Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 122: Phiền toái dính lên người



Bạch Cửu vừa đặt chân vào hiệp hội đã nghe thấy mùi thuốc nồng đậm. Tuy nhiên, trong đó lại có một mùi vị giống như...

"Nổ lò rồi."

Đùng!

Lời này vừa phát ra, một tiếng nổ lớn vang lên.

Âm thanh này khiến cho nhiều người đang luyện chế dang dỡ cũng bị ảnh hưởng mà thất bại. Dù vậy cũng không có ai bị nổ lò nữa, cùng lắm là hủy đi một phần dược liệu đã sử dụng trước đó.

Tuy nhiên...

"Nổ... Nổ lò rồi... Đan dược của ta sắp luyện thành..."

Diêu Tử Thần mặt mày lem luốc, tóc tai bù xù đứng tại chỗ không ngừng lẩm bẩm.

Bạch Cửu đối với lời nói của hắn bĩu môi, thành cái gì chứ, còn chưa dung hợp được nữa kia.

Nó cũng không để trong lòng, nhấc chân đi đến quầy thuốc phía trước. Hôm nay nó đến đây cũng không phải gia nhập hiệp hội, nó chỉ đến mua dược liệu thôi.

Nhưng chính là...



"Ngươi!"

Một tiếng thét lớn đến nổi Bạch Cửu cũng phải lấy tay che lại hai tai của nó vang lên, dọa nó giật cả mình.

Cả đại sảnh im lặng trong chốc lát, sau đó tiếng xì xào vang lên.

Bạch Cửu cũng không cho rằng nó liên quan gì tới mình, nhưng nó còn chưa kịp nói gì với người sau quầy thì...

"Ta nói ngươi đó! Ngươi bị điếc à!?"

Lại thêm một tiếng hét lớn nữa. Lần này cả đại sảnh đều im lặng.

Bạch Cửu bị quát đến màng tai cũng run rẩy, theo bản năng nhìn xem rốt cuộc là ai loạn phá âm thanh như vậy.

Nó vừa quay đầu nhìn lại thì đối diện với tầm mắt của Diêu Tử Thần.

Lúc này nó dù ngây thơ nhưng cũng nhận ra cả đại sảnh đang nhìn mình. Còn có, ánh mắt như muốn giết người, cực kỳ kiêu căng của thiếu niên vừa bị nổ lò nữa. Nó khó hiểu mà dùng ngón tay chỉ vào mình, ý hỏi.

"Không ngươi thì là ai! Hại ta luyện chế bất thành. Nếu hôm nay ngươi không đền cho ta thì đừng mơ rời khỏi đây nữa bước!"

Diêu Tử Thần hùng hổ dọa người đi tới, cách Bạch Cửu năm bước mà chỉ tay vào mũi nó mắng.

Bạch Cửu ngu ngơ ra.

"Đồ ngốc này! Không nghe thấy sao!?"

Diêu Tử Thần kiêu ngạo đã quen. Hắn thấy nó một bộ ngây ngốc thì càng thêm khó chịu, đưa tay muốn đẩy nó tỉnh.

Bốp!

Bạch Cửu phản xạ có điều kiện mà hất tay đối phương ra. Diêu Tử Thần không nghĩ nó phản ứng, cứ thế bị nó hất lùi về sau tận mấy bước, mém là ngã xuống đất.

Nhưng cũng chính vì thế mà Diêu Tử Thần càng thêm nổi điên.

"Ngươi! Ngươi còn dám đánh người!?"

Diêu Tử Thần hét toáng lên, âm thanh chói tai đến mức khiến người ta khó chịu vô cùng.

Xung quanh một mảnh bàn tán, dù họ cảm thấy Diêu Tử Thần điêu ngoa nhưng không có ai dám chỉ trỏ. Họ lại đối với Bạch Cửu bỗng dưng bị tai họa tỏ ra thương xót.

Ở cái Tâm Thành này, ai chẳng biết Diêu gia Diêu Tử Thần kiêu căng thành tính. Lại thêm Diêu gia thế lớn, càng không có ai dám động vào Diêu Tử Thần. Vậy nên bản tính của hắn càng thêm khó chiều, không biết lý lẽ.

Hôm nay hắn đến đây là để lấy huy hiệu luyện đan sư cấp một. Vốn dĩ, với thân phận của hắn thì không cần ở chỗ này cùng đám tán tu như họ trộn lẫn, mà có thể đi cửa sau, ở nơi yên tĩnh khảo nghiệm cấp bậc. Nhưng thiếu niên tâm cao khí ngạo, ỷ mình được mệnh danh là người có thiên phú luyện đan xuất chúng nhất trong ngàn năm nay của đại lục, lại còn là đệ tử của luyện đan tông sư bát cấp trung kỳ, phải ở nơi này chịu người người sùng bái mới chịu đâu.

Này cũng là người ta có vốn luyến nên có quyền kiêu ngạo, nhưng ai biết... Vừa ra trận đã nổ lò. Đan dược hỏng rồi cũng không sao, Diêu gia chẳng thiếu chút dược liệu đó. Nhưng quan trọng là Diêu Tử Thần cảm thấy mất mặt a...

Thế mới có việc không màng lý lẽ như hiện tại a...

Nhìn vào thì ai cũng biết, đối phương chỉ là nhìn đến kết quả mà cảm thán nói ra. Dù đối phương không nói thì trước sau gì Diêu Tử Thần cũng nổ lò. Nhưng đối phương lại nói... Còn nói ngay thiếu niên kiêu căng Diêu Tử Thần... Đám người lắc đầu ngao ngác.

Cái này có được tính là họa tự miệng mà ra không?

Giờ thì hay rồi.

Nhìn là biết Diêu Tử Thần chỉ muốn phát tiết bất mãn mà thôi. Nhưng bất mãn này cũng không biết đối phương có chịu nổi không?

Đám người vừa mèo khóc chuột vừa hóng hớt nhìn xem kết quả cuối cùng của việc này.

"Là ngươi động tay trước, ta chỉ là phản xạ thôi. Nói chuyện thì nói đi, động thủ làm gì chứ."

Bạch Cửu lại chẳng có gì phải sợ, trừng lại hắn.

Đám người đối với dũng khí này của nó trầm trồ không thôi.

Này là không biết nên không sợ đi?

Chứ chuyện này cũng từng xảy ra rồi. Người bị Diêu Tử Thần dính tới mấy lần trước cũng có không hiểu mà cùng hắn nói lý, cuối cùng là bị Diêu gia lấy thế đè người, cắn răng nhận sai.

Đám người biết trước được kết quả thì càng thêm lắc đầu than thở.

"Ngươi!"

Diêu Tử Thần được nuông chiều quen. Đã bao lâu rồi chưa có người phản kháng hắn như vậy, bất chợt mà tức đến cười.

Bạch Cửu nhìn cái tay đang chỉ vào mình kia, rất là không vui. Vậy nên nó né ra.

Lúc này mà nó còn không hiểu đối phương muốn ăn vạ thì cũng ngốc quá rồi.

"Không có ai dạy ngươi khi nói chuyện không được chỉ tay vào mặt người khác như thế sao? Thật bất lịch sự!"

Bạch Cửu bĩu môi nói.

"Ta..."

Diêu Tử Thần bị mắng, mặt đỏ rần lên. Ai nhìn cũng biết hắn sắp bùng nổ đến nơi rồi.

Quả nhiên...

"Ngươi giỏi! Làm ta nổ lò mà còn không biết phải trái..."

"Ngươi mới không biết phải trái! Đầu bị ngốc rồi sao?"

Bạch Cửu bực bội ngắt lời hắn, cũng mắng lại.

"Ngươi... Ta..."

"Ta ngươi cái gì mà ta ngươi. Ngươi học nghệ không tinh, nổ lò là do ngươi chứ sao lại do ta. Luyện đan yêu cầu tâm phải tĩnh. Nếu chỉ vì một lời nói mà ngươi nổ lò, vậy cũng là ta miễn phí giúp ngươi cảnh tỉnh ra đó. Còn ở đây mà ăn vạ... Đầu óc bị sao không biết."

Bạch Cửu đớp chát lại, nói đến cuối còn lắc đầu bó tay.

Đám người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đều hô lên "thôi rồi".

Diêu Tử Thần bị mắng đến ngu người luôn, mém chút hộc máu. Hắn tay không ngừng chỉ vào Bạch Cửu, nhất thời nói không nên lời nhìn nó.

"Ngươi dám mắng ta!? Ngươi muốn chết!"

Diêu Tử Thần nghẹt một lúc lâu, bắt đầu bùng nổ.

Âm thanh của hắn dội thẳng vào tai mỗi người, khiến ai nấy đều nhăn mặt nhăn mày.

Bạch Dữ cũng là lúc này đến đây. Đối với việc tiểu chút chít bị người ăn hiếp rất là không vui.

Nhưng hắn còn chưa kịp đến chỗ tiểu chuột là đã nghe thiếu niên kia hùng hổ.

"Người đâu. Bắt tên này lại cho ta. Diêu gia sẽ hậu báo!"

Diêu Tử Thần kiêu căng quát lên, bắt đầu dùng gia thế đến đè người.

Nhưng đối với lời của hắn, đám người lại không ai nhúc nhích.

Không phải không có người ham cái hậu tạ của Diêu gia, nhưng ở đây là đại sảnh của hiệp hội. Lúc này trong đây toàn người đến khảo nghiệm luyện đan sư cấp thấp. Luyện đan sư vốn đã không có thiên phú trên mặt chiến đấu, sao dám đứng ra.

Quan trọng là người của hiệp hội kia...

Diêu Tử Thần nói xong cũng không thấy ai đứng ra thì mặt càng thêm xấu xí.

Nhưng chưa đợi hắn lại hò hét thì từ bên trong hiệp hội đi ra một nhóm người.

"Ở đây đang có chuyện gì?"

Người đi đầu trông rất có địa vị, nhưng người hỏi lại là người đi phía sau, có vẻ là chủ sự của hiệp hội.