Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 10: Hôn nhân không sinh ra được cảm giác an toàn



Cảm giác an toàn và hônnhân không phải là vấn đề như con gà và quả trứng. Cảm giác an toàn chính làcảm giác an toàn, mình có thể đem lại cho mình; hôn nhân chính là hôn nhân, nókhông phải là con gà, không thể sinh ra cảm giác an toàn. Chính vì thể, giữachúng không có mối liên hệ gì.

**********************

Cho dù lưu luyến, bịn rịnđến đâu cũng không có đủ can đảm cả đêm không về nhà, cuối cùng Tiền Đa Ða vẫnkhăng khăng đòi về nhà.

Vừa tiêu hao nhiều sứcclực như vậy, lúc lên tầng bước chân cô lâng lâng, đút chìa khóa vào ổ khóa máylần mà không mở được cửa. Đột nhiên cửa bị mở từ bên trong, có giật nảy mình,bình tĩnh lại nhìn, mới phát hiện ra người mở cửa là bố mình.

"Bố, sao muộn thếnày rồi mà bố vẫn chưa ngủ?". May mà không phải là mẹ. Thở phào một tiếng,sau khi bước vào cửa Tiền Ða Đa khẽ giọng hỏi.

"Nghĩ một số chuyện,không ngủ được". Bố Tiền Đa Ða đứng một bên nhìn con gái cởi giày, địnhnói gì xong lại thôi.

"Có chuyện gìvậy?". Từ trước đến nay bố cô rất lịch lãm, phong độ, sau khi nghỉ hưucàng nhàn nhã, hiếm khi thây ông buồn rầu như lúc này, Tiền Đa Đa hỏi tiếp.

"Cũng không cóchuyện gì cả. Mẹ con dạo này rât dễ nổi cáu, buổi tối túm lấy bố nói chuyện củacon một hồi lâu, khiến bố cũng không ngủ được".

Câu nói này lập tức đánhgục Tiền Đa Đa, hiện nay chỉ có một chuyện khiến mẹ buồn rầu nhất- chuyện đạisự của con gái. Thực sự cô cũng đã cố gắng, nhưng kết quả lại một lần nữa chứngminh rằng, cô không thể làm mẹ mãn nguyện ngay lập tức.

Cảm thấy thực sự có lỗivới người gặp tai ương là bố, Tiền Đa Đa thành khẩn nắm chặt tay bố, cúi đầunhận tội: "Bố, con xin lỗi!".

"Thôi, thôi, ngườitrong nhà mà còn nói như vậy. Hôm nay con lại làm thêm giờ muộn thế à? Mau đingủ sớm đi, nhớ lo cho sức khỏe đó!" Bố vỗ vỗ vai cô, quay đầu về phòng.

Buổi tối do "yêu quáđộ", sáng hôm sau Tiền Đa Ða không tài nào dậy nối. Không dậy nổi cũngkhông có người gọi cô, cuối cùng tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô. TiềnĐa Đa choàng tỉnh, sau khi nhấc máy, đầu bên kia giọng Tiêu Lãm rất sốt sắng,"Sếp ơi, buổi sáng có cuộc họp thường lệ mà! Phó tổng giám đốc Hứa Phi vừagọi điện đến, hói sếp đã đến chưa".

Ða Đa nhìn chiếc đồng hồnhỏ trên đầu giường, sau khi nhìn rõ thời gian mắt tiền trợn trừng lên. Khôngngờ ngủ một mạch đến tận giờ này! Sao dạo này cô giống như con heo vậy nhỉ?

Làm vệ sinh cá nhân nhưđi đánh trận, Tiền Đa Đa vội vàng đi làm. Liếc mắt nhìn thấy mẹ đang đứng mộtmình trên sân thượng phơi quần áo, lúc vớ lấy chìa khóa, cô không kìm nổi bèntrách một câu: "Mẹ, sao mẹ không gọi con một tiếng?".

Mẹ Tiền Đa Đa cũng khôngngoái đầu lại, lạnh lùng nói vọng ra hai câu: "Giờ con làm gì cũng có nóivới mẹ tiếng nào đâu, mẹ còn gọi làm gì?".

Bị bão đánh ngay trước mặt, lúc ra cửa mặt Tiền Đa Đa tối sầm.

Lúc Xuống cầu thang, côlại nhìn đồng hồ một lần nữa. Gần đây trong nhà có áp thấp, giờ này đáng lẽ làlúc cả bố và mẹ cũng xuất hiện bên bàn ăn, xem ra sáng hôm nay tâm trạng của mẹtồi tệ chưa từng có, ngay cả người từ trước đến nay lúc nào cũng hềnh hệch nhưbố cũng bị vạ lây, trốn ở trong phòng không chịu ra. Chỉ có cô là ngờ nghệch,tự nhiên lại đâm đầu vào.

Haizz, Tiền Ða Đa thanthầm trong lòng. Người ta nói "Con gái lớn không đáng để giữ lại trongnhà, giữ đi giữ lại thành kẻ thù", trước đây cô luôn cười khẩy, hiện giờcảm thấy quả nhiên là có lý.

Kể từ khi biết cô chủđộng từ bỏ ứng củ viên tuyệt vời cho việc kết hôn là Diệp Minh Thân, mẹ đãquyết định từ bỏ triệt để cô con gái này, hàng ngày ra ra vào vào đều coi có làngười vô hình, ăn cơm cũng không buồn nhìn cô một cái, dùng hành động để biểuthị một cách kíên quyết tuyệt đối sự phẫn nộ của mình. Hiện giờ mẹ phát hiệnthấy dùng sự im lặng không đủ sức mạnh, bèn chuyển sang dùng lời nói để trútbực, xem ra cuộc sống của cô ở nhà trong những ngày tháng tới sẽ càng ngày càngkhó khăn.

Hay là chuyển ra ngoài ở.May mà cô cũng là người biết phòng xa, năm kia đã lén mua một căn hộ để đầu tư,tính ra thì chỉ còn khoảng một tháng nữa là được nhận nhà, dù sao cũng gọi làcó đường lùi.

Về chuyện mua nhà, cô đãquyết định giấu bố mẹ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, một là không muốn họ phảibù trừ cho mình, hai là quan tâm đến tâm hồn yêu đuối của mẹ.

Cô đã từng thăm dò nóichuyện với mẹ về chuyện con gái tự mình mua nhà, lập tức bị phản đối kịch liệt.

Tư tưởng của mẹ Tiền ĐaĐa đương nhiên là ngàn năm vẫn không đổi, suy nghĩ của bà là, con gái đến mộtđộ tuổi nào đó thì phải dồn toàn bộ công sức cho việc tìm một đối tượng kết hônphù hợp. Vốn bà đã rất không đồng tình với việc Đa Đa dành mọi tâm huyết cho sựnghiệp, cộng thêm với việc tự mình mua nhà, thế thì khác gì thẳn tay bóp chếtham muốn lựa chọn của tất cả những người đàn ông bình thường?

Mấy năm qua, một cô gáigần ba mươi tuổi, chức vụ cao, lương bống cao, năng lực cao đã được coi làchuyện chết người rồi, nếu cộng với một căn hộ tự mua nữa, thì về cơ bản đồngnghĩa với việc viết mấy chữ "tôi không muốn lấy chồng" lên mặt,chuyện lấy chồng thực sự không còn hy vọng gì nữa.

Chính vì hai điểm nóitrên, cô đã âm thâm mua căn hộ đó mà không để lộ động tĩnh gì.

Vừa nghĩ đến đây điệnthoại lại đố chuông, cô không kịp nghe, cho xe nổ máy trước rồi rẽ lên đường.

Sau khi xe dừng lại ởtrạm đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, cô mới một tay giữ vô lăng, tay còn lại cầm điệnthoại lên.

Ðầu bên kia điện thoại làgiọng Hứa Phi, bối cảnh rất yên tĩnh, loáng thoáng có tiếng máy in chạy, vừanghe là biết anh đang ở văn phòng. "Đa Đa, em đang ở đâu vậy? Vừa nãy anhgọi điện thoại đến phòng em, trợ lý của em nghe máy".

Giọng anh tỏ ra rât vuivẻ., cảm giác tràn đầy sinh lực. Tại sao thế gian lại có những người dù dày vòđến đâu cũng không biết mệt, chỉ tiếc rằng đó không phải là cô.

Không kìm được lại thanthầm một tiếng trong lòng, lại nhớ đến giọng điệu của mẹ lúc trước, Tiền Ða Đatrả lời có phần ấm ức: "Em ngủ quên, giờ vẫn đang ở trên đường, lát nữa màđến muộn, phó tổng giám đốc Hứa Phi xiên thẳng em lên bêu diếu trước mọi ngườilà được rồi".

"Em vẫn đang đi trênđường à? Thế lái xe đâu".

"Em chính là láixe". Tối qua có tan sở muộn như vậy, lái xe đã biến mất từ lâu, lẽ nào cònbắt người ta đến sớm đón cô ư?

"Thế mà em vẫn cònnghe điện thoại à? Nguy hiểm quá! Lái xe cẩn thận đấy, đợi đến công ty rồi tínhsau". Anh trả lời rất nhanh, Tiền Đa Đa chỉ kịp "ấy" một tiếng,đầu bên kia đã cúp máy rồi.

Không ngờ lại ngắt điệnthoại của cô như vậy! Tiền Ða Đa liếc nhìn màn hình với vẻ không tin. Sau lưngcó tiếng còi ô tô, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh. Cô ném điện thoại xuống tiếptục lái xe, hai tay nắm lấy vô lăng, đánh tay lái cũng mạnh hơn hình thường rấtnhiều.

Sau khi qua ngã tư, độtnhiên cô sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Cũng không quan tâm đến thờigian nữa, lách ra khỏi dòng xe, táp vào dải an toàn, rồi lại một lần nữa cầmđiện thoại lên bấm máy.

Chuông kêu mấy hồi mớiđược nhấc máy, cô bổ ngay một câu: "Kerry, từ sau anh dừng gọi điện linhtinh đến phòng làm việc của em, trợ lý của em sẽ hiểu lầm".

Đầu bên kia có tiếng gõcửa, còn có cả tiếng chuông điện thoại, anh trả lời giữa những âm thanh bận rộnnày: "Đa Đa, tập trung vào lái xe đi".

"Em dừng lạirồi", cô không thèm đếm xỉa, tiếp tục nói chuyện của mình, giọng nghiêmtúc tỏ vẻ nhấn mạnh: “Anh nghe rõ điều em vừa nói chưa?".

Hứa Phi bật cười, mặc dùcười nhỏ, nhưng tiếng cười vọng ra từ ống nghe, vẫn khiến màng nhĩ cô rung lên.Tối hôm qua mới kề vai áp má, phản ứng của cơ thể nhạy bén, đột nhiên hai tainóng bừng, Tiền Đa Đa đỏ bừng mặt, may mà đầu bên kia điện thoại khôngnhìn thấy.

"Nghe thấy rồi, giámđốc Tiền ạ". Anh cười trả lời bằng giọng khẳng định, sau đó bổ sung thêmmột câu, "Nhưng việc công thì được chứ? Vừa nãy anh nói với trợ lý nhà emrằng, cuộc họp của khối thị trường lúc mười giờ anh cũng sẽ đến tham gia. Liệucô ấy có hiểu lầm không?". Haizz, thật không biết phải làm gì với ngườiđàn ông này. Nghe thấy thể Tiền Ða Đa cũng muốn cười. Thời gian đang gấp, khôngnỏi nhiều với anh nữa, cô đáp một tiếng rồi cúp máy, tiếp tục rồ ga.

Vội vội vàng vàng đếncông ty, lúc cô bước vào phòng làm việc, Tiếu Lãm đã ôm đồ theo vào, "Sếpà, mọi người đang đợi ở phòng họp rồi. Bắt đầu ngay bây giờ ư?".

"Bắt đầu ngay bâygiờ, chị sẽ sang ngay". Tiền Ða Đa bước đi vội vã, đón tập tài liệu lật raxem, gật đầu với Tiểu Lãm.

Lúc Tiền Đa Đa bước vàophòng họp, hai bên chiếc bàn dài đã ngồì kín, cô bước vào vị trí của mình ngồixuống, vừa mở tập tài liệu ra, cửa lại bật mở.

Ánh mắt của tất cả mọingười đố dồn ra phía cửa, người đẩy cửa bước vào là Hứa Phi, anh mỉm cười vớimọi người, mắt liếc về phía Tiền Đa Đa, nụ cười đó càng rộng mở hơn, cả bànphòng họp rộng rãi như có ánh nắng lướt qua.

Trước đó đã nói chuyệnqua diện thoại với anh, Tiền Đa Đa đã có sự chuẩn bị trước về mặt tâm lý nêncũng không cảm thấy bất ngờ, cô ngồi trên ghế cười đáp lại. Đang định mớ lời,đột nhiên ngoài cửa lại có người bước vào, bộ đồ công sớ gọn gàng, mái tóc đenbuộc đằng sau, cười lịch sự chào tất cả mọi người. Trong phòng họp không cótiếng động nào, nhưng Tiền Đa Ða vẫn nghe thấy rất rõ tiếng hít thở phập phồngtrong lòng mọi người. Nụ cười vẫn đang đọng trên môi, cô phản ứng nhanh, cũngcười và gật đầu với Keiko, Sau đó đứng dậy đưa tay mời họ vào ngồi.

Sau khi họ đã vào vị trí,Hứa Phi mỉm cười với cô, "Dora, để tôi nói trước mấy câu, chiếm một chútthời gian của cô có được không?".

"Tất nhiên rồi, anhphát biểu trước đi". Tiền Ða Ða ngồi xuống, nhích ghế nhường Hứa Phi.

Hứa Phi nói không nhiều,chỉ ngắn gọn vài câu, nhưng ngồi bên Tiền Đa Ða nghe rất rõ, ánh mắt các nhânviên nữ lại bắt đầu dậy sóng, long lanh. Lại muốn đưa giấy ăn cho họ, Tiền ÐaĐa bất lực.

Quyền lực là liều thuốcxuân - đây là đạo lý đặt ở bốn biển đều chuẩn. Công ty khổng lồ này tựa như mộtquốc gia nhỏ, giám đốc điều hành trẻ nhất đã khiến người ta không thể nào kìmchế nổi, bây giờ thoắt một cái anh lại biến thành phó tổng giám đốc trẻ nhất.Haizz, biết làm thế nào đây?

Không quan tâm nữa, đợianh nói xong, Tiền Đa Đa đứng dậy, cuộc họp sau đó được tiến hành như bìnhthường. Keiko ngồi bên cạnh Hứa Phi, nghe rất chăm chú, thính thoảng cúi đầunói nhỏ với anh, ánh mắt những người khác lộ rõ vẻ kinh ngạc, đặc biệt làElizabeth và Nhậm Chí Cường.

Ðặt câu hỏi, thảo luận,tổng kết, cuộc họp này diễn ra như hình thường, nhưng Đa Ða có thể đảm bảorằng, ngày hôm sau công ty sẽ có vô số lời đồn đại với nhiều phiên bản khácnhau. Chỉ mong vai trò của cô trong những phiên bản đó đẹp hơn một chút, đừngbị dị nghị là con hồ ly tinh lên chức bất thành, hoặc khoa trương hơn, coi côlà ké chơi trò Lesbian không thành nên bị bỏ rơi một cách thảm hại.

Cho dù người ở dưới cósuy nghĩ gì, cuộc họp này đã đi đến hồi kết một cách thuận lợi. Lại có người gõcửa, người bước vào là Chính Giang, Chính Giang xin lỗi tất cả mọi người, sauđó bước đến bên Hứa Phi, ghé sát tai anh nói mấy câu. Nhìn thấy rất rõ anh caumày lại, sau đó ngoảnh mặt nhìn cô.

Trong tích tắc bốn mắtchạm nhau, cảm thấy anh đang nhìn mình chăm chú, không hiểu đã xảy ra chuyệngì, Tiền Ða Đa hơi sợ.

Nhưng rồi anh lại cườingay, đứng dậy mới nói: “Dora, có cuộc họp khẩn cấp, tôi phải về trước đây. Mọingười cứ tiếp tục đi nhé".

Keiko đang ngồi bên cạnhhỏi nhỏ Chính Giang đã xảy ra chuyện gì, lúc này cũng đứng lên, mặc dù khôngnói gì, nhưng vẫn gật đầu cười với Tiền Đa Ða.

Tại sao tự nhiên mọingười lạii khách khí như vậy? Ðột nhiên Tiền Ða Ða cảm thấy không quen.

Công việc bận rộn, dự ánvừa mới bắt đầu, tất cả còn đang rố như tơ vò, cũng không có nhiều thời gian dòđoán đã xảy ra chuyện gì, thời gian còn lại trong ngày, Tiền Ða Đa tạm thời gạtsự việc xảy ra trong cuộc họp này ra khỏi đầu óc, vùi đầu vào công việc.

Trước khi hết giờ làmviệc cô nhận được điện thoại của Y Y, giọng cô ấy rất uể oái. Vốn vẫn còn mộtsố việc chưa làm xong, nhưng cảm giác tâm trạng cô bạn có điều gì bất thường,Tiền Đa Đa lập tức dừng lại mọi việc, sau khi hết giờ đến điểm hẹn đúng giờ.

Lái xe ngồi đợi dưới bãiđỗ xe, Tiền Đa Đa bảo anh ta đưa mình đến bến tàu điện ngầm, đi tàu diện ngầmtheo thói quen cũ.

Lúc xuống tàu trời đã tốihẳn, chiếc cặp đựng laptop trong tay Tiền Đa Đa khá nặng, bên cạnh là những đámngười ồn ào với những âm thanh hốn tạp, loáng thoáng nghe thấy có tiếng chuôngđiện thoại di động, cô bỏ một tay ra móc điện thoại trong túi.

Bến tàu điện ngầm này làđầu mối giao thông mới được xây dựng ở khu phía Tây, mấy tuyến tàu điện ngầmgiao nhau ở đây, lại nằm ở khu trung tâm thương mại, con đường trước mặt rấtrộng, hai bên là những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.

Ðúng là điện thoại diđộng của mình đổ chuông thật, cô lấy máy ra nghe, đưa sát vào tai. Đầu bên kiagiọng Hứa Phi có vẻ trách móc, "Đa Đa, sao không nghe điện thoại củaanh?".

"Em chuẩn bị xuốngtàu điện ngầm mà, hẹn đi ăn với bạn. Anh đã nghỉ chưa?".

"Nghỉ làm? Anh cònđang họp". Dường như anh thở dài một tiếng, nhưng rồi lại cười ngay,"Sao em lại đi tàu điện ngầm? Ăn cơm ở đâu? Họp xong anh sẽ đến đónem".

"Thế thì ngại quá,lại còn làm phiền phó tổng Hứa". Lúc nói chuyện cô đứng ở cửa bến tàu điệnngầm.

Trước mặt là con đườngrộng rãi, xe cộ qua lại tấp nập, chỉ là cảnh đường phố bình thường nhất ởThượng Hải, nhưng lúc này có lại cảm thấy mọi thứ đều rất đẹp. Lúc trả lời côhơi cười cười, khóe miệng bất giác nhếch lên.

"Mong em cứ làmphiền anh đi, giám đốc Tiền". Anh cười rồi cúp máy.

Cảm thấy rất vui, Tiền ĐaĐa cất điện thoại đi, trên môi vẫn giữ nụ cười. Cô quay người bước vào cửa bếntàu điện ngầm, lúc nghiêng đầu vô tình liếc thấy bên đường có một chiếc xe từtừ đổ lại, cửa bât mở, môt cô gái trẻ nhảy phát xuống, sau đó cửa lại đóng sầmlại.

Cô vẫn không phải làngười có tính hiếu kỳ, nhưng chiếc xe đó đổ ngay sau lưng, tiếng đóng cửa xelại mạnh, bèn đứng lại theo bản năng, quay đầu nhìn một cái.

Cái nhìn này đã khiến nụcười của cô cứng lại, không thể nhấc chân được nữa.

Ðó là một chiếc xe đắttiền, cửa sau đóng lại lại bật ra, có người đàn ông bước xuống, túm chặt cánhtay của cô gái trẻ đó lại. Cô gái giãy giụa, anh ta không chịu buông ra, haingười cử giằng co nhau trên đường nhưvậy.

Người đàn ông đó khôngcòn trẻ nữa, anh ta cau mày, nhìn nghiêng thấy mặt rất quen, cho dù cận thị đếnđâu cô cũng vẫn nhận ra được ngay, chính là Ngưu Chấn Thanh. Còn cô gái trẻ đóxõa tóc, khuôn mặt có nét giống cô. Tiền Ða Đa đứng bên cạnh họ, các nét của côgái hiện rõ trước mắt, gương mặt đó đột nhiên trùng khớp với một tấm ảnh mờtrong ký ức. Tiền Ða Ða hít một hơi thật sâu, trong lòng rối bời.

Đây là đầu mối giao thôngđông đúc, lại là trung tâm thương mại, chẳng mấy chốc mọi người đã xúm lại xem,còn có xu thể không ngừng gia tăng. Lúc đầu Tiền Ða Đa chỉ đứng cách họ chừngba thước, chỉ một lát mà mọi người đã xúm đông xúm đỏ, không còn nhìn rõ gìnữa.

Cô cũng không muốn nhìnrõ, càng không muốn để Ngưu Chấn Thanh nhìn thấy mình. Cô cố găng lê chân vềphía sau, cuối cùng thoát ra khỏi đám người, quay đầu bỏ đi.

Lúc xuống tàu điện ngầm,cảm giác cầu thang dài không sao kể xiết, cô bước từng bước một, không kìm đượcbèn chạy, tay bám vào tay vịn sắt lạnh lẽo, lại thấy có phần tê tê.

Trên đường đi, trong đầuchỉ hiện lên cảnh hai người đó giằng co nhau. Đây không phải là lần đầu tiên cônhìn thấy hai người đó đồng thời xuất hiện, hình ảnh này lại được gắn với cáinhìn thoáng qua của cô ở Hồng Kông, kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Mộtđiều đáng sợ hơn là, cô đã từng gặp khuôn mặt của cô gái trẻ đó, không chỉ ở HồngKông. Hiện giờ nghĩ lại, cô đã từng gặp cô ta tại thời điểm trước đó, trong xecủa Diệp Minh Thân, trên tấm ảnh mà anh mỉm cười đưa cho cô.

Làm thể nào bây giờ? Hai lần bắt gặp chồng của bạn mình đi với người con gáikhác, cô gái đó lại là bạn gái cũ của người đàn ông tuyệt với mà cô mới từ bỏ.Cô cảm thấy đột nhiên có một tấm lưới lớn bùng nhùng tung ra trước mặt mình,đan xen phức tạp, không hề có đầu mối nào. Đột nhiên Tiền Ða Đa cám thấy đầuđau như búa bổ.

Làm thể nào bây giờ? Cónên nói cho Y Y biết hay không? Vai trò của kẻ mách lẻo thường hay bị chêtrách. Vợ chồng người ta bất hòa hoàn toàn là do mình gây ra, nếu cuối cùng haivợ chồng họ giảng hòa, sẽ coi cô như cái gai trong mắt, không cẩn thận lại đểmất cả tình bạn chứ chẳng chơi.

Thế thì nên giữ im lặng,coi như chưa từng có gì xảy ra ư? Nếu một ngày nào đó đột nhiên Ngưu Chấn Thanhquyết định không cần cuộc hôn nhân này nữa, lẽ nào cô lại trơ mắt đứng nhìnngười bạn thân nhất của mình bị giết một cách trở tay không kịp, biến thànhngười phụ nữ bị chồng ruồng bỏ mà không hề có sự chuẩn bị trước nào ư?.

Nghĩ nát óc vẫn khôngnghĩ ra bước tiếp theo mình sẽ phải làm gì, cuối cùng Đa Ða thở dài một tiếng,gục mặt xuống lòng bàn tay một cách bất lực.

Lần đầu tiên trong đời côcảm thấy muốn tránh cuộc hẹn với người bạn thân, nhưng cho dù rất không muốn,tàu điện ngầm vẫn nhanh chóng đưa cô đến điểm hẹn.

Ðã đến giờ ăn tối rồi, họhẹn nhau tại nhà hàng Thái Lan MMK tại tầng ba của tòa nhà. Lúc lên tầng, bướcchân của Tiền Ða Đa nặng trịch, gần như không lê được bước lên thang máy cuốn.

Cửa nhà hàng được bài trícác loại cây nhiệt đới, các cô nhân viên mặc trang phục truyền thống của TháiLan mỉm cười đưa khách vào chổ ngồi. Vẫn giữ nếp cũ, Y Y đến trước từ lâu, nhìnthấy cô liên tục vẫy tay từ xe, miệng mỉm cười, sắc mặt vấn ổn, không đến nổiuế oải như khi nói qua điện thoại.

Trong đầu vẫn đang đấutranh, lúc ngồi xuống, Tiền Đa Ða bắt ép mình phải cười một cái.

"Đa Đa, dạo này cótin tức gì mới không?". Y Y cúi đầu giở thực đơn. Ðây không phải là lầnđầu tiên đến, Y Y gọi món rất nhanh. Không nghe thấy câu trả lời của Tiền ĐaĐa, Y Y gập thực đơn lại, nhìn cô, "Đa Đa?".

"Hả?". Trongnhà hàng có một sân khấu rất nhỏ, mấy cô gái Thái Lan đang múa, mười ngón taydài, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh sáng mờ ảo. Tiền Ða Đa đang mơ màng, trả lờicũng chậm nửa nhịp.

Y Y cười, "Cậu saovậy? Ða Đa, làm giám đốc điều hành mệt làm hả? Nói chuyện với cậu mà còn khôngnghe thấy".

"Không, tớ đang nghĩxem nên ăn gì!". Tiền Ða Đa cười miễn cưỡng. Cô phục vụ đưa thực đơn ra,cô đưa tay đón lấy, cúi đầu giả vờ đọc để giấu đi vẻ bất thường của mình.

Họ gọi món cà ri cua, raucải làn xào, và cả món thịt gà cuốn. MMK nấu món Thái Lan rất ngon, mấy món nàyvốn là món ăn sở trường của cô, nhưng hôm nay cô không hề cảm thấy ngon miệng.Còn Y Y lại tỏ ra rất có hứng thú nói chuyện, vừa múc nước sốt àả ri vàng óngvừa nói với cô: "Đa Đa này, mấy hôm trước bạn bè của Steve ở lớp quản lýgặp mặt, tớ cũng đã di. Cậu thử đoán xem tớ đã gặp ai!".

"Ai vậy?". TiềnĐa Đa hỏi rất đơn giản, vì từ nãy đến giờ cô đều cúi đầu chính vì thế trước mặtchỉ nhìn thấy động tác của Y Y.

Trong bát cô ấy là cơmtấm Thái hạt trắng muốt, dài, chiếc thìa màu xanh nhạt đựng nước sốt màu vàngóng đặt bên trên, sau đó dần dần trộn đều cơm, mùi cà ri thơm ngào ngạt.

Y Y là người an nhàn quenrồi, mọi động tác đều toát lên vẻ chậm rãi, mười ngón tay nhỏ nhắn, mỹ nhân mỹthực, ngay cả động tác trộn cơm cũng khiến người ta cảm thấy đẹp, đâu có nhưcô? ăn cơm lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Nhìn một lúc Tiền Đa Đa lại nghĩ đếnchuyện đâu đâu. Như thể Y Y chịu sao nổi?

Giọng Y Y lại cất lên,"Còn ai vào đây nữa, Diệp Minh Thân".

"Hả? Sao cậu lại gặpanh ấy?" Nghe đến cái tên Diệp Minh Thân Tiền Ða Đa liền trớ về với thựctại, giọng ngờ vực.

"Người ta là giáosư, giáo sư Diệp". Y Y nhấn mạnh, Sau đó hiếm khi thở dài, "Đa Ða,anh ấy còn nhắc đến cậu với tớ!".

"Thật à?". Cảmthấy hôm nay mình như một con vẹt, chỉ biết nhắc lại câu hỏi, "Tiền Đa Ðalại thốt ra hai chữ.

"Anh ấy hỏi cậu cókhỏe không. Haizz, tớ cảm thấy Diệp Minh Thân thật sự không thể ở chê điểm gì,chia tay với người đàn ông như thế thật là đáng tiếc".

Nói đến Diệp Minh Thân,Ða Đa chỉ nhớ đến bức ảnh lờ mờ đó. Cô gái tóc dài đứng hóng gió trước biến,các nét có phần giống cô.

Không thể chịu được nữa,cô liền mở miệng hỏi một câu: "Mấy ngày hôm trước còn đi gặp gỡ bạn bè,thể chăc Steve vẫn đang ở Thượng Hài chứ? Sao hôm nay cậu không ở nhà với anhấy?".

"Sáng nay anh ấy đirồi, nói là đi họp ở Nam Kinh. Hơn nữa, kế cả là ở Thượng Hái, cũng toàn nửađêm gà gáy mới về nhà, giờ đó làm sao tớ còn gặp anh ấy nữa?". Khi nóigiọng Y Y rất hình thản, chiếc thìa trong tay cũng không dừng lại.

Ngần ngừ một lát, Tiền ĐaĐa mới hỏi tiếp: "Cậu không lo à?".

"Lo?". Y Yngẩng đầu lên nhìn, "Lo cái gì ?".

Không trả lời được, TiềnĐa Đa im lặng.

Nhìn dáng vẻ của bạn, Y Ybật cười, "Sao vậy? Có phải cậu cảm thấy tớ như thể này rất đáng lo đúngkhông?".

"Y Y " Tiền ĐaĐa nghiêm mặt, "Không đùa đâu. Tớ muốn biết, nếu hôn nhân gặp trục trặc,cậu sẽ giải quyết như thế nào?".

"Hôn nhân gặp trụctrặc? Ý Cậu muốn nói là nếu tình cảm của hai người xảy ra vấn đề gì đóư?". Cô nghiêng đầu nhìn Tiền Đa Đa, "Đa Đa, tớ đã từng nói, có rấtnhiều yếu tố để duy trì một cuộc hôn nhân, tớ và Steve lấy nhau bao nhiều nămnhư vậy rồi, tình cảm phai nhạt cũng là điều bình thường".

"Thế cũng có nghĩalà để hôn nhân biến thành nấm mồ của tình yêu thật ư? Tình cảm phai nhạt đi rồithì phải níu kéo chứ!". Không ngờ giọng Y Y lại tỏ ra bình thản khi nhắcđến chủ đề này như vậy, Tiền Đa Đa hơi cau mày.

"Bọn tớ có tình cảmchứ!".

Y Y cười nói tiếp,"Không có tình yêu thì còn tình thân mà".

"Nhưng như thế, ngộnhỡ...". Tiền Ða Đa ngập ngừng định nói gì xong lạị thôi.

"Ngộ nhỡ cáigì?". Y Y đặt chiếc thìa xuống, nhìn vào mắt Tiền Ða Ða nói, "Ý cậunói là ngộ nhỡ anh ấy bỏ rơi tớ thì tớ sẽ làm thể nào đúng không?".

Mắt Y Y rất to, hai mírất sâu, lúc này dưới ánh đèn nhìn thẳng vào Tiền Đa Đa, con ngươi trắng đen rõràng, dường như có thể nhìn thấu mọi vật. Đa Đa Cảm thấy rùng mình.

"Không đâu".Sau khi nhìn xong, Y Y liền cúi đầu tiếp tục cầm thìa lên. Đến khi nói tiếp, vìtrong miệng có đồ ăn, giọng bắt đầu trớ nên lúng búng, "Công ty của Stevelớn như vậy, trước khi lấy tớ anh ấy cũng không công chứng tài sản trước hôn nhân,nếu như muốn chia tay với tớ thật thì tài sản chung sẽ phân chia như thể nào?Công việc làm ăn đã đủ khiến anh ấy bận rộn rồi, đàn ông làm gì còn đầu óc đểtự gây rắc rối cho mình nữa?".

Trái tim lạnh ngắt, TiềnĐa Ða không nói được thêm câu nào.

Cũng chưa kịp nói gì,điện thoại di động cô đặt trên bàn lại đổ chuông, màn hình nhấp nháy, nhấc lênbên tai là giọng Hứa Phi.

"Đa Đa, anh đang đitrên đường rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới".

Trong lòng rối bời, TiềnĐa Ða chỉ "vâng" một tiếng. Y Y ngồi đối diện tròn miệng hỏi cô,"Ai vậy?".

Tiền Ða Đa che điện thoạiđáp nhỏ: "Hứa Phi, lát nữa anh ấy sẽ đến đón tớ".

Nghe đến cái tên Hứa Phi,Y Y lại cao hứng, mười ngón tay đan vào nhau nói: "Tuyệt vậy ư? Thế thìcậu mau đi đi!".

"Chưa vội, anh ấycòn đang ở trên đường, lát nữa mới đến". Tiền Đa Đa nhanh chóng kết thúccuộc nói chuyện, đặt điện thoại xuống tiếp tục ăn, nhưng không hề cảm thấyngon, ăn một hồi lâu cũng không biết rốt cục mình đã nuốt những gì.

Còn Y Y lại tỏ ra rất hàohứng, hỏi cô rất nhiều chuyện liên quan đến Hứa Phi. Không giấu nối bạn, TiềnÐa Đa đành phải khai ra toàn hộ, Y Y lắng nghe hai mắt sáng ngời, thỉnh thoảnglại khẽ reo lên, tinh thần không biết cao hứng hơn đương sự như cô bao nhiềulần.

Tiền Ða Đa ăn bữa cơm hômnay trong một tâm trạng thẫn thờ, lúc cuối chia tay, hai người cùng đi đến lốirẽ. Cống bên của tỏa nhà nằm gần bãi để xe, Xe taxi, xe tư đón người xếp thànhhàng dài, xe của Hứa Phi vẫn chưa đến, nhưng xe của Y Y đã đợi ở đó từ lâu.

Từ xa nhìn thấy họ, láixe liền xuống xe mở cửa, chiếc xe dáng dài rất sang trọng, thân xe sáng loáng,bắt mắt, lúc Y Y bước đến, mọi người đi qua đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.Tiền Đa Đa đi ngay sau cô ấy, nhìn thấy hết những ánh mặt đó, nhưng cảm giácrất tệ, chỉ thấy bước chân của mình mỗi lúc một nặng trĩu.

Lúc gần đên chỗ đỗ xe,đột nhiên Y Y ngoái đầu lại nhìn cô, "Đa Đa, hôm nay cậu rất lạ, có phảivẫn còn điều gì cậu chưa nói với tớ hay không?".

Trái tim đột nhiên thắtlại, nhưng Tiền Đa Đa lắc đầu, "Chuyện riêng của tớ, thấy hơi bực mình.Dạo này bị mẹ ép kinh quá, lúc nào tớ cũng nghĩ hôn nhân là cái gì".

Đã bước đến bên xe, Y Ychống tay lên cửa mỉm cười bình thản với cô, "Đa Đa, thực ra hôn nhânkhông phải là điểm cuối mà là điểm đầu. Có được hôn nhân rồi không cần phải lolắng nữa ư” Sai rồi, đó cũng là nơi mà cậu phải lao tâm khố tứ, cũng không đơngiản hơn so với nơi công sớ đâu".

Bạn chơi thân với nhaunhiều năm, trước đây đương nhiên họ cũng nói đến những chủ đề như thể này,nhưng Tiền Ða Ða chưa kết hôn, nói đến chuyện đó luôn cảm thấy có một lớp vảingăn cách, Y Y cũng rât ít khi nói thẳng thắn như vậy. Lần này giọng cô ấy bìnhthản, nhưng nội dung lại lạnh giá, Tiền Đa Đa nghe mà thấy người tê tái.

Chưa kịp trả lời, lại cóXe rẽ qua góc đường để sát bên mình, Hứa Phi đã đến, anh cho xe để sau xe của YY. Anh ngồi bên trong đẩy cửa ra, nói với Tiền Đa Đa: "Đa Đa, anh đếnrồi". Nói xong liền nhìn sang Y Y, gật đầu mỉm cười "Đây là bạn emà?".

"Đây là Y Y, bạnthânnhất của em. Y Y, đây là Kerry".

Đa Đa giới thiệu, haingười làm quen với nhau một cách đơn giản. Y Y đã lấy lại được dáng vẻ bìnhthường từ lâu, mlỉm cười nói chuyện, trước lúc ra về còn nháy mắt với Tiền ÐaĐa, tròn miệng nói khẽ: "ủng hộ nhé! Cố gắng hướng thụ!".

Hướng thụ! Không ngờ giữađường giữa phố mà cô ấy lại thẳng thắn như vậy, Đa Ða ngượng ngùng nhìn về phíaHứa Phi.

Cuối cùng Y Y đã ra về,Tiềnn Đa Đa quay người lên xe. Ghế phụ rộng rãi thoải mái, cảm thấy ngày hômnay mệt mỏi rã rời, Cô nằm ngửa trên ghế không nhúc nhích.

"Sao vậy em? Mệt lắmà?". Anh đưa tay kéo dây an toàn cho cô, "Ði ăn cái gì với anh nhé?Anh còn chưa được ăn gì đây này".

"Vâng". Cô đápmột tiếng ngắn gọn.

Người anh ghé sát vàongười cô, má hai người kề sát vào nhau, cô đáp lời rất nhanh, nhưng anh vẫn cóthể nhìn thây rất rõ vẻ mặt mệt mỏi của cô. Từ trước đến nay Tiền Đa Đa làngười tràn đầy sức sống, hiếm khi nhìn thấy cô bải hoải như vậy, không biết đãxảy ra chuyện gì.

Thực ra hôm nay tự dưnganh cũng gặp rất nhiều chuyện rắc rối, nhưng nhìn thấy Tiền Ða Đa như vậy, theobản năng anh lại thấy thương thương, không kìm chế được bèn đưa tay ra vuốtvuốt lọn tóc dài trên vai cô, giọng nhẹ nhàng, "Nếu mệt quá thì thôi, đểanh đưa em về".

Cảm giác tê tái ban nãyvẫn còn đọng lại, nhưng cô lại mềm lòng trước giọng nói và động tác này, TiềnĐa Đa ngồi thẳng người lên khẽ giục: "Không sao, em vẩn ổn. Anh mau lái xeđi, ở đây không được để lâu đâu".

Hứa Phi rất bận, lúc láixe còn phải nghe mấy cuộc điện thoại, tai nghe đeo suốt trên tai. Tiền Ða Ðacũng không muốn nói chuyện, ngồi một bên im lặng, câu nói của Y Y lúc trước vẫnđang văng vẵng bên tại, cô ngẫm đi ngẫm lại mà cảm thây vô cũng chán nản.

Bao nhiêu năm qua, mặc dùkhông muốn thừa nhận, nhưng thỉnh thoảng gặp trắc trở, thính thoảng cảm thấytuyệt vọng trước nỗi cô đơn, tự đáy lòng có vẫn cảm thấy ngưỡng mộ người bạnthân của mình.

Từ nhỏ mục tiêu của Y Yđã rõ ràng, lại lấy được người chồng giàu có, bao năm qua sống trong lụa là gấmvóc, không bao giờ phải bận tâm đến kế sinh nhai, cũng chưa từng phải trải quacác cuộc đấu đá đầy máu và nước mắt nơi công sở. Có lúc hai người cũng đứngtrước gương, cô luôn cảm thấy so với sự an nhàn của người bạn thân, nhìn mặtmình lúc nào cũng tất tưởi, đầy lo toan.

Nhưng vừa nãy khi cô ấynói đến chuyện hôn nhân trước mặt mình, giọng nói mới lạnh lùng làm sao, nóihôn nhân cũng phải lao tâm khố tứ, không đơn gián hơn chốn công sở.

Vậy thì, rót cục hôn nhânlà cái gì? Cô không còn là cô gái ít tuổi ấu trĩ nữa, từ lâu đã không còn tinvào câu chuyện cố tích giữa hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọnđời, nhưng tự đáy lòng vẫn ôm ước vọng. Ước vọng hôn nhân là bến để tránh mưabão cuối cùng, mình có thể tạm thời né tránh những nỗi phiền muộn của trần thểở đó, yên tâm nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục cố gắng phấn đấu bằng mộttinh thần kiên cường.

Chỉ là một bến để tránhmưa tránh gió mà thôi, cô cũng không kỳ vọng ở đó luôn rực rỡ trang hoàng, chỉmong bốn mùa được yên tĩnh, chỉ cần để mình có thể được yên tâm trong giây lát.Chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy, không ngờ cũng là một ảo vọng.

Nếu hôn nhân cũng khôngthể đem lại sự yên ổn, yên tâm, nếu sau này cũng vẫn phải đối mặt với nhữngnguy cơ rình rập, cũng vẫn đòi hòi mình phải lao tâm khố tứ, nếu đó mới là mảnhđất khởi nguồn của mọi sự tổn thương lớn nhất, thì có còn có gì để chờ đợi?

Đột nhiên cô cảm thấychán nản tiêu cực, người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn đang nghe điện thoại, lúcnày tranh thủ thời gian nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu tiếptục nhìn thẳng về phía trước. Nhưng vai trái lạii cảm thấy ấm và nặng, anh đặtmột bàn tay 1ên bóp nhẹ vai cô.

Cảm thấy sự an ủi này xaxỉ biết bao, Tiền Ða Đa thở dài, nghiêng đầu tựa vào vai anh.

Sau khi lên Xe, Y Y ngồi một mình ở ghế sau thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Conđường này nằm ở trung tâm thành phố, buổi tối cũng vẫn nhộn nhịp đông đúc, mấyngã tư liền đều gặp đến đỏ, trước sau phải trái đều là dòng xe với đủ loại màusắc.

Chiếc taxi đi bên cạnh cóngười ngồi trong nhìn về phía cô, sau đó lại vỗ vai người bạn bên cạnh chỉsang, nói rất hào hứng. Qua cửa kính nhìn thấy cảnh này, biết người ta nhìnmình không rõ, chắc là đang bàn luận về chiếc xe của cô. Nhưng cô vấn cảm thấychán nản, cúi đầu nhìn thấy đôi tay đặt trên túi xách của mình đang đan chặtvào nhau, trong bóng tối, chiếc nhẫn vẫn lấp lánh.

Rụt tay lại nắm thành nắmđấm, nghĩ một lát, cô lại lấy điện thoại ra gọi cho chồng mình.

Cú điện thoại đầu tiênthời gian nói chuyện chỉ có năm giây, nội dung là: "Anh đang phải nói mộtchuyện rất quan trọng" rồi bị cúp máy ngay.

Thực ra cô đã quen vớinhững chuyện như thể này từ lâu, nhưng lần này không hiếu sao trong lòng lạicảm thấy âm ức. Sững người ra một phút rồi lại nhấc điện thoại lên gọi, đầu bênkia chỉ còn lại giọng nữ máy móc lặp lại: "Xin lỗi, số điện thoại quýkhách vừa gọi đã tắt máy".

Âm thanh đơn điệu, vô cảmđỏ, thực ra Y Y đã chai sạn rồi, nhưng hôm nay lại khiến cô cảm thấy đau đớn,đau đến nổi như bị rạch thủng màng nhĩ. Không muốn gọi nữa, cô vút điện thoạixuống chiếc ghế bên cạnh, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa số.

Sắp về đến nhà rồi, trênđường đi Y Y ngồi im không nói gì ở ghế sau. Cánh cửa tự động của gara ô tô từtừ nâng lên, có vẫn không nhúc nhích. Lái xe thấy lạ, trong lúc đợi, ngoảnh đầulại nhìn cô, "Hôm nay có mệt lắm à? Cô về nhà nghỉ sớm đi".

Dường như cô giật mìnhchoàng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn anh lái xe một cái, sau đó gật đầu, đưa tay rađẩy cửa. Cửa gara đã nâng lên cao, lái xe vừa định nhấn ga, bỗng giật này mìnhvì nhìn thấy động tác của cô qua gương chiếu hậu. Anh vội phanh xe lại, nóilớn: "Cẩn thận!"

Cô dừng tay lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, nửa khuôn mặt bị tóc chekín, nhìn không rõ, mấy giây sau, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, cười một cái.

Rõ ràng là một nụ cười,nhưng lại khiến anh lải xe cảm thấy lạnh người, không dám hỏi thêm câu nào nữa,vội đưa xe vào gara, xuống xe mở cửa cho cô.

Hứa Phi lái xe rất nhanh,điểm đến cũng rất rõ ràng. Đây không phải là lần đầu tiên hai người đi ăn cùngnhau, họ đều không thích ồn ào, thích các nhà hàng yên tĩnh mang phong cách giađình, tiệm ăn nhỏ của Ðài Loan mà họ hay đến nhất nằm ngay dưới tòa nhà anh ở.Lần này, xe đã rẽ vào con đường yên tĩnh trước khu nhà, tiệm ăn quen thuộc nằmngay trước mắt.

Hứa Phi sống ở khu chungcư cao tầng phục vụ như khách sạn, hai tầng dưới cũng là nhà hàng các nước, banđêm đèn bật sáng trưng, tường làm bằng kính nhìn rõ mọi khung cảnh, từ xa nhìnthấy sáng như ban ngày.

Nhân viên bảo vệ khu nhàbiết anh và Cô, xe chưa đến nơi, rào chắn đã được nâng lên, anh bảo vệ đứngnghiêm chào, cười với anh: "Chào anh Hứa Phi". Trên đường đi anh nóichuyện qua điện thoại bằng mấy thứ tiếng, chưa kết thúc liền nói"sorry" với đầu bên kia điện thoại, sau đó quay đầu ra cười, nhìnviên bảo vệ đó mới trả lời: "Xin chào".

Lúc xuống xe, cuối cùngthì anh cũng đã kết thúc cuộc nói chuyện. Trên đường đi, mặc dù trong lòng đầytâm sự, nhưng Tiền Ða Ða cũng nghe loáng thoáng được mấy câu, nhưng vẫn cảmthấy có điều gì bất thường, chính vì thế đứng bên xe liền hỏi: "Sao vậy?Có phải dự án xảy ra vấn đề gì không anh?".

"Mình vào trong rồinói chuyện sau". Anh khóa xe, lúc rảo bước quay lại nhìn cô, cười để côyên tâm, sau đó xòe bàn tay ra.

Ánh đèn trong khu nhà rấtdịu mát, bốn xung quanh là cây xanh. Ngón tay anh dài và đẹp, nắm được tay côxong liền khép lại, rất chặt.

Cái nắm tay chặt nàykhiến Tiền Đa Đa tự dưng thấy mơ màng, cảm giác mọi lo lắng bất an đều đượcchuyến sang anh. Đột nhiên sống mũi của cô cay cay, niềm vui trong giây phútnày tựa như một tội ác. Cảm thấy mâu thuẫn, cô cúi đầu lặng lẽ.

Đã quá giờ ăn tối, kháchtrong nhà hàng không đông, ông bà chủ là một cặp vợ chồng tuổi trung niên đếntừ Đài Loan, lúc này đang ngồi bên chiếc bàn gần cửa nói chuyện, nhìn thấykhách quen liền mỉm cười.

Trên đường đến đây, HứaPhi đã gọi xong món, ông chủ quán và anh có rất nhiều chuyện để nói với nhau,lúc này bèn đứng lên bắt đầu nói với anh về một chiếc xe mà ông mới kết, rồicòn thân thiết bắt tay Hứa Phi, Tiền Ða Ða đứng bên cạnh chỉ biết nghe.

Cả ngày phải đi giày caogót, đứng một lát cô đã thấy mệt, dồn trọng tâm sang chân phải rồi lại chuyển sangchân trái cho đỡ mỏi. Anh nghiêng đầu nhìn cô, lại chỉ vào vị trí họ hay ngồi,"Đa Đa, em vào ngồi đi. Anh đến ngay đây".

Nhân viên phục vụ đã mangđồ ăn lên, Tiền Ða Đa chỉ gọi một cốc trà sữa, bà chủ bước đến phục vụ, ánh mătlộ rõ vẻ ngưỡng mộ, cô cũng mỉm cười rồi lại quay đầu sang nhìn anh.

Anh đang nói chuyện rấtvui vẻ với ông chủ, hai ngườii cười ha ha. Lúc này anh có cảm giác cô đang nhìnmình chăm chú, anh lại nghiêng đầu nhìn sang, đứng từ xa chớp chớp mắt. khôngkìm được nữa, Tiền Đa Đa đang bưng cốc trà sữa cũng phải bật cười, vừa cười vừacảm thấy người đàn ông này có ma lực, chỗ nào có mặt anh, không gian xung quanhđều vô cùng vui vẻ.

Sau khi kết thúc cuộc nóichuyện vui vẻ, Hứa Phi bước về chỗ ngồi, xem ra anh đã đói lắm rồi, cầm đũa lênlà vào cuộc, ăn không kịp ngẩng đầu lên. "Có chuyện gì vậy anh? Phiền phứclắm à?". Tiền Đa Đa tiếp tục hỏi.

Anh đặt đũa xuống nhìn cônói: "Thư trình bày ý định thu mua đã được gởi lên cơ quan hữu quan củachính phủ rồi, trước đó Hỏa Điền cũng đã nói sơ qua với họ, vấn đề chắc khôngcó gì khó khăn. Tuy nhiên hôm qua có nguồn tin nói rằng, M&C cũng có ý địnhcạnh tranh thu mua Hòa Điền, mặc dù chỉ là tin đồn nhưng tầng lớp lãnh đạo củaHòa Ðiền có phần dao động".

"M&C?".Nghe Xong, Tiền Ða Đa liền sững người.

Anh không còn cười nữa,mày hơi cau lại. Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Tiền Ða Đa thầm giậtmình, mới vỡ lẽ ra tại sao họ lại nhiệt tình mời mình như vậy, đồng thời lạithực sự kinh ngạc trước

M&C. Cô cau mày lại,"Gần đây M&C rất có hứng thú với các tài sản 100% trong nước, nhưngHỏa Điền là doanh nghiệp sản xuất, không ngờ họ cũng muốn chen chân vào".

"Cũng không có gì làlạ, gần đây chỉ cần là công ty đầu tư đều muốn sang Trung Quốc tìm hướng đầutư. Sau khi thư trình bày định thu mua Hòa Ðiền của chúng ta được phê duyệt,giá cổ phiếu của nó tăng lên nhanh chóng, được người ta chú ý cũng là điều rấthình thường, điều này không có gì là khó hiểu lắm. Nhưng anh đã xem bản báo cáotài chính và xu hướng đầu tư của M&C thời gian gần đây, có một điểm thực sựkhó lý giải".

"Điểm gì vậy?".Khi còn làm việc ở khối thị trường cô đã quan với chuyện thảo luận công việcvới anh như thể này, nhưng kể từ khi anh chuyển đi, hai người đều rất bận rộn,lâu lắm rồi không có cơ hội như thể này, Tiền Ða Đa bưng cốc trà sữa lên tiếplời rất nhanh.

"Gần đây có mộtkhoản tiền rất lớn không ngừng ăn vào cổ' phần của M&C, nó cũng hợp tác vớimột quỹ tiền tệ trong mấy dự án đầu tư ở châu Á, anh đã kiểm tra bối cảnh củaquỹ tiền tệ đó, tập đoàn Yamada cũng có cổ phần rất lớn trong đó".

"Yamada? Ý anh nóilà bố của Yamada Keiko hả? Không phải ông này là một cố đông lớn của công tyUVL tại châu Á hay sao?". Những điều anh nói không phức tạp, nhưng khôngthể lý giải, Tiền Đa Đa lộ rõ vẻ thắc mắc.

"Có thể là một sự trùnghợp. Tập đoàn Yamada rất lớn, cũng không phải do bố của Keiko nắm quyền, ông ấybắt đầu hợp tác cùng UVL khi công ty vừa mới vào châu Á, cũng được coi là câycao bóng cả trong hội đồng quẳn trị ở châu Á".

Ngẫm nghĩ một lát, TiềnÐa Đa mới chậm rãi nói: "Vốn đứng dưới tên của tập đoàn Yamada hợp tác vớiM&C, Yamada Keiko tham gia vào dự án thu mua, hiện giờ M&C tuyên bố sẽtham gia vào cuộc thu mua... Nhiều sự trùng hợp như vậy, anh không cảm thấy cóvấn đề gì hay sao?".

Hứa Phi khẽ cười,"Vốn ông ấy bỏ ra ở UVL lớn hơn, trên thị trường sẽ không có người mãi mãilà bạn, cũng không có người mãi mãi là kẻ. thù. Tất cả những điều này đều là sốliệu trên bàn, chỉ cần lưu tâm một chút là có thể kiếm tra được. Nếu đúng làYamada muốn chơi một vố thì cũng không cần thiết phải trắng trợn như vậy chứnhí?".

Tiền Ða Ða lắc đầu,"Anh vẫn còn cười được à, kể cả Yamada không liên quan gì đến chuyện nàythì việc Hòa Ðiền dao động là sự thật, ngộ nhỡ kế hoạch này bị gác lại ở đâythì làm thể nào?".

"Dự án thu mua lớnnhư vậy, đâu có lý gì lại dễ dàng như vậy? Trước đó bọn anh đã thương thuyếtvới các bên của Hòa Điền, mức giá cuối cũng đàm phán coi như đã xong rồi. Huốnghồ gần đây anh đã nhờ Trương Thiên kiếm tra một số số liệu, cần phải đợi kếtquả. Ðúng đợt Hòa Ðiền lại chủ động kéo dài thời gian".

Cô biết Trương Thiên hiệnđang nghiên cứu công nghệ sinh học ở viện nghiên cứu, nhưng hiện giờ chuyện họđang nói không phải là chuyện thu mua Hòa Điền hay sao? Tại sao lại kéo TrươngThiên vào đây? Càng nghe càng thấy khó hiểu, Tiền Đa Đa mớ miệng định hỏi tiếp.

Hứa Phi liền dừng đũalại, yên lặng nhìn cô. Miệng đã há ra, nhưng Tiền Đa Ða chợt nghĩ những chuyệnnày đã liên quan đến bí mật thương mại, cô lại không phải là người phụ tráchtrực tiếp, hỏi quá nhiều cũng không hay lắm, nghỉ vậy cô lại im lặng.

"Carlos vừa sang khuvực châu Á, Hòa Điền lại dao động trong thời điểm quan trọng này, anh...".Trà sữa đã uống gần hết, Tiền Ða Ða mới bưng cốc lên nói tiếp.

Thực ra ý cô muốn nói là,nếu xảy ra vấn đề gì, Carlos vừa mới sang Trung Quốc, nền móng chưa chắc, kể cảkhông bị tổn thương gân cốt, thì cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, đến lúc đógánh nặng không đè lên vai anh thì đè lên vai ai? Trong hoạt động đầu tư có vốnnước ngoài khó làm nhất là đóng vai trỏ của người lãnh đạo không phải là ngườinước ngoài như anh, bị kẹt giữa sếp người nước ngoài và tình hình phức tạptrong nước, cả hai đầu đều khó điều đình. Có cảm giác tình cảnh mà Hứa Phi đangphải đối mặt rất phiền phức, lúc nói chuyện, Tiền Đa Đa cau mày lại.

"Đa Đa,em đang locho anh à ?". Anh ăn xong, nghe cô nói vậy liền ngoác miệng cười, túmlấy tay cô đưa lên thơm.

Người đàn ông này hàngngày ở công ty ăn mặc rất đĩnh đạc, giữa đám lãnh đạo bốn mươi, năm mươi tuổiluôn phải giả vờ già đặn, chín chắn, nhưng ở chỗ khác, đặc biệt là trước mặt côluôn ngây thơ như trẻ con, trước mặt bao người toàn khiến có khóc dở mếu dở.

Thực khách trong nhà hàngkhông đông, nhưng Tiền Ða Ða vẫn cảm thấy xấu hổ, giãy giụa rụt tay lại, nhưngmười ngón tay của anh nắm rất chặt, làm sao cô giãy ra được? Đến cuối cùng vẫnbị anh kéo sang, mu bàn tay ấm lại, nụ hôn của anh lướt nhẹ trên đó. Anh cúiđầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vẫn tươi cười.

Haizz, hoàng để không sốtruột thái giám lại sốt ruột, tội gì cô phải làm như vậy.

Lúc ra khỏi nhà hàng đêmđã khuya, khu nhà vô cùng yên tĩnh, họ đi song song với nhau, Tiền Đa Đa cònđịnh nói gì nữa, vừa định mớ miệng lại ngáp một cái. Đã đến chỗ để xe rồi, anhtúm chặt cô không chịu buông ra, thớ dài nói: "Đa Đa, cứ chạy qua chạy lạinhư vậy em có mệt không? Hay là chuyển đến chỗ anh, phòng anh rộng lắm".

Cười thầm trong lòng,nhưng Tiền Đa Đa nghiêm giọng nói: "Phó tổng Hứa, chú ý hình ảnh cá nhânđó".

"Anh biết mà, cẩnthận nguồn tin vỉa hè". Anh lại thở dài.

Con đường trong khu nhàkhông có ai, đèn xe sáng rực, chiếu ra rất xa. Anh lái xe chậm, lại quay đầusang nhìn cô, vẻ rất lưu luyến. Tiền Đa Đa nghiêng đầu muốn nói gì, đột nhiêntrước mặt có một chiếc xe đi ngược chiều, lúc đi ngang qua nhau hai xe cáchnhau rất gần. Cô liếc sang hai mắt lại trợn trừng, tó rõ vẻ không tin, rồi lạingoái đầu nhìn lại một lần nữa.

"Sao vậy em?".Lúc quay vô lăng Hứa Phi hỏi.

"Không có gì".Đột nhiên Tiền Đa Đa ngồi thẳng người nhìn thẳng về phía trước, hai tay đan vàonhau đặt lên đầu gối, chỉ trả lời ba chữ.

Kiểu dáng của chiếc xe đóhoàn toàn giống chiếc xe cô nhìn thấy ở cửa bến tàu điện ngầm, kính ô tô đượcdán rất tối, lại chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn rõ người ngồi trong đó, nhưngdù sao trong đầu cô đã có ấn tượng sâu sắc, và rối bời trước đó lại quay trởlại sau cái nhìn này.

Thầm nói với mình rằng,không phải đâu, kiểu xe này cũng không phải cả thể giới chỉ có môt chiếc. Chắcchắn chỉ là sự trùng hợp, nếu như trường hợp này mà cũng gặp được thì tội gì côkhông đi mua xổ số.

Nhưng vì thây khó chịu,đầu óc cô lại một lần nữa rối bời. Trên đường về nhà, Đa Ða cau mày nhìn vềphía trước, nét mặt đầy tâm sự.

Anh đưa mắt nhìn cô, nói:"Đa Đa, sự việc sẽ được giải quyết dần dần, hiện giờ dự án mới bắt đầu, emcũng không cần phải lo lắng quá đâu".

Biết anh hiếu lầm mìnhvẫn đang nghỉ chuyện của công ty, cũng không muốn giái thích nhiều, Tiền Đa Đacố gắng gượng cười.

Lúc gần đến nhà cô, điệnthoại của Hứa Phi lại đổ chuông, đồng hồ trên táp lô chỉ gần mười một giờ.

Các nhà tư bản cũng bóclột người ta quá đáng quá! Tiền Đa Ða nhướn mày lên.

Hứa Phi nhìn số điệnthoại, sau đó nhấc lên nói: "Keiko, muộn thể này rồi có chuyện gìvậy?".

Đầu bên kia nói rất lâu,nhưng anh trả lời rất đơn giản: "Ừ, anh chưa về nhà, lát nữa về anh sẽxem".

"Buổi sáng? Buổisáng anh phải chơi thể thao, đợi đến công ty rồi tính sau. Em cũng đi nghỉ sớmđi".

Nói hai, ba câu rồi anhcúp máy, Tiền Đa Đa ngồi bên cạnh lắng nghe, lúc này liền cười nỏi, "Yêunghề quá. Biết anh bận, chấp nhận cả cuộc hẹn vào bữa sáng nữa".

Xe đã rẽ vào khu nhà củaTiền Đa Đa, lúc dừng xe Hứa Phi còn không quên nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắtcười cười, "Đa Đa, anh cũng biết em bận, hẹn nhau vào bữa sáng có đượckhông em?".

"Không phải anh phảichơi thể thao đó sao?". Thực ra không phải là ghen, chỉ có điều không muốnvề ngay, ngồi nói chuyện với nhau vài câu cũng là một sự hướng thụ.

"Cùng đi chạynhé".

"Em lười, không dậyđược".

"Anh giúp em".Anh cười tươi hơn, rất ranh mãnh, rồi nghiêng đầu hôn cô.

Nếu nói tiếp sẽ chạm vàokhu vực cấm, chỉ sợ anh cuồng lên lại lao thẳng xe về căn hộ của anh. Tiền ĐaĐa Cười nhảy xuống xe, nhưng mũi bàn chân vừa chạm đất lại ngoái đầu nhìn anh,lần này không cười nữa, "Kerry, Yamada Keiko...".

Anh mím cười, lại đưa tayra bẹo má cô, "Yên tâm đi!".

Trước khi bước vào khunhà, theo thói quen, cô lại ngoái đầu nhìn lại, xe của Hứa Phì vẫn đang đỗ ởđó, cửa số hạ hết xuống. Anh không xuống xe, cũng không kéo cô lại với vẻ quyếnluyến, chỉ ngồi trên ghế lái lặng lẽ nhìn theo cô, ánh mắt không rời.

Không phải đây là lần đầutiên được đưa về nhà, cũng không phải đây là lần đầu tiên ngoái đầu lại cô nhìnthấy người đàn ông đưa mắt dõi theo bóng mình, nhưng lần này Tiền Ða Đa lạikhông dám nhìn lâu. Biết mình không biến mất anh sẽ không ra về, cô quay ngườibước tiếp. Lúc lên tầng tim đập rất khác lạ, dường như bị cái gì đó vây kín,không thể vào đúng vi trí, cám thấy tê tê, lâng lâng.

Không phải là yêu lầnđầu, cô không biết tại sao lại như vậy, nhưng lần này lại khác, trong niềm vuixen lẫn nỗi sợ hãi, chỉ sợ không giữ được.

Khinh thường suy nghĩ củamình, mấy bậc cầu thang cuối cùng cô bước rất nhanh, mỗi bước hai bậc.

Mở cửa ra, trong nhà tối om, biết giờ này chắc bố mẹ đã lên giường đi ngủ, TiềnĐa Đa nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô nhờ ánh đèn ban ngoài đi vào trong, lúc đi quaghế sofa, đột nhiên Tiền Đa Đa liếc thấy trên tràng kỷ có một tập sách, bìa màuvàng nhạt, chữ in màu đen, nhìn rất nổi bật.

Vốn không hay để ý nhữngthứ này, nhưng Tiền Đa Ða nhìn thấy hai chữ trên bìa sách đó, Cả'm thấy hơi bấtthường, Cúi đầu cầm lên, muốn xem kỹ hơn. Trong bóng tối đột nhiên có tiếngcạch, phòng khách lập tức sáng choang. Tiền Đa Ða giật nảy mình, ngẩng đầu lênnhìn thấy mẹ khoác áo đứng ở cửa phỏng ngủ, ngón tay vẫn còn đang đặt trên côngtắc đèn, ánh mắt nảy lửa.

Bị nhìn như vậy, khôngbiết mình đã phạm sai lầm gì, Tiền Đa Ða cúi đầu theo bản năng, kiểm tra xemmình đã để xảy ra chuyện gì.

Trong tay vẫn cầm quyếnsách, dưới ánh đèn hai chữ in mực đỏ rất sắc nét, cô cúi đầu liền nhìn thấy haichữ rất to - Minh sử.

Hiếu rồi, lúc ngẩng đầulên, mặt Tiền Ða Da xị xuống.

Trở về với thực tại, TiềnĐa Đa cười bẽn lẽn hòng mong cho qua chuyện, "Mẹ, muộn thể này mà mẹ chưangủ à?".

"Con gái mình ngàynào cũng nửa đêm nửa hôm mới về nhà, mẹ làm sao ngủ được.". Mẹ Tiền Ða Đakhông hề để tâm, bước đến ngồi phịch xuống ghế sofa, "Hôm nay cậu Diệp cóđến đây".

"Anh ấy đến làm gìhả mẹ?". Tiền Đa Ða bắt đầu cau mày.

"Người ta cũng khôngnhắc đến con đâu, nói là đến thăm bố con, lại còn mang sách đến nữa. Thằng béđó ngoan biết bao, mẹ không hiếu tại sao con lại kén chọn như vậy? Một ngườinhư thế mà còn không chịu thì rốt cục con muốn tìm người như thế nào?".

"Con không có tìnhcảm gì với người ta mà mẹ, dưa chín ép không ngọt đâu mẹ". Tiền Ða Đa bắtđầu làm nũng.

Hoàn toàn không quan tâmđến trò đó, lúc trá lời, mẹ Tiền Ða Ða cũng cau mày, "Mẹ thấy người ta rấtcó tình ý với con. Làm gì có chuyện ép buộc gì đâu, trước đó không phải các conhẹn hò rất tốt đó sao?"

"Tình ý gì đâu mẹ,rõ ràng là anh ấy đến thăm bố mà, hai người đã trở thành bạn vong niên rồi,thật không dể dàng gì".

"Đừng có vờ vịt lòengười khác nữa, mẹ nói rốt cục con có định lấy chồng không? Gần ba mươi tuổiđầu rồi". Mẹ Tiền Đa Đa bực lắm, giọng nói tó rõ vẻ bất lực trước sự vôtích sự của con gái.

Nghe thấy con số này TiềnĐa Đa cũng không bình tỉnh được nữa, buột miệng nói: "Ba mươi tuổi thì cósao? Gần ba mươi tuổi chưa lấy chồng thì không phải là người nữa ư?".

Đã nói ra điều mình muốnnói, nhưng nói xong liền biết ngay là hỏng bét rồi. Quả nhiên, mẹ Tiền Đa Đa đãnổi trận lội đình, trước khi nói bà vỗ tay rất mạnh lên thành ghế sofa,"Đa Đa, ngồi xuống".

Không năm ngoài dự đoán,tối hôm đó Tiền Đa Đa bị tẩy não đúng một tiếng đồng hồ. Mẹ có bắt đầu kể từkhi cô ba tuổi không chịu nghe lời bị lạc trong công viên, nói cho đến tậnngoài ba mươi tuổi, rằng cô sẽ thảm thương như thế nào trong tình trường, và cóxu thế không nói hết cuộc đời của cô không chịu dừng.

Không dám nói thêm mộtchữ nào nữa, Tiền Đa Đa chỉ còn biết ngoan ngoãn dỏng tai lắng nghe, đến cuốithực sự không chịu được nữa bèn ngồi ở đó, đầu gật gật.

Cuối cùng bố Tiền Ða Ðathấy ái ngại cho con gái quá bèn ra phòng khách tìm vợ, trước khi nói hẳnnggiọng một tiếng, "Thôi đừng nói nữa, ngủ đi, gần mười hai giờ rồi, ngàymai con nó còn phải đi làm".

Mẹ Tiền Đa Đa đang nóihăng, đột nhiên bị ngắt lời, quay đầu tại liền hậm hực đốp lại một câu:"Ông cũng ra mà nói mấy câu đi, suốt ngày chỉ biết ngồi trong phòng đọcsách! Đọc sách! Con gái vứt cho một mình tôi lo, lẽ nào một mình tôi đẻ ra nóhay sao?".

"Kết hôn là Chuyệnđại sự, Ða Đa bao nhiều tuổi rồi, bà làm mẹ cũng không thể ép nó tìm đại mộtngười đúng không?".

Ðúng là đã quá muộn rồi,bên ngoài tĩnh lặng như tờ, trong phòng lại như đang diễn ra cuộc biểu tình. BốÐa Ða xót con gái, cau mày nói thêm một câu.

Mấy chục năm qua mẹ TiềnĐa Ða luôn đóng vai trò nhà lãnh đạo quyền uy trong nhà, chưa bao giờ bị chồngphản bác như vậy, cơn giận lại đang bốc lên đầu, bị cự nự như vậy, liền đứngphắt dậy chỉ tay vào bố Tiền Ða Ða nổ súng: "Ông cũng biết là Đa Ða baonhiều tuổi rồi ư? Chẳng máy chốc mà sẽ ba mươi tuổi! Ông có biết tình hình hiệnnay không? Một đửa con gái gần ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng, vẫn ở với bốmẹ, người ra sẽ nghĩ thế nào? Mấy năm trước còn có mấy bà bạn thân đòi giớithiệu người yêu cho nó, hiện giờ nhìn thấy tôi không nói gì nữa. Đợi đến khi nóngoài ba mươi, ông cứ chờ đấy, xem đến lúc đó người ta dị nghị gì sau lưng!”.

Một mình chịu trận đãchai lý rồi, trước đó Tiền Ða Đa chỉ coi những câu nói của mẹ là điệu hát ru,nhưng lần này tiếng quát của mẹ đã thực sự làm cô giật bắn mình, ngẩng đầu nhìnthấy vẻ thở dài của bố, trong lòng vô cùng xót xa.

Từ trước đến nay cô đầucho rằng cuộc đời của mình không có điều gì đáng tiếc lắm, sự thúc ép của mẹmặc dù mỗi năm một gay gắt, nhưng dù sao cũng là mẹ mình, cô luôn giữ một tâmtrạng làm nũng, ỷ lại, nghe, gật gù. Nhưng bầu không khí gia đình hiện nay lạivì độ tuổi của cô mà trở nên căng thẳng như thể này, những điều mẹ thốt ra thựcsự khiến cô bị tốn thương, cô không thể ngờ tới, cũng không thể chấp nhận.

Thực sự không chịu đượcnữa, Tiền Ða Đa cũng đứng dậy nói: "Thì cũng chỉ là chưa lấy chồng, đâu cólàm chuyện gì mất mặt với người khác đâu, có gì đáng sợ hả mẹ? Mặc kệ người tathích nói gì thì nói!".

"Con mặc kệ được chứmẹ không mặc kệ được, họ hàng đều hỏi rốt cục bao giờ được ăn cổ của con đây,con bảo mẹ sau này biết ăn nói với họ thể nào? Có con gái nhà nào đến tuổi nàyvẫn chưa lây chồng hay không? Lẽ nào con định sống với bố mẹ đến hết đời haysao?".

"Thế con chuyển đi ởchỗ khác là được chứ gì, đỡ phải để người ta xì xào về chuyện này được chưaạ?".

Không chịu được nữa, mộtngười từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn như Tiền Đa Đa đã làm chuyện phản nghịch đầutiên trong đời, đứng trước mặt mẹ vớ lấy túi rồi bó di, cửa đóng hơi mạnh tay,rầm một tiếng.

Lúc xuống cầu thang bướcchân của cô nặng trịch, tay cầm điện thoại bấm cho kẻ tội đồ đó. Đầu bên kianghe máy rất nhanh. Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng giọng Diệp Minh Thân rất tỉnhtáo, bối cảnh rất yên tĩnh, loáng thoáng còn có tiếng nhạc. Giỏi thật! Ngườiđàn ông này tự dưng mò đến nhà cô, khiến mẹ cô nổi trận lôi đình, khiến cả nhàcô mất ngủ cả đêm, còn mình thì ung dung ngồi ở nhà nghe nhạc. Bực quá, Tiền ÐaĐa bắt đầu hít thớ thật sâu.

Thực ra muốn bổ đầu mộtcâu, rốt cục anh muốn làm cái gì? Nhưng nóng nảy là ma quỷ, vừa nãy câu nói nàyđã được kiếm chứng ở nhà, cuối cùng cô vẫn cố gắng kìm chế sự nóng giận, trấntĩnh một giây mới cất lời.

"Hôm nay anh đến nhàem à?".

"Lần trước anh nóivới chủ Tiền sẽ mang cho chú một bộ Minh sử, hôm nay đúng hôm có thời gian,trước khi đến anh đã gọi điện thoại cho em, nhưng trợ lý của em nghe máy, nóiem vẫn đang họp nên anh đã đến thẳng. Sorry".

Anh trá lời rất tự nhiên,dường như cuộc nói chuyện qua điện thoại lúc nửa đêm này là điều rất bình thường.

Con người này như một hồ nước sâu không nhìn thấy đáy, dù là cơn nóng giận lớnđến đâu cũng bị dập tắt. Tiền Đa Đa thầm thở dài.

Sau lần chia tay ở sânbay, hai người không liên lạc gì với nhau nữa, lần này nói đúng ra cô cũngkhông có tư cách gì để nổi cáu, có gì để nói đâu? Nói anh đến nhà châm mồi lửacho cơn thịnh nộ của mẹ cô ư? Nói vì sự xuất hiện của anh mà cô phải bò nhà radi giữa đêm hôm khuya khoát ư? Thôi vậy, xét cho cũng đầu là chuyện của nhàmình, tức gì với anh! "Em ngại quá, cảm ơn anh".

"Không cần đâu. ĐaĐa, dạo này em có khỏe không?".

"Em rất khỏe, cảm ơnsự quan tâm của anh. Còn anh thì thể nào?".

"Anh vẫn khỏe. À,mai em có rảnh không? Anh có một người bạn vừa về đến Thượng Hải, rất muốn đượclàm quen với em". Anh nói bằng giọng cười cười.

"Bạn anh muốn làmquen với em ư?". Vốn đang ủ rũ, nghe xong câu này, cặp lông mày của TiềnĐa Đa liền cong lên, lòng đầy thắc mắc.

Anh cười, "Em đừnghiểu lầm, em còn nhớ có lần gặp cậu bạn Đại Lý của anh không, người nhận nhầmem là một người khác đó?".

"Em còn nhớ".Một hình ảnh lờ mờ lướt qua trong đầu, bất giác cô hòi thêm một câu, "Anhnói Thanh Thanh ư?".

"Đúng vậy. Cô ấy mớichuyển nhà, mớ tiệc mời bạn bè, báo anh mời cả em đến". "Mời em đến?Tại Sao?". Không hiểu rõ tình hình, giọng Tiền Đa Đa thắc mắc.

"À, có ấy có ngheÐại Lý nhắc đến em, thấy hơi tỏ mò".

"Nhưng em và anhđaã...". Nói được nửa câu lại thấy hối hận, Tiền Ða Ða không nói tiếp nữa.Diệp Minh Thân liền cười, "Không phải là bạn nữa hay sao?".

Cô không nhó mọn đến vậy,nhưng cô không có hứng thú làm với người lạ mặt. Định từ chối, nhưng cành tượngnhìn thấy ở bến tàu điện ngầm hôm qua lại hiện ra trước mắt. Ðối với cô gái cónét giống mình đó, trong lòng cô dường như có một cái gai, cảm thấy cô gái tênThanh Thanh đó như bị mây mù bao phủ. Nghĩ ngợi mấy giây, cuối cùng Tiền Ða Dalại gật đầu.

"Ok, mai anh sẽ gọiđiện cho em". Anh tạm biệt cô rất dứt khoát, sau đó hai người cúp máy.

Cú diện thoại này chỉ nóivài ba câu, Tiền Ða Đa cúp máy, vừa bước ra đến cổng, bước chân hơi ngần ngử,cô dừng chân lại, ngoái đầu nhìn hành lang tối om.

Ðiện thoại lại đố chuông,nhấc máy lên là giọng bố, "Đa Đa, muộn thể này rồi mà còn giận gì mẹ nữa?Mau về nhà ngủ đi! Mẹ con về phòng rồi, bà ấy chỉ ác khẩu thôi, già rồi, nhưtrẻ con vậy".

Vừa nảy nóng giận, bâygiờ vừa gọi điện thoại xong, lại có gió mát thỏi tới, Tiền Đa Ða đã tỉnh táo từlâu, lúc này nghe thấy giọng của bố lại bắt đầu cảm thấy có lỗi, nắm điên thoạinói "Con xin lỗi" trước.

"Thôi thôi, đươcrồi, con gái làm gì sai đâu". Bố cộ lại thở dài.

"Con không sao cả,chỉ muốn xuống dưới đi loanh quanh một lát, lát nữa con sẽ về. Bố cũng đi ngủđi, đừng lo bố nhé".

"Con về sớm đi, bốsẽ để đèn ngoài cửa cho con". Biết tâm trạng của con gái không vui, bố côcũng không nói gì thêm, nói xong liền cúp máy.

Cúp máy xong, Tiền Đa Đa đứng thêm một lát nữa, bậc cửa trước khu nhà được quétrất sạch sẽ, dưới ánh trăng sáng lên màu trắng bạc. Đứng hồi lâu thấy mệt, côliền ngồi bệt xuống. Lời nói của mẹ vẫn văng vẳng bên tai - ông có biết tìnhhình hiện nay không? Một đứa con gái gần ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng, vẫn ởvới bố mẹ, người ta sẽ nghĩ thể nào?

Sẽ nghĩ thể nào? Cô bịtàn tật hay ngớ ngẩn? Chỉ là tuổi cao mà vấn chưa lấy chồng thôi, tại sao lạiđến nỗi trời không dụng, đất không tha như vậy?

Đang là thời điểm đầu hạ,mặc dù ban đêm trời hơi lành lạnh, nhưng gió không gây cảm giác lạnh buốt, chỉcó lòng cô là lạnh tê tái. Đột nhiên cô rất muốn được nghe giọng nói của HứaPhi, điện thoại vẫn đang cầm trong tay, ngón tay lướt qua lướt lại trên các chữsố sáng bóng đó, một động tác gọi đi đơn giản, nhưng hồi lâu mà cô không hãmxuống được.

Nói gì đây? Lẽ nào bổ đầumột câu rằng em gần ba mươi tuổi rồi, không có thời gian yêu nhiều, anh yêu emthì kết hôn với em đi à?

Kết hôn! Kết hôn khôngphải là chuyện trăng đến rằm trăng sẽ tròn ư? Đây chẳng khác gì là ép hôn! Làmsao cô có thể nói ra được những câu đó? Huống chi có không cho rằng giữa họ đãcó đủ sự ăn ý và tinh thần chuẩn bị về sống với nhau suốt đời. Tất cả chỉ mớibắt đầu, bắt một người đàn ông hai mươi bảy tuổi đang ở độ chín trên con đườngsự nghiệp bước vào cuộc sống gia đình, đây thực sự là chuyện chỉ có trong ngànlẻ một đêm.

Cô không thể nói, cũngkhông dám nói, cô rất trân trọng mối tình này, không muốn chỉ vì mấy câu nóinày mà để mất anh, kế cả một chút mạo hiểm cũng không muốn.

Thẫn thờ nhìn mấy bậc đádưới chân, ngón tay bất giác rụt lại, màn hình điện thoại lại tối om, một giọngrất nhẹ vọng ra khiến có giật mình, "Ða Ða? A lô? Đa Đa"

Lúc này cô mới phát hiệnra rằng mình đã bấm nút gọi mà không hề hay biết, Tiền Đa Ða đưa điện thoại lêngần tai, khẽ đáp: "Vâng, em đây. Anh vẩn chưa ngủ à?".

"Anh đang sửa một sốchỗ, còn một ít tài liệu phải xem nữa. Sao em vẫn chưa ngủ? Không phải hôm nayem rất mệt đó sao?"

"Em không ngủđược".

Không muốn để anh biếtcuộc giằng co ban nãy, Tiền Đa Đa trả lời rất khẽ.

Anh yên lặng một giây,sau đó là tiếng dậy ghấ, tiếng kéo rèm cửa. Cuối cùng điện thoại vọng ra tiếnggió đêm thối trùng với tiếng gió thối bên cạnh cô, trước mắt dường như lại nhìnthấy cảnh anh đứng trên ban công. Đột nhiên rất muốn được đến bên anh, Tiền ĐaĐa lại thầm thớ dài.

"Không ngủ được thìđể anh kế truyện cười cho nghe".

Đầu bên kia đột nhiênnói. Chưa kịp trả lời, bên tai đã nghe thấy tiếng anh kế, "Em nghe nhé!Truyện Cười là thế này. Ðồ điện gia dụng thì kể truyện cười, ti vi kế truyệncười, lò nướng nói lạnh quá; máy giặt kể truyện cười, lò nướng nói lạnh quá;lúc lên sân khấu, nồi cơm điện rất căng thẳng, chưa kể xong, lò nướng lại lêntiếng - tủ lạnh, sao cậu lại thổi hơi vào sau gáy

Ðây không phải là lần đầutiên anh kể truyện cười cho cô, vẫn là một đoạn rất dài, lúc đầu kể không trôichảy lắm, kể được một đoạn thì trôi chảy.

Lần trước nghe xong cô liền cười, nhưng lần này nghe, cảm giác chua xót, tê táiđó lại ập tới, đối mắt cô lại đỏ hoe.

"A lô, em có nghekhông đấy?". Nói một hồi không thấy cô đáp lời, Hứa Phi gọi ở đầu bên kia.

"Em đang ngheđây". Tiền Đa Đa ngồi trên bậc thềm đá lạnh mới, đáp lại một câu,"Lạnh quá".

"Lò nướng, cậu làmnhư thể sẽ gây bất bình đấy".

"Nồi cơm điện,truyện cười của cậu còn chưa kể xong đâu!".

Nói xong hai người cũng cười, cuối cùng anh hạ giọng, "Lạnh như thế mà emvẫn còn muốn nghe nữa à? Thôi, mau ngủ đi, cẩn thận không bị nhiễm lạnh củatruyện cười đấy".

"Vâng". Cô cũngđáp một tiếng, sau đó hạ thấp giọng, nói hai chữ: "Cám ơn".

Lần này anh ngừng lại mộtlát mới trả lời, giọng dịu dàng, "Không cần đâu, anh yêu em".

Tưởng rằng mình sẽ mấtngủ, nhưng đêm nay sau khi nằm xuống Tiền Đa Ða lại ngủ rất ngon, mơ thấy rấtnhiều đồ gia dụng cười nói rộn ràng, nhưng cô lại không thấy bực mình, chỉ cảmthấy đó là một sự hưởng thụ.

Nghĩ lại thấy có một câu vừa nãy cô quên không nói, nhưng không sao cả, lần saunghe xong truyện cười nhất định cô sẽ nói.

"Cảm ơn, emcũng yêu anh."