Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 76-2: Phiên ngoại 2: Burley (2)



Ta vẫn luôn cho rằng ta đang sống trong thời khắc u ám nhất của cuộc đời. Mỗi ngày tồn tại trong tình trạng người không giống người, quỷ không giống quỷ. Không thể không thời thời khắc khắc đối mặt với một người vợ làm ta ghê tởm, cũng phải cùng cô ta "hưởng thụ quan hệ thân mật". Thậm chí đến chết cũng phải cùng cô ta an táng chung một chỗ.

Ta còn phải ngăn chặn mẹ ta tìm kiếm bóng dáng anh trai trên người mình. Hay ta phải vĩnh viễn nghe những lời răn dạy nghiêm khắc cùng an ủi trên bàn ăn của cha mỗi ngày. Sau khi bọn họ nghĩ là đã giáo huấn đủ rồi thì đi ngủ. Ngày hôm sau chờ đợi ta cũng là lặp lại loại sinh hoạt không thấy ánh mặt trời này. Có lẽ chỉ đến một ngày khi sinh mệnh đi đến cuối đường mới thôi.

Ta thấy cuộc sống của mình thật bi quan vì ta không nhìn thấy một tia hi vọng nào. Ta chính là người có mắt như mù, xứng đáng nhận kết cục hôm nay.

Kỳ thật khi quyết định cầm bình thuốc kích thích kia cho Karen uống thì đã nghĩ đến kết quả này. Ta cũng đã đoán trước tương lai mình không yên ổn. Những người tình nhân bên cạnh Karen đều không phải nhân vật dễ chọc. Một khi để cho bọn họ biết ta làm chuyện không thể tha thứ như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ lột da ta.

Ta đương nhiên sợ. Cho dù mỗi ngày trải qua cuộc sống quá khốn khổ lại gian nan, ta vẫn cứ muốn tồn tại. Bởi vì chỉ có tồn tại mới có thể ăn món muốn ăn, nhìn thấy thứ muốn nhìn thấy. Mà một khi đã chết thì cái gì cũng không có.

Nhưng ta quản không được tay của mình. Áp lực trong lòng mười mấy năm điên cuồng dâng cao khi nhìn thấy mặt Karen. Đã hoàn toàn bộc phát ra. Trong đầu có một âm thanh không ngừng thúc giục ta hủy diệt Karen. Vì thế ta nghe theo lời xúi giục của ma quỷ, đánh Karen ngất xỉu, đưa vào trong phòng bí mật.

Ta hận anh trai Karen của ta. Cuộc sống càng thống khổ ta càng hận hắn nhiều hơn. Tại sao ta vẫn cứ luôn không bằng hắn? Hắn cũng đã mất tích nhiều năm như vậy, vì sao còn sống quay trở về? Trở về cũng thôi đi, còn gây náo loạn lớn, cuộc sống của hắn cứ như nhân vật trung tâm của vũ trụ vậy. Trái lại ta giống như con cá trong cống rãnh hôi tanh, chỉ có thể trốn ở nơi tối tăm ánh mặt trời chiếu không đến, để kéo dài hơi tàn.

Chuyện này không công bằng!

Cho nên ta cười nhạo hắn chật vật, dùng tư thế cao cao tại thượng hung tợn khinh bỉ hắn. Hắn lại dám làm bộ mất trí nhớ? Đáng buồn cười. Hắn cho rằng giả bị mất trí nhớ là có thể rũ bỏ mọi tội lỗi hắn gây ra cho ta thật sao? Hắn đúng là nằm mơ!

Quá tức giận, ta đem những chuyện bỉ ổi hắn đã làm trong quá khứ, từng cái từng cái nói cho hắn nghe. Ta tưởng tượng chính mình đang dùng bàn tay bóp nát hắn từng chút một. Ta sẽ nhìn thấy hắn hổ thẹn đến không chỗ dung thân. Như vậy mới có thể tan đi hết mọi buồn bực trong lòng ta.

Nhưng ta sai rồi. Ta tự nhận là chứng cứ ta đưa ra bị Karen dùng mấy câu đả kích, phá thành từng mảnh nhỏ. Bàn tay chưa có chạm đến kẻ địch, lại làm đau chính mình. Ta thẹn quá thành giận lấy thuốc kích thích tới. Ta không bận tâm hậu quả, chỉ muốn hủy hoại Karen.

Ta vốn dĩ cũng không có tính toán làm như vậy đối với hắn. Ta chỉ là muốn cho hắn một bài học, làm cho hắn sợ hãi, làm cho hắn không còn gây loạn ở trước mặt ta, khiến ta bị phiền muộn nữa.

Ta chỉ muốn nhiều nhất là đánh hắn vài cái, bị thương cũng sẽ không quá nặng, nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể khỏi. Dù sao cũng là anh em ruột thịt, cho dù Karen có tức giận cũng sẽ không đem chuyện làm lớn ra khiến cha mẹ thương tâm. Khi còn nhỏ không phải cũng là như vậy sao? Rõ ràng trong lòng Karen hận muốn chết, nhưng ở ngoài mặt lại giả vờ vị tha. Cha mẹ ta chính vì như vậy mới bị hắn lừa gạt.

Hừ, đồ dối trá!

Ta không có thành công đem thuốc kích thích rót vào trong miệng Karen, còn bị Karen nói cho dao động tâm thần. Ta hận chính mình không có cố gắng, cuối cùng phải đi lấy nửa bình thuốc dự trữ cầm tới.

Ta muốn huỷ hoại Karen! Huỷ hoại hắn hoàn toàn!

Cái ý niệm này ở trong đầu xoay quanh không ngừng, khiến ta cắt đứt đường lui cuối cùng.

Khi Karen biến mất ở trước mặt ta, khi ta bị đánh thật mạnh, đau đớn cùng kinh ngạc làm lý trí quay trở về. Ta run rẩy nhìn đôi tay của mình.

Vừa mới rồi ta đã làm cái gì? Ta thế nhưng lại muốn Karen sinh con cho ta? Dù ta câm hận hắn cũng khinh thường hắn, thì hắn cũng là anh trai ruột thịt của ta. Ta thật sự điên rồi phải không?!

Dùng sức ôm đầu, thân thể cuộn tròn ở góc tường. Trên trán một dòng máu uốn lượn chảy xuống, thực mau nửa bên mặt đã bị ướt đẫm.

"Ngươi có từng bị khát chưa? Có chịu đói không? Thời điểm ngươi khóc không có ai dỗ dành ư? Khi sinh bệnh cha mẹ không có ở bên cạnh chăm sóc? Hay là sau khi ngươi gây gặp rắc rối chưa từng có được giáo huấn qua?"

Bên tai vang lên những câu hỏi của Karen. Từng câu từng chữ làm ta á khẩu không trả lời được. Những lời đó giống như con dao đâm vào tim, đồng thời xé rách màn sương mù trong lòng ta.

Đúng vậy, cho dù cha mẹ bận rộn cũng sẽ quan tâm ta có ăn uống đầy đủ hay không. Trong hai năm đầu Karen chết, dù mẹ thương tâm đến bị bệnh nằm trên giường, ban đêm khi ta giật mình bừng tỉnh vẫn được bà ôm vào trong ngực nhẹ giọng trấn an. Khi ta gây ra họa, tuy rằng cha nghiêm khắc giáo huấn ta, sau khi giáo huấn xong cha vẫn mua cho ta món ta thích ăn hoặc là đồ chơi.

Trước kia ta bị đố kỵ che hai mắt, đem yêu thương vặn vẹo thành bố thí. Cha mẹ quan tâm hỏi ta ăn chưa, ta cho là cái gì? Bất quá chỉ là một câu nói mà thôi. Khi mẹ ôm ta nhẹ giọng trấn an, ta cho rằng bà làm gì? Bất quá bởi vì ta giống Karen mà thôi. Cha mua đồ chơi cho ta, ta lại nghĩ ông ấy lấy một ít đồ chơi nho nhỏ mà muốn xoa dịu ta sao? Cha rốt cuộc có biết những lời răn dạy kia nói ra gây tổn thương ta bao nhiêu hay không? Ta không cần cha bồi thường. Dù sao ở trong lòng cha mẹ chỉ vừa lòng duy nhất có một đứa con, cho nên nhìn thế nào ta cũng không vừa mắt cha mẹ.

Xem ra, lòng dạ của ta hẹp hòi như vậy, đáng giận như vậy, cũng đáng bị người ta không thích.

"Ha ha......"

Thấp giọng cười lại giống như khóc thút thít, giọng cười khàn khàn.

"Cha ơi...... Mẹ ơi......"

Thì ra các người cũng yêu thương con.

Ta cũng không phải không có người để ý. Ta sai rồi, thật sự sai rồi. Ở thời điểm gây ra đại họa mới hoàn toàn tỉnh ngộ càng là sai mười phần.

Lúc này hồi tưởng lại những điều đã từng chấp nhất, lại thấy buồn cười.

Đúng vậy, buồn cười. Karen nói rất đúng. Nếu người chết là ta, mẹ cũng sẽ nhìn hắn tưởng niệm ta. Đây là tình thân, ta có cái lý do gì đi căm hận?

Kỳ thật bỏ đi vỏ bọc cừu hận bên ngoài, thật ra bên trong ta chỉ là người nhát gan thôi.

Ta không thể tin được cha mẹ thật sự yêu thương ta. Không dám đối mặt tranh cao thấp cùng Karen một lần nào. Bởi vì ta sợ thua càng sợ không còn mặt mũi, càng thêm không dám ngẩng đầu.

Ta tìm hết cớ vì chính mình biện giải. Kết quả thì sao? Lừa mình dối người biến thành tự cho là đúng. Tâm niệm kết thành chấp niệm chính là ma, chung quy huỷ hoại chính mình, cũng huỷ hoại toàn bộ gia tộc Brooke.

Sullivan bọn họ sẽ không chỉ muốn trả thù một mình ta. Cả cha và mẹ, những người trong cõi lòng đầy áy náy đối với Karen cũng bị liên lụy. Rất có thể từ chuyện của ta càng làm cho bọn họ hiểu lầm những hành động của cha mẹ. Đến lúc đó, sợ là cả cha mẹ cũng sẽ vô thanh vô tức biến mất?

Lấy hiểu biết của ta đối với Anson và Sullivan, Phó thủ lĩnh và Thủ lĩnh của Dark Clans thủ đoạn rất tàn nhẫn. Họ muốn giấu giếm Karen ngấm ngầm hành động gì đó với cha mẹ cũng không khó. Mà Karen bị ta làm tổn thương thấu tim gan. Hắn còn có ý niệm muốn liên quan với những người thân có cùng huyết thống, có nghĩ đến tình thân mà bảo hộ cha mẹ không?

Sẽ không. Hắn sẽ né tránh thật xa, không nghe, không hỏi, sẽ xem những người đáng ra là thân thuộc nhất thành người xa lạ. Chuyện này càng hợp ý bọn người Sullivan.

Không được. Ta không thể để cho những người sinh ra ta, nuôi dưỡng ta bị hại, gia tộc Brooke bởi vì ta mà trở thành lịch sử. Cũng nên là lúc ta phải báo đáp cha mẹ.

Thân thể thật sự không có sức lực, máu sớm đã nhuộm đỏ trên mặt. Ở trên má đặc biệt không thoải mái, ta nghiêng người lẳng lặng nằm ở trên mặt sàn lạnh như băng.

Lần đầu tiên ta bình tĩnh lục lọi lại ký ức. Nhớ về ngày đó, ngày mà ta bị biến thành quái vật.

Là hắn phải không? Khả năng cao nhất mà ta nghĩ ra chỉ có thể là Sullivan. Hắn trách ta ghen ghét Karen, trách ta chiếm vị trí của Karen. Hắn là vì Karen mà ra tay.

Còn ghét sao? Ghét như cũ. Bất cứ người đàn ông nào bị tổn thương tôn nghiêm đều sẽ thấy ghét kẻ kia, nhưng ta không còn hận Karen.

Từ lúc chấp niệm được giải thoát khỏi tâm trí, ta liếc mắt một cái liền nhìn thấu bản chất Karen. Người này bản chất không giống tác phong bên ngoài.

Đạo tặc Gia Lôi ở trong giới tên tuổi không khác gì đại hiệp độc hành. Gia Lôi chuyên môn chọn kẻ giàu có hung ác để xuống tay. Với người tốt người khó khăn bình thường không hề động thủ. Người như thế làm sao bỏ được quan hệ huyết thống mà ra tay tàn độc?

Lại là một trận cười khàn khàn.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua ta thật sự khen ngợi Karen. Đáng tiếc, lại nhận ra bản tính chúng ta quá khác biệt, ta cùng hắn cũng không thành anh em tốt được. Hết thảy đều là mệnh, không phải do người.

Từ biểu tình Karen mà suy luận, hắn cũng không biết Sullivan vì hắn mà làm ra sự tình. Ta có thể nắm lấy điểm này bắt Sullivan buông tha cha mẹ. Bọn họ đều thật tình yêu thương Karen. Ta tin tưởng sau khi tiếp xúc, Karen chắc chắn bởi vì này sự chân thành này mà bảo vệ cha mẹ chu toàn, cũng sẽ cho bọn họ một chút vinh quang đi?

Toàn bộ Hệ Ngân Hà đều biết Karen xuất thân từ nhà Brooke. Chỉ cần không có cái vết nhơ là ta, gia tộc Brooke sẽ trở thành một trong số những đại thế gia.

Nghĩ thông suốt, ta bò dậy đi ra khỏi hầm tối.

Ngồi ở trên sô pha trong đại sảnh nghỉ ngơi một chút, rũ mắt nhìn trên mặt bàn, ta đã thấy một tờ giấy có tiêu đề nổi bật "Đơn ly hôn". Phía bên nguyên đơn ghi rõ ba chữ chói mắt Khuynh Nguyệt Robin.

Vợ yêu à, không có ta đồng hành, ngươi có thể hạnh phúc được không?

Ha ha ha, ta quả nhiên là người xấu. Ta đã ngã vào trong nước bùn, Khuynh Nguyệt cũng ghê tởm giống như ta. Cô ta cũng đừng nghĩ bò lên khỏi nơi nhơ nhuốc. Muốn mượn thế nhà Brooke để phát đạt nhà Robin sao? Nghĩ hay lắm, tiện nhân chính là tiện nhân, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ trèo được lên cao.