Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 260: Không sơn gặp cố nhân



Phượng Chướng, hỏa của phượng hoàng là nóng nhất, lại thêm chướng khí kịch độc, nó trở thành một trong bốn hung địa của đại lục nằm ở phía đông.

Nếu ở phía tây là lôi thì phía đông là hỏa.

Đối với tu sĩ đại lục, nơi này đúng là hung địa, nhưng đối với hai người nam nhân áo trắng xuất hiện từ bầu trời thì...

Chỉ có một chút rắc rối vì phía trên mù mịt khói độc, không thể đằng không.

Họ không sợ, chỉ là không muốn bị vây bởi khói mù.

Hai người như đang dẫm trên đất bằng, xem nhẹ hỏa độc xung quanh, nhàn nhã xuyên qua hung địa Phượng Chướng này.

Tuy đâu đâu cũng có hỏa độc không ngừng đốt, thế nhưng nơi này là một khu rừng, tồn tại một loại thụ gọi là hỏa thụ. Chúng nó là thứ có thể sinh trưởng duy nhất ở nơi này, không hề bị hỏa độc đốt cháy. Cả một khu rừng đỏ rực, trông cũng thật đẹp mắt.

"Ngươi nói, hai người họ chọn nơi nào không chọn, lại chọn nơi này?"

Tuy rằng họ cũng chọn một hung địa để ở, nhưng giờ nhìn lại, nó thấy Vạn Lôi Quật vẫn còn tốt chán à.

"Không ai quấy rầy."

Bạch Dữ thờ ơ đáp.

"Nghe thật hợp lý."

Bạch Cửu cười ngốc.

"Thế nhưng ở nơi này thì có chỗ nào có thể đặt chân?"

Vạn Lôi Quật còn có hang động trên vách núi, nơi này đều là rừng hỏa thụ, hỏa độc tràn lan.

"Tìm được họ sẽ biết."

Bình thường tu sĩ thủy linh căn sẽ không thích những nơi như vầy, nhưng đến trình độ như Bạch Dữ thì không, đại lục hiện tại không mấy thứ ảnh hưởng được hắn.

Bạch Cửu tu hỏa linh căn nhưng cũng không thích cảm giác như đưa mình lên lửa nướng thế này đâu. Nó sẽ có ảo giác nghe thấy mùi thịt mình thơm lừng.

Hai người nhìn thì chậm thực chất lại rất nhanh mà lướt qua Phượng Chướng. Chớp mắt đã theo một đường thằng đi gần hết nơi này.

"Chu choa!"

Bạch Cửu bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên.

Bạch Dữ biết nó vì cái gì biểu hiện như vậy.

Không ngờ sâu bên trong Phượng Chướng tồn tại một ngọn không sơn*.

*Ngọn núi lơ lửng trên bầu trời.

Không sơn được giấu trong khói mù, lại nằm tít trên cao, không chú ý sẽ khó lòng mà nhìn thấy.

Nhìn kỹ thì bên ngoài không sơn có một tầng nhộn nhạo, là kết giới.

Vậy cũng đúng, chứ nếu không có thì hít khói ngập mặt à.

Nhưng làm sao cái ngọn núi kia treo lơ lửng như vậy mà không rớt xuống được thì họ phải vào trong mới biết.

Đương lúc Bạch Dữ muốn ôm eo nhỏ, đưa nó lên trên thì tiểu chuột này lại ra chủ ý xấu.

"Bạch Dữ, chúng ta hù dọa họ chút đi."