Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 11: Không muốn trưởng thành



Tôi không muốn trưởngthành, mãi mãi làm một đứa trẻ, chỉ muốn được cười mãi mãi, muốn được vô lo vônghĩ, muốn không phải khóc, muốn ngày ngày được vui vẻ, thỏa mãn.

Nếu sự trưởng thành khiến tôi không vui vẻ, tôi có thểtừ chối trưởng thành được không?

***********************

Sáng hôm sau mọi việc đềudiễn ra bình thường, bố mẹ gồi ăn sáng trước bàn ăn. Khi Tiền Đa Đa ngồi xuống,mẹ cô đang nói với bố cô về chuyện lúc tập thể dục buổi sáng nhìn thấy con chóNhật mà nhà hàng xóm chỉ đẩy đĩa bánhbao rán về phía cô, Ăn đi còn đi làm”.

Mẹ với con gái, Tiền Đa Đa hoàn toàn hiểu được ý mẹ, lập tức cầm đũa lên, gắpmột cái bánh bao rán còn nói thêm, “Xinh thật đấy. Sáng hôm qua con cũng nhìnthấy nó, nghịch lắm, con thấy chú Ngô tầng dưới cũng không lôi được nó. Mẹ cóthấy thế không?”.

Không khí trên bàn ăn khávui vẻ, bố Tiền Đa Đa cười ha ha, sau đó đưa cho con gái đĩa giấm: “Đa Đa, hômnay con có bận không?”.

“Sáng nay con có cuộc họp, nhưng cũng không vội, mười giờ mới bắt đầu”. Tiền ĐaĐa chấm bánh bao vào giấm, cắn một miếng mới trả lời.

Bữa băn sáng của cả nhà cũng coi như kết thúc trong sự vui vẻ, Tiền Đa Đa đilàm đúng giờ. Lúc lên xe, nhìn thấy bố mẹ đứng trên sân thượng nhìn cô bước đi,cô ngẩng đầu lên cười vẫy tay.

Có những lúc người yêu bạn sẽ khiến bạn buồn lòng, nhưng may mà cô hiểu đượcmột điều rằng, gia đình mãi mãi là gia đình.

Sau khi lên xe, cô vẫn thở dài một tiếng, nghĩ một lát, rút điện thoại ra gọicho cô nhân viên của công ty bất động sản hỏi tiến độ của căn hộ.

Mặc dù là lời nói trong lúc nóng giận, nhưng điều mẹ nói không phải là không cólý. Một gia đình sống gần gũi bên nhau không có gì là không tốt, nhưng dù saocô cũng không còn là trẻ con, lại không phải không có đủ khả năng lo cho cuộcsống của mình, cứ sống với bố mẹ như vậy, ngay ccả cô cũng cảm thấy có vấn đề.

Cô nhân viên của công bất ộng sản vẫn nhớ cô, trả lời bằng giọng ngọt ngào, “À,chị Tiền ạ. Tòa nhà đã hoàn thiện xong, chúng tôi đang chuẩn bị báo chochị biết có thể chuyển đếnfở được rồi. Bao giờ chị có thời gian cthì đến làmthủ tục nhận nhà là được”.

Đây là tin tốt lành nhấtmà cô nghe thấy trong hai ngày qua, lần này Tiền Đa Đa trả lời rất vui vẻ.

Bận rộn cả một buổi sáng, đến giờ ăn trưa, Tiền Đa Đa nhận được hai cú điệnthoại. Đầu tiên là điện thoại của Diệp Minh Thân, hỏi cô lúc nào tan sở. Tronglòng cô đang nghĩ đến chuyện này, sau khi xem lịch làm việc, lập tức trả lờianh ấy. Cú điện thoại thứ hai là của Hứa Phi, nghe là biết anh đang ăn cơm, còncó cả tiếng đặt dao dĩa.

“Anh ăn ở đâu vậy?”. Tiền Đa Đa hỏi trước.

“Ở nhà ăn, đang trao đổi chút việc”.

“Trao đổi công việc mà còn gọi điện cho em, người ăn cơm với anh không phóngdĩa vào anh à?”. Nghe thấy giọng nói của anh cảm thấy rất vui, cô cười.

“Không đến nỗi, anh tránh siêu lắm”. Anh cũng cười, lúc nói chuyện với cô,giọng anh rất dịu dàng, “Đa Đa, buổi chiều anh bay đến Thâm Quyến, đến trụ sởcủa Hòa Điền một chuyến”.

Đột xuất vậy ư ? Hôm qua không thấy anh nói. Tiền Đa Đa sững người trong giâylát, sau đó gật đầu, “Vâng, anh đi đường cẩn thận nhé, đến nơi nhớ gọi điện choem”.

“Ừ”. Anh đáp.

Còn định nói thêm gì nữa, đột nhiên cô nghe thấy đầu bên kia có tiếng nói,“Kerry, em xin lỗi, để anh phải đợi lâu quá”.

Giọng nói đó rất quen thuộc - là Keiko.

Cô tiểu thư này rất khó nắm bắt tung tích, sau khi giọng nói đó vang lên bêntai, Tiền Đa Đa hơi cau mày lại, định hỏi thêm câu nữa, nhưng lại thôi, dau đóchào tạm biệt anh bằng giọng bình thường nhất.

Cũng không còn là đôi tình nhân mười mấy tuổi nữa, ngay cả điểm này cũng khôngtin tưởng nhau thì còn nói gì đến yêu.

Ở công ty bận rộn với công việc đến tám giờ, Tiền Đa Đa tự mình lái xe đếntrường của Diệp Minh Thân. Thực ra chỗ này cách công ty và chỗ ở của Hứa Phikhông xa lắm, cô thường đi qua, nhưng chưa bao giờ vào.

Trên đường người nào cũng vội vã, mặc dù trời đã tối, nhưng vẫn có rất nhiềugười vai đeo túi đựng laptop bước đi rất nhanh. Đèn đỏ, xe máy,xe đạp dừng lại,chật kín đường, người người nhìn lên đèn đỏ với nét mặt vô cảm.

Nhưng xe vừa rẽ vào trường dường như bước vào một thế giới khác, đường khôngrộngelắm, tán cây che kín hai bên, xe đạp chậm rãi lướt qua, các đôi tình nhândắt tay nhau, nét mặt hạnh phúc. Cô không biết đã bao lâu rồi không được nhìnthấy cảnh tượng cnày, bất giác cho xe chạy chậm lại, ngó nghiêng xuýt xoa.

Khi xe chạy đến cổng viện nghiên cứu sinh, đúng vào thời điểm tan học, rấtnhiều người từ bên trong đi ra, Diệp Minh Thân cũng nằm trong số đó, nhìn thấycô từ xa đã cười, vẫn rất nổi bật giữa đám đông và màn đêm.

Tiền Đa Đa cứ nhìn như vậy, không kìm được bèn thở dài, một nhân tài như thếnày muốn ký kết với cô hiệp định hợp tác, thực sự là quá nể mặt cô. Thế mà côlại không chịu, lại 1ãng phí của giời một cách vô tâm .

Diệp Minh Thân rất lịchsự, trước đây luôn hẹn trước thời gian rồi đến sớm đón cô. Nhưng hiện tại quanhệ giữa hai người đã thay đổi, động cơ khiến cô đồng ý tham dự party với anhngày hôm nay lại không trong 4áng, chính vì thế qua điện thoại cô kiên quyếtđòi tự mình lái xe đến gặp anh.

“Hi, lâu lắm rồi không gặp anh”. Cô xuống xe chào anh.

“Lâu lắm rồi không gặp”. Diệp Minh Thân mỉm cười.

“Xe của anh đâu?”.

“Anh đỗ ở bãi đỗ xe của trường, chỗ đó cách đây rất gần, đi bộ qua là được rồi.Hôm nay chắc chắn rất đông người đi xe, anh không chiếm chỗ đỗ xe nữa”.

“Vậy à”. Tiền Đa Đa gật đầu, “Thế thì anh lên xe em, để em lái”.

“Để anh lái cho, sự em không quen đường”. Anh mở cửa ghế phụ cho cô, Tiền Đa Đacũng không từ chối, ngồi luôn vào trong.

Đợi xe chạy, anh mới hỏi tiếp: “Đa Đa, dạo này em sống thế nào? Nghe cô chú nóiem đã được lên làm giám đốc điều hành, anh còn chưa chúc mừng em đó”.

“Cảm ơn anh”. Tiền Đa Đa trả lời rất đơn giản. Tính cô vốn thẳng thắn, tronglòng không giữ được chuyện gì, lúc này không kìm được bèn hỏi một câu, “MinhThân, anh nói chuyện về em với cô ấy à?”.

“Ai? À, em nói Thanh Thanh hả, cậu bạn Đại Lý của anh tình cờ gặp cô ấy, haingười nói chuyện một lúc liền nhắc đến em”. Vừa mới tan học, trên đường đôngsinh viên đi lại, anh nhìn thẳng về phía trước lái xe, lúc trả lời miệng hơicười cười.

“À, hóa ra là như vậy”. Cô cũng nhớ người đàn ông nói giọng rất to đó, nhìn rấtnhiệt tình, cũng không có gì là lạ khi để xảy ra chuyện như vậy.

Hai người nói chuyện một lát xe đã rẽ ra cổng sau của trường, con đường này khôngdài, lái đến cuối đường rồi rẽ tiếp là một khu phố yên tĩnh, khu Hứa Phi ở cũngnằm ở đó.

Lúc quay vô lăng, mục tiêu của anh rất rõ ràng, động tác rất chắc chắn, Tiền ĐaĐa còn định nói trước, nhưng con đường trước mặt mỗi lúc một quen thuộc, khôngkìm nổi cô bèn hỏi một câu: “Nhà cô ấy ở đâu?”.

“Đến rồi, anh nói rất gần mà”. Anh cười đáp, sau đó cho xe rẽ vào cổng e1củakhu nhà nằm bên phải.

“Ở đây hả?”. Giọng Tiền Đa Đa kinh ngạc. Khu nhà này không rộng lắm, hai tòanhà cao tầng nằm song song với nhau, bên trong rất yên tĩnh, chính là khu nhàcủa Hứa Phi.

Xe dừng lại trước rào chắn, bảo vệ bước đến cúi đầu hỏi. Diệp Minh Thân hạ cửakính xuống trả lời rồi đưa tay chỉ ra đằng trước.

Người bảo vệ đó liếc thấy Tiền Đa Đa liền sững người ra một lát, sau đó lạinhìn đi nhìn lại hai người bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Người ngạc nhiên hơn là Tiền Đa Đa. Hai ngày hôm nay xảy ra quá nhiều điều bấtngờ, hiện giờ cô đã chai sạn rồi, không hề có phản ứng gì nữa.

Căn hộ của Thanh Thanh không nằm cùng tòa nhà với căn hộ của Hứa Phi, nằm trêntầng cao hơn, là tầng trên cùng. Đèn trong thang máy sáng rực, Tiền Đa Đa đứngtrong góc im lặng, ngước mắt lên chỉ nhìn thấy nét mặt của mình trong gương,ánh mắt lộ rõ vẻ mâu thuẫn.

Có nên đi hay không? Hìnhảnh mơ hồ trong bức ảnh có nétgiống với cô, cái nhìn thoáng qua tại sảnh lớntrong khách sạn ở Hồng Kông, cảnh đôi co trước bến tàu điện ngầm, và cả chiếcxe nhìn thấy ở đây tối hôm qua... Tất cả mọi thứ dần dần được nối với nhau saukhi Diệp Minh Thân lái xe vào khu nhà này, chỉ cần đợi đến tích tắc đẩy cửa,đáp án sẽ được mở ra.

Và đáp án này, cô thật sự muốn biết sao?

Đó là cuộc đời của Y Y, cuộc đời của Ngưu Chấn Thanh, và cả cuộc đời của cô gáitên là Thanh Thanh đó, có liên quan gì với cô?

Dù là bạn thân đến đâu cũng không thể thay bạn đưa ra một quyết định dù là nhỏnhất, chuyện này cô biết càng nhiều càng vô vị. Biết rồi thì 1ao?Biết rồi thì làm được gì?

Đột nhiên cảm thấy mình rất hoang đường, Tiền Đa Đa cau mày lùi lại một bước.

Bên tai vọng lại tiếng của Diệp Minh Thân, “Đa Đa, em không sao chứ?”.

Anh đứng ngay sau lưng cô, mặc dù nói với cô, nhưng mắt vẫn nhìn con số hiểnthị trên bảng điện tử trong thang máy.

“Minh Thân, tự nhiên em cảm thấy hơi khó 4hịu,em không đi có được không anh? Em rất xin lỗi”. Quyết định xong, Tiền Đa Đaliền nói như vậy, ngón tay cũng đã đặtlên bảng điều khiển, đợi thang máy đến nơi sẽ bấm ngay nút xuống.

Quá muộn rồi, thang máy chạy thẳng lên trên, nhanh và ổn định, giữa chừng khôngphải dừng lại. Tiền Đa Đa vừa nói xong, một tiếng “ding” báo đã đến nơi, cánhcửa trước mặt mở ra. Bên ngoài có một người đàn ông và một người phụ nữ đứng ngaytrước cửa thang máy nói chuyện, lúc này cùng lúc đưa mắt nhìn vào thang máy,mỗi người một vẻ.

“Thanh Thanh, Steve?”.Sau khi ra khỏi thang máy, Diệp Minh Thân lên tiếng trước, giọng nói lộ rõ vẻsửng sốt.

Cô gái bị gọi tên tóc búi cao sau gáy, mặc váy dạ hội, mặc dù đêm không lạnh,nhưng cô ấy vẫn khoác một chiếc khăn choàng bằng lụa trên vai, nhìn càng duyêndáng. Đúng là cô gái bị Tiền Đa Đa nhìn thấy xuất hiện cùng Ngưu Chấn Thanh.

Đây là lần đầu tiên Tiền Đa Đa mặt đối mặt với cô gái có nét giống mình. Đốiphương rõ ràng còn ít tuổi, lúc cười đuôi mắt rấtmịn, lại trang điểm cẩn thẩn. Đứng nhìn ở cự ly gần, cô thấy không có nét gìquá giống với mình, cảm giác rất xa vời.

Người có phản ứng bình thường nhất trong số bốn người là Thanh Thanh. Cô nhìnDiệp Minh Thân cười, trả lời rất nhanh, “Anh Minh Thân, anh quen ông xã của emà? Sao lại trùng hợp thế nhỉ! Đây là chị Đa Đa có phải không? Em đã được ngheĐại Lý nhắc đến chị. Mời anh chị vào, đây là anh Ngưu Chấn Thanh, ông xã của em”.

“Ông xã của cô?”. Haingười đang đứng sờ sờ trước mắt, Tiền Đa Đa không thể giả vờ được nữa, vặn hỏimột câu, sau đó nhìn thẳng vào Ngưu Chấn Thanh.

Bàn tay Thanh Thanh vẫn đang khoác tay Ngưu Chấn Thanh, cười rất ngọt ngào.

Vừa nhìn thấy hình ảnh đó đột nhiên Tiền Đa Đa cảm thấy mắt mờ đi, dường nhưđang nhìn thấy hình ảnh Y Y năm xưa, cũng trong tư thế đó, đứng trước mặt mìnhcùng với người đàn ông này. Y Y cười nói với cô rằng: “Đa Đa, làm quen một chútnhé, đây là ông xã tớ”.

Lúc đó cô còn từng cảm động, từng ngưỡng mộ, không ngờ ccái từnày lại rẻ tiền như vậy. Nực cười quá, cô lạikhông cười được.

Hoàn toàn không ngờ sau khi thang máy mở ra lại xuất hiện hai người này, đặcbiệt là Tiền Đa Đa, hai mắt sáng rực, dường như muốn xuyên hai lỗ thủng trênngười anh ta. Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, lăn lộnnhiều năm trên thương trường như Ngưu Chấn Thanh, giây phút này lại không dámnhìn thẳng vào mắt cô, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng. Anh lùi một bước rasau, rút tay về để ra sau lưng, hoàn toàn không nghĩ rằng động tác này giấu đầuhở đuôi đến đâu.

“Minh Thân, xin lỗi anh, em hơi mệt, em về trước đây”.Không muốn nhìn thấy đôi trai gái đó nữa,giọng Tiền Đa Đa lạnh băng. Thang máy vẫn dừng lại trên tầng trên cùng, cô đưatay bấm nút, bước vào trong.

“Đa Đa, em đợi một lát”. Diệp Minh Thân không kịp kéo cô lại, đành đứng nhìnthang máy từ từ khép lại.

Cảm thấy như có vật gì đó chặn ngang cổ họng, thở không thoải mái, Tiền Đa Đagần như chạy ra khỏi tòa nhà đó. Sau lưng có tiếng bước chân, lúc chạy về chỗđỗ xe, cô nói gấp gáp mà không ngoái đầu lại: “Minh Thân, cả anhvới em đều biết Steve và YY, về cảnh chúng ta vừa nhìn thấy, em không muốn nói thêmlời nào nữa, chắc anh phải biết quan hệ giữahọ là gì”.

“Tiền Đa Đa, em dừng lại đã”. Giọng nói với theo sau lưng không phải là giọngDiệp Minh Thân, Tiền Đa Đa bột nhiên dừng chân ngoáiđầu lại, chỉ nhìn thấy mỗi mình Ngưu ChấnThanh.

Không muốn nói thêm lời nào 1ới người đàn ông nàynữa, Tiền Đa Đa quay đầu bước tiếp. Tiếng bước chân dồn dập hơn, Ngưu ChấnThanh đã đuổi kịp cô và nhanh hơn cô một bước đứng sát cửa xe, đưa tay chặnđộng tác mở cửa xe của cô.

“Ngưu Chấn Thanh, bđề nghị anh hãy chú ýhành động của mình”.

“Đa Đa, đó là sự hiểu lầm”. Giọnganh ta gấp gáp.

“Hiểu lầm?”. Thấy buồn cười, cô cười khẩy một tiếng, “Cô Thanh Thanh bao nhiêutuổi rồi? Không đến nỗi ngay dcả chồng mình cũng nhậnnhầm chứ?”.

“Anh...”. Ngưu Chấn Thanh sững người, không nói thêm được 1âunào.

Chán không buồn nói nữa, Tiền Đa Đa kéo cửa xe, nhưng bàn tay anh ta vẫn giữchặt cửa, cô cố thử một lần nữa, vẫn không kéo ra được. Máu nóng bốc lên đầu,cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh ta.

“Đa Đa, em nghe anh giải thích, anh đang giải quyết chuyện rắc rối này rồi, vềphần Y Y...”

Người chồng ngoại tình yêu cầu bạn thân của vợ giấu diếm sự thật cho anh ta, lýdo là anh ta đang giải quyết chuyện rắc rối này...

Chuyện rắc rối? Lúc còn giấu diếm được, họgọi cái này là niềm hạnh phúc vừa có vợ lại vừa có bồ, sau khi bị lộ tẩy lạicoi nó là chuyện rắc rối. Thật hoang đường, lần này cuối cùng Tiền Đa Đa đã bậtcười thành tiếng, “Ngưu Chấn Thanh, anh yên tâm, tôi sẽ không nhúng tay vàochuyện gia đình của người khác đâu. Anh cũng không cần giải thích với tôi, muốngiải thích xin mời về nhà”.

Nghe xong câu này, Ngưu Chấn Thanh lập tứcthở phào, bàn tay đang giữ cửa cũng buông ra. Buổi tối, gió thổi hiu hiu, khôngngờ anh ta lại toát mồ hôi hột, lúc này mới có thời gian lau.

“Cảm ơn em, Đa Đa, anh cũng biết em sẽ không làm như vậy”.

Dưới ánh đèn đường hiu hắt của khu chung cư, trán Ngưu Chấn Thanh đầy mồ hôinhư được phết một lớp dầu. Đột nhiên cảm thấy buồn nôn, Tiền Đa Đa không muốn ởlại thêm nữa, chỉ nói một câu “Tạm biệt”đơn giản rồi bước thẳng lên xe, rồ ga rất mạnh.

Ngưu Chấn Thanh khôngnhúc nhích, đứng yên một chỗ nhìn cô ra về, không kìm được,Tiền Đa Đa nhìn quagương chiếu hậu. Ngưu Chấn Thanh đứng đó, đôi vai chùng xuống ủ dột, già nuakhông thể tưởng tượng.

Không phải người đàn ông này mới ngoài bốn mươi đó sao? Tại sao đột nhiên lạigià đi như vậy? Không thể hiểu, cũng không buồn nghĩ, Tiền Đa Đa ép mình phảinhìn về phía trước.

Đèn xe đã bật sáng, lúc cô nhìn về phía trước, đột nhiên có bóng hai người xuấthiện ở trước xe, nhìn như chuẩn bị đâm vào xe.

Hồn siêu phách tán, cô vội phanh gấp xe, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Định thần nhìn lại, đúng là trước mui xe có một đôi trai gái đang đứng, mặcquần áo công sở. Trong tích tắc giật bắn mình vì tiếng phanh xe đó, động táccủa người đàn ông mau lẹ, kéo ngay cô gái đi bên cạnh ra sau lưng mình. Lúc nàybốn con mắt nhìn thẳng về phía cô, đèn xe sáng rực, chiếu rõ khuôn mặt haingười đó. Cô chớp mắt mà không thể nào tin, mở mắt ra vẫn là hai khuôn mặt quenthuộc đó - Hứa Phi và Yamada Keiko.

Hơn chín giờ rồi, khu chung cư rất vắng người qua lại. Con đường trước mặt rộngrãi, nhìn thẳng ra đài phun nước ở cổng. Lúc này nước vẫn đang phun, tựa như cómàn sương mỏng đang vờn nhẹ, dáng người cao ráo của Hứa Phi, mái tóc đen bóngcủa Keiko tạo nên một bức tranh rất đẹp dưới ánh đèn và làn nước, nhưng cô lạicảm thấy mọi thứ trước mặt đều đã abiến cmàu,không rõ là thực hay là ảo.

Tại sao lại là anh và côấy?

Không phải anh đi Thâm Quyến rồi sao? Tại sao lúc này lại xuất hiện cùng cô ấytrước khu nhà mình ở?

Không thể nào giải thích, nhưng lại không9muốn nghĩ nhiều, cảm thấy có cái gìđó đang sụp đổ dưới chân, ép chặt khiến người cô cứng đờ. Mũi chân của Tiền ĐaĐa vẫn đang đặt trên chân phanh, cơ thể đã mất kiểm soát, không biết bước tiếptheo phải phản ứng thế nào.

Có người gõ cửa xe, lúc đầu rất nhẹ, sau đó mạnh dần, còn gọi cả tên cô, giọngrất sốt sắng, “Đa Đa, Đa Đa? Em không sao chứ?”.

Cô vẫn mơ màng, nghiêng đầu nhìn mấy giây mới có phản ứng, đưa tay ra đẩy cửa.

Ngoài cửa là Diệp Minh Thân, vẻ mặt lo lắng, chưa kịp đợi cô mở cửa ra hết, đãngó đầu vào xem cô có vấn đề gì không.

Nhưng động tác của một người khác lại nhanh hơn cả anh ta, Hứa Phi đưa tay kéoTiền Đa Đa ra, túm chặt đôi vai cô, nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi mới thởphào, sau đó mới thốt ra một bcâu: “Đa Đa, em làm gìvậy?”

Vòng tay này quen thuộc, nhưng đột nhiên cô lại muốn chống cự, không muốn lạigần, giãy giụa lùi ra phía sau. Lại có một bàn tay đưa ra, Diệp Minh Thân đỡlấy cô, một tay túm cổ tay của Hứa Phi nói: “Anh...”.

“Bỏ ra, chúng tôi quen nhau”. Nhận ra người đàn côngnày, Hứa Phi cau mày, đôi tay đặt trên vai Tiền Đa Đa không nhúc nhích.

Cảnh tượng thật khó xử, Tiền Đa Đa lùi không được, gười lại bị lắc choáng hếtđầu óc, cuối cùng không chịu được bèn hét lớn với người đàn ông trước mặt:“Kerry, anh bỏ em ra rồi nói!”.

Keiko cũng đã bước đến, “Dora, sao chị lại ở đây? Kerry, chúng ta...”.

Hứa Phi cau mày, lúc nói đầu cũng khôngngoảnh lại, chỉ đáp một câu: “Keiko, em lên xe trước đợi anh một lát. Cảm ơnem”. Sau đó tiếp tục hỏi dồn Tiền Đa Đa, “Đa Đa, anh hỏi em đó”.

Nghe xong câu trả lời này, Keiko sững người ra một lát. Cô là một tiểu thư cànhvàng lá ngọc, chưa bao giờ bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Tuy nhiên, nhìn cảnhtượng của ba người trước mặt, cô lùi ra sau một bước, lựa chọn im lặng, sau đóliền quay người đi ra ngoài.

Lái xe của công ty đang đợi ở cổng, nhìn thấy cô đira một mình nét mặt tỏ rõ vẻ sửng sốt, “Cô Keiko? Phó tổng giám đốc Hứa Phi đâuạ? Không phải là đến đón anh ấy cùng ra sân bay hay sao?”.

“Anh ấy có chútviệc, chúng ta đợi thêm một lát”. Keiko ngồi lên xe, mới đáp mộtcâu, nghĩ một lát, lại đưa tay bấm cửa kính xuống, thở dài một tiếng.

Nghe xong câu nói của Hứa Phi, Diệp Minh Thân lại đưa mắt nhìn Tiền Đa Đa. Gióđêm thổi mạnh, nước trên đài phun bắn ra khắp nơi, một số bị gió thổi lên mặt,hơi mát đã khiến cô tỉnh táo trở lại. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “MinhThân, em có thể nói riêng với Kerry mấy câu được không? Cảm ơn anh”.

Diệp Minh Thân im lặng, lại có người từ tòa nhà chạy ra. Lúc ngó nghiêng xungquanh, người đó có vẻ hoảng hốt, khăn choàng trên vai đã rơi xuống đất, nhìnthấy họ 1ại có vẻ ngập ngừng,dừng chân cách đó không xa.

Là Thanh Thanh, Ngưu Chấn Thanh đã biến mất từ lâu, cô nhìn Diệp Minh Thân vàTiền Đa Đa với vẻ mặt ngơ ngác. Diệp Minh Thân gật đầu với Tiền Đa Đa, sau đóbước về phía đó, vỗ vai Thanh Thanh, nói nhỏ gì đó, sau đó đưa cô ấy quay trởlại.

Xung quanh đã yên tĩnh trở lại, Tiền Đa Đa cảm thấy ngày hôm nay vô cùng hỗnloạn, đưa mắt nhìn xuống.

“Đa Đa, sao tự nhiên em lại đến đây?”. Anh cất lời.

“Em không được đến hay sao? Tại sao anh vẫn còn ở đây? Thượng Hải đổi tên thànhThâm Quyến từ bao giờ vậy?”. Cô không trả lờimà vặn hỏi lại.

“Thay đổi giờ bay mà, em đừng lảng sang chuyện khác nữa được không?”.

“Thay đổi giờ bay mà phải để Keiko trực tiếp đến thông báo cho anh ư? Anh mớilà người đừng lảng sang chuyện khác”.

“Đa Đa, em đang nghĩ gì vậy?”…

“Anh đang nghĩ gì vậy?”.

Không gian yên tĩnh, tiếng phanh xe ban nãy đã khiến bảo vệ phải chạy ra, nhìnthấy dáng vẻ của họ, nét mặt càng tỏ ra thắc mắc hơn.

Trong lòng cô rối bời, nhưng lý trí máchbảo cô rằng không cần thiết phải làm trò cườicho mọi người ở đây. Tiền Đa Đa lại lùi ra sau bước nữa, ngón tay trái bấm chặtcổ tay phải, bắt ép mình phải trấn tĩnh.

Biết mình đã có phần hơi nóng, Hứa Phi cũng đang nhắc mình phải bình tĩnh trởlại.

Buổi chiều đột nhiên có cuộc họp khẩn cấp, trước đó anh đã bảo thư ký báo vớihãng hàng không thay đổi chuyến bay, anh bận đến tận tối mới về được nhà lấyhành lý.

Chuẩn bị xong xuôi vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Keiko đứng trước mặt, cười nóilái xe đang đợi ngoài cổng.

Không ngờ cô ấy lại xuấthiện trước cửa phòng mình, mặc dù lý do đường hoàng chính đáng, nhưng vẫn dễkhiến người ta hiểu1lầm, đặc biệt là Đa Đa.

Lúc xuống tầng, anh cứ nghĩ không biết nên nói với Keiko thế nào về quan hệgiữa hai người, chưa kịp mở lời, thì có chiếc xe lao nhanh tới, phanh kít trướcmặt họ, vô cùng nguy hiểm.

Phản ứng đầu tiên của anh là muốn bước đến chất vấn, không ngờ lại nhìn thấyTiền Đa Đa đang ngồi trên ghế lái.

Đúng lúc đang nghĩ đến cô, cô lại xuất hiện đột ngộtnhư vậy, và còn xảy ra tình huống bất ngờ hơn, có người chạy đến bên xe của côtrước anh một bước, nét mặt sốt sắng, lời nói thân mật.

Anh có ấn tượng về người đàn ông này. Lần gặp vô tình trong rạp chiếu phim,buổi tiễn tại sân bay, anh ta và Tiền Đa Đa lần nào nhìn cũng rất thân mật,nhưng đó đều là chuyện giữa anh ta và cô trước kia, Đa Đa không bao giờ nhắcđến, anh cũng không hỏi nhiều. Không ngờ lại mộtlần nữa nhìn thấy họ xuất hiện cùng nhau trước cửa nhàmình, phản ứng của cơ thể anh nhanh nhạy hơn suynghĩ, theo bản năng anh muốn túm lấy cô hỏi cho ra vấn đề.

Bên cạnh có người ngần ngừ bước đến, nói nhỏ một câu: “Phó tổng giám đốc, máybay...”.

Là chú Mạnh lái xe, chú đã đợi ở ngoài từ rất lâu, cuối cùng thấy quá muộn rồi,mới bước vào khẽ khàng nhắc một tiếng.

Trong đầu Tiền Đa Đa rối như tơ vò, cổ tay bị móng tay bấm đau điếng. Họ mớiyêu nhau mấy tháng, hai người chưa bao giờ cãi nhau, đây là lần đầu tiên haingười đối mặt với nhau mà không nói gì. Đã bình tĩnh lạiphần nào, cô lại nhìn thấy lái xe bước đến, lòng đã hiểu ra tình hình, nhưng sựviệc đã căng thẳng như vậy, khôngbiết phải thoát khỏi thế bí như thế nào, cuối cùng cô lí nhí một câu: “Việc rasân bay là quan trọng hơn cả, anh đi trước đi”.

Lái xe vẫn đứng bên cạnh đợi, thời gian căng thẳng, không thể kéo dài thêm nữa,Hứa Phi im lặng mấy giây, lặng lẽ gật đầu, bước ra ngoài.

Đi như vậy ư? Không nói lời tạm biệt nào? Tiền Đa Đa đứng nguyên một chỗ sữngngười, đầu căng như dây đàn, vô cùng khó chịu, muốn gọi anh lại, nhưng lạibướng bỉnh không muốn lên tiếng.

Lái xe đã đi ra ngoài, còn bước chân anh nặng trịch, bước được hai bước lạingoái đầu nhìn lại. Bên đài phun, sóng nước lăn tăn, cô đứng ở đó hai vai chùngxuống, thân hình mảnh mai, trông rất tội nghiệp.

Lúc đầu anh cũng thấy khó chịu, nhưng đột nhiên lại thấy mềm lòng, không muốnbỏ đi như vậy, lại cảm thấy những gì mình thể hiện trước đó thật ấu trĩ, anhquay người lại, đi về phía cô.

“Gì vậy?”. Tiếng bước chân dừng lại trước mặt, Tiền Đa Đa đưa mắt nhìn sang bêncạnh.

Haizz, người gì mà tính lại nóng như vậy?

Thôi vậy! Trời không chịu đất thì đất đành phải chịu trời. Hứa Phi đưa hai tayra, ôm lấy cô trước, sau đó nói: “Thôi thôi,anh xin lỗi”.

Không ngờ anh lại nói như vậy, thần kinh vốn đang căng lên như dây đàn của TiềnĐa Đa lập tức mất phương hướng, sống mũi cay cay, cuối cùng cô cúi đầu, dựa vàovai anh khẽ nói: “Không sao, em sẽ giải thích cho anh nghe sau”.

“Ừ”. Không có thời gian nói nhiều nữa, anh lại ôm chặt cô một cái, “Em về nhàsớm đi, lái xe cẩn thận nhé”.

Cảm thấy lúc nói câu này anh rất giống bố mình, má Tiền Đa Đa dụi vào hõm vaianh, giọng lí nhí, “Đừng như vậy, chú Mạnh nhìn thấy đấy”.

Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn còn sợ tin vỉa hè, Hứa Phi không kìm được liền bậtcười, “Biết rồi, đến nơi anh sẽ gọi điện thoại cho em. Không được không nhấcmáy đâu nhé, nếu không anh sẽ bay về ngay đấy”.

“Lúc đó cũng là nửa đêm rồi, em có còn được ngủ nữa không?”. Như có phép lạ,tâm trạng rối bời của cô đột nhiên baymất tiêu trong tiếng cười của anh. Miệng mỉm cười, cả một buổi tối phiền muộn,lúc này Tiền Đa Đa không nhịn được cười nữa.

“Ngủ hả? Em còn nợ anh một lời giải thích đó, còn dám ngủ hả?”. Biết sắp muộngiờ, nhưng vẫn ôm cô không chịu buông tay, đột nhiên anh như biến thành một đứatrẻ, chỉ muốn ôm chặt món đồ mà mình thích hai tư giờ đồng hồ.

“Thôi thôi, mau đi đi anh”. Hai người lớn một trai một gái lúc thì cãi nhau,lúc lại cười, cứ thế này thì chắc chắn người khác sẽ cảm thấy thần kinh của họcó vấn đề. Tiền Đa Đa lấy tay đẩy anh, nghĩ một lát lại nói thêm một câu: “Anhđi đường cẩn thận nhé, em đợi điện thoại của anh”.

Thực sự không còn kịp nữa, cuối cùng Hứa Phi buông tay ra và bước đi, mới bướcđược hai bước lại quay đầu lại nhìn cô mỉm cười.

“Lại gì nữa đây?”. Tiền Đa Đa vẫn 1ứng immột chỗ không nhúc nhích, ánh mắt dõi theo, không giấu nổi vẻ bịn rịn, lúc nàybị anh ngoái đầu bắt gặp, có phần ngượng nghịu, mặt hơi đỏ.

Anh vẫn mỉm cười, khẽ nói ba chữ: “Yên tâm đi”.

Đột nhiên sống mũi tràn ngập cảm giác cay cay, cô cố gắng kìm chế, gật đầu mỉmcười, cũng đáp lại anh bằng ba chữ đó.

“Yên tâm đi”.

Chú Mạnh lái xe đã quayvề ghế lái. Chú làm việc ở UVL nhiều năm, đương nhiên là biết rất rõ Hứa Phi vàTiền Đa Đa, nhưng từ trước đến nay vẫn biết làm công việc này chuyện gì nênnói, chuyện gì không nên nói, lúc này chỉ cất tiếng chào Keiko đang ngồi đằngsau, sau đó bèn rất tự giác giữ im lặng, tay cầm vô lăng cúi đầu xuống bắt đầutính tiếp theo nên đi con đường nào ra sân bay sẽ chắc ăn hơn cả.

Cửa kính vẫn đang hạ, rất6ít người đi lại quanh khu chung cư, trong xe vô cùngyên tĩnh, chàng ghế sau đột nhiêncó tiếng cười khẽ. ông ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Keiko quagương chiếu hậu. Nghe lầm chăng, ông lại cúi đầu xuống.

Đột nhiên bên tai có tiếng hỏi: “Có còn kịp không?”.

Liếc thấy bóng Hứa Phi đang rảo bước rất nhanh, ông Mạnh lập tức thở phào, sauđó trả lời: “Chắc là không vấn đề gì. Cô Yamada cứ yên atâm”.

Keiko cũng đang nhìn về phía đó, lúc nói khóe miệng hơi nhếch lên, “Vậy hả? Thếthì tốt”.

Đêm hôm đó Tiền Đa Đa mất ngủ, trong đầu chồng chất rất nhiều chuyện, chỉ muốntìm một người để nói chuyện. Trước đây gặp tình huống này cô luôn gọi điện choY Y, nhưng lần này ngay cả hai chữ “Y Y” cô cũng không thể nghĩ đến nhiều, đànhphải đợi máy bay của Hứa Phi hạ cánh.

Cô tính thời gian bấm điện thoại, chuông vừa đổ, đầu bên kia đã nhấc máy. HứaPhi cười, “Đa Đa, anh vừa xuống máy bay, không phải bảo em đợi anh gọi về sao?”

“Em không ngủ được, trong lòng có chuyện”.

Trên máy bay anh chỉ nghĩ về chuyện lúc nãy, lúc này bèn tỏ ra nghiêm túc, “Rốtcục là đã xảy ra chuyện gì vậy? Em nói cho anh nghe xem nào”.

Xảy ra chuyện gì ư? Tiền Đa Đa mở miệng, nhưng lại không biết phải kể từ đâu.Chuyện này vô cùng phức tạp, nhưng thực ra cô không có tư cách gì để bình luậncả, nghĩ một hồi lâu mới kể ra vài câu đơn giản, cuối cùng bèn thở dài.

Cô kể đơn giản, nhưng trước sau có liên hệ với nhau, Hứa Phi cũng hiểu được bảytám phần, nghĩ lại cô gái có nét giống Tiền Đa Đa đó, rất cóthể anh cũng đã từng gặp, bất giác cũng thở dài, “Đa Đa, em đừng nghĩ nhiềunữa, sẽ rất buồn đấy”.

“Em biết”. Tay cô vẫn cầm điện thoại, trở mình trên giường, giọng Tiền Đa Đarất khẽ, “Em cảm thấy mình thật hoang đường, chẳng may bắt gặp thì cũng mặc kệ,lại còn mò đến đó, giờ làm mọi việc rối tung cả lênrồi”.

“Quan tâm đến bạn bè cũng là chuyện bình thường”. Anh khẽ đáp một câu, sau đólại cười, “Có thích nghe truyện cười không?”.

Lại bắt đầu đấy. Tiền Đa Đa trợn mắt, miệng cười cười, khẽ trả lời: “Khôngmuốn, lạnh lắm”.

“Ừ, thế thì em ngủ sớm đi”. Nghe tiếng cười của cô như vậy, cuối cùng anh đãthấy yên tâm. Anh mỉm cười, dừng lại một giây, giọng rất nhẹ, “Đa Đa, anh yêuem”.

Sân bay ồn ào, ban đêm, xung quanh vẫn tràn ngập các âm thanh, nhưng fgiọnganh trong ống nghe dường như đang ở bên cạnh, bối cảnh ồn ào dung hòa với bầukhông khí tĩnh mịch xung quanh cô, một cảm giác rất kỳ diệu. Không phải là lầnđầu tiên nghe thấy ba chữ này, nhưng cô vẫn cảm thấy chấn động, miệngvẫn cười, cười xong đột nhiên lại cảm thấy thê lương.

Yêu một người, muốn cô ấy vui, hết lòng vì cô ấy, vì cô ấy mà nhớ đến da diết,cháy lòng. Nếu nói như vậy, lâu lắm rồi, Ngưu Chấn Thanh cũng rất yêu Y Y đúngkhông? Nhưng cùng là một con người, mấy năm sau lại nhẹ nhàng quay lưng, đứngcạnh một người đàn bà khác.

Cái gì đã làm thay đổi tất cả những điều này? Hôn nhân ư?

“Đa aĐa?”. Không thấy cô trả lời, cũngkhông nghe thấy tiếng cúp máy, Hứa Phi ở đầu bên kia thắc mắc.

“Kerry”. Lòng đầy mâu thuẫn, giọng Tiền Đa Đa chơibất thường.

Làm thế nào đây? Cô lo sợ tương lai, càng sợ để lỡ hiện tại.

“Hả?”. Anh vừa đi vừa trả lời. Chuẩn bị ra cửa rồi,Keiko đã bước lên trước. Trên đường Keiko chỉ im lặng, lúc này lại dừng chân,ngoái đầu nhìn anh.

Bên tai lại vang lên giọng nói của Tiền Đa Đa, rất nhẹ, nhưng rất rõ, “Cảm ơnanh, em cũng yêu anh”.

Chưa kịp trả lời, cô đã tắt máy rồi, chỉ còn lại tiếng tút tút liên hồi.

“Kerry?”. Anh đột nhiên sững sờ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Keiko lạigọi thêm câu nữa.

Đã gần ra đến cửa, chỉ cách mấy chục bước chân mà thôi, khoảng cách không xa,nhưng anh không để tâm đến lời gọi của cô, vẫn một mình đứng yên tại chỗ, trênmôi dần nở một nụ cười.

Chỉ cách mấy chục bước chân mà thôi, khoảng cách không xa, nhưng đột nhiênKeiko lại có ảo giác rằng nụ cười đó đến từ một thế giới khác, vô cùng xa xôi,là nơi dù cô dùng hết sức mình nhưng cũng không thể đặt chân tới.

Ngày thứ hai sau khi Hứa Phi rời Thượng Hải, đạo luật chống độc quyền đầu tiêntrong nước bắt đầu chính thức có hiệu lực. UVL đã tiến quân vào thị trườngtrong nước hơn mười năm, thị phần mặc dù chưa đạt đến tiêu chuẩn độc quyền,nhưng trên con đường marketing luôn chiếm thế mạnh, lại vừa công bố phương ánthu mua Hòa Điền thương hiệu trong nước, nên lập tức trở thànhđối tượng bị mọingười công kích.

Điện thoại ở khối tư pháp của công ty đổ chuông liên tục, ngay cả khối thịtrường cũng bị bành chưởng,rất nhiều phương án dự án đã được phê duyệt đều bị trả về thảo luận lại. TiềnĐa Đa lên chức mới hơn một tháng, cục diện nội bộ vẫn chưa hoàn toàn ổn định,đột nhiên phải đối mặt với sự dồn ép của dảtrong lẫn ngoài, cả ngày cảm thấy bù đầu bù cổ.

Thông tin M&C có ý định tham gia dự án thu mua vẫn chưa được chứng thực, vụthu mua Hòa Điền lại bị các doanh nghiệp cùng ngành ở trong nước và một số banngành của chính phủ cản trở, chỉ trong thời gian ngắn, ngay cả nội bộ công tycũng đầy sóng ngầm.

Sau chuyến bay đến Thâm Quyến, Hứa Phi lại sang Hồng Kông, sau đó lại cùngCarlos bay sang Luân Đôn để trao đổi với hội đồng quản trị, chẳng mấy chốc mànửa tháng đã trôi qua, kế hoạch quay về Thượng Hải như ban đầu dự định bị đẩylùi hết ngày này đến ngày khác, hầu hết anh chỉ liên lạc với cô vào ban đêm,điều nàyluôn khiến cô cảm thấy chua xót trong lòng.

Đã rất lâu cô không cảm thấy nhớ người đàn ông nào như thế này rồi, rất nhớ mùithơm trên cơ thể anh, rất nhớ cảm giác được ở bên anh. Có lúc nửa đêm tỉnhgiấc, đột nhiên nhớ anh đến điên cuồng, chỉ muốn nhảy xuống giường phi ra sânbay, đáp chuyến máy bay gần nhất để đến bên anh mà thôi.

Không ngờ cô lại không thể làm chủ mình như vậy, rồi quãng đường sau này sẽ đinhư thế nào? Lúc tỉnh dậy Tiền Đa Đa lại mắng mình, sau đó bắt ép mình nhắm mắtlại trong bóng tối.

Chuyện ở công ty đã khiến cô bận tối mắt tối mũi, hàng ngày nửa đêm mới mò vềnhà cũng không phải là hay, sau khi làm thêmgiờ một tuần liền, Tiền Đa Đa quyết định sẽ nhanh chóng chuyển tới căn hộ củamình.

Cô mua căn hộ phục vụ theo kiểu khách sạn, đã hoàn thiện, ngay cả đồ gỗ cũng đãlắp đặt xong xuôi cho khách chàng. ĐaĐa bỏ ra một ngày cuối tuần sắp xếp lại một chút, ngày hôm sau liền chở bố mẹđến tham quan, sau đó cả nhà cùng đi ăncơm ở nhà hàng gần đó.

Lúc đầu đương nhiên là bố mẹ rất khó chấp nhận, mẹ cô còn thẳng thắn hơn, vừangồi vào bàn, thức ăn chưa bê lên đủ đã bắt đầu nói cô: “Đa Đa, có phải con bựcmẹ kêu ca nhiều, không muốn về nhà nữa không?”.

“Đâu có ạ!”. Tiền Đa Đa kêu oan, “ở đây gần công ty con, làm thêm giờ cũng tiệnmà, về nhà ca muộnquá lại ảnh hưởng đến giấc ngủ của bố mẹ. Phòng của con ở nhà bố mẹ đừng độngnhé, con còn phải về ngủ nữa đấy”.

“Đa Đa, con mua căn chộ này từ bao giờ vậy?Sao không bàn bạc với bố mẹ một tiếng? tiền cóđủ không con?”. Bố Tiền Đa Đa khá thực tế, lúc nói đã bắt đầu móc sổ tiết kiệmra.

Buổi sáng con gái nói muốn đưa họ đến xem nhà, lúc đó ông đã chuẩn bị xong rồi,lúc đầu tưởng rằng sẽ đến xem căn hộ Đa Đa chuẩn bị mua, không ngờ đến nơi mớibiết tất cả đã xong xuôi, khiến ông sững sờ hồi lâu, giờ mới nhớ đến cuốn sổtiết kiệm trong túi.

“Chứ còn gì nữa! Chuyệnlớn như cậy mà cũng không bàn bạcvới bố mẹ. Con lớn rồi, nhiều ý tưởng rồi, bố mẹ còn làm được gì nữa? Tại saokhông nói câu nào mà chuyển ra ngoài như vậy?”. Lần này mẹ không nổi giận, nóixong lại thở dài.

Vội giữ bàn tay rút sổ tiết kiệm của bố, Tiền Đa Đa quay đầu lại nhìn mẹ, “Bố,mẹ, on không có ý xa bố mẹ đâu. Con chỉ muốn, chỉ muốn...”.

“Thôi, bố mẹ hiểu mà”. Không muốn để con gái khó xử như vậy, bố Tiền Đa Đa vỗvai vợ, “Đa Đa lớn rồi, luôn cần có một chút không gian riêng của mình, mà cũngcó phải không được gặp con gái nữa đâu, không phải nó vẫn còn muốn quay về nhàngủ đó sao? Bà đừng căng thẳng nữa, con gái giỏi giang như vậy, phải vui mớiđúng”.

Tiền Đa Đa ra sức gật đầu, sau đó ôm chặt một cánh tay củamẹ làm nũng. Mẹ Tiền Đa Đa bị kẹp ở giữa, không đỡ nổi nữa, thở dài xong lạiđưa tay ra cốc đầu con gái, “Sớm muộn gì cũng bị con trêu tức chết thôi, maulấy chồng đi. Lấy chồng rồi mẹ không thèm quản nữa, muốn mẹ lo mẹ cũng chẳng thèm”.

Không phải chứ? Lại bắt đầu đấy.

Tiền Đa Đa và bố cùng cúi đầu xuống rất ăn ý, tập trung ăn cơm. Bài phát biểudài của mẹ vừa mới bắt đầu, nhìn thấy dáng vẻ của hai bố con như vậy vừa tứcvừa buồn cười, mở miệng ra rồi nhưng không nói tiếp nữa, thở dài một tiếng rồibắt đầu ăn canh.

Trưa hôm sau cuối cùng Tiền Đa Đa đã gọi điện thoại cho Y Y, chuông réo rất lâuđầu bên kia mới nhấc máy. Buổi trưa, nhưng đầu bên kia lại có tiếng nhạc, dườngnhư đang ở trong một không gian đặc biệt nào đó. Lúc nói chuyện giọng Y Y hơiđứt đoạn, không biết có phải là do tác động tâm lý hay không mà Tiền Đa Đa cứcảm thấy có gì bất thường.

Sau hôm chia tay ở nhà hàng MMK, Y Y không liên lạc gì với cô nữa, cô lại khôngbiết phải nói gì với Y Y, chính vì thế khi gọi cú điện thoại này Tiền Đa Đa đãphải hạ quyết tâm rất lớn. Nhưng hiện giờ vừanghe thấy giọng của Y Y, cô lại bắt đầu thấy khó mở lời, còn Y Y thì lại trảlời rất nhanh.

“Căn hộ mới hả?”. Đầu bên kia có tiếng sột soạt, dường như cô ấy đang đứng lênvà đi ra ngoài, sau đó mọi thứ yên tĩnh trở lại, “Ok, tớ đang muốn tìm cậu đểnói chuyện. Bao giờ thì tiện? Tối nay được không?”.

“Steve lại đi vắng à?”. Tiền Đa Đa buột miệng hỏi.

Y Y không trả lời mà hỏi lại:b“Có cần tớ đến không?”.

Tiền Đa Đa thầm thở dài, sau đó nhìn lịch làm việc, gật đầu, “Ừ, tối gặp nhaunhé”.

Quyết định tối nay sẽ phải nói chuyện với Y Y, nhưng Tiền Đa Đa vẫn phải làmđến hơn bảy giờ mới thoát thân được.

Lúc bước vào tòa nhà, cô vừa vội vã đi về phía cửa vừa đưa tay móc điện thoạitrong túi xách, muốn gọi cho Y Y. Đột nhiên sau lưng có ánhđèn sáng chói, giật mình suýt nhảy dựng lên, Tiền Đa Đa vội quay đầu lại.

Sau lưng là chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc, fY Yngồi trên ghế phụ đẩy cửa bước xuống, nhìn thấy cô liền cười.

Chiếc xe đó cũng không dừng lại, đợi Y Y xuống xe xong liền lái ra cổng. TiềnĐa Đa mắt kém, lại chỉ liếc được một cái, lúc này nhìn theo hướng chiếc xe đóvới vẻ thắc mắc rồi hỏi: “Í, nhà cậu thay lái xe rồi à?”.

“Thôi, quan tâm gì lắm vậy. Mau đưa tớ đi tham quan nhà mới đi”. Y Y không trảlời, kéo cô đi vào trong.

Tiền Đa Đa đã gọi trước cơm tối, sau khi bước vào phòng, trên bàn đã bày biệngọn gàng, cô vừa cởi giày vừa tấm tắc khen sự ctiệnlợi của cuộc sống hiện đại. Y Y đã vào trước cô, ngả mình trên đám gối tựa dướiđất, thốt lên một câu, “Dễ chịu quá! Đa Đa, ngưỡng mộ chết đi được!”.

“Người khác nói câu này thì đã đành, cậu thì thôi đi. Ố chuột này của tớ làmsao bằng gara ô tô nhà cậu? Ngưỡng mộ mình đi đã”. Tiền Đa Đa bước đến kéo bạn,cười lắc đầu.

“Cậu thích thì tớ đổi cho cậu đấy”. Y Y không chịu dậy mà kéo luôn cô xuống.

“Nói đùa thì thoải mái như vậy đấy?”. Thực ra cũng không muốn ăn, Tiền Đa Đatheo đà ngồi xuống. Hồi nhỏ họ thường chui trong phòng ngủ nhỏ, mỗi người ômmột cái gối, ngồi nói chuyện được cả ngày, sau đó lớn dần, căn cứ địa dần dầnđược chuyển đến quán ăn và quán cà phê. Hiện giờ đột nhiên được ôn lại quá khứ,cảm thấy rất đáng nhớ, cô cười đáp lại một câu, kéo chiếc gối tựađể mình được dựa thoải mái hơn.

“Thật đấy, tớ không đùađâu”. Đột nhiên Y Y nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt trái xoan được chăm sócrất cẩn thận, bao nhiêu năm rồi, dường như năm tháng không để lại dấu vết gìtrên đó, nhưng lúc này, trong đôi mắt đẹp đó lại ẩn chứa rất nhiều tâm trạngphức tạp, khiến Tiền Đa Đa phải sững người.

“Không đổi hả?”. Y Y cười, quay đầu đi không nhìn cô nữa, “Cũng đúng thôi, cuộcsống tồi tệ như thế, nếu tớ là cậu chắc chắn tớ cũng không đổi”.

Bất chợt bừng tỉnh, Tiền Đa Đa tròn mắt nhìn Y Y không nói gì.

“Đa Đa, Ngưu Chấn Thanh đã nói chuyện với tớ rồi, nói buổi sáng nay”. Y Y vẫnkhông quay đầu lại, ôm chiếc gối rất chặt, ngón tay bóp mạnh, lõm sâu vào vải.

Không biết phải nói gì, Tiền Đa Đa im lặng một hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đặttay lên vai cô ấy, khẽ nói: “Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi”. Lúc quay đầu lại Y Ykhẽ nhếch mép, dường như muốn cười, nhưng lại không thành công, “Đa Đa, tớ thựcsự phải cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, tớ nghĩ chắc suốt đời anh ta sẽ không nóira chuyện này”.

Tiền Đa Đa thở dài, “Anh ta không hiểu tớ, thực ra tớ sẽ không nói, tớ chỉkhuyên cậu cẩn thận không tài sản bị dịch chuyển, chuẩn bị trước mà”.

Y Y cười, nước mắt lăn xuống gò má, quay đầu nắm chặt tay cô.

Sự việc xảy ra nằm ngoài dự đoán của Tiền Đa Đa. Sáng hôm nay, Ngưu Chấn Thanhđã ngồi đối diện với aY Y trong phòng ngủ và nói chuyện với cô, cái gọi là nóira sự thật của anh ta, ngay từ đầu đã không gây cú sốc quá lớn cho Y Y, thậmchí cô còn không hề ngạc nhiên, nghe rất bình tĩnh.

Giữa hai vợ chồng có một khả năng nhìn thấu mọi vấn đề, con tim đối phương cótạp niệm hay không, chỉ cần thẳng thắn hỏi cảm giác của mình là biết, không cầnphải có ai nhắc nhở.

Chính vì thế, khi Ngưu Chấn Thanh thốt ra ba chữ “Anh xin lỗi” một cách đầy khókhăn, cô lại cảm thấy anh ta thật đáng thương.

Thực ra có thể hiểu, kể cả là một tiên nữ, nhìn không chớp mắt bao nhiêu nămnhư vậy cũng sẽ cảm thấy chán, huống chi chỉ là một người phụ nữ.

Nhưng những lời Ngưu Chấn Thanh nói sau đó, khiến cô như bị rơi vào hầm băng.Anh ta nói: “Anh xin lỗi, Y Y, em hãy để anh nói hết. Em cũng biết bao năm quaanh mong có một đứa con như thế nào, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ly hôn để lấy vợkhác, ngày hôm nay anh cũng không thể ly hôn với em, nhưng anh thực sự muốn ccómột đứa con. Cô ấy đã có bầu rồi, có thể là con của anh, anh muốn để cô ấy sinhcon ra”.

“Sau đó thì sao?”. Trong tích tắc người cô lạnh cóng, run lẩy bẩy, nói không rõnữa, cô cắn chặt lưỡi để mình không run rẩy nữa, mãi cho đến khi miệng đầy máu,cuối cùng mới thốt được ra một câu.

“Anh nghĩ rồi, cô ấy chỉ là một cô bé mà thôi, sẽ không tranh con của chúng tađâu. Đợi sau khi ô ấy sinh con xong, anh sẽ cho cô ấy một khoản tiền, đưa cô ấyra nước ngoài định cư, đứa trẻ đó coi như là vợ chồng mình xin làm con nuôi.Em, anh, và cả con nữa, sau này gia đình ta trọn vẹn rồi, em bảo thế có đượckhông?”.

Anh ta nói rất thản nhiên, nhưng cô thấy mắt mình nhạt nhòa, gương mặt quenthuộc trở nên biến dạng trước mắt cô. Đây là Ngưu Chấn Thanh ư? Người đàn ôngcô đã quen hơn mười năm, người chồng của cô, là anh ta đây ư? Tại sao cô khôngthấy quen nữa?

Anh ta vẫn còn ngồi đóthao thao bất tuyệt, cô im lặng đứng dậy đi ra ngoài. Anh ta đuổi theo, cô dừnglại ở đầu cuối cầu thang, quay lại nhìn anh ta một cái, nét mặt vô cảm, sau đóđưa tay hất mạnh lọ hoa thủy tinh ở góc ngoặt xuống đất.

Lọ hoa đó nặng, đựng đầy nước, đang cắm một bó hoa ly, lúc rơi xuống bậc cầuthang lát đá granit, nước bắn tung tóe, cánh hoa rụng tơi tả, hàng trăm mảnhthủy tinh sắc nhọn tỏa ra ánh sáng lạnh ngắt tựa như ánh mắt cô.

Giật mình vì âm thanh cực lớn đó, Ngưu Chấn Thanh vội rút chân về.

Cách vũng nước và đám mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe, trước mặt là người vợnhỏ của anh - người phụ nữ mà anh yêu. Anh đã dành mọi nhiệt huyết cho cô, đợicô trưởng thành, cho cô hôn nhân, cho cô cuộc sống xa hoa, thậm chí đến bây giờanh vẫn không cảm thấy tình yêu của mình đã phai nhạt, anh vẫn cảm thấy cô làcô gái nhỏ năm xưa, muốn chăm sóc cô suốt đời.

Nhưng anh già rồi, anh thực sự muốn có một đứa con. Anh quen Thanh Thanh trênthương trường, lúc đó anh đã ngà ngà say, câu đầu tiên mà anh nói với cô là,“Trông em có nét giống với bạn thân của vợ anh”. Tưởng rằng chỉ là một lần bócbánh trả tiền sau khi say rượu, không ngờ một tháng sau, cô lại nói với anhrằng mình đã có bầu.

Anh chỉ muốn đợi đứa trẻ chào đời, sau khi xác định là con mình sẽ nhận nuôi,nhưng sự xuất hiện của Tiền Đa Đa đã khiến anh trở tay không kịp. Nghĩ đi nghĩlại, thà tự mình nói còn hơn là để người thứ ba nói với Y Y, không ngờ bây giờcô lại nhìn mình bằng ánh mắt của người xa lạ, dưới đáy mắt chỉ có sự căm ghétvà chống cự, đột nhiên anh cảm thấy chán chường, không muốn giải thích gì nữa,Ngưu Chấn Thanh quay người bỏ ra ngoài.

Nhìn theo bóng anh khuất dần ngoài cửa, sau đó là tiếng xe chạy, cô một mìnhđứng nguyên tại chỗ, cảm thấy mọi cảnh sang trọng xung quanh đều là một đống đổnát.

Không còn muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, cô lấy chìa khóa rồi đi ra.Lúc cô Trương đuổi theo, cô đã rồ mạnh ga, thoáng một cái đã gạt hình ảnh khunhà quen fthuộc đó ra khỏi đầu.

Cô phóng xe thẳng đến tòa nhà đó, xông thẳng lên văn phòng nằm ở tầng trên cùngmà mình mới chỉ đến một lần. Có lẽ dáng vẻ của cô quá kinh khủng, trên đường đikhông có ai ngăn cản, lúc gõ cửa bên trong có tiếng mời vào. Anh đang nóichuyện với người khác, có lẽ đã nhận được thông báo, nét mặt không có gì ngạcnhiên, chỉ bảo mọi người đang trợn tròn mắt trong văn phòng đi ra, eau đó đưacô rờichốn đó.

Bên tai chỉ có tiếng Steve trước khi bỏ đi: “Cô ấy có bầu rồi, anh muốn để côấy sinh con, sinh con, sinh fcon...”.

Cảm thấy mình như sắp nổ tung, điều mà Y Y nghĩ không phải là bước tiếp theonên làm gì, cô chỉ muốn túm lấy mọi lý do có thể làm tổn thương Ngưu ChấnThanh. Bao nhiêu năm qua, cô đồng hành với nỗi cô đơn, kiên trì sự lựa chọn củamình, làm tốt vai trò của mình, thậm chí cô còn không kỳ vọng chồng mình sẽ mãimãi yêu mình như ngày xưa. Cái mà cô cần chỉ là duy trì được cuộc sống hiệntại, sống một cuộc sống không phải lo toan về cơm áo gạo tiền, thế là đã thỏamãn lắm rồi. Không ngờ từng bước từng bước, dần dần, chẳng mấy chốc, con đườngnày đã đi đến ngõ cụt!

Một đứa trẻ, gia đình trọn vẹn... Thế nào là gia đình trọn vẹn? Anh ta, và cảgiọt máu của anh ta với người khác ư? Thật hoang đường, nếu chuyện này xảy ravới người khác, chắc chắn cô sẽ cười ngặt nghẽo, nhưng lần này không phải làngười khác, mà là chính bản thân cô!

Khách sạn sang trọng nhất, căn phòng đẹp nhất, vừa vào phòng đã bị anh ôm chặt,mùi mật ong đặc quánh trong ký ức lại tràn về. Và cô đã nhiệt tình đáp lại, chủđộng giằng xé quần áo của anh, mãi cho đến khi anh đê mê gọi tên cô, cúi ngườixuống, cuối cùng hôn lên hàng nước mắt trào ra như suối của cô.

Cô đã khóc, trong giây cuối cùng quyết tâm trả thù chồng mình, dưới cơ thể củangười đàn ông đã mỏi mòn chờ đợi cô bao năm, trong vòng tay người đàn ông mà côtưởng rằng kiếp này là người duy nhất mà dường như cô đã từng yêu, khóc thổnthức, trái tim cô tan nát tựa như một bé gái biết mình mãi mãi không thể trở vềnhà.

Mọi động tác dừng lại trong tiếng khóc của cô, không thể tiếp tục, sau đó họ đãnằm lặng lẽ trên chiếc giường rộng một hồi lâu. Cô không nói gì, anh cũng khôngthúc giục, cuối cùng cú điện thoại của Tiền Đa Đa đã kết thúc tất cả.

“Y Y, cậu vẫn ổn chứ?”. Nhìn người bạn thân nhất của mình im lặng rơi nước mắttrước mặt mình, Tiền Đa Đa lộ rõ vẻ lo lắng.

Muốn quên đi, không muốn nghĩ lại tất cả những điều đó nữa, có một số điều, mộtsố việc, đáng để chôn chặt dưới đáy lòng, giấu đi, ngay cả mình cũng không muốnnghĩ lại nữa.

Cô lấy hai tay che kín mặt, khẽ lắc đầu, “Đa Đa, tớ chỉ muốn khóc một lát, khócmột lát là ổn thôi”.

Đêm nay cả hai người đều không động đến đồ ăn trên bàn, thời gian trôi qua dàidằng dặc. Tiếng chuông điện thoại di động của Y Y lại réo vang, cô ấy không hềđộng lòng, Tiền Đa Đa cũng không dám nhấc máy. Cuối cùng lại đến lượt điệnthoại của mình, ngần ngừ một lát, cuối cùng cô cầm máy lên nghe. Giọng mẹ rấtlạ, “Đa Đa à, vừa nãy lái xe nhà Y Y gọi điện thoại đến, nói không liên lạcđược với Y Y, sau đó hỏi mẹ con đang ở đâu”.

“Hả? Không phải anh ta đã biết địa điểm rồi ư?”. Tiền Đa Đa sững người, quaymặt sang nhìn thấy Y Y đã bước ra ban công. Giật mình, cô vội đặt điện thoạixuống bước tới, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Y Y, đúng lúc nhìn thấy Ngưu ChấnThanh từ trong xe bước ra, ngửa đầu nhìn lên.

Căn hộ của Tiền Đa Đa nằm trên tầng chín, đứng xa như vậy, nhìn Ngưu Chấn Thanhrất nhỏ bé, không biết anh ta đã nhìn thấy gì, cứ đứng yên như thế không nhúcnhích.

Y Y cũng không cử động, Tiền Đa Đa không biết phải nói gì, hồi lâu mới độtnhiên nghe thấy cô ấy hỏi mình: “Đa Đa, tớ có nên xuống không?”.

Cô biết trả lời thế nào đây? Tiền Đa Đa im lặng mấy giây.

Y Y không nhìn cô, vẫn nhìn chằm chằm vào Ngưu Chấn Thanh dưới đất, bđột nhiênnước mắt trào ra, giọng run rẩy, “Cậu bảo tớ nên xuống đó bằng cách nào?”.

Giật thót mình vì sợ, Tiền Đa Đa túm chặt tay bạn, “Y Y, cậu đừng có nghĩ linhtinh”.

Cô ấy không trả lời, Ngưu Chấn Thanh dưới đất bắt đầu di chuyển, đi vào tòanhà, cuối cùng Y Y đã thu ánh mắt về nhìn Đa Đa, chậm rãi lấy mu bàn tay launước mắt, động tác rất trẻ ccon, dường như quay về thời còn nhỏ.

Lau nước mắt xong cô ấy lại cười, nét mặt trấn tĩnh trở lại như có phép lạ, rútbàn tay đang bị Tiền Đa Đa nắm chặt ra, bước ra cửa.

“Y Y, cậu...”. Quá sợ hãi, Tiền Đa Đa cũng bước ra theo.

Cô ấy đã bước đến bên khung cửa, lúc đi qua ghế sofa còn không quên xách túixách của mình, đặt tay lên tay cầm trên cửa, “Cảm ơn cậu, Đa Đa. Tớ đã biếtphải làm gì rồi”.

Định hỏi cô ấy “Thế cậu định làm gì”, Đa Đa chưa kịp nói gì, cửa đã bị cô ấykéo ra, lúc Y Y bước ra ngoài, bóng cô ấy rất quả quyết. Cửa thang máy bật mở,đèn sáng rực, dưới ánh đèn Y Y như một bức tượng được đúc bằng tuyết, mắt trântrân nhìn cửa thang máy khép vào, số tầng nhấp nháy và chạy xuống dưới.

Lần đầu tiên bị con số màu đỏ nhấp nháy đó làm nhức mắt, Tiền Đa Đa quay vàophòng, sau đó lại chạy ra ban công.

Tầng chín, màn đêm tối mịt, tầm nhìn của cô mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy YY đang cùng với Ngưu Chấn Thanh đi về phía ô tô. Lúc lên xe, Ngưu Chấn Thanh mởcửa, cô ấy dừng lại một lát, cuối cùng cúi đầu ngồi lên xe.

Chưa bao giờ cô cảm thấy rã rời như lúc này, dường như có một xô nước lạnh dộitừ trên đầu xuống, răng Tiền Đa Đa run lập cập, không làm được gì nữa, mắt trântrân nhìn chiếc xe màu đen đó biến mất ngoài cổng khu nhà. Đôi vai cô chùngxuống, dần dần nhắm mắt lại.