Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 51



Ánh trăng óng ánh, lúc A Dư tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen.

Chu Kỳ ghé vào bên cạnh tay nàng, gần như nàng hơi động một chút, Chu Kỳ đã lập tức tỉnh lại, nàng ta vội vàng lau mặt một cái, hỏi: “Chủ tử sao rồi, còn đau không?”

Trong điện có chút ánh sáng từ ngọn nến chiếu thẳng vào người nàng.

A Dư im lặng trong chốc lát, mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng vuốt ve bụng nhỏ theo bản năng, rồi lắc đầu: “Đỡ rồi.”

Chu Kỳ thở nhẹ một hơi, nàng ta vội vã đi ra ngoài, A Dư còn chưa phản ứng kịp, đã thấy nàng ta bưng khay đi vào, bên trên là một bát cháo táo đỏ.

Chu Kỳ nói: “Một ngày rồi chủ tử không ăn gì, hẳn là bụng đang đói lắm.”

Quả nhiên là rất đói bụng, Chu Kỳ vừa mới dứt lời, từ bụng A Dư đã truyền ra tiếng động biểu tình, nàng không nói gì cả, được Chu Kỳ nâng dậy, dựa lên đầu giường nhỏ, bón từng muỗng cháo.

Lúc mới đầu nàng còn có chút chần chờ, dù sao hôm nay nàng cũng nôn ra cả mật xanh mật vàng mà sợ xanh mặt.

Cũng may, nuốt một miếng cháo táo đỏ xuống, nàng vẫn chưa cảm thấy có gì không khỏe.

Chu Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể nuốt trôi thứ gì đó là tốt rồi, nàng ta nói: “Chủ tử vừa tỉnh, giờ cũng đã khuya rồi, ăn nhiều lắm không tốt, để đến ngày mai, chủ tử có muốn ăn gì thì cứ để Tiểu Phúc Tử đến ngự thiện phòng báo lại.”

Muốn ăn cái gì? Hiện tại A Dư không quá để tâm đến vấn đề này.

Nàng vỗ về Tiểu Phúc, không tự chủ được mà thở dài một hơi.

Chu Kỳ dừng một chút, hơi chần chừ nhìn nàng một cái: “Vì sao chủ tử lại thở dài?”

“… Nó tới không đúng lúc.” A Dư nói mấy lời này rất nhẹ, gần như vừa ra khỏi miệng đã biến mất.

Nhưng ngay cả như thế, cũng đủ khiến Chu Kỳ giật mình khiếp sợ, nàng ta cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có người bên ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm.

A Dư ở trước mặt nàng ta, xưa nay không suy nghĩ, lúc này lại chép miệng, để lộ ra lo lắng của bản thân không hề che giấu.

Có Hoàng tự là tốt, tốt đến mức có thể giúp nàng đứng vững chân trong hậu cung sau này.

Nhưng nàng sẽ không quên, ở hậu cung này, người thật sự cắm chặt gốc rễ, vĩnh viễn chỉ có hoàng thượng.

Đến tháng mười tới, ai biết hoàng thượng có còn nhớ được nàng là ai hay không?

Đương nhiên Chu Kỳ hiểu được đạo lý này, nàng ta chỉ có thể trấn an: “Chủ tử không nên suy nghĩ nhiều quá, ta để ý, hoàng thượng đối xử với chủ tử cũng có phần thật lòng.”

Thật lòng? Dù thế nào A Dư cũng không tin được.

Chỉ là, từ đáy lòng nàng hiểu rõ nặng nhẹ, đối với hoàng thượng, nàng tuyệt đối sẽ không đối xử qua loa.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng đặt lên trên bụng, ngăn lại câu chuyện, yếu ớt cười nói: “A Kỳ cũng là đại cô nương.”

Gương mặt Chu Kỳ ửng đỏ, cúi đầu, bất mãn nói thầm: “Chủ tử thực ra cũng chẳng lớn hơn ta bao nhiêu…”

A Dư ngủ cả ngày, bây giờ cũng không thấy buồn ngủ, Chu Kỳ bèn kể lại những chuyện đã xảy ra trong lúc nàng ngủ, kể kĩ càng từng chi tiết một.

Kể xong hết, Chu Kỳ hạ giọng:

“Cây trâm kia được Tiểu Phúc Tử tìm thấy ở vườn đào từ lâu rồi, chỉ là hắn cũng thông minh, đã cất đi từ trước.”

Nói là cây trâm mà y nữ đeo, hẳn là bị rơi ở rừng đào.

Chẳng qua chủ tử đoán được có người tính kế đằng sau, đêm hôm qua đã dặn họ tỉ mỉ tìm lại trong cung điện, không ngờ rằng, bọn họ thật sự tìm được thứ gì đó.

A Dư cụp mắt, sự chú ý lại đặt vào một câu nói khác của nàng: “Ngươi nói, sau đó Chu mỹ nhân lại tham gia vào?”

“Đúng.” Nàng ta kể lại những gì Chu mỹ nhân nói.

Nghe Chu Kỳ nói xong, A Dư bất đắc dĩ vuốt ve nhẫn, không biết là tức hay đang cười: “Xem ra, ơn nghĩa này ta phải nợ rồi.”

Chu Kỳ ngây ra: “Ơn nghĩa gì?”

A Dư nhéo nhẹ chóp mũi nàng ta, bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự cho rằng nàng ta sẽ tự dưng nhảy ra à?”

Người trong cung này chỉ làm duy nhất một việc, đó là tính kế. Đương nhiên Chu mỹ nhân này cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều, A Dư tò mò là, vì sao Chu mỹ nhân nhất định phải giúp nàng?

Theo lý thuyết, trong cung, thế lực yếu nhất chính là nàng mới đúng.



Chu mỹ nhân muốn tìm người làm đồng minh, thì có thế nào cũng không đến lượt nàng chứ?

A Dư thật sự không thể hiểu nổi, không thể làm gì khác hơn là buông tha không suy nghĩ nữa. Chí ít, chuyện bây giờ Chu mỹ nhân làm đều có lợi với nàng.

Ngưng Hoa lâu, Lặc Nguyệt hầu hạ Chu mỹ nhân lên giường nghỉ ngơi, nàng ta cắt bớt một bấc đèn đi, sau đó mới đặt đèn dầu lên.

Lúc xoay người lại, thấy chủ tử còn đang thưởng thức chuỗi phật châu, nàng ta thấy bất đắc dĩ.

“Chủ tử vừa chép kinh phật xong, bây giờ nên nghỉ ngơi.”

Tiết Khất Xảo, chủ tử của nàng ta tốn mấy ngày liền để lễ Phật, trong lòng Lặc Nguyệt biết rõ, chủ tử đang cầu phúc cho tiểu hoàng tử.

Chu mỹ nhân cất phật châu đi, dựa vào đầu giường, vẻ mặt dịu dàng hỏi nàng ta: “Hôm nay ngươi đến Kiền Ngọc cung, thân thể của tỷ tỷ thế nào rồi?”

Ánh nến dịu nhẹ chiếu lên gương mặt của Chu mỹ nhân, để nàng ta càng có vẻ hiền lành hơn, chỉ là lông mày đang cau chặt lộ ra vẻ sầu lo.

Lặc Nguyệt đứng hình trong chốc lát, giọng nói vô thức nhỏ lại, nàng ta nói: “Nô tỳ không vào được, nghe Anh Du nói, mấy ngày nay nương nương thân thể mệt mỏi, nên không tiếp khách.”

“Là không tiếp khách, hay là không muốn gặp ta?”

Chu mỹ nhân cười cười, tay xiết chặt ao ngủ bằng gấm: “Nhưng đúng là hiếm khi nàng ta còn hiểu ý như thế.”

Lặc Nguyệt bị nàng dọa cho cơ thể run lẩy bẩy, không dám chống lại ánh mắt của nàng: “Chủ tử không nên kích động, chú ý thân thể…”

Chu mỹ nhân cười rực rỡ, sau đó mới dừng lại.

“Như đã nói qua, bây giờ nàng ta đang mang thai tháng thứ sáu nhỉ.”

Lặc Nguyệt gật đầu xác nhận.

Chu mỹ nhân đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: “Hôm nay để ý, đúng là hoàng thượng đối xử với Ngọc mỹ nhân có vài phần khác thường.”

Nàng nghĩ đến cái gì đó, ánh sáng trong con ngươi chớp tắt.

Đối với Chu mỹ nhân mà nói, hoàng thượng đối xử đặc biệt với Ngọc mỹ nhân, thì càng tốt.

Lặc Nguyệt yên lặng lắng nghe, nàng ta không thể hiểu được mưu kế của chủ tử, hoàn toàn không dám nói tiếp.

Chẳng biết từ lúc nào Chu mỹ nhân đã cầm phật châu lên, đặt trên đầu ngón tay mà vuốt ve.

Trong điện, một người ngồi dựa lưng, một người ngồi xổm, cả hai không nói câu nào, bầu không khí yên lặng lại.

Sáng sớm hôm sau, A Dư mới biết được, nàng được miễn thỉnh an.

Có thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên A Dư sẽ không dậy sớm, nàng nằm lại trên giường một lát, thẳng đến buổi trưa, mới khởi động thân thể dậy dùng bữa.

Bây giờ với thân thể này nàng không thể xuống giường, thời gian nhàm chán, nàng không thể làm gì hơn là ngắm nhìn bên ngoài.

Lúc này nàng mới phát hiện ra, hôm nay Nhàn Vận cung yên tĩnh một cách kì lạ.

Nhớ tới Hứa mỹ nhân ở Trác Vân lâu, A Dư hơi cong khóe môi, đưa tay về phía Chu Kỳ, quan tâm hỏi.

“Đám Tiểu Phúc Tử nhúc nhích được gì chưa?”

Hôm qua nàng nghe Chu Kỳ nói, người thực thi hình phạt đã điều chỉnh lực độ, mặc dù Tiểu Phúc Tử phải chịu roi, nhưng trên thực tế không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhìn nghiêm trọng mà thôi, nhất là hôm qua A Dư đã đưa cho Chu Kỳ cầm thuốc bôi vết thương tốt nhất mang qua cho bọn họ.

Chu Kỳ nhìn nàng chăm chú không dám lộn xộn, nghe thế cũng chỉ phân ra chút chú ý nói:

“Vẫn có thể xuống giường, nhưng nếu muốn đi lại được, sợ là phải mấy ngày nữa.

Lông mày A Dư hơi nhúc nhích, nàng vỗ về Tiểu Phúc đang còn chút đau đớn, nói: “Đi, bọn họ không xuống giường được, ngươi với ta đến Trác Vân lâu thăm.”

Nếu không, nàng cũng thấy xin lỗi tỳ nữ hôm qua đã chịu đứng ra chỉ điểm và xác nhận.

Nàng ôm suy nghĩ sáng loáng đó nói: “Bảo người đi hỏi trước một câu, nói là Ấn Nhã các chúng ta định đến ngự thiện phòng để truyền thiện, Trác Vân lâu bọn họ có cần giúp một tay không?”

Chu Kỳ bị dáng vẻ chế nhạo như thế của nàng chọc cười: “Nếu Hứa mỹ nhân đồng ý thì sao?”

A Dư che miệng cười: “Ta cũng không phải người hẹp hòi, nếu nàng ta cần ta hỗ trợ, ta cũng không ngại, chỉ là nhấc tay một cái thôi mà.”

Gì mà nhấc tay một cái thôi, Hứa mỹ nhân không tức giận đến mức đuổi người ra ngoài đã là may rồi.



Chẳng qua đã như thế thì Chu Kỳ cũng vẫn dặn dò mấy câu, sau đó vội vàng bỏ đi làm việc này.

Hôm qua Lạc Vân nói chuyện, khiến Chu Kỳ tức đến mức nghiến răng, có thể khiến Hứa mỹ nhân phải ngạc nhiên, đương nhiên nàng rất vui vẻ.

Nếu không có chủ tử thì không được ra khỏi cung, thì nàng cũng ước gì lần này nàng có thể tự mình đi làm việc này.

Cùng lúc đó ở Càn Khôn cung, khói huân hương lượn lờ bốc lên, Phong Dục ngẩng đầu lên khỏi ngự án, tựa lưng vào ghế, mệt mỏi xoa xoa mi tâm.

Nước trà ở bên cạnh đã hết nóng từ lâu, nhưng vẫn còn nguyên cả chén.

Dương Đức đưa chén trà đã lạnh cho cung nhân đằng sau, không dám lên tiếng.

Trà này đã tách nước, thánh thượng một đêm không ngủ rồi, giờ cũng nên nghỉ ngơi.

Lúc Đức Dương đang suy nghĩ, nên khuyên thánh thượng như thế nào để người đi nghỉ, thì chợt nghe hoàng thượng đột nhiên mở miệng.

“Ngọc mỹ nhân như thế nào rồi?”

Bàn tay đang nhéo mi tâm của hắn đã buông xuống, giọng nói trầm thấp, mang theo chút dư vị vì thức đêm, lúc mở miệng có hơi tắc nghẹn.

Dương Đức lập tức nói: “Tin tức từ Ẩn Nhã các truyền đến là sáng sớm nay đã tỉnh lại một lần, nghe nói hoàng hậu miễn nàng không cần thỉnh an, nên đi ngủ luôn rồi.”

Ngọc mỹ nhân có thai, hôm qua còn gặp chuyện như thế, hắn ta cũng không dám làm lơ tin tức bên kia, vẫn luôn cho người để ý!

Phong Dục ngừng lại, xùy một câu:

“Thân thể nàng ta như thế, còn muốn đi thỉnh an?”

Sao bình thường không thấy nàng tuân thủ quy tắc như thế?

Phong Dục dặn dò một câu: “Người của Ấn Nhã các đều đã bị phạt đánh, bảo người của Trung Tỉnh điện, không được quên bổ sung cung nhân.”

Dương Đức vâng lời, dưới đáy lòng lại thắc mắc, hoàng thượng thế này là có ý gì?

Nhớ bổ sung người còn thiếu?

Rốt cuộc là bổ sung cung nhân bên cạnh Ngọc mỹ nhân, hay là bổ sung hết cung nhân cho Nhàn Vận cung hiện tại?

Dương Đức suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nghĩ không cần lo lắng nhiều như thế.

Hoàng thượng nói là Ấn Nhã các, vậy hắn ta cứ dặn dò người của Trung Tỉnh điện quan tâm Ấn Nhã các này thôi.

Phong Dục truyền lệnh xong, lại cầm bút lật tấu chương, lúc định viết chữ tiếp theo, thấy Dương Đức còn đứng băn khoăn ở bên cạnh, không kiên nhẫn nói:

“Ngươi còn đứng suy nghĩ cái gì? Không mau đi đi?”

Bất kể là bên Thận Hình Ti, hay bên Trung Tỉnh điện, có chỗ nào là được chần chừ không thông báo luôn?

Dương Đức buồn cười, chỉ cảm thấy hoàng thượng và Ngọc mỹ nhân ở cạnh nhau quá lâu, tính nết cũng càng lúc càng khó chịu.

Hắn vừa định lui ra thì bị gọi lại.

“Đưa Tống ma ma qua đi.”

Một câu nói nhẹ nhàng lại khiến Dương Đức sững sờ tại chỗ.

Tống ma ma?

Hắn cẩn thận đưa mắt dò hỏi hoàng thượng đang cúi đầu xử lý chính sự, loáng thoáng đoán được hoàng thượng đưa Tống ma ma qua là vì chuyện gì.

Dù sao thì hôm qua ở Ấn Nhã các, lúc Tống thái y nói chuyện, hắn cũng có mặt ở đó.

Nhưng cũng vì biết thế, nên hắn mới hoài nghi không biết mình có nghe nhầm không.

Tống ma ma này gần như là theo hầu hạ hoàng thượng từ khi còn nhỏ.

Cho nên, thời gian Tống ma ma hầu hạ hoàng thượng còn nhiều hơn cả hắn.

Chỉ là Tống ma ma đã khá nhiều tuổi, ban đầu ở vương phủ bà là người quản khố phòng, cũng chỉ là một chức quan nhàn tản, nhưng có thể tháy được hoàng tượng tin tưởng Tống ma ma tới mức nào.

Tống ma ma đã không còn thân nhân từ lâu, hầu hạ hoàng thượng thời gian dài, cũng có tình cảm, hiện nay ở lại trong cung gần như chỉ dưỡng lão.

Nhưng bây giờ hoàng thượng lại muốn Tống ma ma đi chăm sóc cho Ngọc mỹ nhân?