Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 138: Thân phận bại lộ - Độ kiếp Yêu Vương



Lượt bỏ ba ngàn chữ về quá trình hắn đánh cắp Huyết San Hô từ trong động phủ của Hải Thần lão tổ, Dương Miên dù thân mang tuyệt kỹ, bước chân nhanh như gió nhưng cũng nhanh chóng bị thương.

Từ đầu chí cuối, hắn đều chỉ có né tránh. Nhưng né tránh trước rừng rừng vũ kỹ công pháp như vậy, bị thương cũng là điều dễ đoán.

Chẳng lẽ hôm nay hắn phải chết ở đây?

Ầm ầm ầm!

Ngay khi hắn nghĩ như vậy, thì bầu trời trên đỉnh đầu đã nổ tung, mây đen kéo đến. Rất nhanh, cả bầu trời trong phạm vi ba dặm đã tối đen như mực, uy áp khổng lồ đổ ập xuống.

"Này là lôi kiếp?"

Dương Miên nhận ra, họ chỉ là ở rìa của lôi vân, nhưng áp lực cũng quá khủng khiếp rồi. Quan trọng chính là... Nếu họ còn không chạy ra, lôi kiếp sẽ xem họ là kẻ độ kiếp...

Không chỉ có mình hắn nghĩ đến, đám người Hải Thần Tông cũng tái xanh mặt mày. Lúc này còn ai quản gì nữa, lập tức rời khỏi lôi vân.

Dương Miên cũng muốn đi, nhưng hắn chạy ra ngoài rồi vẫn sẽ bị vây công.

Ở trên bầu trời, Bạch Cửu hai người đã ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Hải Thần lão tổ đứng cách họ ba trượng.

Hải Thần lão tổ nhìn đỉnh đầu mây đen quần vũ, sắc mặt cũng không đẹp chút nào.



Lão muốn đi, nhưng hư không xung quanh lại bị phong tỏa. Thật ra, nếu lão muốn phá vỡ kết giới kia cũng vẫn được. Nhưng lôi vân trên đầu sẽ không đợi lão.

Kết giới mà Bạch Dữ giăng ra có trộn lẫn cả đạo tắc không gian. Hải Thần lão tổ muốn phá, dễ như vậy sao?

"Này là muốn độ kiếp sao?"

"Chơi lớn vậy!!"

"Lần này Hải Thần lão tổ xanh mặt rồi."

Đám người hóng chuyện nên theo đến đây bàn tán không ngừng.

Bạch Cửu ngước mắt nhìn lôi vân, thở dài.

Nó ra với Cốc Mẫn Nguyệt tu vi còn cao hơn. Nhưng bởi vì đi quá nhanh, nên nó vẫn ém lại, không độ kiếp. Ai biết...

So với tu sĩ loài người, yêu thú tấn thăng Yêu Vương dễ hơn nhiều. Tuy nhiên, quá trình độ kiếp cũng không kém là bao.

Cái vấn đề tại sao Bạch Cửu có thể nhanh chóng gọi đến lôi kiếp như vậy, Bạch Dữ cũng rất không hiểu.

Thời điểm hắn độ kiếp Yêu Vương cũng mất chín trâu mười hổ mới tấn thăng, nhưng tiểu chuột này lại giống như không thèm nhìn đến quy tắc thiên đạo. Nói thăng là thăng, nói độ là lôi vân ùm ùm kéo tới.

Rốt cuộc nó có tồn tại cái bình cảnh nào hay không vậy?

Nhưng chuyện quan trọng hiện tại cũng không phải là nghĩ vấn đề này.

"Lão già, thiên đạo cũng nhìn lão ngứa mắt a."

Tiểu chuột không quên đá xéo Hải Thần lão tổ.

Hải Thần lão tổ lúc này đã bình tĩnh hơn, lão đưa mắt nhìn lôi kiếp trên đầu.

"Ngươi là yêu thú?"

Lão nhận ra. Bên trong uy áp kia tràn ngập yêu khí, còn là cấp bậc Yêu Vương.

"Yêu thú thì sao? Thiên đạo cũng không cấm yêu thú tu luyện, hóa hình, hành tẩu giang hồ a. Mới đầu ta còn không hiểu lời của Bạch Dữ, nhưng giờ thì hiểu rồi."

Bạch Cửu nhún vai cảm thán nói.

Bạch Dữ nhìn nó, không nhớ bản thân đã nói với nó cái gì, mà giờ nó mới hiểu.

So với hắn, người bên ngoài nghe thấy lời của hai người thì chấn động dữ dội.

Hàn Đồ lại càng khỏi phải nói. Lão không ngờ nó lại là một con yêu thú, còn có... Tu vi cao như vậy. Nhưng lão cùng nó tiếp xúc cũng có một thời gian, có thấy nó có cái sự hung hãn của yêu thú đâu...

"Huynh trưởng..."

Hàn Thính nhìn Hàn Đồ ngạc nhiên như vậy thì nghĩ lão bị lừa gạt gì đó.

"Không phải như ngươi nghĩ. Đợi mọi chuyện hoàn thành rồi ta sẽ nói với ngươi. Ta đúng là không biết đối phương là yêu thú. Nhưng yêu thú thì sao?"

Hàn Đồ không cần nghe hắn nói hết cũng hiểu hắn muốn nói gì. Lão thì thầm lời tự hỏi của Bạch Cửu, ngẩng đầu nhìn trời, mĩm cười.

Hàn Thính không hiểu.

Nhưng Bạch Cửu lập tức giải đáp cho hắn.

"Yêu thú a... So với con người càng thêm đơn thuần, yêu hận rõ ràng, ân oán phân minh. Nào có giống loài người, cũng có vô sỉ như ai đó vậy."

Nó vốn không có phân biệt được bản thân là người hay thú. Nó là thú nhân. Nếu phải phân chia, thì nó nằm ở giữa. Nhưng thú ở đây giống thú nhân bọn nó hơn. Còn con người, giống như Bạch Dữ nói, âm hiểm xảo trá, vì lợi ích, không có gì không dám làm.

Nó cũng không có đánh đồng tất cả mọi người. Nó không hiểu những cái loạn thất bát tao trong suy nghĩ của loài người, và cũng không muốn hiểu. Nhưng nó vẫn có thể dựa vào sự tiếp xúc mà phán đoán ai tốt ai xấu.

"Đương nhiên, chưa đến bước cuối cùng, ta cũng không nói được bản thân có trở nên giống loài người hay không. Nhưng ít nhất, ta không mất hết liêm sĩ như lão a."

Ầm!

Xẹt xẹt xẹt...

Nó vừa dứt lời thì tia lôi kiếp đầu tiên đã hạ xuống, không phải một đạo, mà là bốn đạo.

"A!!"

Một tiếng kêu rên vang lên. Đám người lúc này mới nhận ra, bên trong phạm vi lôi kiếp còn có người thứ tư.

Dương Miên đỡ lấy một đạo lôi kiếp, y phục trên người quằn quện lôi điện, miệng phun máu, ngã rạp xuống đất.

Hắn chỉ mới là Hợp Thể kỳ thôi, làm sao chịu nổi một tia lôi kiếp cấp bậc Yêu Vương, còn được cường hóa bởi hai Độ Kiếp Kỳ chứ.

Bạch Cửu ở trong sự bảo vệ của Bạch Dữ, cũng không có bị ảnh hưởng nhiều. Dù sao nó cũng đã độ kiếp bao nhiêu lần, so với đám tu sĩ loài người thì quen thuộc hơn. Tuy cấp bậc lần này mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải chịu không được.

So với hai người Bạch Cửu, Hải Thần lão tổ phải khốn đốn hơn. Nhưng tu vi lão cao, tia lôi kiếp đầu tiên cũng không mạnh, lão vẫn còn rất tiêu sái.

Bạch Dữ ôm tiểu chuột trong lòng, long châu xoay tròn, nhanh chóng hấp thu lôi điện đang cuồn cuộn trên người.

Hắn hiện tại là Long Vương cấp hai trung kỳ. Sau khi lĩnh hội được pháp tắc không gian, thì năng lực cũng cường hãn hơn nhiều. Chưa kể, thời điểm hắn hấp thu tia kim lôi kia, đã giữ lại linh tính của nó. Vậy nên, mỗi khi hắn được lôi điện tẩy lễ, lôi linh kia sẽ tự động hút lấy tất cả lôi điện, cũng không cần Bạch Dữ động thủ.

Chính vì thế, hắn mới tự tin có thể bảo vệ được tiểu chuột khỏi quá trình độ kiếp.

Hắn đã không trông mong gì nó có thể tự thân độ kiếp rồi.

Lôi vân lúc này đã ở cấp độ Yêu Vương cấp ba, đối với bất kỳ ai cũng không hề dễ chịu.

"Kẻ đó là ai?"

Bạch Cửu vẫn còn tâm tư chú ý đến đối tượng thứ tư trong phạm vi lôi kiếp.

"Hắn là kẻ đã thừa cơ trốn thoát khỏi vòng vây của Hải Thần Tông trong Tâm Thành. Chắc là bị chặn lại ở đây."

Bạch Dữ cũng rất có tâm mà đáp lời nó.

"Sao hắn không đi ra?"

Tiểu chuột lại hỏi.

"Bên ngoài có người của Hải Thần Tông. Hắn không có sự lựa chọn."

Bạch Dữ không khó dễ hiểu nguyên do.

"Cấp bậc hắn thấp như vậy, sẽ chết chắc!"

Bạch Cửu cảm thán nói.

"Hắn có phải kẻ trộm Huyết San Hô không?"

Nó hỏi.

"Ngươi muốn cứu hắn?"

Bạch Dữ hỏi ngược lại.

"Nếu hắn là kẻ tài ba kia thì, giúp hắn một tay cũng được. Chưa kể, nếu không nhờ kẻ này trộm ra Huyết San Hô, có khi chúng ta còn phải phí rất nhiều công sức."

Tiểu chuột gật gù.

Bạch Dữ hiểu rõ. Hắn đưa mắt nhìn xuống dưới.

Dương Miên đang nằm vật ra đất, bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị một lực đạo nắm lên. Sau đó...

"A!"

Hắn bị ném đi, tựa như một đạo lưu tinh vũ, bay thẳng về phương hướng không có người của Hải Thần Tông.