Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 62: Mưa sắp đến



Mới vừa chạy ra khỏi khu cách ly, định đi tìm một phương tiện di chuyển, Seleigh Leopold liền nhận được cuộc gọi của cha hắn. Mỗi một câu một chữ của cha hắn đều như có như không nói về Gia Lôi, mày Leopold càng lúc càng nhíu chặt.

"Cha, ngài đến tột cùng muốn nói cái gì đây?"

Trầm mặc một hồi lâu, Caliban Leopold mới do dự nói:

"Có người đang điều tra thân phận của Karen. Ta hoài nghi......"

Đồng tử co lại, Seleigh Leopold đè thấp giọng.

"Ngài hoài nghi cái gì?"

Hắn biết lúc trước cha hắn đã cho Karen thân phận mới. Cha hắn đã làm giả tư liệu. Xuất phát từ tín nhiệm đối với bạn bè, cũng là vì áy náy, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ đi điều tra chuyện về Karen trước kia. Sau đó hắn phát hiện mình đối với Karen động tâm thì càng sẽ không đi điều tra. Chẳng lẽ, thân phận Karen có vấn đề?

"Ta hoài nghi Karen cũng không phải giống cái bình thường. Mà là một Giống... Cái... Quý.... Hiếm!"

Nhấn nhạnh từng chữ một, Caliban Leopold nói rõ ràng lại trịnh trọng, còn mang theo chút phấn khích không thể kiềm nén.

"Không có khả năng!"

Seleigh Leopold không chút nghĩ ngợi liền phản bác lời cha hắn nói.

Karen sao lại là giống cái quý hiếm? Nhất định là cha nghĩ sai rồi.

"Sao không có khả năng?"

Thấy con trai không tin, Caliban Leopold như pháo bị châm ngòi nói liên tục một tràn. Đem tất cả những gì mình phân tích, những điểm đáng ngờ nói ra.

"Con đã gặp qua giống cái nào có mị lực giống Karen chưa? Hắn không cần mở miệng, Sullivan Elvis và Anson Alfred liền cam tâm tình nguyện từ bỏ kiêu ngạo chấp nhận cùng ở bên cạnh hắn. Đừng nói con không biết ngày đó ở trên sàn giao dịch công cộng Sullivan Elvis đã dõng dạc tuyên bố, hắn nói rõ muốn cùng Anson Alfred chăm sóc một "vợ". Không phải cạnh tranh lẫn nhau đến cuối, mà cùng dùng hết khả năng để bảo hộ một người, cả đời hợp lực vượt qua hết hoạn nạn. Nếu không phải yêu đến tận xương tủy, ai nguyện ý cùng người khác chia sẻ người yêu? Càng miễn bàn một nhân vật như Sullivan. Nếu hắn muốn có được một người bạn đời chỉ thuộc về mình, chỉ cần lên tiếng sẽ có vô số người nhào lên chủ động hiến thân, tại sao phải một hai đeo bám theo Karen? Đừng quên bên cạnh Karen không chỉ có Anson Alfred mà còn có Jia Paer Garfield."

Sau khi nói xong thở hổn ha hổn hển, Caliban Leopold lại tiếp tục tác động tinh thần đang dần dần trở nên yếu ớt của con trai.

"Suy nghĩ kỹ lại một chút sẽ phát hiện, Karen không chỉ một lần chạy thoát khỏi tay một người dũng mãnh như Thiếu Tướng Garfield. Sự tích huy hoàng đó có thể do một giống cái bình thường làm được sao? Lần đó chạy khỏi Thủ Đô, hắn chính là từ trong vòng vây giáp công của Garfield và Anson mà thoát thân êm đẹp. Đổi thành là con, con có thể có bản lĩnh đó không? Còn nữa khi bị bọn cướp phi thuyền bắt cóc hắn vẫn thoát khỏi một cách bình yên vô sự. Hơn nữa còn có sự việc kinh thiên động địa là chết đi sống lại. Tập hợp tất cả những chi tiết này xem xét, chỉ một chuyện thôi một người bình thường cũng đã rất khó làm được. Vậy mà Karen làm mọi thứ một cách thành thạo trơn tru, con không cảm thấy quá kỳ quái sao?"

Bùm bùm

Trong đầu Seleigh Leopold vang lên tiếng nổ mạnh, tất cả biến thành trống rỗng. Hắn ngơ ngác đứng một hồi lâu, sau đó mới một lần nữa khởi động lại đầu óc, khôi phục lại ý thức bình thường.

Ngay sau đó, từng hình ảnh hiện ra trong đầu, tấm màn che đậy như được vén lên, cảm giác mông lung không thực bị mở ra.

Thân thủ của Karen có thể so với một giống đực, trên người có sát khí chỉ thuộc về kẻ săn mồi, hơi thở lạnh lẽo rợn người. Còn nữa, Sullivan không chịu để Karen tới bệnh viện gần đây hay đi bệnh viện của Ngân Hà điều trị. Hắn lại lệnh người của Dark Clan đi suốt đêm tới đây kiểm tra chẩn trị cho Karen. Hành động kỳ quái, hắn vì cái gì không dám để Karen đi bệnh viện? Hắn đang sợ cái gì? Đáp án thật chất động.

Thấy cảm xúc con trai so với vừa rồi tốt hơn một ít, Caliban Leopold lại thấp giọng đưa thêm chứng cứ hữu hiệu hơn.

"Lúc trước là ta cho Karen thân phận mới. Trước đó ta cũng đã đi tra xét một chút trong cơ sở dữ liệu của Liên bang, nhưng căn bản không có hình ảnh cùng ghi chép về Karen. Con trai, con là Thống đốc con phải rõ ràng chuyện này đại biểu cho cái gì chứ."

Chỉ cần là công dân, dù chết đi mấy trăm năm cũng còn tiểu sử và hình ảnh trong kho tư liệu của Chính phủ Liên Bang. Ngoại trừ người đó là đạo tặc.

Trong lòng giống như bị ai đó bỏ vào một tảng đá lớn, làm Seleigh Leopold không thể thở được.

Đã chứng minh suy đoán là chuẩn xác. Hắn đã rõ ràng vì cái gì Sullivan và Garfield kiên trì muốn giấu giếm thân phận của Karen với người trong thiên hạ. Một mặt do có động cơ thầm kín, nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là luyến tiếc sự việc bại lộ thì Karen sẽ mất đi hào quang chói lóa kia sao?

Karen có thể là đám mây bồng bềnh trên bầu trời, tự do trôi dạt theo gió đi mọi nơi, cũng có thể là ngọn cỏ trên mặt đất, bị giẫm bao nhiêu lần cũng có thể ngoan cường đứng lên một lần nữa. Nhưng Karen không thể trở thành chú chim bị bẻ gãy cánh. Bắt Karen thành thật chịu nằm yên để người ta áp, còn không bằng dùng một đao đâm chết cho rồi.<HunhHn786>

Hắn thích thiếu niên này, vĩnh viễn không muốn Karen trở thành sơn dương bị mọi người xâu xé.

Mạnh mẽ ổn định tâm thần, Seleigh Leopold rũ mi mắt xuống, giấu đi ánh mắt buồn bã. Cảm giác đau đớn lan tràn ở trong lòng ngực, giọng nói của Seleigh Leopold nhẹ nhàng trong vô thức lộ ra một chút lạnh lùng.

"Cứ cho là Karen xác thật là giống cái quý hiếm đi. Vậy cha muốn con làm như thế nào?"

Chậm rãi ngẩng đầu, Seleigh Leopold nhìn chằm chằm đôi mắt của cha mình trên màn hình đối diện. Vòng một vòng lớn, mục đích của cha hắn không cần nói cũng biết. Hắn muốn chờ xem khi đối mặt trực tiếp cha hắn có thể nói thẳng những lời đó ra hay không. Đây là người cha mà hắn vẫn luôn luôn sùng bái, kính yêu. Hắn không hy vọng cha làm ra chuyện khiến mình thất vọng.

Lại là một trận trầm mặc, Caliban Leopold xấu hổ tránh đi ánh mắt của con trai. Ông không phải nghe không hiểu ý tứ bất mãn trong giọng nói của hắn. Về vấn đề của Karen, ông cùng vợ đã mắc lỗi lầm, chuyện náo loạn đến nông nỗi hôm nay xác thật chẳng thể trách người khác.

Từ khi vợ chồng ông đuổi Karen ra khỏi thủ đô, sau đó ông còn đồng ý với những người trong tông tộc dùng thủ đoạn có thể nói là ti tiện để điểm tô hình tượng đẹp đẽ cho con trai, thì ở trong lòng Karen có lẽ đã nghĩ gia tộc Leopold là những người vô lại vô sỉ. Chuyện liên quan con trai nhà mình cũng đã khiến Karen chịu khổ. Nay ông cũng đã rõ ràng minh bạch. Nhưng ai có thể nghĩ đến Karen lại là giống cái quý hiếm đâu? Đây không phải là tự hố chôn mình sao?!

Dù trong lòng bị đè nén muốn chết, Caliban Leopold vẫn cố gắng bình thản, da mặt dày đem ý định sẽ làm cho con trái thất vọng nói ra.

"Ta hy vọng con có thể trở thành bạn đời của Karen. Gia tộc sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp con đạt thành mục đích. Chỉ cần con có thể khiến cho Karen chấp nhận con, ta lập tức giao lại vị trí gia chủ nhà Leopold cho con."

Không nói lời nào, Seleigh Leopold nhìn thẳng mặt cha mình. Hắn đột nhiên cảm thấy người này quá xa lạ. Hình tượng người cha cao quý bấy lâu nay trong phút chốc ầm ầm sập đổ. Từng mảnh vụn rơi xuống cắt vào dây thần kinh. Hắn đau lòng đến mức cổ họng nghẹn cứng không phát ra tiếng. Hắn dùng hết sức lực toàn thân mới cất giọng nói.

"Con có thể đến được với Karen hay không thì cũng không quan hệ với vị trí gia chủ nhà Leopold. Xin cha đừng làm con trở nên khinh bỉ ngài được không? Như vậy sẽ làm con phẫn hận vì mình mang họ Leopold."

" Seleigh Leopold!"

Đứa con này sao có thể đánh giá cha mình như vậy? Khinh bỉ ư? Thậm chí dám nói khinh bỉ nữa hả?

"Con nói có gì sai sao? Ngài dùng vị trí gia chủ để mua cuộc hôn nhân của con. Ngài đã không còn là người cha mà con luôn kính yêu rồi. Ngài đã từng dạy dỗ con là người đàn ông chân chính thì phải đỉnh thiên địa lập không thẹn với lương tâm. Mà hiện tại con cảm thấy ngài không giống một người đàn ông chân chính."

Seleigh Leopold rất ít khi nổi giận. Tính tình của hắn làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng lịch sự. Quả thực là người đàn ông ôn nhu mười phần. Nhưng người ngày thường càng ôn hòa hiền lành, một khi nổi giận thì tuyệt đối sẽ ác liệt không mềm lòng, sẽ máu lạnh vô tình. Thực vinh hạnh cho Caliban Leopold trở thành người đầu tiên chứng kiến Seleigh Leopold lộ ra nanh vuốt sắc bén.

Caliban Leopold tức giận tay cũng phát run. Đây là con do ông ta sinh ra sao? Đứa con rất nghe lời cũng không làm người ta nhọc lòng vì sao chỉ thẳng mặt mắng ông không phải người đàn ông chân chính?

Muốn vỗ bàn mắng trở lại, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lộ vẻ thất vọng của con trai, Caliban Leopold lại lúng túng. Một người cha khiến con mình thất vọng, tư vị này cũng không dễ chịu lắm đâu.

"Con trai."

Thở dài, tiện đà dùng sự nhẫn nại giảng giải.

"Con không phải trẻ nhỏ, đừng quá ngây thơ như vậy được không? Người sống trên đời có ai không bị lợi dụng bởi người khác? Chính bản thân ta đây không phải bởi vì có giá trị lợi dụng cao mới có thể lên làm gia chủ nhà Leopold sao? Nếu thủ đoạn của ta không đủ khôn khéo uyển chuyển, không thể mang lại lợi ích lớn, giúp gia tộc phát triển lớn mạnh, có ai thèm liếc mắt nhìn ta một cái? Tất cả mọi người đều giống nhau, cùng có lợi mới có thể tôn trọng nhau. Con cần gì phải quá mức khắt khe với chính mình?"

"Cho nên cha và người trong gia tộc đang muốn lợi dụng con? Bởi vì con có thể mang Karen về thì gia tộc sẽ có ích lợi lớn hơn nữa phải không?"

Bị nghẹn nửa ngày không thể phát tác rốt cuộc Caliban Leopold vỗ bàn hét to.

"Con là con của ta. Ta nuôi dưỡng con lớn như vậy chính là vì lợi dụng con sao? Nếu ta thật sự muốn lợi dụng con, thì đã sớm ép buộc con cưới vợ sinh con, nào có dung túng cho con đến hôm nay đứng ở chỗ này nói lời chọc tức ta!"

"Thực tốt, con và cha có cùng quan điểm. Chúng ta đều cảm thấy lợi dụng chỉ là tồn tại với người bên ngoài. Ở trong mắt con, Karen không phải người ngoài. Hắn là bảo bối mà con đặt ở vị trí quan trọng nhất trong trái tim. Hắn là giống cái bình thường hay là giống cái quý hiếm cũng không ảnh hưởng tiêu chuẩn lựa chọn có thích hay không thích hắn của con. Cha, ngài sẽ bởi vì mẹ béo lên, xấu xí hay không bao giờ còn có thể sinh con cho ngài liền từ bỏ mẹ sao? Con quan tâm Karen giống như ngài quan tâm mẹ con."

"Chúng ta vì có tình yêu mà ràng buộc các ngươi có sao? Khoan đã, từ lúc nào con bắt đầu không nghĩ tới chờ Karen chết rồi sẽ đi cưới vợ khác? Con muốn vì hắn thủ thân cả đời sao?"

Mau nói cho ông ta biết chuyện này không phải thật sự. Bọn họ khi đó còn không biết Karen là giống cái quý hiếm. Caliban Leopold không tiếp thu được việc con trai mình vì một giống cái không thể sinh con nối dõi mà hủy hoại cuộc đời.

Đứa con này điên rồi sao?

"Phải, con đã nói rồi, cả đời này con chỉ biết có một người bạn đời mà thôi."

"Con!"

Thở ra rồi hít vào. Không thể nổi giận, không thể nổi giận. Có chuyện gì từ từ nói.

"Con trai, con yêu Karen sao? Con chỉ là mất khống chế mới... cường hôn hắn. Cái kia căn bản không tính là yêu."

"Nếu không yêu sao mất khống chế? Cha à, xuất phát từ bản năng là nguyên nhân thuyết phục hơn bất cứ lý do nào khác."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn sống chết quấn lấy Karen không bỏ. Hắn khống chế không được chính mình. Một khi tới gần Karen tim hắn sẽ đập tăng tốc.

"Đó là bởi vì......"

Dừng lại không nói tiếp, phần sao không thể nói.

Em gái nó, mất khống chế không phải con đâu, con trai. Là do khi đó con sinh bệnh biết không?!

Phải nhanh chóng thay đổi một phương diện khác xuống tay. Tuyệt đối không thể để con trai vì chuyện vụn vặt mà đánh mất bản thân. Thân là gia chủ, yêu quý bạn đời, kính trọng bạn đời đều có thể, nhưng để si mê bạn đời đến mức không thể tự khống chế là không được.

"Con trai, theo ta được biết, Karen còn chưa có thích con đúng không? Hắn thậm chí công khai tỏ vẻ không muốn cùng con có gì ái muội."

"Đó là chuyện của hắn, dù sao con chỉ chấp nhận một mình hắn."

Quả thực dầu muối không ăn, Caliban Leopold bị chọc tức sắp trực tiếp quăng thiết bị liên lạc.

"Được rồi, nếu con chỉ chấp nhận hắn, phải tận lực đi đem người về cho ta. Ta sẽ mau chóng hoàn thiện thông tin của Karen, vận dụng hết khả năng chặn lại người điều tra Karen."

Chờ cưới Karen về nhà rồi nói sau, ông đã không còn sức lực cùng con trai tranh cãi nữa, đầu đau.

Không có nói đồng ý, cũng không có nói không đồng ý, Seleigh Leopold chủ động cắt đứt liên lạc.

Hắn sẽ không nói cho cha mình biết hắn không tính toán tiếp tục theo đuổi Karen, chỉ đứng xa xa nhìn cũng khá tốt rồi. Dùng mục đích để tiếp cận, với hắn với Karen đều là loại vũ nhục.

Trước kia tính toán dùng hết khả năng chống lại toàn gia tộc là vì muốn bảo vệ Karen, bảo vệ tình yêu của bọn họ. Chẳng sợ Karen không tin hắn, hắn cũng có thể dùng hành động để chứng minh tình yêu.

Nhưng hiện tại.....

Tự cười chính mình.

Karen vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng hắn yêu Karen không phải vì thân phận giống cái quý hiếm. Những nỗ lực của hắn ở trong mắt Karen sẽ buồn cười như một tên hề diễn trò.

Hắn sợ. Sợ chính mình không chịu nổi khi một lần nữa nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Karen. Hắn sợ chính mình từ yêu chuyển thành hận. Không biết vì cái gì, hắn có loại trực giác một khi mình bị đau thương khẳng định sẽ mất khống chế làm ra sự tình quá mức. Trực giác quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm người ta không cách nào bỏ qua.

Trước tiên cứ để cho gia tộc Leopold giúp đỡ Karen ngăn chặn tình trạng trước mắt. Đây là do gia tộc Leopold thiếu nợ Karen. Việc còn lại phải cùng bọn người Garfield thương lượng. Tóm lại, không thể dễ dàng để Karen bại lộ thân phận chân thật.

Cuối cùng cũng gian nan quyết định, Seleigh Leopold nâng bước chân nặng nề quay lại khu cách ly. Từ rất xa đã nghe thấy âm thanh ồn ào nổi lên bốn phía, trong lòng hơi rùng mình.

Chẳng lẽ Karen đã xảy ra chuyện gì?

Vội vàng chạy về phía trước, tới gần cửa Seleigh Leopold mới nhìn thấy....

Trong phòng y tế, trên bàn đang ngồi một vị mỹ nhân ngư?

Mái tóc màu bạch kim của thiếu niên bay bay. Khuôn mặt tuyệt mỹ ửng đỏ mê người. Nửa người trên có dính vài vết máu đỏ tươi. Cái đuôi cá đẹp đẽ kia liên tục đong đưa.

Mấy người khác trong phòng đang e dè lui sang một bên, vẻ mặt đều sợ sệt như đang tham gia trò quay số sinh tử.

Họ là sợ đến phiên mình bị đánh sao?

Vội kêu lên một tiếng không ổn.