Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 167: Tiểu long... Là ngươi sao?



Bạch Cửu cứ nghĩ lần này nó sẽ không chật vật như lần trước, nhưng khi vừa bước vào thông đạo, nó đã cảm thấy bụng đau dữ dội.

"Tiểu chút chít, ngươi sao vậy!?"

Âm thanh lo lắng của Bạch Dữ bị không gian loạn lưu xoắn cho vỡ vụn ra.

Nhưng Bạch Cửu đã mất đi ý thức, trước khi được hắn ôm vào lòng.

"Tiểu chút chít!!"

...

Bạch Cửu mở bừng mắt ra, tiếng gọi lo lắng của Bạch Dữ giống như chỉ mới vang lên bên tai nó.

Trong tầm mắt nó lúc này là một khoảng trời rộng lớn, xung quanh là tiếng lá cây xào xạo lay động.

Bạch Cửu cảm nhận một chút nơi mình đang nằm, sâu sắc thở dài.

Nó đang ở trong nguyên hình, nổi bồng bềnh trong một cái hồ nước lớn, xung quanh là rừng rậm không có lấy một âm thanh vật sống nào.

Nhớ lại tình cảnh trước khi mất đi ý thức, nó theo bản năng đưa móng nhỏ lên ôm bụng. Cái bụng tròn tròn mềm mại của nó bây giờ lại nổi lên một cục nhỏ, cứng cứng, giống như cục đá...

Tiểu chuột ngẩn ngơ một chút. Thân thể nó trôi nổi trên mặt nước, bị gió đẩy đi từng chút một, giống như chiếc lá nhỏ.

Nó cảm thấy một tiếng tim đập rất nhỏ, rất mỏng manh... Nhưng là hiện hữu rõ ràng ở đó. Nó cứ tưởng mình nghe lầm, nhưng âm thanh kia cũng không mất đi.

Mà lại, lần này nó cũng không có bị mất tu vi, nguyên thần hoàn hảo... Còn có... Nó lại cùng Bạch Dữ tách ra rồi...



Tiểu long...

Tiểu chuột có chút không xác định được mà nhẩm thầm.

Nó vốn chỉ là tự nghĩ thôi, không ngờ... Ngay sau đó, một cảm xúc mềm nhũn, tràn ngập ỷ lại truyền vào tim nó, khiến nó ngẩn ngơ.

Tiểu long... Là ngươi sao?

Bạch Cửu lại lẩm bẩm.

Nhưng sau đó cũng không có cái gì đáp lại nó nữa.

Tuy nhiên, nó vẫn nghe được tiếng tim đập kia, chỉ là yếu hơn lúc trước nữa.

Tiểu long mệt mỏi sao... Cũng đúng, bị không gian loạn lưu bên trong thông đạo ép cho phải nổi lên mà. Trước đó thì một chút cảm giác họ cũng không cảm nhận được.

Nếu không phải lần này nó mạnh mẽ hơn, có khi tiểu long trứng còn chưa ra đã chết non trong đó rồi.

Nghĩ mà sợ...

Bạch Cửu không biết, không phải nó mạnh mẽ hơn mà hoàn hảo không tổn hao gì. Là Bạch Dữ lại một lần nữa sử dụng cấm thuật, mất nữa cái mạng mới bảo vệ được mẫu tử họ, lúc này còn đang hôn mê chưa tỉnh.

Nếu không phải Bạch Mặc nắm chặc hắn, có khi giờ người đã rớt đến phương nào không biết. Ở trong tình trạng này mà lưu lạc, dám lắm mạng cũng mất luôn.

Ba người Bạch gia cũng không rớt xuống đâu xa, còn rất gần vùng biển Long giới tọa lạc.

"Huynh mang nó về Long giới chữa trị trước, ta đi tìm tiểu chuột."

Cốc Mẫn Nguyệt nói với Bạch Mặc đang ôm Bạch Dữ.

Bạch Mặc biết không thể làm khác hơn, chỉ đành gật đầu.

Nếu không phải Bạch Cửu có chuyện, với tu vi của họ, cũng chỉ chịu chút tổn thương là có thể thành công vượt qua thông đạo rồi. Tình huống lúc đó... Họ cũng không trách Bạch Dữ làm thế. Haizz.

...

Bạch Cửu lười biếng nằm một hồi, đến khi sóng nước đẩy nó vào tận bờ hồ thì mới bò dậy.

Tuy nó không bị thương gì, nhưng nguyên lực ít ỏi. Với tình trạng này nó cũng khó mà đánh được ai.



Nhưng cũng không hề gì, nguyên lực có thể hồi phục. Một luyện đan sư như nó, còn sợ không có khả năng hồi phục ngay lập tức sao?

May mắn, nó cũng không có đem tất cả đan dược đưa cho Đông Ninh, nếu không thì nguy to rồi.

Nó đã gọi Bạch Dữ nãy giờ, nhưng cũng không có tiếng đáp lại. Chẳng lẽ hắn lại bị thương?

Bạch Cửu không mò được nguyên nhân, trước chỉ đành bảo vệ tốt mình, mọi thứ tính sau đi.

Sau khi bò đến trên bờ, nó ngồi dựa vào một góc cây, đờ đẫn nhìn hồ nước lớn.

Đây là đâu nhỉ?

Bắc Thần rừng rậm cũng nhiều. Nơi này lại khá là im ắng. Thần thức nó nhìn đến phạm vi mười trượng xung quanh, không hề phát hiện một hơi thở sự sống nào.

Đương lúc nó nghĩ nơi này là vùng đất hẻo lánh nào thì...

Rống rống rống!!

Mấy tiếng rống thanh lệnh người run rẩy vang vọng cả cánh rừng, khiến chim chóc ở đâu bay đầy trời.

Bạch Cửu nhỏm người dậy. Nó phốc phốc mà leo đến cái cây sau lưng, ngóng đôi mắt đậu đen nhìn về phương hướng phát ra tiếng động kia. Nó cũng không biến về hình người, mà dùng nguyên hình nhỏ bé chẳng đáng kể kia, ngồi trên ngọn cây nhìn xem. Nó đã quen ở trong nguyên hình nếu ở nơi xa lạ. Nhỏ bé như vậy cũng là một lợi thế của nó, giúp nó bảo mệnh.

Trong tầm mắt của nó, Bạch Cửu trước tiên nhìn đến một cái đầu thật to, lộ ra khỏi rừng cây. Nó trợn to mắt nhìn cái đầu toàn lông lá rậm rạp kia, há hốc mồm ra.

Tuy nó biết yêu thú ở đây có nhiều loại rất lớn, giống như Bạch Dữ cũng dài nặng vô cùng, nhưng cái đầu kia lại rất quái lạ, có chút giống người, mà lại toàn lông lá...

Con yêu thú kia cao to lực lưỡng vô cùng, dù tu vi chỉ là cấp chín đỉnh phong.

Lúc này hình như nó đang đánh nhau với ai đó. Đối phương không cao to như nó, nhưng lại rất nhanh.

Tiểu chuột nheo mắt lại nhìn thật kỹ. Sau đó nó phát hiện, kia cũng không phải thú, mà là người.

Con yêu thú nó không biết tên kia đang đánh nhau với một tu sĩ loài người. Bạch Cửu không muốn bại lộ mình, nên nó không dùng thần thức dò xét đối phuong. Nhưng nó phán đoán, tu sĩ loài người kia tu vi phải bằng nó, hoặc cao hơn chút. Như vậy hắn mới cùng con yêu thú kia đánh đến tiêu sái như vậy.

Xem ra, đối phương là một nhân vật cấp lão tổ.

Số nó đúng là may mắn... Tiểu chuột bất lực dùng móng của nó lau loạn mặt nhỏ, thở dài.



Bạch Cửu ở trên cây nhìn xem hai bên đánh nhau đến hăng hái. Dù yêu thú kia cấp bậc thấp hơn, nhưng nó da dày thịt béo, kẻ kia cũng không dễ dàng đánh bại nó.

Cũng không biết hai bên tại sao lại đánh nhau.

Thường thì, tu sĩ cấp bậc cao rất hiếm khi đụng độ nhau. Mà yêu thú và loài người thì càng hơn vậy. Có thể nói là, không vạn bất đắc dĩ, họ sẽ không đụng nhau. Mà nơi này là rừng rậm, là địa bàn của yêu thú. Bạch Cửu không thể không nghĩ tới, tu sĩ loài ngoài kia là kẻ khiêu khích trước.

Vậy điều gì khiến gã đi khiêu chiến một con yêu thú cấp bậc cao như vậy?

Giữa yêu thú và loài người không thể chỉ so tu vi không. Dù yêu thú cấp bậc nhỏ hơn, nhưng nó có nhục thân cường hãn, bản năng chiến đấu là từ trong xương. Loài người nếu cùng yêu thú đồng cấp bậc đánh nhau thì chỉ có nước ăn quả đắng thôi.

Ủa?

Đương lúc Bạch Cửu đang nghẹo đầu vừa xem vừa nghĩ loạn, thì khóe mắt nó nhìn thấy hai tu sĩ đang ôm một con tiểu thú bỏ chạy, rời khỏi chiến trường.

Rống rống rống!!

"Loài người đáng chết!!"

Con yêu thú kia phát hiện ra, nó giận dữ rống lớn, không ngừng đập hai nắm tay to bè của nó vào ngực. Ngay sau đó hai mắt nó đỏ ngầu lên, tu vi lập tức đột phá cấp bậc Yêu Vương. Nó vung tay đập bay kẻ đang cầm chân nó, đuổi theo hai tu sĩ đang ôm ấu tê chạy đi kia.


Bạch Cửu nhận ra, nó là sử dụng bí pháp tăng lên tu vi, tiến vào trạng thái cuồng bạo.

Có lẽ chỉ là nhất thời, nhưng khiến nó thoát khỏi sự kiềm chân của kẻ kia.

Tuy nhiên, kẻ kia giống như đã lường trước được chuyện này.

Một hư ảo xích sắt màu đỏ đen mang theo uy lực kinh người xuất hiện, lập tức trói lấy con yêu thú.