Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 64: Không thể kiềm chế



Bởi vì chuyện trước mà Bạch Cửu đã nổi tiếng, bây giờ lại càng nổi tiếng hơn. Nhiều thế lực rục rịch muốn chiêu thu nó về, đang chuẩn bị thương lượng xem nên dùng ưu đãi như thế nào.

Những người có ý định muốn giết người cướp của cũng nhiều ít thu lại ý định của mình. Còn muốn làm thì cũng phải suy tính cho cẩn thận mới được.

Hiệp hội nhất định là sẽ không bỏ qua việc mời Bạch Cửu gia nhập hiệp hội. Thêm một tầng đảm bảo thì Bạch Cửu càng an toàn.

Bạch Dữ tất nhiên biết hiệp hội sẽ không buông tha cho Bạch Cửu, nhất là vừa trải qua chuyện vừa rồi. Bạch Cửu ngây ngô nên không biết, bản thân đã vô tình cống hiến cho đan đạo của đại lục một chuyện tốt như thế nào. Nếu là những luyện đan đại sư khác khám phá ra chuyện này, một là sẽ đem nó trở thành chiêu bài treo trước cửa, hai là sử dụng nó làm lợi thế để được chào mời với ưu đãi cao hơn. Nói tóm lại, chẳng ai làm được tiêu sái hỏi gì đáp nấy như Bạch Cửu đâu.

Sợ rằng lúc này sẽ có nhiều người chê nó ngốc, không biết giữ của cũng nên.

Nhưng điều hắn chú ý cũng không phải chuyện này...

"Tiểu chút chít."

Bạch Cửu vừa ngâm nước thoải mái xong, còn đang định thử nghiệm một chút cách luyện đan mới mẻ mà hôm nay nó mới nhìn thấy thì nghe Bạch Dữ gọi.

Bạch Cửu ngốc ngốc nhìn qua... Nó không nghe lầm thì giọng nói của người kia có chút... Nguy hiểm. Vậy nên nó lò dò đi qua, ngồi trước mặt đối phương, nghẹo đầu ý hỏi.

Bạch Dữ nhìn là biết nó muốn dùng chiêu trò giả đáng yêu với mình, thật là tiểu vật nhỏ giảo hoạt.

Dù nó thật có hiệu quả.

"Hôm nay chơi vui không?"

Giọng điệu của Bạch Dữ mềm hơn so với lời gọi trước đó.

"Vui hơn hôm qua, ta đã học được nhiều thứ."

Bạch Cửu thật thà gật đầu.

"Vậy nếu đối phương muốn giữ ngươi lại để cùng ngươi chơi những thứ mới hơn thì sao?"

Bạch Dữ nói rất bình đạm, hắn cũng không có thêm chút nguy hiểm nào vào đó.

"Giữ lại?"

Bạch Cửu ngốc, không hiểu lắm mà hỏi lại.

Bạch Dữ không nói, chỉ giương mắt nhìn nó.

Bạch Cửu ngẫm nghĩ một chút. Người đối diện cũng nheo mắt lại.

"Ta mới không ở lại đâu."

Bạch Cửu cười lém lỉnh, thân mình cũng ngã ra giường. Ánh mắt nhìn hắn càng thêm lóng lánh như lưu tinh.

Bạch Dữ hơi khựng lại một chút khi chạm đến ánh mắt này của nó, như nhận ra cái gì, hắn nhếch môi.

Bộp!

"Tiểu chút chít... Có phải gan lớn lên rồi hay không?"

Bạch Dữ không cho nó kịp phản ứng mà xoay người đè lên tiểu chuột giảo hoạt, thấp giọng nguy hiểm hỏi.

Bạch Cửu bị hành động này của hắn làm giật mình, đôi mắt tròn xoe cứ mở to nhìn chằm chằm Bạch Dữ, hoàn toàn không hề bận tâm bản thân đang bị giam cầm trong lòng đối phương.

"Dọa ngốc rồi?"

Bạch Dữ nhìn tiểu chuột ngây ngốc, trầm thấp cười.

Tiểu chuột nhỏ nằm dưới thân hắn trông lại càng thêm nhỏ, dễ dàng bị hắn nuốt trọn nếu muốn. Ngũ quan tinh xảo nhưng ngây ngô, khuôn mặt còn chưa bằng bàn tay hắn. Vòng eo tinh tế một tay đã có thể ôm trọn. Nơi nào cũng hiển lộ sự yếu ớt không có lực phảng kháng, khiến hắn luôn không nhịn được mà ăn hiếp nó.

Bạch Cửu không biết đối phương nghĩ gì về mình, nhưng đôi hắc diệu thạch kia lại tràn ngập hình dáng của người trước mặt. Tóc trắng rủ xuống như thác nước, ngũ quan như bích họa tiên nhân, lúc này lại nhiễm màu phàm tục khi nhìn nó, Bạch Cửu chỉ muốn nhào đến, nhấn chìm mình vào trong.

Bẹp.

Một tiếng nhẹ thanh vang lên giữa khoảng không nhỏ hẹp chẳng đáng kể.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đôi hắc diệu thạch bại trận trước, mi mắt hơi hơi rũ xuống. Đôi lưu ly nhạt màu đối diện lại có chút sâu thẳm, không ngừng đuổi tới biểu tình trốn tránh của tiểu chuột gan lớn.

Đôi môi hồng dán vào môi mỏng hơi lạnh, cũng không có làm gì hơn, chỉ là cố chấp mà níu lấy đối phương.

Bạch Cửu bị nhìn đến bối rối, tay nhỏ đang nắm vạt áo trước ngực nam nhân cũng ngượng ngịu.

Nó không hối hận vì đã làm chuyện này, nhưng nó cũng sợ đối phương sẽ giận. Vậy nên... Sau mấy tức thấy người kia vẫn không có biểu hiện gì, nó quyết định buông tay ra.

Nhưng khi lưng nó vừa đặt lại sàng đan, biểu tình có chút mất mát vì không được đáp lại thì trước mắt đã tối sầm. Khuôn mặt nó mê đắm phóng to ra, cánh môi hồng của nó bị chiếm lấy khiến đôi mắt tròn xoe giật mình mở to ra.

Người bên trên cũng không nhiều bận tâm mà nhanh chóng áp sát tới, bắt đầu công thành đoạt đất.

...

Trên chiếc giường rộng lớn mà phòng thượng đẳng của khách điếm bố trí, bình thường có thể nằm hai người nam nhân cao lớn, lúc này đây lại có chút quá rộng. Mà ở trong sự rộng lớn đó, thân mình nhỏ nhắn của Bạch Cửu lại càng thêm chẳng chiếm mấy chỗ, bao gọn trong vòm ngực của nam nhân lại thêm nhỏ bé yếu ớt đáng thương hơn.

"Ưm..."

Bạch Cửu hai tay hơi dùng sức nắm lấy vạt áo nam nhân. Đối với sự cường thế bất ngờ ập tới, nó vừa cảm thấy vui vẻ vì được đáp lại, song lại thấy sợ hãi khi bản thân sắp chịu không nổi đối phương không ngừng cướp đoạt, bá đạo chiếm lấy.1

Bạch Dữ hoàng mâu nhạt màu hơi hé, nhìn biểu tình mị hoặc bởi vì mình khơi ra mà đáy lòng tràn ngập tà ác thỏa mãn. Đối với nắm tay nhỏ đang vô thức đẩy đẩy trước ngực mình, nam nhân nhẹ nhếch khóe môi.

"Ư ô..."

Khoang miệng bị môi lưỡi ấm nóng càng thêm bá đạo mà khuấy đảo, khiến cho nó không nhịn được phát ra âm thanh có chút đáng thương nhưng ngọt nị nhão dính chọc người.

Khe hở bởi vì nắm tay nó chặn giữa lúc này đã biến mất. Eo bị bàn tay lớn ôm trọn, kéo sát vào thân hình rắn chắc của người kia. Đôi móng nhỏ bị đối phương kéo lên đỉnh đầu, giam giữ. Tất cả hành động của nam nhân đều phá tan mọi con đường chạy trốn của nó, cường thế bá đạo khiến người mê muội.1

Này là tự làm bậy không thể sống có phải hay không?

Nhưng nếu cho Bạch Cửu thêm một lần cơ hội nữa, nó cũng sẽ làm như thế.

Càng thêm lớn mật... Như lúc này đây.

Chiếc lưỡi nhỏ vẫn luôn yếu ớt trước sự cường thế của nam nhân, bây giờ lại rụt rè ngốc nghếch vươn ra, đáp lại.

Bạch Dữ hơi dừng một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn biểu tình ngại ngùng, e thẹn nhưng cố chấp của đứa nhỏ mình nuôi lại càng thêm thâm thúy đầy nguy hiểm.

Đối với hành động hơi ngừng lại của hắn, Bạch Cửu lại hoảng sợ. Sợ hắn buông ra mình, vậy nên đầu lưỡi nhỏ càng thêm lớn mật cuốn lấy đầu lưỡi lớn, yếu ớt dán lên, đụng chạm không ngừng. Mật ngọn vô tình không được kiềm giữ mà chảy ra ngoài, mị nhân vô cùng.1

"Bạch Dữ... Ưm... Muốn nữa... Đi mà..."1

Oanh!

Long châu vẫn luôn im ắng bị lời nói yêu mị này làm cho chấn động ầm ầm, xoay tròn dữ dội.

Nơi nào đó mà bản năng của long loại luôn có dư nhưng chưa từng bị kích phát ra, lúc này lại phun trào không ngừng.

Bạch Cửu đang ra sức quyến rũ nam nhân không hề nhìn thấy, song đồng màu lưu ly của đối phương đã dựng thẳng lên, nguy hiểm lại tràn ngập d.ục vọng bản năng.

Nhìn thì dài, thực chất từ lúc Bạch Cửu chủ động lại nói ra lời mời yêu mị kia cho đến lúc này, Bạch Dữ nhận ra bản năng bị kích phát cũng chỉ mất có năm ba tức mà thôi.

Nhưng đối với Bạch Cửu thì nó lại có chút dài đến mức khiến nó lo sợ. Để rồi khi được đáp lại, nó mới không chút giữ lại, còn có buông tay cho bản thân bị mang đến đầu sóng ngọn gió, mém chút không thể về được.