Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 57: Tư liệu nhất định là giả



Chạy tới kéo tay Burley, không giữ chặt được, phu nhân Ninh Vi dùng cả hai tay hợp lại nắm cổ tay Burley không bỏ. Bị kéo thẳng đến cửa, Ninh Vi vẫn nói không ngừng.

“Có ai biết giống cái quý hiếm là bộ dáng gì? Có lẽ giống cái quý hiếm không biến thân cũng có bộ dạng như những giống cái bình thường khác? Burley, ta là mẹ của con cùng Karen. Ta nhận sai ai, cũng sẽ không nhận sai con do chính mình sinh ra. Đó là thiên tính, ông trời cũng thay đổi không được.”

Bước chân dừng ở cửa, từng chữ của mẹ hắn nói như không đâu vào đâu, nghe kỹ lại ẩn ẩn có vài phần đạo lý.

Đúng vậy, có ai nhìn thấy qua giống cái quý hiếm đâu? Ai biết giống cái quý hiếm có phải nhìn không khác gì giống cái bình thường hay không? Giống đực sẽ biến thân. Trong truyền thuyết có nói giống cái quý hiếm có thể sánh vai cùng giống đực, tất nhiên cũng có thể biến thân. Hơn nữa trong bữa tiệc Karen hình như cũng có thể cảm ứng được hắn. Đáp án tựa hồ đang từ từ phát triển theo phương hướng mà hắn không hy vọng nhìn thất nhất.

Nếu Karen thật sự là anh trai, thật sự là giống cái quý hiếm duy nhất hiện nay. Vậy ta phải đem cái gì so với hắn? Chẳng lẽ cũng đi tiếp thu cải tạo giới tính sao?!

Hai mẹ con ở trong phòng tranh cãi, cũng không ai chú ý tới có một bóng người nhỏ xinh đang đứng ở ngoài cửa phòng nghe lén.

Bởi vì vừa vặn phu nhân Ninh Vi cùng Burley đứng ở gần cửa, tâm tình lại quá kích động cũng không cố tình hạ thấp giọng. Cho nên Khuynh Nguyệt có thể nghe rõ ràng những gì hai người nói, một chữ cũng không bỏ sót.

Tim đập liên hồi, kinh hoàng không thôi, nếu không phải bàn tay gắt gao che miệng lại, Khuynh Nguyệt tuyệt đối sẽ thét chói tai.

Giống cái làm toàn bộ Hệ Ngân Hà náo loạn không được an bình lại chính là Karen tưởng đã chết kia sao? Karen còn có khả năng là giống cái quý hiếm?

Ta không tin!

Cái loại giống cái mà theo trong truyền thuyết nói là có thể sinh cho giống đực thật nhiều con, kể cả những đứa con là giống đực, có thể nối dõi. Sẽ được mọi người theo đuổi, cả kết hôn cũng có thể được lựa chọn không chỉ một người.

Căn bản là không nên tồn tại!

Phẫn nộ chạy đi, thất tha thất thểu chạy về phòng ngủ đóng cửa phòng thật mạnh, Khuynh Nguyệt ngồi trên mặt đất dùng đôi tay ôm chặt lấy đầu.

Giả, đều là giả, ta không có lén lút chạy tới nghe trộm bọn họ nói chuyện. Không có nghe được tin tức Karen là giống cái quý hiếm. Những cái đó đều là ảo giác, là ảo giác do ta tưởng tượng ra thôi!

Trước kia không phải ta cũng luôn sinh ra ảo giác sao? Khi bị đánh, bị lăn lộn hành hạ, thời điểm thống khổ tê dại, trong đầu sẽ xuất hiện thật nhiều hình ảnh mơ hồ. Trong những hình ảnh mông lung đó, không chỉ một lần xuất hiện qua bóng dáng Karen!

Karen khi còn nhỏ rất yêu quý Khuynh Nguyệt, có thứ gì tốt đều lấy tới cùng nhau chia sẻ. Khi Khuynh Nguyệt té ngã khóc thút thít, Karen vụng về lau nước mắt. Thấy Khuynh Nguyệt rơi vào nước sông, không cần suy nghĩ liền nhảy xuống cứu.

Nếu Karen không có chết, ta sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất thế giới, sẽ không bị người ám hại, càng sẽ không thay đổi thành người không ra người, quỷ không ra quỷ!

Đúng rồi, Karen đã chết, ta tận mắt nhìn thấy thấy Karen biến mất trên mặt sông. Ta muốn gọi người tới cứu, nhưng miệng run run nửa ngày cũng kêu không ra tiếng. Khi bò lên bờ, ta cũng không sức lực đứng lên, chỉ có thể ngơ ngốc nhìn Karen vùng vẫy, với tay ra khỏi nước sông, đến khi không còn nhìn thấy tâm hơi!

Cho nên Karen không có khả năng là giống cái quý hiếm. Karen đã vì Khuynh Nguyệt cả mạng cũng không cần, thì sẽ không có khả năng biến đổi giới tính để sinh con cho một người đàn ông khác.

Karen là của ta, vĩnh viễn đều là của ta!

“Ha ha ha ha……” 

Giọng cười của người thần kinh không bình thường.

Ai cũng không đoạt được Karen. Cho đến chết, Karen sẽ mãi sống ở trong lòng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau mai táng chung một nấm mồ, đến kiếp sau lại làm một đôi vợ chồng chân chính!

“Karen…… Karen của em…… em yêu anh……”

Theo gốc độ nào đó mà nói, Khuynh Nguyệt đã điên rồi. Không chịu nổi hiện thực tàn khốc liền đem người duy nhất đối tốt với mình lúc còn bé là Karen nhào nặn thành thần thánh hóa. Khuynh Nguyệt cảm thấy chỉ có ở cùng Karen mới có thể hạnh phúc. Đó là tự đầu độc mình. Khi bị nhiễm độc rồi sẽ không xong.

Kỳ thật đây là bệnh tâm thần, đáng tiếc bản nhân Khuynh Nguyệt đã sớm từ bỏ trị liệu.

Bữa ăn chiều Khuynh Nguyệt không có xuống lầu ăn. Ninh Vi tâm phiền ý loạn, cũng không có tâm tư lên lầu dỗ dành. Bà cũng là người vợ được chồng yêu thương cưng chịu, dựa vào cái gì bắt bà đi gặp con dâu lạnh nhạt? Buổi chiều bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ còn chưa đủ bực bội sao?

Cúi đầu nhét một miếng thức ăn vào miệng lại không có sức nhai.

Rốt cuộc có nên nói chuyện của Karen cùng Lachlan hay không?

Ninh Vi có chút lưỡng lự.

Con trai cùng vợ đều là một bộ dáng thất thần, Lachlan Brooke còn tâm trạng nào nuốt trôi thức ăn?

Hôm nay là ngày đầu tiên con trai cùng con dâu từ tuần trăng mật trở về, sao trên mặt một nụ cười cũng không có? Khuynh Nguyệt dứt khoát không lộ mặt. Ninh Vi cũng có ánh mắt hốt hoảng, bát thức ăn sắp bị chọc thủng.

“Nói đi, phát sinh chuyện gì, nhìn hai người như vậy có phải nuốt không trôi không?” 

Buông cái muỗng, Lachlan Brooke hợp đôi tay lại, chống hai khuỷu tay ở trên mặt bàn nhàn nhạt mở miệng.

Ninh Vi nhanh nhìn Burley nói.

“Ai nuốt không trôi? Chúng ta không phải vẫn luôn ăn ngon miệng đó sao?”

“Đang ăn ngon miệng sao?”

Lachlan Brooke bị Ninh Vi chọc cười. Họ cùng ngồi ăn cũng đã hơn hai mươi phút? Hai người kia có mấy lần lấy đồ ăn? Cả thức ăn trong bát cũng chưa ăn hết, đây gọi là ăn ngon miệng sao?

“Các người đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt ta. Burley, vừa mới rồi mẹ nhìn con làm gì? Xin chỉ thị? Cầu cứu? Cho ta lời giải thích.”

Burley cứng họng, hắn biết mẹ hắn không đáng tin cậy mà.

“Cũng không có gì. Hình như mẹ nhìn thấy tin tức có quan hệ tới Karen. Muốn con điều tra một chút về hắn, con không có đồng ý, mẹ liền có chút không vui. Cha cũng biết là Karen không giống người bình thường. Chúng ta không cẩn thận có khả năng rước họa cho gia tộc. Con nào dám đi điều tra hắn?”

Đây đương nhiên chỉ là lý do thoái thác bên ngoài. Nguyên nhân thật sự làm Burley cự tuyệt điều tra là hắn sợ hãi đối mặt kết quả cuối cùng. Có lẽ sẽ làm hắn cả người từ trong tới ngoài đều hỏng mất. Hắn đã không thể làm một người đàn ông bình thường. Chẳng lẽ cả hư vinh cũng không có được sao? Hắn không cam lòng.

Gia tộc Brooke chỉ biết có một người thừa kế, hoàn toàn không cần có thêm một người chết sống lại.

Dù Karen thật là anh trai thì như thế nào? Hắn muốn trở lại nhà Brooke thì đã sớm trở lại. Người ta căn bản không để ý đến bọn họ, bọn họ cần gì phải làm điều dư thừa?

“Karen? Con nói chính là giống cái được Thiếu Tướng Garfield bảo hộ sao?”

Sao có thể giải thích cho vợ yêu con trai lớn đã qua đời rất lâu rồi. Thời gian trước mỗi lần nghe ai nhắc đến tên Karen, hoặc người nào có cùng tên Karen, Ninh Vi đều sẽ mất khống chế cảm xúc. Mấy năm gần đây tình huống tuy rằng tốt một ít, nhưng vẫn không có thể hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc. Có khi cả đời này cũng không giải thoát được?

Ôm lấy vợ hốc mắt đỏ hoe, bàn tay Lachlan Brooke nhẹ nhàng vuốt ve lưng, thở dài.

Ông là người chủ gia đình, không thể giống vợ dùng nước mắt biểu đạt cảm xúc của mình, nhưng cũng không có nghĩa ông sẽ không đau lòng.

Rõ ràng một khắc trước đứa con còn quay chung quanh người họ, còn biến thành một con rắn nhỏ lấy đầu cọ xát ngón tay bọn họ làm nũng, sau một khắc liền vĩnh cách chia cách. Bọn họ thậm chí chưa kịp thấy mặt con lần cuối cùng, liền mơ màng hồ đồ mất đi con mình.

“ Lachlan, anh đem Karen về được không? Em nhớ nó, em nhớ con……”

Nghẹn ngào ghé vào trong lòng ngực của chồng, giọng Ninh Vi khàn khàn năn nỉ.

Suốt mười tám năm, không có một ngày Ninh Vi không nhớ con. Trước sau không tin con trai mình còn nhỏ như vậy đã rời đi nhân thế. Bà chỉ kiên định cho rằng con mình là mất tích. Cả trong gia phả cũng chỉ viết Karen Brooke là mất tích mà không phải tử vong.

Thật vất vả có tin tức, vì cái gì còn muốn bận tâm nhiều như vậy? Lời Burley nói bà nghe không hiểu. Cái gì sẽ làm cho gia tộc bị nguy hiểm, cái gì không có chứng cứ xác thực là không thể tùy tiện nói bậy.

Nguy hiểm từ đâu ra? Ai nói bậy? Con trai là do bà sinh ra, là máu thịt của bà. Đem đứa con mất tích của mình tìm trở về thì cần e ngại ai? Có dám nhảy ra để bà nhìn xem hay không?

Thấy vợ bi thiết năn nỉ làm tim Lachlan Brooke bị siết chặt. Làm sao ông không muốn đem con mình trở về? Nhưng người chết không thể sống lại, cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể.

Bàn tay đặt ở trên đùi của Burley chậm rãi nắm thành nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Mi mắt rũ xuống, một chút ấm áp cũng không có.

Lại là như thế này, luôn là như vậy, chẳng sợ đem lợi ích của gia tộc để so sánh với anh trai, cũng dao động không được quyết tâm muốn tìm anh trai của mẹ!

“Hai người chậm rãi trò chuyện, con muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút.”

Đứng lên sải bước rời đi, ở lại một chút nữa hắn sợ mình sẽ rít gào chất vấn mẹ mình. Hỏi trong lòng bà rốt cuộc có hắn hay không? Hắn có quan trọng bằng anh trai không? Hắn mới là đứa con hiếu thuận cha mẹ mười tám năm nay.

Nổi giận đùng đùng đi ra, đến chỗ rẽ trước khi đi ra khỏi phòng ăn, hắn vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cái liếc mắt này hoàn toàn lạnh lẽo.

Cha mẹ đối với việc hắn bỏ đi vẫn thờ ơ sao? Mẹ còn ở trong lòng cha khóc lóc nói muốn tìm đứa con trai lớn về. Cha ôm mẹ đắm chìm ở trong thống khổ không thể tự kềm chế. Hai người đều nghĩ đến Karen, hoàn toàn quên mất trước mắt còn có đứa con nhỏ càng đáng để bọn họ để ý.

Thu hồi ánh mắt một lần nữa nâng bước chân, trên mặt Burley treo nụ cười âm trầm, lẳng lặng rời khỏi phòng ăn.

Đêm này đã định gia đình Brooke sẽ không yên tĩnh. Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau không vừa mắt, bắt đầu ngược đãi đối phương. Sau khi kiệt sức lại không hẹn mà cùng gọi tên Karen.

Một người có tình yêu nồng đậm chỉ nguyện kiếp sau được sánh đôi. Một người hận thấu xương thề phải đem Karen kéo vào trong địa ngục. Hai người biểu tình vặn vẹo nhìn liền thấy ghê người.

Ở một gian phòng ngủ khác, Ninh Vi không thể nhịn xuống, lôi kéo tay chồng đem chuyện đã nói cùng Burley nói lại một lần nữa. Cuối cùng Ninh Vi kết luận Karen chính là con mình, không có sai.

Lachlan Brooke nhận được tin long trời lở đất khiến lòng cũng hãi hùng khiếp vía. Con của ông còn sống? Còn biến thành giống cái quý hiếm trên đời chỉ có một sao? Dù những lời kia đều có thêm cụm từ ‘có khả năng’ phía trước, vẫn làm Lachlan có chút vui sướng.

Ông vẫn luôn muốn có một đứa con gái. Lúc trước khi vợ có song thai, ông còn ảo tưởng sẽ có một đứa là gái. Nếu đứa con lớn thật sự biến thành ‘nữ’, ông sẽ cưng chiều nó lên tận trời.

Không được, phải điều tra thông tin về Karen!

Cầm lấy máy liên lạc với người quen biết, sau một hồi tư liệu mới được gởi đến. Hai vợ chồng nhìn tư liệu trên màn hình nghiêm túc, càng xem vui mừng trong ánh mắt càng ít.

Tư liệu ghi tên Karen Nile, hai mươi tuổi, sinh ra ở Thủ Đô. Mười lăm tuổi cha mẹ và thân nhân chết ngoài ý muốn. Mười tám tuổi tiếp thu biến tính trở thành giống cái. Mười chín tuổi người bạn đời ngoài ý muốn tử vong. Trước mắt, đang tạm nghỉ học.

“Tư liệu nhất định là giả!”

Ninh Vi thét chói tai.

Karen là con ta, không phải công dân bình thường. Không phải!

Lachlan Brooke không có sức lực lại trấn an vợ. Đây là cái gọi hy vọng càng lớn thất vọng lại càng lớn sao? Ngọn lửa bị người ta đổ bồn nước lạnh, lạnh thấu tim.

“ Lachlan, anh xem đôi mắt đó đi, chắc chắn chính là của con chúng ta. Tư liệu này khẳng định đã bị người ta động tay vào rồi. Nếu con trai chúng ta thật sự là giống cái quý hiếm, những người bảo hộ nó tất nhiên phải bảo vệ nó. Với thân phận những người đó, tùy tiện làm ra mười hay tám cái thân phận cũng đâu có khó?”

“Ninh Vi……”

Vợ ông là đang cưỡng từ đoạt lí. Ông không thể tùy ý vợ mình hồ đồ náo loạn.

“Em không nghe. Anh muốn khuyên em từ bỏ có phải hay không? Em nói cho anh biết, không bỏ, không bỏ, chính là không bỏ! Anh không giúp thì em tự đi tìm con về. Em liền tự mình đi tìm. Cùng lắm thì không nhận nó, chỉ cần có thể ôm một cái, hôn một cái có chết cũng đáng giá.” 

Nói xong Ninh Vi liền muốn mặc quần áo đi ra cửa. Bà muốn đích thân đi gặp Karen, ngay lập tức.

“Ninh Vi!”

Lachlan Brooke rất ít khi lớn tiếng lúc nói chuyện cùng vợ. Khi đứa con trai lớn ngoài ý muốn qua đời cả vẻ mặt lạnh lùng cũng chưa từng trưng ra cho vợ xem. Nhưng chuyện liên quan Karen không tầm thường, ông biết vợ thương con nên sốt ruột. Nhưng người khác thì sao? Bọn họ sẽ cho rằng nhà Brooke muốn trèo cao, dùng con trai đã chết để làm mánh khóe loè thiên hạ.

“Anh đừng chạm vào em!”

Đánh bay tay Lachlan Brooke duỗi ra, Ninh Vi thối lui đến cửa, luống cuống tay chân mặc xong quần áo.

“ Lachlan, chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy, em đã cầu anh cái gì chưa? Anh coi như em tùy hứng một lần không được sao? Em mặc kệ anh cùng Burley vì cái gì một hai phải ngăn cản em. Những cái lập trường lợi hại gì đó không quan hệ với em, một câu em cũng không muốn nghe. Em muốn gặp con mình. Nó chắc cũng muốn gặp em. Em muốn nghe được nó kêu em là mẹ. Chắc nó cũng ngóng trông em dẫn nó về nhà.”

Nói xong Ninh Vi mở cửa chạy ra bên ngoài, dường như sợ chậm một bước sẽ không ra khỏi cửa nhà Brooke được. Đảo mắt liền chạy xuống lầu.

“Bà chủ? Bà muốn đi đâu?”

Lão quản gia ngăn cản Ninh Vi không chịu tránh ra. Ninh Vi quýnh lên, túm lấy áo váy, dùng sức nhảy lên trên sô pha, rồi lại nhảy xuống đất, chạy ra khỏi phòng.

Những người hầu trong phòng khách trợn mắt há hốc mồm không nói được lời nào.

Đây thật sự là bà chủ ôn nhu dịu dàng của bọn họ sao? Nói giỡn hoài?

“Còn thất thần làm gì? Nhanh đi đem bà chủ trở về.”

Thật đáng kinh ngạc, bà chủ cũng không màng tới hình tượng, không màng tư thế, chuyện này nhất định không bình thường.

“Không cần đuổi theo, để bà ấy đi đi.”

Lachlan Brooke không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau mọi người. Ánh mắt nhìn vào bóng đêm mênh mang, cho đến khi nghe thấy tiếng động cơ cất cánh mới thu hồi ánh mắt xoay người đi lên lầu.

Ai cũng không dám nhiều lời, tình cảnh của bà chủ cùng ông chủ cũng không phải bọn họ có thể tùy tiện hỏi. Chỉ có lão quản gia vẻ mặt đau khổ muốn nói lại thôi. Không phải không dám hỏi, mà là luyến tiếc chọc vào nỗi đau của ông chủ. Nhìn sắc mặt liền biết trong lòng của ông chủ cũng không vui còn gì?