Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 88: Bé cưng bị bắt cóc rồi



Tại thời điểm này, trong khu nhà ở của Thẩm Tư Viện.

“Tư Viện, em mau xem nè, có phóng viên chụp được Thân Doãn Nhi với Liễu Huyên đang ăn xin trên đường nè, hai tay hai chân còn bị đánh gãy rồi, chà chà chà, báo ứng này đến cũng quá nhanh rồi nhỉ!”

Lúc lướt weibo, quản lý của Thẩm Tư Viện vô tình lướt thấy tin Thân Doãn Nhi với Liễu Huyên lang thang đầu đường, tiêu đề còn ghi là đăc tội với người không nên đắc tội!

Mấy ngày nay, Thân Doãn Nhi với Liễu Huyên cũng không ít lần đăng bài hạ thấp hình ảnh của Thẩm Tư Viện, bất kể lời đồn đoán là thật hay giả, nhưng những lời đồn đoán làm hỏng hình tượng đối với ngôi sao mà nói thì không có chút lợi ích nào.

Thẩm Tư Viện nghe vậy thì ngây người một lát.

Cô ta không hề để ý đến Thân Doãn Nhi với Liễu Huyên, mà hơn hết là để ý đến cách nói đó, đắc tội với người không nên đắc tội!

Không lẽ là Chiến Vân Khai ra mặt giúp cô ta giải quyết hai người Thân Doãn Nhi với Liễu Huyên?

Lần trước lúc ở cửa hàng xa xỉ phẩm, Liễu Huyên với Thân Doãn Nhi đã đắc tội với cô ta, sau chuyện đó còn mua tin hạ thấp hình tượng của cô ta!

Mới cách có mấy ngày mà bọn họ đã từ ngôi sao vạn người theo biến thành một kẻ ăn mày đi ăn xin đầu đường xó chợ?

Sảng khoái!

Trong lòng Thẩm Tư Viện rất vui sướng.

Lúc này, quản lý cũng vô cùng vui: “Tư Viện, chị có nghe một ông chủ trong giới nói, Thân Doãn Nhi với Liễu Huyên theo hai nhà đầu tư đi tham gia một bữa tiệc của ông chủ siêu cấp, trong bữa tiệc đã đắc tội với người phụ nữ của ông chủ siêu cấp nên mới bị dạy dỗ, người được mọi người gọi là ông chủ siêu cấp đấy, ở Vân Thành cũng chỉ có một mình cậu Chiến.”

“Cậu Chiến không phải là chồng chưa cưới của em sao, chuyện này nhất định là anh ấy ra mặt vì em đấy!”

“Chị Đan, chuyện này không thể nói bậy được.” Thẩm Tư Viện bề ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô ta thì vô cùng thích nghe như vậy.

Dương Đan, quản lý của Thẩm Tư Viện, là hóa đan thủ chuyên xây dựng hình tượng nghệ sĩ trong giới giải trí.

Nâng đỡ được rất nhiều ngôi sao hạng nhất, nhưng mà nghệ sĩ thường gây mất hình tượng, nên cô ta đối với những nghệ sĩ mới ký hợp đồng cũng vô cùng khắc khe, mỗi ngày trên các diễn đàn lớn đều có thể nhìn thấy fans lôi cô ta ra phê phán!

Dương Đan chỉ khách sáo đối với Thẩm Tư Viện, có tài nguyên tốt gì đều lấy cho cô ta.

Mọi người đều biết Thẩm Tư Viện có ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ có kim chủ lớn đằng sau cô ta.

Là kim chủ mà cả giới giải trí cũng không thể đắc tội được.

Thẩm Tư Viện vô cùng đắc ý, những ấm ức và rối rắm mà mấy ngày nay gặp phải, đều tan thành mây khói trong chốc lát.

“Chị Đan, em ra ngoài một chuyến.” Thẩm Tư Viện cầm chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn cùng với chìa khóa xe thể thao Maserati của mình rồi ra ngoài.

Thẩm Tư Viện biết được Mộ Minh Nguyệt dọn về biệt thự nhà họ Mộ rồi, cô ta nghĩ Chiến Vân Khai vì cô ta mà làm tất cả mọi người, nên cô ta liền lái xe thể thao đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt để khoe khoang với cô.



Ai ngờ, lúc Thẩm Tư Viện lái xe ra, khi đi qua trung tâm thương mại, cách một con đường cái, cô ta nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt dẫn một đứa bé đi ra từ trong xe.

Đứa bé đó hoạt bát trông rất vui vẻ, cô ta liền đạp phanh xe lại!

Mặt mày cô ta tái mét!

Hai tay Thẩm Tư Viện run rẩy móc điện thoại trong túi ra, mở số điện thoại, là một tai mắt cô ta thu mua ở lâu đài, điện thoại vừa kết nối, cô ta liền hỏi tới tấp với giọng lạnh lùng: “Cậu chủ nhỏ bây giờ đang ở đâu?..Cái gì?”

Thẩm Tư Viện cúp điện thoại, sắc mặt cô ta càng tái hơn!

Đứa bé ở cùng với Mộ Minh Nguyệt mà cô ta nhìn thấy không phải là Chiến Cảnh Hi!

Chiến Cảnh Hi lúc này đang làm bài tập trong lâu đài……

Thế đứa bé này……

Không lẽ năm đó Mộ Minh Nguyệt mang song thai?

Nếu như không phải song thai, thế thì tại sao đứa bé này lại giống y như đúc với Chiến Cảnh Hi?

Lúc Thẩm Tư Viện đang hoang mang thì đằng sau xe truyền đến vô số tiếng bóp còi xe inh ỏi, cô ta giật mình, vội vàng định thần lại, lái xe đi.

Không được, cô ta tuyệt đối không thể để Mộ Minh Nguyệt với Chiến Cảnh Hi gặp nhau, càng không thể để Chiến Vân Khai phát hiện sự tồn tại của con trai Mộ Minh Nguyệt!

Nếu như không phải, tất cả mọi thứ có được của cô ta bây giờ sẽ tan thành mây khói!

……

Trung tâm thương mại.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn sợi dây phòng đi lạc đằng sau mình, cậu bé cười khổ nói: “Mẹ, mẹ xem bé cưng là chó cưng sao? Dắt con đi như thế này, mẹ xem thử mọi người nhìn con như thế nào?”

Mộ Nhạc Nhạc mặc chiếc quần yếm màu nâu, sau lưng cậu mang một chiếc balo nhỏ phòng đi lạc, đầu còn lại của sợi dây thì bị Mộ Minh Nguyệt móc vào trong tay.

Mộ Minh Nguyệt nói: “Không trông chừng con cho kĩ thì ai biết được lát nữa con sẽ đi đâu chứ?”

“Mẹ, con làm gì có chạy lung tung! Con chỉ là đi theo mẹ mua rau thôi mà!” Mộ Nhạc Nhạc bác bỏ.

“Nhóc ranh con đấy, con tưởng rằng mẹ không biết con đi theo ra trung tâm thương mại để làm gì sao, chính là muốn đi thả thính tán gái!” Mộ Minh Nguyệt cực kì cạn lời với con trai mình.

Thật sự là cho dù ở nước ngoài hay là trong nước, khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì cậu liền huýt gió, còn trêu đùa người ta nữa!



“Mẹ, con làm gì có tán gái đâu! Bé cưng như thế là đang chào hỏi người ta mà.” Mộ Nhạc Nhạc không đồng ý với lời mẹ nói.

Và lúc này: “Gâu gâu gâu……”

“Mẹ ơi……”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy một chú chó nhỏ đang đi vào trong trung tâm thương mại, khuôn mặt nhỏ của cậu liền sầm lại, cậu chỉ vào chú chó Teddy đó, quay đầu lại nhìn Mộ Minh Nguyệt với vẻ mặt oán trách: “Mẹ, mẹ xem kìa, Teddy vẫy đuôi, sủa điên cuồng với con kìa! Nó xem con là đồng loại của nó rồi kìa!”

Chú chó Teddy đó như là nhìn thấy đồng loại, nó vui mừng đến mức muốn thoát ra khỏi sợi dây thừng trong tay chủ nhân để bổ nhào đến với Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc vội vàng tháo cái mũ trên đầu xuống, nắm đấm nhỏ lại nói với Teddy: “Tao không phải chó! Mi nhìn cho rõ đi, tao là một bé cưng, bé cưng biết nói!”

“Gâu gâu gâu!”

Teddy cũng đáp lại Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc bị xem thành chó, cậu bé nhào vào trong lòng Mộ Minh Nguyệt tìm kiếm sự an ủi!

“Ha ha ha!” Mộ Minh Nguyệt cũng phát hiện cảnh tượng này rất buồn cười, cô còn đặc biệt quay video lại, cô nhìn bé cưng nhào vào lòng mình, giơ tay ra an ủi: “Đừng khóc nữa, mẹ cởi bộ đồ này ra giúp con.”

“Cởi cái gì chứ? Mẹ muốn bé cưng cởi truồng bỏ chạy sao?” Mộ Nhạc Nhạc khóc hu hu nói: “Mẹ nên mở dây phòng đi lạc ra, chó nó nhìn thấy con bị dây dắt đi như vậy, tưởng con cũng là bạn của nó đấy.”

Mộ Nhạc Nhạc nói rồi, cậu bé ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt cầm điện thoại quay vào mặt cậu, tiếng khóc của cậu im bặt lại, nước mũi chảy dài, cậu hỏi với vẻ mặt ngơ ngác: “Mẹ, mẹ cầm điện thoại quay gì thế? Bé cưng của mẹ khóc thành bộ dạng thế này mà mẹ cũng không an ủi một chút, ôm một chút? Mẹ có còn là mẹ ruột của con không thế?”

Mộ Minh Nguyệt bị vạch trần rồi, vội vàng cất điện thoại đi, nói: “Thương bé cưng của mẹ quá, bây giờ mẹ sẽ tháo ra cho con nhé.”

Mộ Minh Nguyệt nhớ đến cảnh lúc nãy con trai bị Teddy coi là chó nhà thì cô vẫn không kìm được mà bật cười thành tiếng.

“Hơn nữa bộ đồ này là do bé cưng tự chọn cơ mà, không trách mẹ được đâu nhé.”

Từ trước đến nay cô mua đồ cho bé cưng toàn là kiểu đồ ngầu ngầu, nhưng mà con trai lại thích mặc mấy kiểu dễ thương gam màu nóng.

Bây giờ thì hay rồi nhỉ, tự mình lật xe rồi nhỉ.

“Nhưng những bộ đồ mà mẹ mua đều không hợp với phong cách của con!” Mộ Nhạc Nhạc chu cái miệng nhỏ mà nói: “Mẹ mà cũng không biết sở thích của bé cưng!”

Những bộ đồ ngầu ngầu đó, vừa nhìn là biết nó thích hợp với Chiến Cảnh Hi mặc!

Sau khi Mộ Minh Nguyệt với Mộ Nhạc Nhạc mua đồ ăn xong, Mộ Minh Nguyệt đi lái xe, Mộ Nhạc Nhạc thì ngồi ở bên đợi.

Cậu bé đợi đến nhàm chán hết sức, bỗng nhiên đằng sau có người bụm miệng cậu lại, rồi đưa cậu lên xe!

Phản ứng đầu tiên của Mộ Nhạc Nhạc là, cậu bị bắt cóc rồi!