Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 159: Ngủ đông



Hắn không muốn gây nên xôn xao không cần thiết. Nếu có thể âm thầm mà lấy tiên cốt đi là tốt nhất.

Bạch Dữ hắn cũng đã nghĩ đến nên làm cách nào rồi.

Nhưng không đợi hắn làm gì, cả đại lục cũng bị chuyện khác dẫn dụ đi.

Ầm ầm ầm!!!

Long long long!!

Cả đại lục như rung chuyển lên. Sự chấn động này giống như từ bên trong đại địa truyền ra, muốn lật tung cả đại lục.

Bạch Dữ ngẩng đầu nhìn về phương hướng phát ra chấn động. Sau khi tìm đến ngọn nguồn, lông mày hắn nhíu lại thật sâu.

...

Tề Minh sắc mặt khó hiểu, lão cũng giống như Bạch Dữ, đều nhìn về nơi đó.

Nhưng lão bị nhốt trong cốt hải thời gian quá dài, cũng không phải chuyện gì lão cũng biết, bao gồm địa phương đang chấn động kia.



Bạch Cửu đang ngủ, bị âm thanh ầm ầm kia dọa tỉnh, từ trong phòng đi ra. Thấy lão đứng đờ đẫn ở đó thì thấy khó hiểu.

"Phong ấn xảy ra chuyện, sao lão còn đứng đây?"

Bạch Cửu cứ nghĩ là cốt hải có chuyện.

"Không phải cốt hải."

Tề Minh ngưng trọng nói, mắt nhìn về phía Đông Bắc.

Bạch Cửu lúc này mới phát giác hướng lão nhìn không đúng, nó nghiêng đầu nhìn theo.

Long long long...

Chấn động vẫn còn, nhưng âm ỉ từng chút chứ không mạnh mẽ như lúc đầu nữa.

"Đó là... Bí cảnh Chính Môn?"

Bạch Cửu bây giờ dù sao cũng là cường giả Độ Kiếp Kỳ, nó cũng có thể lờ mờ cảm nhận được một chút.

"Bí cảnh Chính Môn?"

Tề Minh giật mình hỏi lại.

"Lão không biết?"

Bạch Cửu khó hiểu nhìn lão.

Tề Minh sắc mặt khó coi lên.

"Để ta hỏi một chút, bí cảnh Chính Môn từ lúc nào có?"

Bạch Cửu ngờ ngợ đến nguyên nhân lão không biết, vừa nói vừa ở trong lòng hỏi Bạch Dữ.

Tề Minh nghe mà đầu đầy sương mù. Nó hỏi ai?

Ở đây chỉ có hai người họ...

Nhưng không đợi lão nghĩ ngợi gì, đã nghe tiểu chuột nói.

"Hơn một ngàn năm trăm năm trước, bí cảnh Chính Môn bỗng nhiên xuất hiện ở phía Đông Bắc của đại lục Đông Thần. Mỗi một trăm năm mở ra cho tu sĩ Đông Thần đi vào lịch luyện."

Bạch Cửu đọc lại những lời Bạch Dữ nói với nó cho lão nghe.

"Nếu là bí cảnh Chính Môn, có lẽ ta biết nguyên nhân ở chỗ nào."

Nói xong thì nó cũng ngợ ra.

Giống như nó đã nói, dù Tề Minh có ở đây bảo vệ Đông Thần trong âm thầm, thì đại lục cũng có kiếp nạn của nó.

Tề Minh nghe nó nói lại những gì nhìn thấy, ở không gian bị phong ấn trong bí cảnh Chính Môn mà mặt còn trầm hơn chướng khí bên ngoài kia.

Bạch Cửu không biết. Thật ra suốt thời gian ở đây, Tề Minh cũng không có hoàn toàn tỉnh táo. Lão đã phần là ngủ say, đến dùng thân mình giữ phong ấn trong cốt hải. Lão chỉ mới tỉnh lại trong một trăm năm gần đây.

Tỉnh lại cũng không phải chỉ đơn giản là ngủ đủ thì tỉnh, mà là có mục đích.

Hạ Thiên cũng không phải tự dưng bị dẫn dụ vào nơi này. Ở bên cạnh đều có sự sắp đặt của lão, nhằm tìm kiếm người tiếp nhận vị trí này của lão. Bạch Cửu không biết, Tề Minh vì phong ấn, nguyên lực đã muốn cạn, lão lúc này cũng chỉ có miếng không có tiếng như Đạo Kính mà thôi. Nhưng ở nơi nào, lão là bất bại. Nơi này giống như lĩnh vực của lão vậy, dù là ai tới cũng không đánh lại lão.

Trừ khi phong ấn vỡ tan, lão cũng thân tử đạo tiêu.

Những lời Bạch Cửu nói với lão trước đó, lão đều để trong lòng. Lão thả Bạch Dữ đi, một phần cũng vì lão nghĩ thông. Nhưng không có nghĩa lão không lo lắng cho đại lục Đông Thần nữa.

Bây giờ bỗng nhiên lọt ra một bí cảnh Chính Môn, ẩn tàng một cái tai họa còn kinh người hơn. Một cái cốt hải tràn ngập âm sát khí tầm thường, làm sao bằng một chiến trường thượng cổ tràn ngập âm linh tiên nhân? Tề Minh không cần nghĩ nhiều cũng hiểu được.

Chấn động đã im lặng trở lại. Có vẻ như thời cơ vẫn chưa đến.

Tiếng động dữ dội kia có lẽ là xảy ra trong bí cảnh. Theo cách nghĩ của Bạch Dữ, thì không gian phong ấn kia đã nổ. Bí cảnh Chính Môn bên trong đã hỗn loạn. Không bao lâu nữa, khi bí cảnh Chính Môn không chịu đựng được nữa, lúc đó sẽ là tai họa của đại lục Đông Thần.

Bạch Dữ dừng lại trong Tuyết Lạc Thành nữa canh giờ, đợi tu sĩ ở gần đây, tất cả đều chạy đến gần bí cảnh Chính Môn thì mới phóng người đi.

Bởi vì sự tình ở tuyết sơn, mà phía Bắc Đông Thần đại lục đầy ấp người. Hiện tại ai cũng bị sự chấn động kia lôi kéo, chẳng mấy chóc, tuyết sơn đã vắng bóng người.

Bạch Dữ tựa như u linh, xuất hiện phía trên tuyết sơn. Mà phía dưới, chính là hẻm núi lúc trước bộ tiên cốt tọa lạc. Bây giờ nó đã bị chôn vùi, không còn ra hình ra dáng một hẻm núi nữa.

Nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Bạch Dữ.

Hắn lấy ra tàn hồn của Đạo Kính.

Linh hồn cùng nhục thể tương liên, nó vừa xuất hiện, bộ tiên cốt đã rung chuyển lên.

Bạch Dữ nghe đến âm thanh ầm ầm bên dưới lớp tuyết, mặt không đổi sắc, tiếp tục chờ đợi.

Âm thanh trầm đục ngày càng dữ dội hơn.

Tầm năm mươi tức sau...

Phốc!

Từ dưới lớp tuyết, một cổ tiên cốt màu vàng kim phóng lên, hướng về tàn hồn của Đạo Kính bay tới.

Bạch Dữ phất tay, cất đi tàn hồn của Đạo Kính. Bộ tiên cốt cũng bị hắn phong ấn lại, cất vào giới chỉ.

Một lần bị rắn cắt, mười năm sợ dây thừng.

Bạch Dữ vẫn giữ nguyên sự cảnh giác đối với Đạo Kính. Dù bây giờ lão đã tan biến, nhưng thủ đoạn của tiên nhân tầng tầng lớp lớp, ai biết lão còn cái ám chiêu gì. Tóm lại, bây giờ hắn không muốn cho tàn hồn của lão nhập xác. Đợi họ có thể trở về, hắn lại tận dụng cả hai, tăng lên uy lực đến mở thông đạo.

Sống trong tu chân giới, sao có thể thiếu lòng cảnh giác đây?

Đến cả tiểu chuột lúc đầy, cũng bị hắn nhìn chằm chằm bao lâu. Đạo Kính còn nguy hiểm gấp vạn lần nó, sao hắn có thể lơ là?

...

Sau trận rung chuyển phát ra từ bí cảnh Chính Môn, tu sĩ đại lục bán tín bán nghi dò xét một thời gian, nhưng cũng không có đạt được tin tức gì. Bí cảnh Chính Môn vẫn nằm đó, vẫn đóng.

Sự việc này ảnh hưởng đến đại lục tu sĩ bàn tán một thời gian dài. Nhưng rồi mọi thứ cũng đâu vào đấy, bát quái cũng có thời gian nóng thời gian lạnh. Chừng hai tháng sau, chẳng ai còn nhớ chấn động ngày đó nữa. Hoặc giả có nhớ, họ cũng không nhiều bận tâm cho nó nữa. Tu sĩ bình thường nên làm cái gì thì làm cái đó.

Bảo vật ở tuyết sơn cũng không có bất kỳ tin tức nào. Dưới sự cường ép của Tuyết Lạc Cũng, sau ba tháng tìm kiếm, tuyết sơn trở lại thời gian bình yên trước đây. Tuy vẫn còn lác đác bóng tu sĩ đến tìm cơ duyên, nhưng cũng không còn rầm rộ tìm kiếm nữa.

Bạch Dữ sau khi nói với Bạch Cửu một tiếng thì bắt đầu bế quan. Hắn muốn tận dùng thời gian, đến tăng lên năng lực của chính mình.

Bạch Cửu cũng không ngăn cản. Hắn bế quan, nó cũng không nhàm rỗi, đóng cửa bế môn luôn.

Tề Minh đang sầu lo nhiều thứ, lão cũng không để ý đến nó.

Đại lục sau nhiều phiên chộn rộn, lúc này như tiến vào trạng thái ngủ đông.

Sau thời gian ngủ đông, đại lục sẽ đoán nhận cái gì?

Thịnh thế? Hay tai ương ngập trời?

Có lẽ là thịnh thế đi.

Trong vòng mười năm sau đó, đại lục liên tục xuất hiện thiên tài kiệt xuất.1

Tầng tầng lớp lớp mà nổi lên mặt nước, người so với người càng thêm tài giỏi.

Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~