Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn

Chương 46: Em yêu anh



Biểu tình Hàn Trạc ôn nhu, ánh mắt thành kính.

Phảng phất đây không phải lời chúc phúc đơn giản, mà là lời thề cả đời.

Hứa Thanh Nhiễm hít mũi, cảm động trực tiếp bổ nhào vào Hàn Trạc, đem nước mắt cọ trên ngực anh, cô rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của Hàn Trạc.

"Hàn Trạc, cảm ơn anh." Thanh âm rầu rĩ từ ngực truyền đến.

Hàn Trạc cong khóe môi, đỡ bả vai Hứa Thanh Nhiễm: "Anh giúp em đeo."

Sao trời như thế, Hứa Thanh Nhiễm hơi cúi đầu, Hàn Trạc đeo vòng cổ lên cho cô.

Hứa Thanh Nhiễm nắm mặt dây chuyền, hơi lạnh, trong lòng lại rất ấm.

Hàn Trạc cười nói: "Ngày đó em mang lên, anh đã cảm thấy rất hợp, cũng may em không mua, nếu không anh cũng không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho em."

Hứa Thanh Nhiễm nhìn mắt đen của anh, vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Hàn Trạc cậy mở hàm dưới của cô, ôn nhu hôn lên.

Chăn trên người chậm rãi rơi xuống, cô bị anh ôm ngang vào phòng ngủ.

Phòng ngủ vẫn luôn mở điều hòa, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, hai người ngã xuống trên giường, Hứa Thanh Nhiễm nhìn ánh mắt thâm tình của Hàn Trạc, ngực nóng bỏng, bám vào vai anh chủ động hôn lên.

Ngoài cửa sổ sao trời lộng lẫy, không biết khi nào, Hứa Thanh Nhiễm nghiêng đầu thoáng nhìn qua, phảng phất như có gió, sao trời đều lay động, giống như vỡ vụn tràn ra toàn bộ bầu trời đêm.

Sao trời nóng bỏng, anh là lý tưởng nhân gian.

**

Trong phòng tắm, Hàn Trạc ôm Hứa Thanh Nhiễm vào bồn.

Cô mềm mại không còn sức lực, Hàn Trạc tùy ý cuộn tóc Hứa Thanh Nhiễm trên ngón tay.

"Thì ra hôm nay anh dẫn em đi chơi vì muốn để em đón sinh nhật."

Hàn Trạc cúi đầu, hôn lên sườn mặt cô, thanh âm ôn hòa: "Ừm, chờ về nhà chú và dì chắc sẽ tổ chức sinh nhật cho em, nên anh mới chuẩn bị trước một ngày."

Hứa Thanh Nhiễm rất mệt, nhưng vẫn bám vào vai anh, thưởng cho một nụ hôn.

Hàn Trạc đáp lại, lòng bàn tay vuốt tóc cô, mắt đen chứa ý cười, lời nói ẩn ý: "Ừm?"

Hứa Thanh Nhiễm đỏ mặt, lại ôm chặt anh hơn nữa.

Hàn Trạc khẽ cười nói: "Hiện tại tha cho em, nếu không sáng mai không dậy nổi, ba mẹ sẽ lo lắng."

Hứa Thanh Nhiễm cong khóe miệng, ghé vào trước ngực anh nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì, cãi lại: "Đó là ba mẹ em!"

"Là ai 4 tuổi có lời thề son sắt, nói về sau ba mẹ em chính là ba mẹ anh?"

Hứa Thanh Nhiễm lại nhắm hai mắt.

Nam nhân này, trí nhớ quá tốt.

Nhìn thấy người trong lòng ngực thừa nhận, Hàn Trạc cũng chỉ khiển trách nhỏ rồi buông tha cô.

Nước ấm vừa phải, hai người an tĩnh nằm trong bồn.

Khi Hàn Trạc cho rằng cô đã ngủ, lại nghe được một câu nói phát ra từ trong lòng ngực.

"Hàn Trạc, em yêu anh."

Hàn Trạc sửng sốt một chút, cong môi.

"Ừm, anh cũng yêu em."

- -

Hôm sau.

Mới 9 giờ 1 phút Hứa Thanh Nhiễm đã bị Hàn Trạc đánh thức.

Cô ngáp một cái, bị Hàn Trạc ôm đến phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Trên bàn cơm, có hai chén mì sợi, cái chén trước mặt Hứa Thanh Nhiễm có thêm hai cái trứng chần.

Hàn Trạc bưng hai ly sữa bò từ trong bếp ra, để một ly bên tay Hứa Thanh Nhiễm, cười nói: "Ăn trước một chén mì trường thọ, cơm nước xong chúng ta về nhà."

Hứa Thanh Nhiễm nhìn trứng chần trong chén, khóe miệng nhịn không được cười cười: "Nhìn cứ như mì sợi cổ vũ được một trăm điểm trong kỳ thi vậy."

Hàn Trạc ngồi đối diện cô, tà mị trầm giọng nói: "Có chút giống, nhưng mà hiện tại em không có thi, trứng chần này còn ý nghĩ khác."

"Ý nghĩ gì?"

Hàn Trạc uống sữa bò, nhìn đôi mắt tò mò của cô, cười nói: "Hy vọng Nhiễm Nhiễm ở tuổi 28, sinh cho anh một cặp song sinh đáng yêu."

Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ lên, trừng mắt nhìn nam nhân đối diện, nhưng trong ánh mắt đều là thẹn thùng, không có tức giận.

Hàn Trạc cười cười, chuyện sinh con thật ra anh cũng không vội, nhưng mấy năm nữa, Hứa Thanh Nhiễm lớn tuổi, cho nên tốt nhất một hai năm này phải có đứa con.

Cô thẹn thùng khẽ nói: "Sinh đôi hay không cũng không phải do em."

Hàn Trạc nhướng mày: "Ừ, anh sẽ nỗ lực, nhưng mà có phải sinh đôi hay không cũng không sao, sau này đều là trái tim của anh."

Hứa Thanh Nhiễm cúi đầu ăn trứng chần, trứng chần hút nhiều nước mì, cắn một ngụm, hương vị thực ngon.

Cô tán thưởng nhìn thoáng qua Hàn Trạc, Hàn Trạc không tiếng động cười cười.

Ăn bữa sáng, hai người liền về Hứa gia.

Cha mẹ Hứa đang chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật lớn phong phú, Hứa Hoài Khiêm dẫn Thư Ngọt đi của hàng bánh kem đặt bánh cho Hứa Thanh Nhiễm, khi trở về Thư Ngọt còn mua quà sinh nhật cho Hứa Thanh Nhiễm.

Người một nhà vây quanh trên bàn ăn cơm, Hứa Miểu Sinh uống không ít rượu, Hàn Trạc uống cùng.

Buổi chiều ăn bánh sinh nhật.

Khi Hứa Thanh Nhiễm nhắm mắt ước nguyện, Hứa Hoài Khiêm cười xen mồm một câu: "Hy vọng Hứa Thanh Nhiễm có thể sớm gả đi, đừng chắn đường em trai cưới vợ."

Thư Ngọt thẹn thùng nhìn Hứa Hoài Khiêm.

Hứa Thanh Nhiễm đỏ mặt mở to mắt, trừng mắt nhìn Hứa Hoài Khiêm: "Chị cũng không so đo việc em lập gia đình trước, vậy mà em muốn đuổi chị đi như vậy sao?"

Hứa Hoài Khiêm cố ý như vô tình nhìn về phía Hàn Trạc, cười nói: "Chị đã qua 28 tuổi, giờ là người 29 tuổi, còn không kết hôn thì muốn khi nào?"

Hứa Thanh Nhiễm bưng bánh kem làm bộ muốn đánh Hứa Hoài Khiêm, Hứa Hoài Khiêm cũng không nhường nhịn, quẹt một miếng kem lên mặt Hứa Thanh Nhiễm.

Bánh kem còn không ăn, chị em hai người đã phá rồi.

Cha mẹ Hứa mỗi người mỗi đội, Hàn Trạc và Thư Ngọt cũng không thể không gia nhập chiến đấu.

Sau nửa giờ, nơi nơi trong phòng khách đều là kem, cả nhà nháo đến kiệt sức.

Thư Ngọt kéo tay áo Hứa Hoài Khiêm thở dốc, trách không được thằng nhãi này khi đặt bánh kem, muốn mua loại nhiều kem nhất.

Hứa Hoài Khiêm nhìn bạn gái, khuôn mặt nhỏ tinh xảo dính đầy kem, cậu cúi đầu cười nói: "Sao em toàn bị dính trên mặt không thế?"

Thư Ngọt trừng cậu: "Vừa rồi ai bắt lấy em làm lá chắn?"

Hứa Hoài Khiêm: "Kem hết rồi, để anh nếm thử bánh kem anh mua ăn ngon không."

Mặc kệ người khác, cậu ấn bả vai Thư Ngọt liếm kem trên miệng cô.

Thư Ngọt xấu hổ đến đỏ tai.

Trên mặt Hứa Hoài Khiêm mang theo vài phần dương dương tự đắc, anh lấy Thư Ngọt làm "Tấm chắn" bất quá muốn cho cô nhanh chóng hòa nhập với người nhà mình, không cần câu nệ căng thẳng.

Hàn Trạc từ phòng tắm cầm khăn lông ra giúp Hứa Thanh Nhiễm lau mặt, anh nhìn Hứa Hoài Khiêm, ôn thanh cười nói: "Em yên tâm, chị gái em chắc chắn không chắn đường kết hôn của em đâu, chúng ta tháng 3 chuẩn bị đi lãnh chứng, lần trước chú và dì đều đồng ý rồi"

Hứa Hoài Khiêm nhướng mày, kem màu trắng mơ hồ trên lông mày, có vẻ buồn cười.

"Ồ, chưa đến hai tháng nữa."

Lưu Phân Phương nghe Hàn Trạc nói như thế, trong lòng cũng rất vui mừng, đặc biệt là trên người Hàn Trạc dính đầy kem, còn cẩn thận giúp Hứa Thanh Nhiễm lau mặt trước.

Từ lần trước dừng chân ở Hứa gia, Hàn Trạc đã cất một bộ quần áo sẵn trên xe.

Náo nhiệt qua đi, mấy người thay phiên tắm rửa dọn dẹp phòng khách.

Về chuyện của Hàn Trạc, Hứa Miểu Sinh cũng nói qua với với Hứa Hoài Khiêm, ở trong mắt Hứa Hoài Khiêm, Hàn Trạc tốt hơn Tần Uông Dương không biết bao nhiêu, đặc biệt người ta không có cha mẹ, không yêu cầu con dâu thế nào.

Cho nên, cậu rất vừa lòng với Hàn Trạc.

Ăn cơm chiều xong, Hàn Trạc dẫn Hứa Thanh Nhiễm rời đi.

Lưu Phân Phương cũng muốn Hứa Thanh Nhiễm ở lại, nhưng Hứa Thanh Nhiễm luyến tiếc Hàn Trạc trở về một mình, liền đi theo Hàn Trạc ra cửa.

Hứa Hoài Khiêm nằm trên sô pha, quay đầu lại nhìn về phía cửa: "Chậc, con gái gả chồng như nước đổ đi, mẹ, lưu không được."

Hứa Thanh Nhiễm: "Hứa Hoài Khiêm, em ra đây nói?"

Hàn Trạc cười cười: "Chúng con về trước, trời không còn sớm."

Lưu Phân Phương chỉ có thể gật đầu, nhìn hai người xuống lầu.

Mà trong phòng khách, Thư Ngọt bóp eo Hứa Hoài Khiêm, khẽ cười: "Anh nói cái gì?"

Cậu đau đến cắn chặt răng, ôm cô lên: "Anh cùng em nói chuyện, chúng ta về phòng trước."

Dù Thư Ngọt cao hơn mấy cô gái khác một chút, nhưng cũng không đấu nổi với Hứa Hoài Khiêm 1 mét 8 mấy, liền bị lôi về phòng ngủ của cậu.

Cửa "Cạch" một tiếng bị Hứa Hoài Khiêm khóa trái.

Tâm tình Thư Ngọt không tốt, nhìn cậu tươi cười làm càn, sắc mặt hoảng loạn: "Hứa Hoài Khiêm, anh đừng xằng bậy, ba mẹ anh còn ở bên ngoài!"

Hứa Hoài Khiêm đẩy ngã cô xuống giường, đè lên người cô: "Anh quá nghe lời em rồi, yên tâm, ba mẹ anh nghe được cũng không sao, họ còn ước sớm có đứa cháu đấy."

Ngoài cửa có người khẩn trương hơn so với kích thích bọn họ ở chung cư.

Khi hai người ra ngoài, trong nhà an tĩnh, Hứa Miểu Sinh và Lưu Phân Phương đều không ở nhà.

Buổi tối 11 giờ, Hứa Hoài Khiêm lo lắng gọi cho cha mẹ.

Hứa Miểu Sinh: "À, ba và mẹ đang ở nhà chú Trương sát cạnh nói chuyện phiếm, đã trễ thế này, bây giờ chúng ta trở về."

Sắc mặt Thư Ngọt đỏ bừng, đè Hứa Hoài Khiêm trên sô pha đánh cậu.

Hứa Hoài Khiêm xoay người, vị trí hai người liền đổi: "Còn muốn sao? Ba mẹ anh ở bên cạnh, chuẩn bị về."

"Em sai rồi!"

Khóe miệng cậu nghiền ngẫm: "Giám đốc Thư, thái độ nhận sai của em thật không tốt."

Đôi mắt Thư Ngọt đong đưa, thằng nhãi này không chịu buông tha chuyện hai năm trước, mỗi lần nháo lên, đều như vậy.

Còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, hai người liền nghe thấy được tiếng mở cửa.

Hứa Hoài Khiêm cũng không dám chọc cô tức giận, liền cười hì hì ngồi dậy, đến phòng khách, đón Hứa Miểu Sinh và Lưu Phân Phương.

**

Mà một bên khác, Hàn Trạc nắm tay Hứa Thanh Nhiễm xuống dưới lầu, ở hàng hiên gặp Tần Uông Dương mang theo lễ vật. Sắc mặt anh ta hơi tối, không biết là do đứng ở ngoài lâu như vậy lạnh hay không, chắc là tâm trạng không tốt.

Hứa Thanh Nhiễm sửng sốt, ngay sau đó xem nhẹ ánh mắt hắn, nắm chạt tay Hàn Trạc, thấp giọng nói: "Thật lạnh, chúng ta về nhà."

Hàn Trạc cảnh giác quét mắt nhìn Tần Uông Dương, "Ừm, về nhà."

"Nhiễm Nhiễm!" Thần sắc Tần Uông Dương tối sầm, vội vàng gọi Hứa Thanh Nhiễm lại, cũng kéo ống tay áo khác của Hứa Thanh Nhiễm.

Hứa Thanh Nhiễm lạnh lùng ném ra: "Tần Uông Dương, anh có ý gì, lúc trước lừa dối tôi, chúng ta chia tay đã gần hai tháng, anh còn muốn làm gì?"

Hắn giống như không bị Hứa Thanh Nhiễm chọc giận, ngược lại ôn hòa nói: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta tới chỗ khác nói chuyện."

Hàn Trạc nhíu mày.

"Tôi và anh đã sớm không còn lời nào để nói!" Hứa Thanh Nhiễm lạnh nhạt đánh gãy, cô nhìn Tần Uông Dương trước mắt, chưa từng khinh thường như vậy.

Mấy ngày trước, hắn còn ném mẹ con Imie trên đường cái, hôm nay có thể mang theo quà tặng xuất hiện trước mặt cô.

Nam nhân như vậy, không còn gì để nói.

"Nhiễm Nhiễm, đừng náo loạn được không, lòng anh vẫn luôn có em, anh nhớ em nhắn cho anh, em thích túi xách limaming, sinh nhật vui vẻ."

Tần Uông Dương tặng quà cho Hứa Thanh Nhiễm, chẳng sợ ở trong bóng đêm tối tăm, hình tượng vẫn đẹp trai.

Hứa Thanh Nhiễm lạnh nhạt nhìn hắn, hoàn toàn không có động thái: "Lúc trước thích, bây giờ không thích, anh không cần lãng phí thời gian cho tôi, tôi và anh đã không còn quan hệ, xin đừng quấy rầy tôi nữa, cũng đừng quấy rầy ba mẹ tôi."

"Trong khoảng thời gian này, em trai tôi ở nhà, anh không muốn bị nó đánh tới mức nhập viện, thì đừng đến nữa."

Hứa Thanh Nhiễm nói xong, kéo Hàn Trạc đến bãi đỗ xe.

"Nhiễm Nhiễm!"

Người đi xa không quay đầu lại.

Tần Uông Dương đứng dưới đèn đường, nhìn bóng dáng hai người thân mật dựa sát vào nhau, mắt đen hung ác nham hiểm.

Hứa Thanh Nhiễm gắt gao nắm tay Hàn Trạc, dịu dàng giải thích: "Em không biết hắn sẽ đến, ngày thường cũng không có liên hệ với hắn."

Hàn Trạc thấp giọng "Ừm" một tiếng, ôm cô chặt hơn.

Mở cửa xe, Hàn Trạc để Hứa Thanh Nhiễm vào ghế phụ, không sốt ruột đóng cửa lại, giống thứ hai tuần trước đè cô lên ghế hôn thật lâu.

Hứa Thanh Nhiễm có thể cảm giác được anh đang ghen, ngoan ngoãn dỗ anh.

"Về nhà." Hàn Trạc xoa mặt cô.

Hứa Thanh Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.

Hôm sau khi Hứa Thanh Nhiễm tỉnh ngủ, là hơn 10 giờ sáng, Hàn Trạc đã đến bệnh viện.

Hôm nay có điểm thi cuối kỳ của học sinh, Hứa Thanh Nhiễm làm chủ nhiệm lớp phụ trách thống kê thành tích, sau đó phát về cho phụ huynh.

Bận việc xong đã 12 giờ.

Cô nấu lẩu cay ăn, sau đó về phòng thay quần áo.

Đứng trước gương thử quần áo, Hứa Thanh Nhiễm nhìn vòng eo nhỏ gọn trong gương, nhớ tới tối hôm qua Hàn Trạc ôm eo mình liền nhịn không được đỏ mặt.

Tối hôm qua sau khi trở về, cô mới biết anh căn bản chưa nguôi giận, lúc ở ghế phụ chỉ coi như món khai vị, cô thật đúng là sợ eo của mình bị Hàn Trạc làm gãy.

Hứa Thanh Nhiễm bây giờ càng ngày càng không muốn nhìn thấy Tần Uông Dương, đặc biệt là khi Hàn Trạc bắt gặp.

Nam nhân ăn dấm, phải phí thể lực dỗ dành.

Đổi quần áo, Hứa Thanh Nhiễm còn trang điểm nhẹ, buổi chiều hẹn Chung Tình cùng nhau dạo phố, Chung Tình nuốn mua cho Cố Từ Nguyên vài bộ quần áo.

Trang điểm xong, người đưa cơm hộp điện thoại đến.

Buổi chiều ba giờ, Chung Tình tới gõ cửa, hai người lấy xe Cố Từ Nguyên đi mua sắm, hôm nay Cố Từ Nguyên được nghỉ phép.

Dạo khu trang phục ra, khi Chung Tình chọn quần áo, Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy đẹp, cũng mua cho Hàn Trạc một bộ.

Dạo xong khu trang phục, sắc trời còn sớm, Chung Tình đề nghị đến quán cơm bên cạnh, đóng gói cơm mang một phần về, miễn cho về nhà nấu cơm.

Hứa Thanh Nhiễm nhìn ánh mắt Chung Tình, cười nói: "Chủ ý rất tốt!"

Hai người từ trung tâm mua sắm ra, liền đến quán cơm bên cạnh.

Ở cửa trung tâm mua sắm, Tần Uông Dương chắn trước mặt Hứa Thanh Nhiễm, ánh mắt Chung Tình hiện lên một tia ngoài ý muốn, người này lúc trước cô cũng gặp qua một lần, quan hệ rất kỳ diệu với Hứa Thanh Nhiễm.

Biểu tình Hứa Thanh Nhiễm lạnh xuống, càng không muốn gặp thì gặp được, cô thở dài: "Anh muốn làm gì?"

Tần Uông Dương ôn hòa hướng tới Chung Tình cười cười, thâm tình nhìn Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, anh chỉ muốn cùng em nói mấy câu, không có ý gì khác."

Hứa Thanh Nhiễm muốn chạy, nhưng Tần Uông Dương ngăn không cho.

Trước công chúng lôi lôi kéo kéo, Hứa Thanh Nhiễm không khỏi mất mặt, nói với Chung Tình: "Cậu đi tìm một vị trí đi, năm phút nữa tớ sẽ qua."

Chung Tình gật đầu, rời đi trước.