị gãy chân một lúc rồi lắc đầu, giúp đối phương lấy linh đan ra.

Thấy đối phương đã nuốt linh đan xong, tình hình không đáng lo ngại, người thanh niên mày rậm đó mới tiến đến chỗ Từ Ngôn, oán giận nói: "Ngươi nha, ngươi nha, đồng môn với nhau, cùng là đệ tử một tông hà tất ra tay ác liệt vậy? Hắn có điểm không đúng, ngươi cũng có chỗ không phải. Như vậy đi, nể mặt Chung Nhị ta làm hòa với nhau đi, được chứ?"

Từ Ngôn đưa mắt nhìn đối phương, thấy tên này nói năng dông dài, thoạt nhìn hiền lành bèn chắp tay nói: "Chung sư huynh nói cực đúng. Ta quả thật nóng nảy, nên kềm chế lại, thật không phải, quá không phải rồi."

"Đúng vậy đấy, như vậy mới đúng là người một nhà chứ. Thường nói không đánh nhau không quen biết, tại hạ là Chung Nhị, không biết tôn tính đại danh của sư đệ đây là..?" Thanh niên mày rậm chắp tay ôm quyền hòa ái hỏi.

"Từ Ngôn, hôm nay vừa mới bái nhập Địa Kiếm tông." Từ Ngôn cũng ôm quyền hoàn lễ, báo ra tên mình.

"Từ Ngôn, Từ Ngôn, từ từ ngôn chi (từ từ mà nói). Sư đệ nên như tên mình, nhẹ giọng nói khẽ, chớ nóng nảy, như vậy mới xứng với cái tên hay như Từ Ngôn này chứ."

Chung Nhị rất biết đùa giỡn, nói năng dí dỏm, nói gần nói xa mang đến cho người ta một loại giác trầm ổn. Nếu là người khác chắc chắn sẽ thấy thanh niên mày rậm tên là Chung Nhị này vô cùng nhiệt thành, có điều Từ Ngôn lại cảm nhận được một hơi hàn ý không rõ ràng chợt lóe lên trên người đối phương rồi biến mất.

Hắn khẽ nhíu mày cẩn thận cảm giác lại, chỉ là cảm giác kia như ảo ảnh, đã không còn xuất hiện nữa.

Có lẽ Chung Nhị là người khá có nhân duyên trong tông môn nên mười đệ tử kia thấy gã đến đều gật đầu, chắp tay ôm quyền, miệng gọi Chung sư huynh, cũng có người trong đó gọi gã là sư đệ.

Chung Nhị kéo Từ Ngôn qua một bên, rồi ngồi xuống hỏi: "Nếu sư đệ mới tới đây, vậy đã nghĩ kỹ sẽ gia nhập Vân Thượng Phong hay Vân Hạ Phong chưa?"

"Mới vào Địa Kiếm tông còn chưa quen chỗ ở nữa, làm sao biết Vân Thượng Vân Hạ nào chứ?" Từ Ngôn cũng ngồi xuống.

"Nói cũng đơn giản là hai thế lực thôi. Bên trong Địa Kiếm tông chia làm Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong, không ai nhường ai, tranh đấu lẫn nhau. Chuyện này không tính là cơ mật gì, không có cường giả gần đây nên chúng ta nói một chút cũng không sao."

Chung Nhị thở dài nói tiếp: "Kỳ thật sư đệ là người mới nhập môn, tốt nhất nên tránh vào chuyện tranh đấu của Vân Thượng với Vân Hạ. Như sư huynh ta này, không gia nhập Vân Thượng Phong cũng không vào Vân Hạ Phong, làm người hiền lành, ai tìm tới thì ta giúp đỡ, ai sai bảo ta cũng cam tâm tình nguyện, không cầu công lao chỉ cầu không thất bại nha. Đấy mới là đạo lý tự bảo vệ mình."

"Hai phái tranh đấu trong tông môn rất gay gắt sao? Có thường xuyên đánh nhau không?" Đã có một kẻ rành chuyện trước mặt, Từ Ngôn cũng không định khách khí gì. Trước hết hắn cứ nghe ngóng tin tức Địa Kiếm tông khắp nơi cũng tốt.

"Đánh nhau là chuyện thường, không chết người là đã cám ơn trời đất rồi. Đây là nhờ có tông chủ tọa trấn, nếu không có tông chủ không khéo Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong đánh nhau đến long trời lở đất mất." Chung Nhị thở dài đáp.

"Có cừu oán sao? Phải đấu gay gắt vậy?" Từ Ngôn nghi hoặc không thôi.

"Ta cũng không rõ ban đầu làm sao phân chia thành Vân Thượng Phong với Vân Hạ Phong, chỉ là hai phái đã nội đấu hơn ba trăm năm qua, hẳn là rất nhiều thù hận." Chung Nhị nhíu mày nhớ lại. Gã chau mày, hai hàng mày rậm dính sát nhau thành một đường càng thêm khó coi không chịu nổi.

"Nghe nói hơn ba trăm năm trước, Đại trưởng lão vẫn còn ở tông môn, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão cũng còn ở đây, lúc đó không có Vân Thượng Phong hay Vân Hạ Phong gì cả. Có ba vị cường giả Hóa Thần tọa trấn, ai dám nội đấu chứ?"

Nghe được những lời này, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động, bèn hỏi: "Hiện nay Địa Kiếm tông không có cường giả Hóa Thần?"

"Xuỵt... Nói nhỏ thôi, đây là cơ mật của tông môn nha, ta cũng chỉ là nghe nói thôi."

Chung Nhị bị Từ Ngôn vặn hỏi mà phát hoảng, vội vàng nhìn nhìn chung quanh, phát hiện không ai chú ý hai người bọn họ mới thấp giọng nói: "Không phải là không có cường giả Hóa Thần, mà là ba vị trưởng lão Hóa Thần của tông môn đã nhiều năm không hiện thân. Trong tông môn đồn đại rằng, ba vị trưởng lão Hóa Thần đã vẫn lạc, Địa Kiếm tông đã không còn Hóa Thần rồi."

Nghe nói đến lời đồn tông môn không Hóa Thần, Từ Ngôn chợt cả kinh.

Ba đại tông môn cấp dưới của Kiếm Vương điện ít nhất sẽ có một Hóa Thần tọa trấn, nếu không Địa Kiếm tông có tên tuổi lớn thế này còn không sánh bằng Kim Ngọc phái. Vốn nghe đồn Kiếm Vương điện xuống dốc, không ngờ lại thật sự như vậy.