Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 291: Dám đụng tới người phụ nữ của tôi, kết cục sẽ là như thế này!



Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, cường tráng, toàn thân tỏa ra khí lạnh đang đi tới.

Chính điều này đã khiến áp suất xung quanh đột ngột giảm xuống.

Mọi người đều tránh sang một bên nhường đường cho Chiến Vân Khai đi.

Chiến Vân Khai đi tới bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, nhẹ nhàng kéo cô vợ yêu nhỏ ôm vào trong ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua người phụ nữ đang nổi điên kia.

Người phụ nữ bị ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Vân Khai dọa tới mức cả người run rẩy, núp sau lưng người đàn ông của mình.

Thân thể của người đàn ông kia cũng không nhịn được mà run lên, cố gắng tới cùng để nói xin lỗi: “Cậu, cậu Chiến, vợ của tôi thiếu chừng mực, xúc phạm tới cậu Chiến và mợ Chiến.”

Bây giờ còn chưa thoát ra khỏi việc gia tộc bị phá sản nay lại phải ứng phó với chuyện khó giải quyết như thế.

Đối với người đã xúc phạm và chửi rủa Mộ Minh Nguyệt, Chiến Vân Khai không chỉ không nương tay mà còn cho đối phương một bài học cả đời khó mà quên được!

“Quản gia Trình.” Chiến Vân Khai kêu lên một tiếng đầy lạnh lẽo.

Thân thể người đàn ông run sợ tới mức quỳ rạp trên đất, sắc mặt bị dọa thành màu gan heo, tinh thần khủng hoảng hỏi: “Cậu Chiến, Chiến, cậu muốn làm gì?”

“Cậu chủ, có gì dặn dò?” Quản gia Trình vừa nghe anh gọi thì tiến lên, cung kính hỏi.

“Tôi không hy vọng trường Tiểu học Quốc tế Vân Thành còn có loại phụ huynh như thế này.” Chiến Vân Khai mở miệng lạnh lùng nói.



“Dạ, cậu chủ!” Quản gia Trình dựa theo dặn dò đi làm.

Người đàn ông và người phụ nữ kia bị dọa tới mức mất hết vồn vía, vừa nghĩ tới phải làm mất lòng Chiến Vân Khai, bị dọa tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Bây giờ, bọn họ không còn gì nữa, nếu con trai cũng mất đi tư cách học ở trường Tiểu học Quốc tế, như vậy bọn họ sẽ mãi mãi không còn cơ hội xoay mình!

“Cậu Chiến! Van cầu cậu, đừng đuổi cùng gϊếŧ tận như thế! Con trai tôi là vô tội, nó cần phải học tập!” Người đàn ông bắt đầu hèn mọn cầu xin tha thứ.

“Bố ơi, con không muốn đi học!” Con trai người đàn ông này là một nhóc mập mạp, lúc nghe không cần phải đi học, cậu ta đã vui vẻ biết chừng nào, vốn không biết gì về tình hình gia tộc mình.

“Mày câm miệng cho tao!” Người đàn ông quát lớn với cậu nhóc mập mạp kia.

Xưa nay, cậu nhóc mập mạp đó đều vô cùng kiêu ngạo, đột nhiên bị bố rống lên như vậy, uất ức tới mức vùi đầu vào trong ngực mẹ gào khóc lớn.

Người đàn ông thấy Chiến Vân Khai thờ ơ, ở ngay trước mặt tất cả mọi người lập tức quỳ xuống: “Cậu Chiến, chúng tôi có làm mất lòng cậu thì để chúng tôi xin lỗi, xin cậu tha cho chúng tôi một lần đi!”

“Ồ, dám đụng tới người phụ nữ của tôi, các người nên biết phải đối mặt với hậu quả và kết quả gì!”

Chiến Vân Khai cười khẩy một tiếng.

Sau khi nói xong, anh điều chỉnh biểu cảm, lúc nhìn Mộ Minh Nguyệt, vẻ mặt đầy cưng chiều, ôm cô đang hốt hoảng vào trong ngực.

Mộ Minh Nguyệt bị anh ôm vào ngực cũng không có giãy giụa, cô tựa vào trong vòm ngực nở nang của Chiến Vân Khai, cảm nhận hơi thở nam tính, chính chắn trên người của anh, phảng phất hơi thở sảng khoái của hương gỗ cổ xưa.



Đây chính là Chiến Vân Khai.

Bố của con mình.

Một người đàn ông vĩnh viễn sẽ đứng ra bảo vệ cô và con trai trước bờ vực nguy hiểm.

“Minh Nguyệt, anh sẽ không để loại chuyện thế như này tổn thương tới em, càng sẽ không để những chuyện như thế này xảy ra nữa.”

Ánh mắt Chiến Vân Khai hơi lắng xuống, tròng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn của Mộ Minh Nguyệt.

“Chiến Vân Khai, anh thật sự định hủy đi tiền đồ của một đứa nhỏ sao?” Mộ Minh Nguyệt tựa ở trong ngực của anh, cảm nhận cảm giác an toàn như núi Thái Sơn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu bé chỉ là một đứa nhỏ… Bố mẹ làm sai nhưng đứa nhỏ là vô tội.”

“Anh chỉ xóa tên cậu ta khỏi Tiểu học Quốc tế thôi.” Chiến Vân Khai cũng không phải là loại người tàn nhẫn.

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy thì thở dài một hơi.

Cô cũng không muốn Chiến Vân Khai làm quá nhiều chuyện nhẫn tâm, từ đó tổn hao phước lành.

“Minh Nguyệt, anh sẽ tuyên bố với tất cả mọi người, em là người phụ nữ của Chiến Vân Khai anh, là mợ Chiến! Trên thế giới này, không ai có thể sỉ nhục em!”

Chiến Vân Khai chăm chú nhìn Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt vô cùng chắc chắn!

Anh không muốn lại khiêm tốn nữa, anh phải công khai thân phận thật của mình với toàn thế giới, anh muốn cho Mộ Minh Nguyệt một danh phận, để cho tất cả mọi người đều phải kiêng nể cô!